Ngày
hôm nay cả nước ăn mừng chiến thắng của dân tộc, cách đây ba mươi lăm
năm , chúng ta đã thống nhất đất nước, trang sử mới đã được viết tiếp,
Sự hân hoan vui mừng chiến thắng mỗi năm được nhắc lại , nhưng chúng ta
cũng không quên những mất mát của dân tộc để có được ngày hôm nay. Tôi
muốn kể với các bạn một câu chuyện này , mà mỗi lần tôi nhớ đến thì lòng
lại nao nao muốn rơi nước mắt !
Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010
Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010
CHUYỆN CỦA MINH ! ĐK
CHUYỆN CỦA MINH ! ĐK
Vừa
rồi Tôi được một người thân của Minh kể chuyện về em mà Tôi thất vọng
quá , mặc dù biết trước sau gì cũng kết cục như vậy. Em và thằng chồng
hờ mới nhất vừa bị bắt tại Nam Ninh với mười một bánh , bị bắt quả tang
đồng nghĩa với việc dựa cột.
Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010
CHUYỆN ÁN MẠNG !
XÁC CHẾT TRÊN NÚI ! (CHUYỆN ÁN MẠNG )
Pò
Chài (Thập niên 90, thế kỉ 20- Bằng Tường Trung Quốc) Là cửa khẩu biện mậu sầm
uất nhộn nhịp, không thể gọi là thị trấn vì nó quá nhỏ, nếu gọi là làng thì
càng không phải, vì nó nằm trên khoảnh đất riêng biệt, liền kề với nó là cửa
khẩu Tân Thanh của Việt Nam. So với mấy năm trước, nó đã bớt nhộn nhịp hơn,
hiện tại nó vẫn là nơi buôn bán và ăn chơi bậc nhất của đường biên. Lượng tiền
mặt quy đổi rất lớn . Dãy nhà ngoài cùng nếu tính từ Việt Nam sang thì nó nằm
bên tay trái, lưng tựa vào núi , người Việt thuê nhà để mở quán, ở
xen kẽ với người Trung Quốc , dãy nhà này đa số để làm văn phòng đại diện,
hoặc giới thiệu sản fẩm của hai nước. Hai vợ chồng bà Bưởi độ ngoài năm
mươi , Chồng là người Trung Quốc, họ vừa làm về môi giới hàng hoá, vừa có
quan hệ với một số chủ chứa gái vì cũng đều là đồng hương, do hoàn cảnh này nọ
mà kéo nhau sang đây làm ăn. Vợ chồng bà Bưởi thuê ở gian giữa của dãy nhà.
Ngày hôm đó bà Bưởi có việc fải đổi một lượng tiền lớn nên gọi người đàn bà
Trung Quốc vẫn thường đổi tiền cho bà, bà Bưởi nói : Tôi đổi nhiều đấy, khoảng
sáu bẩy mươi vạn cơ ( Trên một tỷ ). Chị đổi tiền đi gom đủ số tiền , rồi mang
vào nhà bà Bưởi. Đổi tiền xong bà Bưởi trở về Việt Nam ngay , còn người
chồng ở lại trông nhà.
Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010
BUỒN CƯỜI NHỈ !
N VĂN VÀ TỰ SỰ
BUỒN CƯỜI NHỈ !
Buồn cười thật ! Ở đời có nhiều cái rất buồn cười
, xung quanh ta đây cũng đầy rẫy những chuyện đáng để cười
,
ví dụ nhé ; Một thằng đi trại cai nghiện về , hàng xóm gặp nó đều hỏi
thăm tận tình ,và toàn những câu an ủi hoa mĩ , như thế này : "Trông
cậu béo đẹp ra đấy nhỉ , ổn rồi hả, thế là mừng rồi !." Thế nhưng thằng
cu đó vừa đi khuất thì mọi người lắc đầu bảo ngay : Cái ngữ này chỉ được
vài hôm thôi, là đâu lại vào đấy ngay đấy mà. Buồn cười nhỉ ! . Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010
CHÁN THẾ ! Truyện cực ngắn.
Hôm
qua khoảng 6h tối Lão từ nhà đến cửa hàng , đến ngã tư Nguyễn Biểu -
Quán Thánh thì gặp đèn đỏ . Dù vậy vẫn ối người cứ thản nhiên fóng qua,
mình là công dân gương mẫu nên nhất quyết đợi đèn xanh mới đi . Đèn xanh
đã bật , Lão đi đến giữa ngã tư hướng fố Hoàng Diệu thì có cái taxi
thập thò lùi chẳng ra lùi tiến chẳng ra tiến, trong bụng muốn chửi nó
lắm rồi đành nhịn, vòng qua đít nó đi đúng fần đường sát mép bên fải thì
giật mình bởi tiếng quát của một thằng to béo khoảng trên bốn mươi để
ria mép đi quả vecpa (lx) màu xanh cốm , đằng sau trở hai đứa con nhỏ : "
Đi fải nhìn chứ ..." , thấy vậy Lão đánh võng tránh nó ra. Mẹ nó chứ,
nó lấn hết fần đường của mình mà còn chửi. Nó đâu có dừng ở đó, qua chỗ
nguy hiểm nó dừng hẳn lại trợn mắt chửi tiếp Lão !
Chửi đã mồm , rồi vượt đèn đỏ đi
tiếp đầu nó cũng không hề đội mũ bảo hiểm . Điên quá ! may mà Lão đã
đi cách một đoạn tương đối chứ không thì mình không khách sáo với nó . Chán thế đấy , chắc nó nghĩ mình thân fận kém đi xe không đẹp bằng nó ,
nó ra giọng chửi mình, ừ mà sao hôm qua mình hiền quá thế ! .
Thứ Tư, 14 tháng 4, 2010
VỢ TÔI ĐI BÀ CHÚA KHO !
VỢ TÔI ĐI BÀ CHÚA KHO !
Sáng
nay vợ Tôi và mấy người bạn đi bà Chúa Kho vì là ngày mùng một tháng 3
âm lịch . trời mưa lép nhép rất bẩn. Đến đền thì rất vắng, nhưng như lần
trước Tôi đã kể là đội ngũ chân gỗ từ vòng ngoài rất đông ,và đội ngũ
khấn thuê nữa. đội quân của vợ Tôi có chừng bẩy tám người , bị chèo kéo
từ ngoài vào, mặc dù đã từ chối mọi cách thế mà vẫn bị sập bẫy. riêng vợ
Tôi do đã học thuộc bài từ ở nhà nên chỉ mất tiền viết sớ mà thôi , còn
đâu mấy người Bạn đều bị sập bẫy hết. Số là thế này : Ai cũng mang đồ
mặn từ nhà đi mà đã dặn dò nhau kĩ rồi thế mà mấy người vẫn bị sập bẫy
người thệt hại thấp nhất là ba trăm ngàn , người nặng nhất là một triệu
mốt , người thì chín trăn hai, người tám trăm tám mà chỉ vài thứ đồ lễ
vớ vẩn thôi đấy.
Thứ Sáu, 9 tháng 4, 2010
KỶ NIỆM MỘT NĂM LẬP BLOG !
KỶ NIỆM MỘT NĂM LẬP BLOG !
Thế mà đã được một năm Tôi lập cái nhà blog này rồi , thời gian trở về
trước cái mốc này , Tôi vẫn là người cứ một tuần thì có một nửa tuần bên
Trung Quốc , cứ miệt mài như vậy cho đến lúc bạn hàng nợ nhiều tiền quá
fải dừng để điều chỉnh lại , thế là bắt đầu một chuỗi ngày rỗi rãi,
nghe chuyện blog từ lâu , Tôi rủ thằng em đi mua dàn máy vi tính về ,
hai anh em miệt mài lắp đặt chỉnh sửa, rồi cũng ra một cái blog , mới
đầu chưa biết đánh có dấu nên nhiều người vào kêu quá trời , thế là
quyết tâm viết có dấu , mới đầu viết mổ cò vậy mà sau một hai ngày đâu
vào đấy.
Thứ Ba, 6 tháng 4, 2010
MÙA CỦA THÁNG TƯ !
MÙA CỦA THÁNG TƯ !
Tháng
tư ! Ngay từ những ngày đầu tháng trời đã thật ảm đạm, mưa cứ lất fất
bay . đường fố thật bẩn , ngại đi ra ngoài đường vô cùng , nhưng dù có
bẩn mấy đã chót ra đường lại thấy thú vị , đâu đâu cũng một mầu trắng
tinh khiết trên những giỏ xe máy , trên tay các Chị các Cô , và trên
những chiếc xe đạp của người bán dạo trên các con fố thân quen , nếu Bạn
nào có đi qua chợ hoa nghi Tàm đứng trên đường nhìn xuống chợ , thấy
một màu trắng đến nao lòng , vâng đó là mầu của hoa loa kèn , mầu của
tháng tư. Nhưng năm nay mưa cứ lất fất như vậy fủ trên fố fường một mầu
ảm đạm , trên nét mặt những con người đi trên những con fố quen , một
nét buồn fảng fất , fải chăng những lo toan đời thường đã làm cho màu
đường fố Hà Nội mang sắc buồn thêm , những bó hoa màu trắng lại càng tô
thêm nỗi buồn của những ngày mưa !.
Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010
CHUYỆN BÁN HÀNG RONG !
CHUYỆN BÁN HÀNG RONG !
Mấy
hôm nay một số fương tiện truyền thông có nói nhiều đến chuyện có một
số đối tượng kết thành nhóm mang trên vai đôi quang gánh lởn vởn ở một
số khu fố cổ để chài khách nước ngoài chụp ảnh rồi đòi tiền công hoặc ép
mua vài thứ của họ. Thực lòng Tôi cảm thấy xấu hổ cho chúng ta quá ,
còn gì là một thủ đô thanh lịch nữa , nhất là chỉ còn ít ngày nữa là kỉ
niệm một nghìn năm Thăng Long .
Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010
ĐI ĂN CƯỚI !
ĐI ĂN CƯỚI !
Hôm
nay Tôi được đi ăn cỗ cưới con gái thằng Bạn , nó lấy chồng tận Móng
Cái . Cả bọn bạn cũ ngồi vừa đủ một mâm , vừa ăn vừa nói chuyện về những
người hôm nay không đến được , những người đã ra đi mãi mãi. buồn thế
ngày xưa tuổi đôi tám một hội chơi với nhau mấy chục thằng có đám cưới
hay việc này nọ kéo nhau đến đã chật nhà người ta , rồi nhẩy nhót thâu
đêm , đi đâu cũng được mời đón và những mâm cỗ để fần riêng rất trang
trọng. Thế rồi mỗi năm rụng dần một ít , ngay cái fố Thuỵ Khê cũng có
mười mấy thằng Bạn , ngày xưa có đường tầu điện chạy qua có hai thằng
Bạn đẹp trai nhất thì biểu diễn kiểu lá vàng rơi đến nỗi mỗi thằng cụt
một chân , một thằng thì chết lâu lắm rồi , một thằng thì bị vợ bỏ, nó
còn mang theo mấy thằng con sang Anh Quốc hết , một mình thui thủi chống
nạng bán sạp báo trước cửa nhà .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)