Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

NHÁNH LAN RỪNG ( Fần 3 )

NHÁNH LAN RỪNG ( Fần 3 )
11:46 1 thg 8 2010Công khai19 Lượt xem 37
NHÁNH LAN RỪNG ( Fần 3 )  ( Đoạn kết )


NHÁNH LAN RỪNG ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau
23:00 27 THG 7 2010Công khai. 

                             Phần 1.

 Cả đêm Hùng thao thức. Dạo này thật khó ngủ. Mà lạ lắm thời gian này cứ chợp mắt là Hùng lại ngáy, những lúc như vậy thể nào Hùng cũng bị vợ đạp cho một nhát rõ mạnh, hoặc quát lên một câu, đến nỗi giật bắn mình, tỉnh hẳn ngủ. Đã vậy lại còn bị nghe mấy câu khó chịu : Sao mà ngáy kêu như xe tăng vậy ! gầm rú rõ khiếp.Vậy là vợ mình đâu còn yêu thương mình nữa. Ngày trước có ngáy nữa thì cô ấy vẫn quấn quýt ôm mình rõ chặt mới ngủ được. Đêm nay cũng vậy,bị đạp một nhát mạnh nên Hùng tỉnh hẳn. Trời gần về sáng, bắt đầu có những hạt mưa rất nặng, chúng chạy ào ào trên những mái tôn, mưa không to nhưng hạt thì nặng trĩu, ngày một dấm dứt, ồn ào .



    Vừa làm vệ sinh buổi sáng, Hùng vừa suy nghĩ mông lung rồi thắc mắc; Sao mấy hôm rồi mà Lan không gọi điện hay nhắn tin gì cho mình, lại còn tắt máy nữa. Mọi khi chỉ cần Hùng quên không hỏi là đã nghe lời trách móc rồi. Mấy hôm nay trời  Hà Nội như mùa thu vậy, mát dịu, không khí nhẹ nhàng. Nhưng mây thì vần vũ , chắc do ảnh hưởng của cơn bão số hai ngoài biển Đông, nói là giống mùa thu nhưng khác nhau lắm; Mùa thu có gió lạnh hanh hao, có bầu trời xanh ngắt , chứ đâu có xám xịt như thế này. Rồi Hùng nhớ lại; Tháng trước đột nhiên Lan gọi điện cho mình bảo muốn gặp, ngày hôm đó trời nóng như trong chảo lửa. Điện thì Chỗ có, chỗ mất, Hà Nội  nháo nhác , nhếch nhác vì nóng , vì mất điện, vô fúc cho Hùng tìm được cái nhà nghỉ an toàn thì nóng quá, máy lạnh chạy lờ đờ chẳng mát gì cả.

   Hai  đứa quấn lấy nhau trong hoan lạc, đã một năm rồi còn gì , vậy mà cái cảm giác vẫn như ngày mới gặp , vẫn khó khăn khi Hùng cố xâm nhập, mặc dù nơi cửa động đã ướt sũng và mọng lên, làn da Lan mỏng, mướt nhìn thật mong manh. Hùng có cảm giác như hôn mạnh một chút , liếm mạnh một chút trên cơ thể của cô, nó sẽ fồng rộp lên. Cả hai mồ hôi nhễ nhại , tấm thân mỏng manh nóng rẫy, sự co bóp thít chặt làm cho Hùng mụ mẫm chìm vào trong thân xác của Lan, cho đến khi Lan rú lên ghì chặt hùng rồi quắp chặt. Hùng đẩy thật mạnh, gấp gáp để hòa cùng nhịp với Lan. Ái ân xong cả hai hốc hác vì mất nước thân thể rã rời , nằm ôm nhau trong im lặng.Từ ngày Lan bỏ fố lên rừng fụ bán cà fê với dì, nàng cắt đứt liên lạc với Hùng, rồi đột nhiên ngày hôm nay nàng đang ở đây bằng xương bằng thịt , tấm thân đầy đặn nóng rẫy đầy nhục cảm. Lan thủ thỉ bên tai Hùng ; Em không thể quên Anh được, cả một năm em đã cố quên Anh. Hùng hỏi cô : Sao em không yêu một ai đó đi rồi lấy người ta cho xong , cứ nhớ thương anh làm gì !. Lan ngậm ngùi nói: Em cũng muốn quên anh lắm, chính vì vậy mà một năm nay em không liên lạc với anh. Nhưng anh biết không ? Thỉnh thoảng ban đêm em gọi cho anh bằng số máy lạ, là em đấy, em chỉ muốn nghe một hai câu của anh cho đỡ nhớ mà thôi. Trời ạ thảo nào một năm qua , thỉnh thoảng ban đêm có tiếng chuông, Hùng trả lời thì bên kia lại im lặng rồi tắt đi ngay. Hai đứa đỡ mệt liền trở nhau đi ăn xong Hùng đưa Lan về nơi ở trọ của người chị họ Lan đang học đại học ở Hà Nội.Hùng đã làm vệ sinh xong, mở cửa fòng tắm,  trời đã gần ngớt mưa hẳn, nhưng mây vẫn xám xịt, thà thế cho nó mát chứ không nắng mãi chịu sao nổi. Hùng lại nhớ cái thời khắc ba năm trước mà Hùng đã gặp Lan.

                                  ****

    Hôm đó trời rất lạnh. Hùng có cuộc gặp với một người Bạn thân ở bên Tiệp về , theo mong muốn của Bạn, Hùng gọi tất cả được chừng hai mươi người đều đã ở bên Tiệp Khắc cũ về , tất cả hẹn gặp nhau tại quán lá chuyên cá ở bên Gia Lâm. Cả một dãy bàn dài, một đầu liền kề với bể chứa cá của quán , Hùng chọn ngồi ở đầu trong, để còn ngắm lũ cá dưới bể và tiện việc đi lại, vì thường những cuộc vui Hùng đều giữ vai trò chủ xị, chẳng fải Hùng thích như vậy mà bạn bè từ lâu đã mặc định với Hùng ở vai trò đó. Gió lạnh thổi từng đợt, vậy mà loay hoay thế nào cái áo khoác Hùng vắt ở thành ghế rơi tọt xuống bể cá, cả bọn cười trêu Hùng, bọn nhân viên vội vàng chạy ra vớt chiếc áo lên. Hùng lại khoác áo vào thành ghế, lần này áo ngấm nước nên nặng, nó ngoan ngoãn nằm yên.

    Chưa ngồi ấm chỗ đã có mấy em tiếp thị rượu Sminof và bia Các Bớt đến mời , em nào cũng xinh đẹp đều cao trên một mét sáu , Bọn Hùng gọi rượu Voska Hà Nội và bia Hà Nội, thấy vậy mấy em tiếp thị mỉm cười, bỏ ra chỗ khác đứng . Thằng bạn ngồi cạnh Hùng thấy mấy em tiếp thị đứng thấp thoáng trước mặt nên vẫy một em lại gọi mấy chai Các Bớt rồi khen cô ấy đẹp, thái độ của em đó thật nhã nhặn dễ thương, Hùng cũng chẳng để ý đến chuyện đó lắm, nhưng thỉnh thoảng cậu như bị một luồng điện nào đó chiếu qua người, Hùng quay về hướng đó đều thấy cặp mắt của em bé tiếp thị bia đang nhìn mình chăm chú. Hùng ngắm cô bé thì thấy quả là đẹp, cô ấy cao ráo chân thẳng dài, mặt rõ nét ,làn da mỏng manh rất dễ thương. Hùng cũng cảm thấy xốn xang với đôi mắt đen láy mở to nhưng đầy u buồn đó , mặc dù cô bé vẫn luôn nở nụ cười tươi với mọi người.

   Dân đi Tiệp thì đúng là uống thật hổ lốn, mấy loại rượu , mấy loại bia mà vẫn tỉnh như không, gần hai chục người chỉ có bốn năm phụ nữ , nhưng uống cũng không thua kém gì cánh đàn ông. Mọi người đều kể lại những kỉ niệm xưa, rồi bình luận thằng này may mắn , có số đào hoa chuyên được các em râu ngô chăm sóc, thằng kia suốt ngày tận tuỵ đi săn hàng cho bạn gái Việt. Thằng Bạn thân của Hùng mấy bữa nữa lại bay sang Tiệp, nó ở mấy chục năm bên đó nên có quốc tịch đàng hoàng , nó còn tham gia vào chính quyền bên đó, Theo như lời nó nói ; Nó thành đạt nhất trong hơn trăm con người cùng đợt đi. Hùng hứa sẽ mua hộ mấy đôi giầy mốt mới nhất bên Quảng Châu cho nó , Vì lần trước vợ nó về Hùng gửi hai đôi sang, bên đó ai cũng khen tấm tắc. 

    Thằng Nguyễn về Việt Nam mấy tháng rồi chẳng vợ con gì, người cứ như cõi trên , chẳng thể nào thích nghi với xã hội bây giờ , Nó quay sang bảo thằng bạn sắp bay sang: Mày sang nhắn hộ mấy thằng bạn tao , chuẩn bị đón tao, tao fải bay sang thôi , ở nhà không chịu được nữa rồi, Chẳng biết làm gì để tồn tại , chẳng cưa được ai, toàn đi ngủ với ca ve thôi , người nhà giới thiệu cho mấy đưa con gái thì chẳng thể nào nói chuyện được. Hùng quay sang bảo nó: Mày quen chơi fò rồi, tốt nhất là sang bên kia đi, ở đây rồi lại đói thôi.

    Mọi người cũng đều nhất trí; Thằng Nguyễn nên quay sang Tiệp , đó mới là môi trường của nó. Cuộc rượu rồi cũng tàn, tay bắt tay hứa hẹn ngày gặp lại, Hùng lấy tờ 20 đô kẹp vào chiếc các của mình, vẫy em tiếp thị bia Các Bớt lại dúi cho em rồi nói nhỏ : Anh lì xì cho em, lúc nào  em thấy tiện thì liên lạc với anh nhé. Cô bé e thẹn cầm chiếc các được gập gọn rồi nói : Em cảm ơn anh. Vâng ạ, có gì em sẽ liên lạc với anh, Hùng lại nói : Anh sẽ mời em đi uống cà fê, cô bé cúi đầu cảm ơn và hứa sẽ gọi lại cho Hùng . ( Hết fần 1 )

NHÁNH LAN RỪNG ( Fần 2 )


23:31 28 THÁNG 7 2010
     

      Hùng không đẹp trai lắm ,người tầm thước có fần hơi nhỏ con, đầu lúc nào cũng cắt tóc có mỗi một kiểu như thời còn ở Tiệp, tóc mai fải ngắn và cắt chéo lên. Thời bây giờ nhìn như vậy thì thấy hơi ngồ ngộ , nhưng cũng có không ít người vẫn thích để kiểu tóc đó. Hùng ít nói , cách ăn mặc cũng không giống ai, nhưng lạ một điều là rất sát gái, Từ hồi ở bên Tiệp cũng vậy , Hùng chẳng vất vả gì về chuyện đó, nhưng được cái Hùng không xô bồ, rất chừng mực , có fần khó tính trong chuyện quan hệ trai gái.

    Sáng  nay trời vẫn rất lạnh. Ngoài đường từng cơn gió mùa chạy len lỏi rồi bất chợt bùng lên; Hất tung những chiếc lá vàng mới rụng bắn tung toé lên không trung, dòng người đi xe máy trên fố co ro trong áo lạnh, vai so lại fóng vội vàng , Hùng hoà trong dòng người đó ra chỗ hẹn uống cà fê ở quán xe cổ fố Hàng Bún với mấy thằng bạn. Chợt có một cú điện thoại lạ ; Giới thiệu em là Lan làm ở quán lá , Hùng nhận ra ngay và hỏi Lan : Em có thời gian rảnh hả ? . Lan nói : Không Anh ạ , em vẫn fải đi làm. Trưa nay hai giờ mới được nghỉ , em nghỉ đến bốn giờ thì lại fải làm tiếp , Hùng gợi ý : Vậy hai giờ anh mời em cà fê nhé . Lan nhận lời, cô nói : anh ngồi ở đâu em sẽ ra . Hùng bảo anh sẽ báo cho em sau nhé !.

    Gần hai giờ chiều Hùng dắt xe máy ra khỏi nhà chọn một quán cà fê không tên tuổi , vắng vẻ ngồi sẵn , rồi rút điện thoại ra gọi cho Lan, cho số nhà và tên fố để Lan đến, gọi một cốc cà fê nâu nóng. Hùng ngồi quay ra ngoài đường,bên ngoài vẫn những cơn gió tinh nghịch chạy nhẩy trên mặt đường nhựa , mấy chị hàng rong gánh đôi quang gánh lèo tèo mấy thứ hoa quả đi vội vàng qua trước mặt, tai dỏng lên xem có ai gọi mua gì không, đường fố tĩnh lặng, thỉnh thoảng có một hai cậu choai choai ép côn vê ga gầm rú rồi fóng rẹt qua, Con đường Yên Fụ thường yên ả bỗng ồn ã vì mấy fa tinh nghịch đó . Chừng mười lăm fút trôi qua, Lan đi xe ôm đến , vẫn dáng mảnh mai, nụ cười trên môi, ánh mắt buồn u uất, chẳng hiểu sao Hùng thấy thương lạ.

      Em chào anh ! Lan nói rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện , Lan quay qua cô chủ quán gọi một cốc nước bột sắn rồi chăm chú nhìn Hùng. Hùng hỏi : Em ăn cơm chưa ?  Lan nói : Dạ em ăn rồi , hai người nói chuyện rất tự nhiên không hề gượng gạo, Hùng gợi ý đến chuyện lúc nào rồi bọn mình có thể gặp nhau ở chỗ khác được không ? Lan nói : Không được anh ạ , em rất bận mà em thấy quý anh thì em nhận lời đi uống Cà fê với anh thôi, chứ anh đừng nghĩ đến chuyện khác , em sẽ không gặp lại anh nữa đâu. Hùng nói : Ừ anh không có ý gì đâu , được gặp em thế này là anh cảm ơn em rồi.  À mà quê em ở đâu nhỉ ? Lan trả lời : Dạ em ở Thái Nguyên anh ạ, nhà em đất chỉ có trồng chè thôi, chán lắm . Hùng lại hỏi : Thế nhà em có đông người không ? Không anh ạ. Lan nói vậy rồi tiếp : Nhà em chẳng còn ai ở Thái Nguyên nữa, Bố mẹ em , Chị gái em đều ở trong Sài Gòn hết rồi, chỉ còn em ở ngoài này với Bà Nội thôi , Hùng lại hỏi : Thế em đã có bạn trai chưa ? Lan hơi cúi mặt rồi trả lời: em có ạ , em yêu một sinh viên học tại Thái Nguyên anh ạ, em cũng mới nhận lời yêu thôi. Cứ lan man như vậy , Hùng đã fần nào hiểu được gia cảnh của Lan.

   Đã gần đến giờ đi làm, Lan xin fép về. Hùng hẹn nếu có dịp rỗi chúng ta sẽ lại gặp nhau nhé, anh lại mời em uống cà fê. Lan nhận lời rồi đứng dậy ra về .

    Hùng đi Trung Quốc được thêm chuyến nữa thì Lan gọi điện bảo: Bạn trai em đặt chiếc xe máy của Bố em quá hạn rồi không có đủ tiền lấy , anh cho em vay ba triệu được không ? em sẽ trả anh dần. Hùng trả lời luôn : Không được em ạ, anh không cho người lạ vay tiền bao giờ , giá như em là bạn gái của anh thì khác, anh sẽ cho chứ không cho vay, vậy em suy nghĩ việc này nhé !. Lan nói:  Vâng em cảm ơn anh , em không thể làm thế được. Rồi tắt máy. Hùng suy nghĩ lắm, chẳng lẽ cô bé này mới có mười mấy tuổi mà đã có ý đồ chuyên nghiệp như vậy ư ? Hùng cảm thấy buồn, vẫn không tin là mình đã nghĩ sai, rằng trực giác của mình vẫn đúng.

     Ba hôm sau Lan gọi điện cho Hùng, cô nói: Em rất cần anh giúp đỡ ,  em đồng ý gặp an . Hùng nhận lời sẽ gặp Lan vào hai giờ chiều hôm đó. Hùng đưa thẳng Lan vào nhà nghỉ bên Gia Lâm , Lan kệ Hùng muốn làm gì thì làm , ánh mắt vô hồn , cơ thể vô cảm , nước mắt lăn dài trên má, Hùng nhìn thấy hết, nhưng trước cơ thể mơn mởn như vậy , tất cả đều non tơ đến không ngờ,  chân Lan dài quá , lại thẳng tắp , bộ ngực bánh dầy đầỳ đặn , mới có vài cọng cỏ xanh non lún phún mềm mại, nhìn thật  gợi cảm . Hùng nhẹ nhàng tận hưởng hết những thú hoan lạc mà thượng đế đã ban cho., Khi đã xong việc. Nằm cạnh Lan hùng mới hỏi: Tại sao em khóc ? Lan vừa khóc vừa trả lời: Vâng, em buồn lắm!  Em yêu anh ấy , nhưng anh ấy lại nghiện cờ bạc , lô đề , suốt ngày nã em tiền, mà anh bảo; Em đi làm như thế này lương có hơn một triệu mà suốt ngày anh ấy đòi em đưa tiền, lại còn fải Hà Nội - Thái Nguyên liên tục anh ấy còn đánh em. 

    Hùng nghe vậy điên tiết quá, nói với Lan:  Sao em lại chịu cảnh này, em vừa đẹp vừa ngoan , tại sao em lại chịu như vậy ? Lan nói trong nước mắt : Vâng em chỉ giúp anh ấy trả nợ nốt lần này rồi sẽ cắt đứt với anh ấy,  em sợ lắm rồi. Hùng vuốt tóc Lan, lau nước mắt cho cô. Hùng cũng chỉ biết an ủi Lan như vậy. Một lúc sau Lan bảo : Anh có làm nữa không? em fải về đi làm. Thực tình Hùng muốn tiếp lắm, nhưng thấy Lan như vậy chẳng còn bụng dạ nào mà làm nữa. Lòng thấy thương cô bé quá. Hùng lắc đầu nói: Thôi em ạ , anh mất hứng rồi , em về được rồi , nếu còn muốn gặp anh, em cứ gọi cho anh nhé , anh sẽ ở bên em , đừng ngại gì cả , anh quý em thật lòng , Lan đứng dậy mặc quần áo, để lại trên mảnh ga giường loang lổ một màu hống nhạt. Hùng thảng thốt đến ngỡ ngàng , Thương cho một loài Lan ... 

   Lan cũng đã biết quy luật đi lại của Hùng , vừa đi Trung Quốc về thì Lan gọi điện : Em muốn gặp anh. Hùng nhận lời, hai người lại gặp nhau nơi nhà nghỉ mà lần trước họ đã vào . Vừa chạm mặt Lan đã nói : Em sẽ thu xếp trả anh tiền dần anh nhé !  Lan nói tiếp : Anh ạ em đã bỏ hẳn nó rồi , rồi Lan chui vào nách hùng như con mèo con đầy tin cậy , nói vậy nhưng mắt Lan vẫn buồn lắm, vẫn biết rằng mối tình với cậu sinh viên đó cũng chưa lâu, nhưng Lan đã bị tổn thương không ít. Hùng hôn vào mái tóc mây của cô, liếm những giọt nước mắt buồn lăn dài trên má, Lan ôm Hùng thật chặt đầy tin tưởng , họ bắt đầu trao nhau nụ hôn đầu tiên ...
                                                      ( CÒN TIẾP )                 
Được đăng bởi trung lao quangthau vào lúc 06:06 
              

NHÁNH LAN RỪNG ( Fần 3 )

11:46 1 THG 8 2010Công khai
  ( Đoạn kết )

     ..Nụ hôn đúng nghĩa, mang rung động tình ái thật sự ! Lan như trong trạng thái chơi vơi hẫng hụt, chìm trong đê mê , lần đầu tiên Lan thấy xúc cảm xác thịt thật sự . Lan rùng mình , da gà nổi lên rần rần , Lan ngây ngất thật sự trước cái hôn điêu luyện và ngọt ngào , có lúc Hùng lại tham lam hút chặt lưỡi cô vào trong miệng Hùng làm Lan bủn rủn chới với, tay quờ quạng. Làn da mỏng tang của Lan mát rượi đầy nhục cảm .  Lan cong người đón nhận cảm giác nóng hổi đang hân hoan hoà quyện vào trong Lan. Fải lâu lắm cuộc truy hoan mới dừng lại, hai con người rã rợi nhưng vẫn còn thèm khát. Lan ôm chặt Hùng trong niềm tin cậy. Lan thủ thỉ : Anh ạ . Em đã có cảm tình với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên khi ở Quán lá , chứ không fải vì anh đã lì xì cho em đâu .

    Nét mặt Lan rạng rỡ, nét hạnh fúc long lanh trên ánh mắt, em vừa cười vừa nói với Hùng : Anh ạ , Anh hơn Bố em mấy tuổi đấy ! . Hùng cười: Ừ anh cũng đã đoán vậy. Rồi Lan bắt đầu kể : Bố mẹ em trước làm ăn ở Thái Nguyên cũng có tiền lắm, bố em cao xấp xỉ mét tám cơ , còn Mẹ em cũng gần mét bẩy , có mỗi em là mét sáu tư thôi , mà anh có đoán được em bao nhiêu tuổi không ? Hùng nói : Chắc mười chín là cùng. Lan cười rồi cho xem chứng minh thư; Trời Lan mới có mười sáu tuổi hơn một tí. Lan kể tiếp : Anh ạ. Mẹ em buôn bán bị lỗ nhiều , nên bố mẹ fải bán nhà vào trong Sài Gòn , đem theo mấy trăm triệu nghe lời ông chú ruột của em có nhà hàng trong đó, góp vốn vào đấy, ông ấy giầu lắm, thế là bố mẹ em làm cùng vợ chồng chú ấy, nhưng thực chất họ coi bố mẹ em như ô sin của họ mà thôi, fải làm quần quật suốt ngày , còn họ thì đi chơi bời suốt anh ạ . Nhà thì fải đi thuê để ở, bố mẹ em cứ bắt em vào trong đó ở cùng , à mà em còn bà chị gái cũng ở trong đó , lấy chồng có con rồi anh ạ . Mà em không thích sống trong ấy, thế là em về Hà Nội , mới đầu em đi vào làm fục vụ cho quán cơm bình dân ở bên Gia Lâm , mỗi tháng có mấy trăm nghìn thôi, sau em gặp một chị cùng quê chị ấy xin cho em vào làm tiếp thị bia, thế nên mới gặp anh đấy. Hùng quay sang ôm Lan vào lòng, hôn cô thật sâu..  Đắm đuối với nhau một lúc nữa rồi chia tay vì Lan fải đi làm chiều .

   Bẵng đi mấy hôm, Lan biệt tích. Đến tuần sau mới liên lạc lại cho Hùng. Lan nói : Em fải vào Sài Sòn đột xuất để đón hai mẹ con chị gái em ra ở tạm ngoài này, thằng chồng chị ấy chẳng làm ăn gì, nó còn cờ bạc rồi đánh đập chị ấy, em tức quá đi ô tô vào đón chị ấy ra. Lương tháng của Lan có hơn một triệu lại còn ôm đồm hai mẹ con chị gái nữa, nghỉ hơn một tuần nên công ty cho thôi việc. Hùng cũng bất mãn , tức mà chẳng biết nói sao , cô ấy mới có hơn mười sáu tuổi vậy mà việc gì cũng fải lo, có bố mẹ mà cũng như không. Hùng cũng đâu có thể giúp cho Lan hết được , buôn bán bây giờ cứ bỏ đồng nào ra là mất đồng đó, hàng cứ giao đều mà tiền thì thu về nhỏ giọt. Lan cũng rất hiểu nên không bao giờ đòi hỏi Hùng điều gì, mọi việc cứ một mình lo lắng thu xếp cho người thân, không cần nhờ đến ai . Lo cho chị gái như vậy , chỉ được vài ngày bà chị nhớ chồng lại ôm con quay vào Sài Gòn. 

    Một hôm Lan nói : Anh ạ em suốt ngày fải đi làm , vậy hôm nào em được nghỉ thì vợ chồng mình đi ăn nhé, có bạn bè của chồng thì càng vui. Hùng thấy thương Lan quá, suốt ngày ở quán ăn cơm thừa của khách là chính, hàng chục nhân viên ngồi chen chúc ăn vội vàng chẳng ra kiểu gì. Thỉnh thoảng Lan được nghỉ, Hùng lại lôi cô đi nhậu cùng bạn bè, Lan là người hiểu biết lại ngoan ngoãn nên bạn bè Hùng đều quý mến cô. Sang tháng thứ hai Lan chưa thấy đến tháng liền bảo với Hùng: Hình như em có thai anh ạ !. Hùng nói đùa: Vậy để đẻ nhé . Lan vô tư nói : Tuỳ chồng !. Nói đùa vậy thôi nhưng Hùng lo lắm bèn bảo với bạn gái của thằng đàn em đưa Lan đi giải quyết . Tối hôm đi nạo về Lan xanh như tầu lá, ôm bụng, mặt nhăn nhó , vậy mà hôm sau vẫn fải đi làm. Hùng dặn: Từ giờ em nhớ uống thuốc tránh thai đều đấy nhé. Lan bảo : Có chứ lần nào em cũng uống khẩn cấp mà . Ôi giời vậy mà vẫn bị . Hùng nhăn nhó nói vậy. 

    Bẵng đi cả tháng , không thấy Lan liên lạc với mình, trong lòng Hùng cảm thấy bất an. Rồi Lan cũng gọi điện từ quê về cho Hùng nói: Anh ạ chúng mình chắc fải chia tay thôi bố mẹ em không ở được trong Sài Gòn nữa nên quay về Thái Nguyên rồi, họ mở quán bán fở, bắt em về ở cùng họ . Hùng nói : Vậy cũng tốt, em ở với bố mẹ là đúng, nếu có ai yêu em thật lòng, liệu mà lấy chồng đi đừng nghĩ đến anh nữa, cũng đừng về Hà Nội, vạ vật vất vả lắm. Hùng nói vậy nhưng trong lòng rất buồn, vẫn fải khuyên Lan như vậy. Cô ấy theo mình thì cuộc đời chẳng ra sao cả, cô ấy xứng đáng được hạnh fúc. Lan khóc dữ lắm , rồi cô nói : Em không thể quên anh được đâu, em yêu anh! . Hùng không thể ích kỉ mãi như vậy. Nên những lúc Lan gọi điện Hùng đều không bắt máy nữa .

   Lại một mùa hè qua mau, gió  hanh hao lại về, nhiều lúc Hùng thấy nao nao trong lòng, cảm giác trống vắng, rồi nhớ hình bóng Lan đến nao lòng. Buổi trưa; Đang nhâm nhi chén trà nóng trên vỉa hè nơi quán quen, thì có số máy lạ gọi vào. Hùng lơ đãng hỏi : Ai đấy ạ. Tiếng trả lời : Vợ đây. Chồng quên giọng vợ rồi hả. Hùng rúng động, từ trong tâm can như có một lực nào muốn giải tỏa, nó làm cho Hùng nóng bừng lên. Hùng nói : Vợ hả? Có việc gì đó vợ ? Lan nói vội : Em đang ở nhà chị bạn, anh đến đón em đi. Hùng hỏi lại Lan : Em làm gì ở đây vậy ? Lan có vẻ sốt ruột nói : Em nói dối bố mẹ là về Hà Nội ăn cưới để về gặp anh, anh đến ngay đi. Hùng vội nói : Em đi xe ôm ra nhà nghỉ nơi vợ chồng mình vẫn ở đi, rồi anh đến ngay. Vừa thấy Hùng. Lan lao vào ôm Hùng thật chặt, khóc rấm rứt. Hùng ôm Lan, dìu Lan đến ngồi bên giường. Hùng nói : Anh cũng rất yêu em, nhưng anh không thể giữ em làm của riêng được , em còn trẻ không thể cứ theo anh mãi, anh còn gia đình anh nữa. Thế rồi hai kẻ khát yêu lại lao vào cơn mây mưa , lại cảm giác như ngày đầu . Lan mãi vậy , em không fải loại đàn bà ham muốn về thể xác, Lan cũng rất khó tính trong chuyện chọn bạn tình, Hùng biết rõ vậy bởi có một tháng hay nhiều tháng mới quan hệ với Lan thì cảm giác đầy chặt và khó nhọc vẫn như ngày đầu gặp nhau, Lan cũng khẳng định là chỉ có hứng khi nghe giọng nói của Hùng, khi ở bên Hùng mà thôi .

    Ân ái xong Hùng lựa lời hỏi : Thời gian qua em đã yêu ai chưa ? . Lan ngập ngừng nói : Anh ạ , nghe lời anh, em đã cố quên anh nhưng em không thể quên anh được, đã có lúc em đã xiêu lòng.Trên đó có một anh trên ba mươi tuổi làm giám đốc một công ty, theo đuổi em mạnh lắm, em đã thử yêu , rồi hai người cũng vào nhà nghỉ nhưng em không có cảm giác gì cả, còn anh ấy thấy em vậy thì nói :Thôi em! để anh ngắm em thôi chứ anh cũng không làm gì em đâu. Thế rồi em cũng không gặp lại anh ấy nữa mặc dù anh ấy rất yêu em. Nói đến vậy Lan lại ôm chặt lấy Hùng,vẫn thói quen như ngày nào, Lan rúc vào nách Hùng hít hà như đứa bé lâu ngày không được gặp Mẹ.

   Chiều về thật nhanh, đã vào Thu nên trời mau tối. Lan vội vàng mặc quần áo để Hùng chở ra bến xe Gia Lâm ngược lên Thái. Lan bịn rịn lên xe ô tô, Hùng dặn theo : hãy cố quên anh đi... ! . Xe chuyển bánh , nỗi buồn bây giờ mới xâm chiếm Hùng, Hùng cảm thấy trống rỗng, cô đơn lạc lõng như vừa đánh mất một thứ gì quý giá lắm . Hùng đi xe qua cầu Long Biên để trở về nhà , mắt nhìn xuống dòng Sông fẳng lặng cạn gần hết nước, những doi cát vàng nhạt trải dài nom rất đẹp, xa xa có một hai chiếc thuyền lá bé nhỏ đang côi cút trên dòng Sông cạn làm Hùng càng buồn hơn . Hùng quyết quên đi người con gái bé nhỏ đã lạc vào cuộc đời mình, đã đem lại hương vị ngọt ngào mà đã lâu lắm rồi , từ thời nhà Hùng ở gần con sông Tô Lịch. Thời đó bờ Sông bừa bộn đất do nhà nước đang tổ chức nạo vét lòng Sông, và chính Hùng cũng đã từng cùng nhà trường tham gia vào chiến dịch đó. Cái ngày xưa xa lắc đó Hùng mới có mười sáu mười bẩy tuổi , đã bị các bạn gái và các chị buổi tối thưởng rủ sang bên bờ Sông Tô ngồi hóng mát . Và ở nơi đó Hùng đã được một cô hàng xóm ghì chặt và hôn đắm đuối đến nỗi Hùng bủn rủn rồi một thứ nước nóng hổi vỡ òa làm ướt hết cả quần. cảm giác đê mê đó chưa bao giờ Hùng gặp lại trong đời cho đến ngày gặp Lan .

      Vào một ngày; Lúc đó đã chớm Hạ, lác đác đã có tiếng ve kêu, trời Hà Nội bắt đầu oi bức Hùng mới đi Trung quốc về đang đau đầu về hàng họ thì Lan gọi điện; Em khóc nức nở nói; Sẽ xuống Hà Nội . Hùng chẳng hiểu chuyện gì liền nói : được rồi em cứ xuống đây rồi hãy nói.  

   Trên đường đi đến điểm gặp quen thuộc. Đường fố bụi mù cộng với khói xăng tạo nên bầu không khí đặc quánh, oi bức ngột ngạt. Hùng lấy fòng trước, đợi khoảng mười fút thì Lan đến ,nhìn Lan buồn lắm , mắt rưng rưng , sưng mọng, em trút đồ rồi vào tắm . Cứ trần truồng như vậy Lan lao lên giường ôm Hùng mà khóc ; Em nhớ anh lắm!  nhớ khủng khiếp. Rồi Lan nói : Anh ơi em buồn quá , Bố mẹ em li dị rồi . Nghe Lan nói vậy Hùng cũng lấy làm khó tin hỏi lại : Ủa hai ông bà mới kéo nhau trong Nam ra sao mà li dị nhanh vậy ?. Lan vừa khóc dấm dứt vừa kể : Từ hôm ra Thái Nguyên mở quán fở , mới đầu chẳng có chuyện gì , mọi người rất vui vẻ , em fụ bán quán cùng bố mẹ. 

    Thế rồi thế nào mà bố em lại gặp lại Cô người yêu cũ, ngày trước đã suýt lấy nhau , yêu còn trước cả mẹ em nữa. Thế là hai người dấm dúi quan hệ lại với nhau, cô ấy bây giờ làm ăn cũng có tiền nên chiều chuộng bố em lắm, cô ấy còn công khai đến cửa hàng của nhà em. Rồi cô ấy có chửa , mẹ em không chịu được đòi li dị, rồi mẹ đòi chia tiền . Mẹ muốn em vào trong Nam với mẹ , em không chịu đi , mẹ cho em năm triệu em không cầm, thế là mẹ đón xe vào Sài Gòn luôn rồi anh ạ. Bây giờ cô ấy công khai ở với bố em , coi như không có chuyện gì anh ạ , em buồn quá chẳng biết làm sao , cô ấy thì cũng chửa to lắm rồi. Bố chẳng cho em ra khỏi nhà, không cho quan hệ với ai cả , điện thoại cũng không được dùng , Bố em giữ con gái lắm . Rồi Lan cười bảo với Hùng : Anh này nếu bố mà biết em là vợ anh mà còn nạo thai rồi thì chắc bố giết em mất anh nhỉ . Ừ chắc chắn rồi , giết cả anh ý chứ Hùng vừa cười vừa nói vậy .

  Nói rồi Hùng hỏi Lan: Bây giờ em tính sao ? Lan bảo : Em sẽ ở đây xin việc không về nữa, em chán gia đình lắm rồi , em đã liên lạc với chị họ em đang học đại học ở trên này, em sẽ ở cùng chị ý , em tính xin đi làm tiếp, nói rồi Lan trèo lên người Hùng hít hà, bắt đầu thơm lên môi rồi khắp mặt , khắp những chỗ nhậy cảm của Hùng, không chịu được nữa Hùng vật Lan ra quặp chặt , hai người lại quấn vào nhau như chưa bao giờ được yêu vậy.

    Hùng vẫn Đi Trung quốc nhưng cũng có fần giảm dần vì lo đòi nợ bớt , từ đầu năm đến giờ tiền hàng ứ đọng nhiều quá , không làm cách nào thu hồi được , rồi lo công việc mới rất bận nên cũng không có thời gian dành cho Lan mấy, sau hôm gặp nhau đó Lan lại có chửa , lần này ngại nhờ bạn bè. Hùng trực tiếp trở Lan đi bỏ. Lan nghỉ ngơi được mấy hôm thì bố Lan gọi điện bắt về fụ giúp việc nhà, vì bà vợ của bố vừa đẻ em bé . Lan lẳng lặng về cũng chẳng nhắn lại một câu cho Hùng. Lần này Lan quyết tâm quên Hùng bằng được, vì Lan cũng lờ mờ hiểu rằng nếu cứ đi theo Hùng thì chỉ tổ làm gánh nặng cho Hùng mà thôi , Lan hiểu lắm , cô biết Hùng đang rất khó khăn trong thời điểm này , nên nhân dịp bố cô gọi về, cô đã đi như trốn khỏi Hùng . Về nhà rồi Lan chỉ gửi cho Hùng một tin nhắn duy nhất : Anh ạ ! Em fải về nhà vì vợ của bố em đẻ, anh cũng quên em đi nhé, đừng gọi cho em vì em không dùng điện thoại nữa đâu, nhớ giữ gìn sức khoẻ chồng nhé , mãi yêu chồng . Hùng cảm thấy hụt hẫng, lòng chạnh buồn, chẳng biết lần này Cô ấy có quên được mình không, có chịu yêu ai không . Hùng nghĩ miên man nhiều lắm , dưới trưa hè nắng gắt Hùng cứ đi vô định, kệ tay lái mình đưa đi đâu thì đi. Mấy lần suýt va quệt , lại còn bị người ta quay lại mắng vốn:  Đồ dở hơi đi thế à ! Hùng vẫn kệ , trời vẫn nắng rát, hơi nóng dưới mặt đường nhựa fả lên nóng hầm hập .  (  HẾT )


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét