Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2012

PHẬN MÁ ĐÀO ! Truyện ngắn của Lao Quangthau. Phần 1 ( 13-6-2012 ) ĐK

PHẬN MÁ ĐÀO ! Truyện ngắn . Phần 1 ( 13-6-2012 ) ĐK
15:23 16 thg 6 2012Công khai665 Lượt xem 46
     Phần 1

       Chị em Pha mất bố mẹ trong một tai nạn giao thông thảm khốc . Khi Pha mới mười tuổi , còn cô chị tên Phen mới mười bốn. Hai chị em chẳng có họ hàng bà con thân thích gì ở cái thị xã Lào Cai bán sơn địa này. Cũng may để kiếm miếng ăn hàng ngày cũng không khó lắm. Buổi sáng Pha vào rừng kiếm củi về đun, nếu dư dả thì bán kiếm lấy mấy nghìn bạc, còn Chị Phen đã gần như một thiếu nữ , ngực đã nhòn nhọn kênh cả chiếc áo xanh đã bạc màu, chiếc váy cũ kĩ cũng không che được cái mông bắt đầu nở và đã hơi vểnh lên nom đã ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Cô quán xuyến mọi việc trong nhà kể từ khi bố mẹ ra đi đột ngột. Nhiều lúc ngồi ăn cơm có hai chị em , nước mắt hai đứa lại lưng tròng , Pha thì nức nở kêu mẹ cha , còn Phen thì cố kìm tiếng khóc nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã .  Hai chị em sống kham khổ cô độc  trong căn nhà sàn cũ của bố mẹ để lại

                     
         Ngôi nhà sàn nhỏ . Xung quanh nhà là những tấm gỗ và liếp được ken theo hèm cũng tương đối chắc chắn nhưng đã rất cũ kĩ , mái được lợp bằng lá cọ rất dày cũng ngả mầu xám sậm rồi , nhìn chúng bết vào nhau chứ không còn nét từng tàu nữa, dưới sàn nhà là mấy thứ đồ cũ kĩ, vài con gà , với con lợn còi cọc , thỉnh thoảng lại rít lên do đói. Ngôi nhà nằm thụt vào trong. Phía trước là cầu thang chính phía sau là cầu thang phụ nhỏ hơn, có một cái giếng khoan ngay gần chân cầu thang phụ. Mấy cái sào bằng vầu đã cũ , treo tòong teng mấy cái quần áo mới giặt chưa khô. Đằng trước là khoảng sân có cây mít lúc nào cũng có vài quả to nhỏ, nhưng đơn điệu rời rạc nhìn chúng rất cô độc. Cạnh nó là những cây mai cây mận và mấy cây đào rừng gầy xơ xác, dưới thấp hơn nữa là mấy cây rau ngót, rau tía tô và húng chó, men theo khuôn vườn là những túm sả gầy guộc, thỉnh thoảng đưa lên mùi hương cay cay thơm ngát. 
                  
      Phía ngoài giáp với đường quốc lộ là cái quán nhỏ bán nước và bán các sản vật của rừng núi, vài bó củi , vài mớ rau rừng hay thúng táo mèo có mầu xanh pha vàng nhưng sứt sẹo , nhựa ứa ra thâm sì. Hai chị em Pha đã vào tuổi cập kê , là con gái Thái nên hai chị em đều có nước da trắng , tuy hơi xanh, nhưng dáng hình thon thả lẳn chắc. mông cô nào cũng tròn cong, lại vểnh lên nhìn thật gợi tình. Eo thon nhỏ , ngực nở , hai chị em mặc những chiếc áo cánh truyền thống nên nó càng tôn bộ ngực căng tròn nhưng nhức , khiến bọn con giai quanh vùng đều không khỏi xốn xang mỗi khi đi qua đây. Pha vào tuổi trăng tròn nom cô rực rỡ hơn cô chị , nhìn tươi tắn hơn, khuôn mặt trắng nổi những mạch máu nhỏ li ti , đôi môi căng mọng, chiếc mũi dài thẳng hơi tẹt, mắt đen sâu hun hút khiến ai đã nhìn thấy cô thì đều khó cầm lòng được. 
                                

       Cô chị đã yêu một anh chàng trong phố, người tầm thước , Anh ta nhìn người yêu của mình mà lúc nào cũng hau háu chỉ chực muốn ăn ngấu nghiến, được cái tính điềm đạm lại hay phụ giúp việc trong nhà cho hai chị em Pha . Hai chị Em sống vui vẻ bên nhau, hai bông hoa đang kì khoe hương sắc đẹp nhất . Cơ thể của Pha chỉ chực bật tung ra sau làn áo mỏng , ai nhìn cô cũng đều mang cảm giác thèm muốn nhục dục đến ám ảnh. Thời gian này cánh lái xe hay đỗ lại quán của hai chị em cũng chỉ mục đích được nhìn ngắm và thỏa mãn đôi mắt với dáng vẻ tràn căng của họ.

     Tùng cũng trong số lái xe đó. Cậu cũng là người trong phố, bố mẹ cũng đã mất, anh chị em đều đã yên bề gia thất.Với nghề lái xe đường dài, trong khi thị xã đang phát triển hàng ngày , việc giao thương hàng hóa tiểu ngạch rất lớn với người Trung Quốc, nên cậu kiếm được nhiều tiền, lúc nào cũng xông xênh và ăn diện hơn người khác. Tùng đã nhắm cô em , nên ra sức chiều chuộng tán tỉnh . Pha đang tuổi lớn thấy Tùng khỏe mạnh và phóng khoáng trong chi tiêu, thỉnh thoảng có cơ hội là vuốt má sở tay Pha làm cô rạo rực xao xuyến. Được một thời gian ngắn thì hai người đã đầu mày cuối mắt ra chiều quyến luyến lắm.

         Chiều nay Phen có việc đi với bạn trai xuống Sa Pa , cô dặn em gái nhớ đóng quán sớm, đóng cửa cẩn thận, đừng cho ai ở lại, Pha vâng dạ nhưng đã ngầm nhấm nháy với Tùng. Tùng chỉ đợi có thế. Trời chưa tối cậu đã lẳng lặng mò lên sàn , vào phòng của Pha. Pha vội vàng đóng cửa quán rồi chui tọt vào trong nhà, Tùng bế thốc Pha lên, gần như ném cô lên giường , cậu ta như con thú hoang bắt được mồi ngon. Cậu giật Tung quần áo của Pha khiến tấm thân cô lồ lộ , ánh lên mầu trắng ngà đầy mê hoặc , cặp vú tròn chắc vểnh lên khêu gợi ,đầu ti đỏ và nhỏ xíu khiến Tùng như u mê, cậu vục mặt vào bộ ngực đầy đặn của Pha như muốn chìm trong đó. Rồi cậu vội vàng một tay tụt chiếc quần bò của mình đang mặc một tay đưa vào nơi vùng cỏ um tùm của Pha, Tùng rùng mình , bị kích thích cao độ khi chạm vào cửa hang động nóng rẫy mà nước đang chảy ra ướt sũng tay Tùng. Cậu ập cả tấm thân vạm vỡ lên người Pha , Pha chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn rồi lịm đi, một lát sau thì cô rên rit cuống cuồng. Hai thân thể quấn vào nhau trong sự thèm khát bao ngày, nó bùng nổ dữ dội làm cả gian nhà toát lên một mùi xác thịt nhầy nhụa. Họ cứ quần nhau miệt mài cho đến sáng.

                            
         Khi Phen từ Sa Pa cùng người yêu trở về thì nhà cửa đã đâu vào đấy. Pha đang ngồi nhặt rau một mình. Mặt đỏ hồng, mắt long lanh, lúng liếng , miệng thì đang líu ríu mấy lời ca của người Thái:
                             
“... Ầy dơ, anh như trái tơ hồng
                               Quấn cây non vươn tới
                                Ầy dơ, cây rau cải là em đấy
                               Biết chăng người thương ta ơi
                                Vươn lên như rừng xanh
                               Cải sẽ nở muôn hoa vàng chói...”

 Phen thấy em mình rạng rỡ và vui hơn ngày thường. Thấy lạ cô chỉ nói : Pha à , mày có gì vui thế ? Pha tủm tỉm cười đáp lại : Không có gì đâu, tự nhiên nó thế thôi. Kể từ cái đêm quay cuồng trong xác thịt đó, Tùng không rời Pha nửa bước , chỉ trừ những lúc đi chở hàng thuê cho người ta. được hơn tháng thì Tùng đòi cưới . Phen cũng đồng ý vì cô cũng muốn Em mình có một nơi khá giả và ổn định như Tùng. Mặt nữa Phen cũng muốn được tự do hơn với người yêu của mình.

      Đám cưới được tổ chức gọn nhẹ tại nhà của hai chị em, một nửa theo tục của người Thái, một nửa tục của người Kinh . Rượu ngô nấu lấy , bia chai của Tàu. với cá chép nướng nguyên con, xôi được nhuộm tím nhìn như những chùm hoa ban nở muộn vậy. Những đĩa khâu nhục đầy mỡ nhưng cực kì làm người ta thèm muốn , rồi thịt gà, rồi bánh trái . Một đám cưới không có họ hàng bà con thân thích mà chỉ có bạn bè và lối xóm đến mừng cho đôi vợ chồng trẻ. Tan đám, Tùng đưa vợ về ngôi nhà của mình. Hai vợ chồng lại lao vào nhau như những cơn khát được gặp trận mưa rào . Cơ thể đang thì con gái của Pha làm Tùng mê mẩn hoàn toàn mất kiểm soát. Tùng cũng không ngờ đời mình lại hái được một bông hoa rừng có ma lực mê hoặc như thế. Pha cũng ngây ngất với chồng, cô hoàn toàn thỏa mãn . Thú vui xác thịt làm cả hai mộng mị mất một thời gian dài, Tùng cũng lười đi chở hàng hơn, hai vợ chồng cứ hở ra là chui vào phòng quấn lấy nhau đến rã rời.

         Pha hàng ngày không phải làm gì, chỉ phải lo hai bữa cơm , rồi lại lên giường với nhau. Cô hạnh phúc lắm, không ngờ thân phận cô lại có ngày hôm nay. Lấy được người chồng khỏe mạnh rất yêu vợ, rồi cái chuyện giường chiếu làm Pha cực kì thỏa mãn và sung sướng. Hàng ngày kiếm được bao nhiều tiền Tùng đều quẳng cho cô cầm hết. Trong nhà cũng sắm được đầy đủ , ti vi tủ lạnh, dàn máy , chẳng thiếu thứ gì. Rồi thời gian mặn nồng cũng dần dần nhạt bớt, chuyện lên giường cũng thưa hơn. Tùng chăm chỉ đi chở hàng hơn , nhiều lúc còn về muộn, khiến Pha phải đợi cơm có bận đến đêm. Pha luôn tin tưởng vào tình yêu của chồng đối với mình. Cô chưa lúc nào lăn tăn nghĩ suy về chuyện vợ chồng và tin vào lời nói của Chồng tuyệt đối.

       Hai người lấy nhau cũng đã được một năm rồi. Chị Phen cũng đã cưới chồng, hai vợ chồng Phen ở trên mảnh đất của bố mẹ để lại. Phen cũng tất bật hơn, và chịu khó làm lụng hơn để vun vén cho gia đình mình. Hai chị em càng ngày càng ít qua lại với nhau. Vào một ngày mưa gió Tùng không đi làm nghỉ ở nhà , Trong lúc bất cẩn Tùng đã lên cơn đói thuốc, lúc này Pha mới bàng hoàng đau đớn . Tùng mới thú nhận : Anh mới mắc nghiện thôi, anh hứa sẽ cai ngay. Vì quen sống phụ thuộc hoàn toàn vào Tùng , nên Pha chỉ biết khóc chứ chẳng dám kêu la hay gay gắt với Tùng. Nhưng từ cái thời khắc Pha biết Tùng bị nghiện như thế này, cô đã mơ hồ lo sợ đến những ngày sắp đến. ( Còn nữa )


                                     
PHẦN 2

               Của nả trong nhà cứ ra đi dần. Tùng đã không bỏ được nghiện như đã hứa với Pha . Pha sống trong lo âu , không biết ngày mai sẽ ra sao. Tùng cũng không còn đi lái xe nữa mà vật vờ cùng đám bạn nghiện, cứ vài hôm lại mò về vác đồ đi bán.     Ngày hôm nay đột nhiên Tùng thay đổi , cậu ở nhà tỏ ra quan tâm đến Pha và chăm sóc Pha hơn . Tùng nói với Pha : Vợ à ! Anh mới gặp thằng bạn cũ nó làm ăn bên Trung Quốc , nó rủ vợ chồng mình sang đó chơi , nó bảo có thuốc cai nghiện tốt lắm, uống một đợt là khỏi thôi, không nghiện lại nữa. Nó còn hứa cho vợ chồng mình vay tiền để về mở quán làm ăn nữa. Nó bảo phải cả hai vợ chồng sang mới được. Pha nghe chồng nói vậy thì vui mừng lắm. Từ nhỏ đến giờ cô cũng chưa bước chân sang bên đó lần nào , lại nghe chồng nói có bạn tốt giúp chồng cai nghiện. Cô vội nói với chồng : Ừ thế thì vợ chồng mình đi ngay nhé . Tùng bảo :  Ừ ăn cơm xong rồi mình đi.

         Bữa cơm trưa trong ngôi nhà lâu lắm không có tiếng cười đùa. Hôm nay thật vui , hai vợ chồng vừa ăn vừa gắp cho nhau , cười nói vui vẻ. Pha ngắm nhìn chồng mình trong niềm tin và hy vọng . Cô nghĩ trong lòng : Chồng mình nó dính nghiện cũng gần một năm rồi, người trông như con ma rồi, gầy xơ xác, mắt trũng sâu vào, lúc nào cũng lờ đờ. Cô mong chuyến đi này sẽ giúp chồng cắt hẳn cơn nghiện để vợ chồng lại được vui vẻ như xưa. Tùng bảo Pha : Ăn mặc bình thường thôi vì đi sang Trung Quốc bằng đường tắt , nên không được để người ta chú ý. Thế rồi Hai vợ chồng dắt díu nhau ra bến sông, lên một chiếc thuyền nhỏ , người lái thuyền cũng hờ hững chẳng nói chẳng rằng , hay chuyện trò gì mà cứ miệt mài chèo sang bờ bên kia.

      Chỉ mươi phút là vợ chồng Pha đã đặt chân lên đất Trung Quốc. Pha líu díu bước theo chân chồng. Đi một lát thì đến một khu chợ, có nhiều dãy nhà hai tầng cực đông đúc và sầm uất Tùng lôi vợ lên tầng hai của một dãy nhà . Trong gian quán trên tầng hai đang có mấy dứa con gái người Việt, son phấn lòe loẹt cười toe toét , nhìn thấy Tùng lôi Pha vào, chúng vẫn cất lời trêu gọi : Lão Bản à , Tả i pao đi !  ( Ông chủ à, chơi một cái đi ) Tùng không nói gì , đưa vợ vào căn phòng cuối cùng có đôi vợ chồng người Trung Quốc đang ngồi đợi sẵn. Họ chào hỏi Tùng bằng tiếng Ngái Vân Nam . Pha chỉ loáng thoáng hiểu được mấy từ mà thôi. Nói chuyện một lát Thì Tùng bảo Pha : Em ngồi đây Anh ra mua bao thuốc rồi vào ngay. Pha mỉm cười rồi nói : Dạ !

          Đợi mãi chẳng thấy Tùng Quay lại, hai vợ chồng nhà kia cũng lờ đi , họ nói chuyện với nhau mặc Pha ngồi một chỗ. Khi Pha thấy sốt ruột , mãi không thấy Tùng đâu, định đứng dậy đi tìm thì vợ chống nhà kia mới quay ra hỏi bằng tiếng Việt : Em gái định đi đâu à ? Pha bảo : Em ra ngoài tìm chồng em , sao mãi anh ấy chưa quay lại. Lúc này vợ chống người Trung Quốc mới thẽ thọt nói với Pha: À nó về Việt Nam rồi. Nó gửi Em lại cho vợ chồng chị trông nom hộ đấy , vừa nói chúng vừa tủm tỉm cười . Pha nghe đến vậy  , cô sợ quá đứng chết lặng : Không phải đâu mà , Chồng Em đi mua thuốc , chắc bận việc gì chưa quay lại, để em đi tìm.

     Lúc này Người chồng Trung Quốc có dáng người thấp đậm đầu cắt kiểu đầu bằng mới gườm gườm nói với Pha : Em gái à, nó bán Em cho ngộ rồi. Em biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời bọn ngộ không thì Em gặp rắc rối đấy. Pha định chạy ra ngoài, thì có một thằng người gầy đét mặt cô hồn nó đứng ngoài cửa từ bao giờ, nó đi vào ấn Pha ngồi xuống và tát cô một cái rõ đau làm Pha xây xẩm mặt mày. Cô ngồi khóc nức nở. cái khóc này còn thê thảm và đau đớn hơn khi bố mẹ Pha mất. Cô kêu : Trời !  Sao tôi  lại gặp thằng chồng khốn nạn thế này ! sao nó nỡ bán tôi. Sao nó nỡ độc ác như vậy, sao mình yêu thương nó nhiều thế làm gì ?

                 
         Bà chủ quán ngồi xuống bên Pha thỏ thẻ : Thôi Em ạ. Cũng là giải thoát cho em, chứ em ở với loại nghện đó thì trước sau cũng tàn đời với nó thôi. Vợ chồng với nhau mà nó còn mang bán, thì sống với nó sao được. Thôi cứ ở đây với chị, rồi vài năm có chút vốn lại về làm lại từ đầu em ạ. Cứ gọi chị là A Hoa nhé. Pha vẫn nức nở trong cay đắng. Hai tay ôm lấy mặt , mặc cho nước mắt, nước mũi dãi ướt đầm hai tay và rơi lã chã làm ướt cả bàn chân. A Hoa gọi thằng người làm và nói với nó : Cóong à mày để mắt đến Em gái nhé, nó hết khóc rồi đưa nó đi mua vài bộ quần áo và vật dụng dùng hàng ngày cho nó. Nói rồi hai vợ chồng thị lên xe máy đèo nhau vào trong thị trấn có ngôi nhà của vợ chồng thị. Thằng Cóong nói với Pha : Mày nằm đấy mà khóc cho chán đi, đừng có tính chuyện trốn nhé. Bọn tao bắt lại được là mày chỉ có chết rồi vứt xác xuống sông đó. Nói rồi nó đóng cửa bỏ ra ngoài.

     Pha nằm luôn trên cái ghế băng bọc giả da , Cô không còn khóc to nữa , mà nức nở từng chập một, rồi có tiếng mở cửa , một con bé khoảng mười sáu, nhìn gầy tong teo mỗi cặp vú là to muốn nứt ra trong cái áo mỏng. Mặt non choẹt nhưng chát đầy son phấn rẻ tiền, môi kẻ đỏ choẹt , có chỗ còn bị nhòe ra. Nó đi vào, rồi đóng cửa lại. Nó ngối xuống cạnh Pha và nói : Chị gái à! chị đừng khóc nữa, em cũng bị thằng người yêu nó lừa đi sang đây mua hàng rồi bán Em vào đây đấy . Bọn em ai mới bị bán vào đây cũng khóc như cha chết vậy, rồi cũng tìm cách trốn, chẳng trốn đi được, chúng bắt lại là chúng đánh dã man lắm, còn cho nhịn đói mấy hôm nữa kia. Pha nín khóc ngồi dậy , tựa lưng vào ghế, mắt xưng húp , đỏ hoe, thỉnh thoảng lại nấc lên.
 
      Mới có vài tiếng mà nhìn thần thái cô đã tiều tụy khác quá. Pha hỏi con bé : Thế ở đây thì làm gì hả Em ? Con bé mặt tỉnh queo trả lời : Ở đây chỉ có đ.. nhau chứ còn làm gì. Thế chị nghĩ là làm gì ?  Nghe nó nói vậy mặt Pha thảng thốt và đầy lo âu. Cô nói : Thế làm như thế nào, không làm xin làm việc khác có được không ? Con bé lại bảo : Để em đưa chị sang phòng bên nhìn cho biết nhé. không làm thì chủ nó đánh có mà tét xác à. Cái giọng chua loét xứ Sơn Tây của nó làm Pha thất vọng hoàn toàn. Con bé nói xong kéo Pha đứng dậy , mở cửa dắt cô sang phòng bên cạnh. Tiếng rú rít , tiếng cười hô hố của bọn con gái Việt và giọng ồm ồm của bọn đàn ông Trung quốc. Rồi tiếng rên ư ử kiểu làm hàng của bọn gái. Làm cho Pha xây xẩm mặt. Cô vội lấy tay bịt hai tai, mùi khói thuốc lá lẫn mùi xác thịt quyện với mùi mồ hôi xộc lên mũi Pha làm cô phải chạy quay trở lại phòng cũ. Con bé nhìn theo Pha nó lắc đầu rồi lẩm bẩm : Mấy hôm nữa thì chị cũng vậy thôi mà .

         Đến bữa cơm chiều , con bé vào gọi Pha sang phòng bên ăn . Pha cứ nằm im không dậy. Khoảng hơn một tiếng sau ; Thằng cóong cùng con bé con lúc nãy vào lôi Pha đi xuống dưới, dắt ra khu chợ bán quần áo để mua vài bộ cho Pha. Pha đưa mắt nhìn dáo dác , mong tìm được một bóng hình quen quen để kêu cứu. Nhưng vô ích, toàn những bộ mặt lạnh lùng vô cảm đang đi lại xung quanh cô. Con bé láu táu lấy vài bộ rồi ướm lên người Pha, rồi nó bảo thằng Cóong Trả tiền, xong nó lôi Pha sang hàng bên cạnh mua khăn mặt, bàn chải, với mấy cái quần lót cho Pha. Mua xong Mấy đứa kéo nhau về , trên đường đi về quán thằng Cóong bảo với Pha : Bà chủ bảo Mày nghỉ hôm nay còn mai phải tiếp khách đấy. Mày khôn hồn thì nghe lời không có phải uống rượu phạt thì khổ lắm.

          Buổi sáng đầu tiên trên đất Người . Bây giờ cũng phải mười giờ rồi , khu chợ mới chỉ có mấy người bắt đầu dọn hàng. Mùi xào nấu bốc lên khắp nơi. Con bé người Sơn Tây lay Pha dậy . Pha cả đêm thấp thỏm lo sợ không ngủ được, phần hận thằng chồng bội bạc, phần lo lắng phải làm sao với cái công việc ở đây. Trong bụng Pha vẫn rắp tâm trốn bằng được về Việt Nam. Phải gần sáng Pha mới thiếp đi. Nghe tiếng con bé gọi Pha giật mình tỉnh giấc , mặt ngơ ngác phải mất mấy giây mới hiểu mình đang ở đâu. Cô hỏi con bé : Mấy giờ rồi hả Em ? Nó trả lời : Mười giờ sáng rồi. Má bảo Chị dậy đi rồi ăn sáng xong còn lo tiếp khách.

     Pha đi làm vệ sinh rồi mặc quần áo theo hướng dẫn của con bé. Nó chát chút phấn son cho Pha , rồi nó khen lấy khen để; Chị đẹp lắm, thế này rồi có nhiều khách lắm đây. Pha im lặng mặc kệ cho con bé muốn làm gì thì làm. Rồi mấy đứa con gái kéo nhau đi ăn sáng. Thằng Cóong với một thằng nữa đi cùng để canh chừng mấy đứa. Lần đầu tiên Pha được ăn trên đất này, cái mùi thức ăn bốc lên khắp nơi, làm Pha nôn nao hết cả người, họ nấu toàn cho rượu với xì dầu vào, rồi lửa cháy phừng phừng mùi ớt xào hăng hắc bay lên làm cay xè chảy cả nước mắt. Pha liên tục bị hắt hơi với những mùi thức ăn bốc lên. Chúng gọi cho Pha một đĩa phở xào, Bụng đói cồn cào mà miệng thì không muốn ăn . Con bé ngồi bên cạnh giục Pha mấy lần rồi nó nói : Đã sang đây rồi thì cố ăn để mà sống, mới mong có ngày về chị ạ. Pha cũng chỉ gẩy được vài miếng rồi buông đũa.
                   

       Bây giờ đã mười một giờ hơn . Khách đi mua bán đã nhộn nhịp, những người có nhu cầu mua dâm cũng bắt đầu vào các gian nhà có chứa gái. Các cô gái bắt đầu nháo nhác , í ới gọi nhau mang ghế ra cửa quán ngồi để vẫy khách. Đây là công việc ngày nào cũng thế. Chủ cũng chẳng cần lên tiếng hay quát mắng đứa nào.  Mà chỉ việc ngồi thu tiền thôi. A Hoa vào phòng nói chuyện với Pha : Em gái à ! Em đừng nghĩ ngợi lung tung nhé. Vợ chồng chị mua em thật , nhưng nếu em ngoan ngoàn làm việc , nhẹ nhàng và nhiệt tình với khách thì chị sẽ yêu quý và không làm gì em cả. Em đừng có ý định bỏ trốn nhé , bỏ trốn là hết đường về luôn đấy. Ở trong sâu chị cũng có một quán chứa mấy em khó bảo đấy , đã vào đấy thì mãi mãi không có đường ra đâu. Đứa nào ngoan cố là bọn chị cho đi lấy chồng luôn. Pha chỉ im lặng, mắt mọng nước. Chủ nói xong đứng dậy xoa vai Pha rồi bảo : Em cũng vẫn còn đẹp lắm. Chốc nữa chị sẽ chọn cho em một người khách tử tế để em mở hàng nhé.
                 

      Lòng Pha bấn loạn. Mới hôm qua thôi còn chồng chồng vợ vợ. đến bây giờ đã thành một đứa đàn bà làm gái nơi xứ người. Pha biết là không còn con đường nào nữa . Thôi đành phải chấp nhận làm việc thôi, đợi thời cơ để trốn về. Con bé con đi đến làm đứt đoạn những toan tính của Pha , nó nói : Chị à ! Bà chủ bảo chị đi tiếp khách, nói rồi nó dắt tay Pha vào một phòng, Nói là phòng nhưng thực ra nó chỉ là một ô được ngăn bằng gỗ dán , lắp vừa đủ cái đệm cá nhân. Con bé dúi vào tay Pha mấy bao OK của Việt Nam sản xuất rồi tủm tỉm cười nói : Chị vui vẻ nhé !  ( Còn nữa )



PHẬN MÁ ĐÀO ! Truyện ngắn phần 3 ( 19-6-2012 )

PHẬN MÁ ĐÀO ! Truyện ngắn phần 3 ( 19-6-2012 )
05:40 19 thg 6 2012Công khai1256 Lượt xem 32

       Pha nằm co rúm trong cái phòng chật trội ngột ngạt , trên tường treo chiếc quạt tuốc năng chạy kêu cành cạch vì đã khô dầu. Đúng luồng gió, cái váy suông liền lửng đến nửa đùi xòe ra ở đoạn dưới lại tung thốc lên bầy nguyên ra phần bụng và cặp đùi thẳng trắng lốp . Pha lại vội hốt hoảng chụp lấy phần váy tốc lên ép nó xuống. Ở bên ngoài Bà chủ vẫn đang nói với khách hàng người phương Bắc. Nhìn ông ta béo trắng trông có vẻ lịch sự : Tha duyên nản chinh thiên cô lải , hẩn leng , nỉ cái ủa lẻng bải khoai ( Nó ở Việt Nam mới sang hôm nay, nó rất đẹp mày cho tao 200 đồng - hai trăm đồng so với giá bây giờ là khoảng 670 nghìn ) . Người khách  có vẻ háo hức rút ví lấy 200 đồng đưa cho bà chủ rồi hỏi lại : Hẩn leng , hảo khan hả ?  (  Rất đẹp và nhìn tốt hả ) Bà chủ cầm vội tiền rồi ủn khách lại phía cửa phòng , nơi có pha đang nằm đợi. 
                          
      Vị khách mở cánh cửa bằng gỗ ép kêu cọt kẹt rồi lách vào. Anh ta mỉm cười chào Pha : Nỉ hảo ! Nỉ duyện nản cô lải chinh thiên ? ( Chào Em, Em mới ở Việt Nam sang hả ) Pha không hiểu gì, chỉ ngúc ngắc cái đầu và càng thu lu người vào góc tường. Ông khách treo túi , cởi quần áo, vắt lên trên mắc áo, rồi quỳ xuống nói : Thuây i phủ ( Cởi quần áo ra ) . Pha lúng túng cứ tóm chặt chân váy. Ông khách sấn đến hôn lên cổ Pha rồi lấy hai tay lột hai chiếc dây váy nằm trên hai vai, chiếc váy được lột ra khỏi người cô . Ông khách háo hức cúi xuống ngậm đầu ti và lấy tay xoa nắn nó miệng thì xuýt xoa : Hảo hảo !  ( Tốt, tốt ) Rồi ông ta kéo nốt chiếc quần lót mầu đen của Pha , vứt xuống phía chân đệm. Người khách cởi nốt chiếc quần sịp của mình. Pha chỉ kịp nhìn thấy một vùng đen rất dầy và một thứ lừng lững trắng hồng, thì Ông khách đã ập xuống người Pha .

      Pha luống cuống dúi vào mặt ông ta mấy chiếc bao cao su . Ông ta thấy vậy lắc đầu kêu :  Ủa bú dung, bú dung. ( Tao không dùng ) hai tay ông ta giựt đôi chân Pha ép xuống dưới , rồi hực một cái Ông ta đã thúc gọn cái đó vào trong người Pha. Pha chỉ kịp kêu ái, , thấy khó chịu tưng tức và rát . Nhưng chỉ sau gần một phút . 
Từ nỗi lo sợ , nước mắt lưng tròng, Pha thấy cảm giác hưng phấn dồn về và cảm nhận thấy sự nhớp nháp ướt hết phần dưới. Người khách chơi có một kiểu duy nhất, chỉ phăm phăm liên hồi, không nghỉ, thỉnh thoảng mới lấy tay vuốt mặt cho mồ hôi đỡ chảy vào mắt, rồi ông ta lại chăm chú cầy miệt mài. Đến khi ông ta tăng tốc , cũng là lúc pha thấy toàn thân bấn loạn , một sự lơ mơ bải hoải chợt đến. Còn ông khách rú lên và kếu hức hức liên tục rồi nằm ập xuống người Pha , hai thân thể rung lên từng hồi. rồi từ từ tắt lịm.
                       
                                                             
       Ông khách mỉm cười vui vẻ, rồi lấy tay nâng cằm Pha lên kêu : Nỉ tố hảo, tố hảo ! ( Mày rất tốt ) Rồi ông ta lấy cuộn giấy lau qua loa vội mặc quần áo vào,  ông rút chiếc ví ra lấy hai tờ 100 đồng đưa vào tay Pha miệng kêu : Cái nỉ !  ( Cho mày ) Pha nằm im không động đậy, phần xấu hổ, phần bẽ bàng. và điều ngạc nhiên lớn nhất trong cô là lần đầu tiên cảm giác ngất ngây đến với cô trong hoàn cảnh này . trong khi ở với chồng gần hai năm không bao giờ có được cái cảm giác sung sướng kì lạ đó. Người khách mở cửa rồi quay lại chào : Bai bai, Ủa ái nỉ ! ( Chào , tao yêu mày )  Rồi bước đi. Pha nghe thấy tiếng bà chủ hỏi ông khách : Hảo dung lão bản ? ( Dùng tốt chứ ông chủ ) Người khách vui vẻ trả lời : Hảo, hảo . pheo leng hảo dung , chinh suổi hẩn tố hảo ( Tốt, tốt , đẹp , chơi tốt, nước ra nhiều ) . Bà chủ  mặt cười tươi chào tiến khách.
   
        Tâm trạng Pha thật rối bời , cô không hiểu nổi bản thân mình , từ chỗ căm thù người chồng , chỉ muốn chết khi bị ép làm việc này, thì cô lại vừa trải qua cảm giác đê mê mà chưa bao giờ gặp. Cô từ từ ngồi dậy để lại một mảng ga loang lổ ướt sũng khiến cô đỏ bừng mặt. Con bé quê Sơn Tây thò đầu vào hỏi : Chị có được bo không ? Pha giơ lên mấy tờ bạc. Con bé cười bảo, thế là chị gặp may đó. Con bé vào lôi Pha ra phòng ngoài ngồi. Đến bây giờ Pha mới có dịp nhìn ngó xung quanh cái nơi mình ở;

       Quán của Má mì Hoa  có hai phòng liền kề nhau nằm cuối dẫy nhà hai tầng. Một nửa phòng đầu làm phòng khách, chỗ ăn uống sinh hoạt, còn là ngăn thành những phòng nhỏ, cho nhân viên tiếp khách, đêm thì ngủ luôn tại đấy. Trong nhà có hai thằng con trai để trông nom và coi nhân viên. Với mười hai đứa nhân viên. đứa trẻ nhất 16 còn sàn sàn cho đến hơn hai mươi. Mặt đứa nào cũng nhợt nhạt, trát thứ son phấn rẻ tiền, nhưng đứa nào cũng tỏ ra rất vui , hoàn toàn thích nghi với nơi này. Đến giờ cơm buổi trưa , trên mâm chỉ có món cải ngồng xào với xì dầu và nấm. và một bát to thịt kho dừ, với một đĩa lạc rang mặn. mọi người ăn uống vui vẻ. mấy đứa tranh nhau khoe, hôm nay gặp thằng này hàng to thằng kia thì bé tí. Rồi chúng bình phẩm lẫn nhau. Pha ăn trong lặng im, mặc chúng tán chuyện với nhau.

        Hơn mười hai giờ đêm , trong nhà có mười hai nhân viên thì mười đứa đã được lấy đi bao đêm, chỉ còn một đứa bị đèn đỏ và Pha là mới nên không được đi. Cho đến lúc này Pha đã phải tiếp mười hai người khách . Vì là nhân viên mới nên ngoài khách của nhà , các nhà khác cũng gọi Pha đi tiếp khách của họ. bây giờ nằm một mình trong phòng , mùi tanh tưởi hôi hám ám cả ngày . Pha mới thấy chân tay bủn rủn , toàn bộ phần hông tê dại nhức nhối, nằm một mình mới lại nhớ nhà làm sao, nước mắt lại rơi lã chã xuống gối. Thương cho thân phận bèo bọt của mình . Bao giờ mới trốn khỏi nơi địa ngục này.

      Hôm nay nhà chủ có giỗ mẹ . Hai vợ chồng AHoa mang rượu thịt ra ngoài quán cho nhân viên ăn uống thoải mái , sau đó lại về nhà để tiếp đãi khách. Pha thấy đủ loại thức ăn, có thứ chưa được ăn bao giờ. Thế mà đã được gần năm rồi. từ cô gái ngờ nghệch , mộc mạc xơ xác, Pha bây giờ đã mập hơn , do không phải làm lụng và ra nắng nên da cô trắng mịn đẹp hơn nhiều so với cái ngày mà chồng cô mang bán cô vào đây. Chuyện tiếp khách đã không còn là vấn đề với Pha nữa. Nhà chủ thấy cô ngoan ngoãn nên cũng chiều chuộng cô hơn. Hôm nay là ngày giỗ mẹ chồng A hoa , cả nhà được ăn uống thả cửa , hai thằng trông nom nhà cũng được dịp uống thả phanh, bọn nhân viên cũng lôi rượu bia ra uống, có đứa say rồi khóc tu tu. có đứa thì chửi  đổng òm tỏi. Pha không uống nhưng cũng nói cười vui vẻ . Đến hơn mười giờ đêm, trong lúc nhộn nhạo đi khách. đứa say đứa tỉnh. Hai thằng Em của AHoa thì say hẳn, mỗi đứa chui vào một phòng nằm như chết. Pha dắt số tiền ki cóp được vào quần lót rồi lẳng lặng đi ra ngoài, hướng một mạch ra bờ Sông , khi đến mép Sông, Pha nhảy đại xuống một chiếc thuyền rồi giục người lái đò chèo qua sông. Người đàn bà lái đò nét mặt khắc khổ, đang đợi chở hàng lậu. Đoán biết cô gái này vừa trốn khỏi nhà thổ , nên cũng vội vàng chèo đưa cô qua Sông. Sang đến nơi Pha trả tiền rồi bắt xe ôm về nhà mình.

         Về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ đêm . Pha gõ cửa ngôi nhà thân quen . Sau tiếng gọi , một người lạ ra mở cửa , người đó nói với cô : Tôi đã mua lại căn nhà này được nửa năm rồi. Pha hỏi vậy người chủ cũ đi đâu Anh có biết không ? Người đó lắc đầu rồi đóng cửa lại. Pha một mình bơ vơ giữa đường. Về được nhà mình rồi thì không còn gì nữa. Cảnh cũ vẫn còn, người xưa đã bặt tin tăm cá. Pha đành vẫy xe ôm  đi về nhà Chị gái. Gặp nhau người chị gái cũng chẳng mặn mà gì , chỉ hỏi : Mày đã về rồi à ?. Tao tưởng mày đi lấy chồng Trung Quốc rồi ở hẳn bên đấy rồi chứ ? Pha kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Phen nghe. Phen chỉ ậm ờ rồi chỉ chỗ cho Pha ngủ. Từ lúc về đến nhà chị gái, cũng là nhà của bố mẹ mình. Pha cảm thấy hụt hẫng khi thấy chị gái lạnh nhạt với mình như vậy. Người anh rể , chồng của Phen nhìn cô Em vợ chẳng nói gì, chỉ dương cặp mắt hau háu muốn nhẩy bổ vào Pha. Pha mắc màn rồi nằm quay mặt vào trong ngủ một giắc ngon lành. Sau bao đớn đau, bao nhung nhớ gia đình quê hương. Đêm nay Pha đã được ngủ trong ngôi nhà thân yêu của bố mẹ mình.

       Sáng sớm. Phen đã dậy từ trước , nấu cơm cho cả nhà , rồi dặn Pha : Mày cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Tao ra chợ bán hàng đã , rồi chiều về tính nhé. Nói rồi Phen đi ra chợ , mặt vô cảm cũng chẳng ra buồn, chẳng ra vui. Chị gái đi rồi Pha dậy tắm rửa thay quần áo, rồi xắp mâm mời anh rể ra ăn cơm. Pha nhìn lại ngôi nhà của Bố mẹ, thấy cũng có nhiều đổi khác, khang trang , chắc chắn hơn , nhiều thứ đã được thay mới. đồ đạc trong nhà cũng được mua sắm . đang mải nhìn ngắm ngôi nhà thì Anh rể Pha nói : Mày đẹp ra nhiều lắm Pha à, nhìn mày trong lòng thằng đàn ông nó khó chịu lắm đấy. Pha mặt đỏ bừng khi thấy anh rể nói vậy. Cô vội vàng và nốt bát cơm rồi đứng dậy, mặc cho  anh rể kêu ngồi lại ăn tiếp.

      Pha chui vào căn phòng cạnh phòng của vợ chồng Phen. Cô nằm nghĩ ngợi mông lung. Thế mà mình cũng thoát khỏi nơi đó rồi , bây giờ làm gì đây, có đi tìm cái thằng chồng bội bạc đó không ? Đang suy nghĩ thì anh rể vén mành cửa đi vào ngồi xuống cạnh Pha rồi bảo : Mày cho tao đi, tao thích mày lắm. Pha thảng thốt bật ngồi dậy nói : Anh rể , anh làm gì đấy, em là em gái anh mà ! Anh rể Pha nói : Mày cứ coi tao như khách của mày ở bên Trung Quốc đi . Pha gắt lên : Anh đừng có mà làm liều , tôi mách chị gái đấy. Nó cười hềnh hệch rồi nói : Mày cứ nói đi xem nó làm gì được tao. Rồi hắn lao vào giật quần áo của Pha. Nó cũng tụt quần của nó ra, để lõng thõng như thế lao vào Pha. Từ xưa Pha đã không thích cái con người này rồi. Nên cô càng chống cự kịch liệt. Nhưng không lại được thằng anh rể. Nó xé tan bộ quần áo của Pha rồi nó đè lên người cô , hai tay nó ôm chặt hông cô , mặc cho Pha giẫy dụa kêu khóc. Cứ vậy nó làm gấp gáp thật lực, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cả hai con người ướt nhẹp đến khi người nó co giật rồi rú lên như con chó hoang , nó mới chịu từ từ nhả pha ra.
                        
                        
      Thân thể lõa lồ nhầy nhụa. Pha cực sốc , cô không ngờ về đến ngôi nhà của bố mẹ mình mà còn bị hành hạ thân xác như thế này, lại chính là người anh rể của mình. Cô hoảng loạn thật sự. Vội vàng chạy đi tắm rửa, thay quần áo rồi chạy ra nhà ngoài đợi chị về. Mặc cho thằng Anh rể cười thỏa mãn và nhăn nhở nói với theo : Mày ngon hơn con chị mày nhiều lắm em gái ạ. Nói rồi nó đi khỏi nhà mặc Pha với nỗi đau khủng khiếp về tinh thần. Pha không còn nước mắt để khóc nữa , cô ngồi vô hồn nơi góc nhà ngoài , mở toang cửa ra mong chị gái về. Đến hơn năm giờ chiều, Phen mới về , tay xách làn thức ăn về đến cửa thấy Em gái mình mặt thất thần , ngồi vô hồn như tượng gỗ . Cô thấy lo lắng liền hỏi : Mày bị sao vậy Pha ? Pha im lặng mắt đỏ hoe theo chị lên nhà. Đợi chị thay quần áo xong , ra giữa nhà rồi Pha mới nói : Chị à ! Sáng nay Anh rể cưỡng bức Em . Anh ấy còn bảo coi như anh ấy đi chơi gái. Em không biết làm thế nào cả chị à. Mới nghe Pha nói vậy , Phen đã nhẩy chồm lên cào cấu Pha và chửi rủa ngay : Đồ đĩ mọi, mày đi làm đĩ chán rồi bây giờ về lại quyến rũ anh rể mày à ? Mày cút khỏi nhà tao ngay con đĩ này. Sao mày dám ngủ với nó...Pha hoàn toàn bất ngờ với chị gái. Sao chị có thể ác độc với mình vậy chứ. Cô đau đớn cuống cuồng, chẳng biết thanh minh với chị mình ra sao. Cơn điên của Phen vẫn bừng bừng, Phen chạy vào buồng lấy cái túi của Pha rồi lôi xềnh xệch cô xuống nhà ném cái túi vào người cô và đuổi cô đi. ( còn nữa )                                                     

PHẬN MÁ ĐÀO ! Truyện ngắn phần 4 ( 20-6-2012 )

PHẬN MÁ ĐÀO ! Truyện ngắn phần 4 ( 20-6-2012 )
12:00 21 thg 6 2012Công khai493 Lượt xem 31

     Pha đi như chạy khỏi căn nhà yêu dấu cùng bao kỉ niệm của mình , tay bịt miệng khỏi phát ra tiếng khóc. Cô đi vô định. Không còn đau đớn nào hơn thế này. Người chị yêu dấu nhất, Pha tin tưởng nhất bỗng chốc biến thành kẻ ghen tuông mù quáng, nhẫn tâm đuổi Em mình đi.Trong đầu Pha thoáng nghĩ đến chiếc cầu bắc qua Sông Cái , nhưng rồi cô nghĩ thế nào lại vẫy chiếc xe ôm bảo đèo cô ra bến xe. Cô muốn đi , muốn xa hẳn mảnh đất đầy đau khổ này. Đến nơi , vừa kịp có một chiếc xe ra khỏi bến. Cô vội vàng trả tiền xe cho người chở xe ôm, rồi leo lên ô tô. Cô cũng chẳng buồn hỏi xe chạy về đâu. Trên xe ai cũng có tâm trạng riêng của mình, nên cũng chẳng ai hỏi Pha đi đâu hay đang có chuyện buồn gì. Pha nức nở một lúc lâu , rồi thiếp đi.  Đến giữa đêm khi nhà xe kêu mọi người xuống ăn đêm nghỉ ngơi một lát thì Pha mới tỉnh. Cô không xuống mà cứ ngồi im lặng trên xe , hai mắt sưng mọng. 

       Sáng sớm bảnh mắt xe về đến bến xe Sơn Tây. Cô lập cập bước xuống bến. Xung quanh cô thật lạ lẫm, lần đầu tiên cô đi xa thế này. Đang ngơ ngác trên bến thì có cậu xe ôm trạc trên ba mươi, mặt đen sạm, trông nhanh nhẹn lao xe đến hỏi : Cô em đi đâu anh chở đi. Cô ấp úng không biết nói sao thì cậu xe ôm nói tiếp : Em cứ lên đi anh chở. Thấy vậy Pha cũng leo lên xe ngồi. Cô nói với Xe ôm : Anh biết có chỗ nào để em xin việc làm không ? Cậu xe ôm mừng ra mặt liền nói : Tưởng gì chứ việc đó có ngay . Trong đầu cậu đã nghĩ ; Con bò lạc này giúp mình kiếm được một món đây.  Chạy được một đoạn thì tay xe ôm đỗ lại trước một ngôi nhà. Đằng trước có giàn hoa giấy rất dầy, có nhiều hoa mầu tím thẫm xen hoa đỏ cờ nở rất đẹp, có biển hiệu bán cà phê. Cậu ta vào gọi chủ nhà. Một lát có tiếng lạch cạch mở cửa , một bà chị khoảng gần bốn mươi tuổi đi ra hất hàm hỏi cậu xe ôm : Mới sáng ra léo nhéo cái gì đấy thằng này ? Cậu xe ôm tiến lại và lôi người đàn bà ra xa chỗ Pha rồi thì thầm. Chỉ thấy bà ta mắt sáng lên rồi vội vào nhà lấy tiền dúi cho tay xe ôm. Hắn lại gần nói với Pha: Anh đã nói với bà chủ rồi, cứ ở đây mà làm em nhé. Nói xong cậu ta lên xe phòng đi luôn.

           Người đàn bà nhan sắc cũng bắt đầu ngả về chiều, nhưng nhìn dáng dấp vẫn còn bắt mắt, mới sáng ra đã thấy mặt bôi đầy son phấn . Chị ta lại gần Pha nắm tay cô dẫn vào trong nhà và đóng cửa lại. Bà ta nói với Pha : Tội nghiệp em mới xuống xe hả, chắc đói lắm, thôi ở đây làm giúp chị rồi sẽ có tiền em ạ. Nói rồi bà ta gọi vào trong : Chúng mày dậy cả đi rồi đi mà ăn sáng nữa chứ. Xong rồi chị ta quay  qua Pha nói : Lát nữa mấy đứa sẽ đưa em đi ăn sáng nhé. Em vào nhà trong mà vệ sinh đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé !  Pha đi vào nhà trong, đi qua một phòng thấy lố nhố mấy đứa con gái đang đi lại trong đó. Cô rửa mặt xong thì có một cô cũng chen vào đi vệ sinh, Pha quay ra hỏi : Ở đây làm gì vậy chị ? Cô kia trả lời : Làm gái. Pha giật mình nhưng vẫn im lặng  chẳng hỏi câu gì nữa. Thì ra số của mình là vậy, đằng nào mình cũng đã làm gái rồi thì sợ gì nữa.

         Sau khi cả bọn kéo nhau đi ăn sáng về. Bà chủ gọi Pha ra một chỗ , bà nói với Pha : Em cứ ở đây với chị, đấy mấy đứa này nó cũng ở đây lâu rồi, chị đối xử tử tế với chúng nên chúng cũng quý chị lắm. Em cũng chẳng phải làm gì đâu. Nếu có khách thì em vào phòng tâm sự với họ một lát là được rồi. Có gì chị bảo mấy đứa nó hướng dẫn cho em thêm . Pha chỉ im lặng gật đầu. Thế là cuộc đời của Pha rơi từ nhà thổ này đến nhà thổ khác. Chỉ có điều , ở đây là trên quê hương của mình nên tâm lí của Pha ổn hơn. Cô đành chấp nhận cuộc đời làm gái như định mệnh của mình vậy. Đến trưa , khách bắt đầu đến, bà chủ ưu tiên giới thiệu với khách ; Pha là người mới đến lại là gái vùng cao, nên người khách ưng ngay. Cô lên gác với khách, cầm theo mấy bao cao su mà bà chủ vừa dúi vào tay.

       Cuộc mây mưa chóng vánh và thân thiện vì Pha cũng đã quen với công việc này rồi. lại cùng là người Việt với nhau nên nói chuyện hiểu nhau hơn. Người khách vừa mặc quần áo, vừa khen Pha có thân hình đẹp và hấp dẫn, rồi hẹn sẽ quay lại. Pha cầm tiền bo của khách rồi cảm ơn. Cô vội vàng thu nhặt bao đã dùng và nhặt đống giấy vệ sinh hai người vừa lau, cầm xuống cho vào thùng rác. Bà chủ nhìn cô tủm tỉm cười ra chiều ưng ý lắm. Cũng như bên Trung Quốc người mới đến bao giờ cũng được giới thiệu nhiều khách hơn. Tâm lí của khách cũng vậy vẫn luôn thích chơi hàng mới. Vậy mà cũng đã hơn một tháng Pha ở quán này rồi.  Trưa nay đang ngồi tán chuyện với mấy đứa cùng làm thì một cậu khách quen của Pha đến, hai người lôi nhau lên phòng. Pha hỏi khách : Anh Lâm hôm nay đến sớm thế ? Không đi làm à ? Cậu trai ấp úng bảo : Anh hôm nay ở nhà vì không có việc , và nữa là nhớ em quá nên anh đến với em. Pha cũng có cảm tình với người thanh niên này, hiền lành chân chất lại rất thích cô. Pha cởi quần áo cho Lâm, Lâm hơi đỏ mặt, lúng túng khi thấy Pha làm vậy. Khi Pha nằm xuống đưa cặp đùi sang hai bên thì Lâm nhẹ nhàng quỳ xuống rồi từ từ đưa vào. Cậu chàng mang tiếng đi chơi gái nhưng chẳng biết làm tình ra sao. Cậu biết chỗ này nhân dịp bạn cậu trúng đề nên rủ cậu đi khao, rồi vô tình gặp Pha , từ đấy cậu luôn nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp hiền lành lúc nào cũng mang nét buồn đến sâu thẳm.

           Lâm cứ cắm cúi làm cái công việc của thằng đàn ông , tuy tẻ nhạt nhưng Pha cũng cố hòa cùng nhịp với Lâm, Pha cố giúp Lâm thỏa mãn. Cô nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Lâm rồi cất tiếng rên nhè nhẹ. Hông nhịp nhàng đưa lên xuống theo nhịp dập của Lâm, cho đến khi Lâm đờ đẫn luống cuống hực lên sau đó ghì chặt cô rồi từ từ nằm bẹp trên mình Pha. Nghỉ một lát Lâm nói : Pha à . Anh sống có một mình thôi , hàng ngày đánh xe bò chở thuê nên cũng đủ ăn, hay em bỏ cái nghề này đi, rồi về ở với anh. Pha thấy ngạc nhiên ; Sao Lâm lại có cảm tình với Pha như vậy, cậu không sợ mang tiếng là lấy đĩ về làm vợ sao ? Cô nói : Anh Lâm à ! Lúc nào anh nhớ em thì anh đến thăm em, chứ em thế này làm vợ anh sao được. Lâm vẫn giữ giọng quyết tâm cậu nói : Em à, anh đã quyết rồi anh sẽ về chuẩn bị nhà cửa rồi sẽ đến nói chuyện với bà chủ xin đón em về làm vợ anh. Nói rồi Lâm dúi nắm tiền lẻ nhàu nhĩ vào tay Pha , cô không cầm dúi trả lại. Lâm hôn nhanh lên má cô rồi đi xuống.

      Pha bần thần, tâm tư bấn loạn. Cô tự hỏi , chẳng lẽ còn có người muốn lấy cô sao?  Pha suy nghĩ lung lắm. Từ hôm Lâm mở lời nói với Pha , cô tươi tắn và nhanh nhẹn hơn thỉnh thoảng lại hát thành lời mấy câu nhạc trẻ mà nhà hàng hay mở. Lâm cũng năng đến đây gặp Cô hơn. Bà chủ biết chuyện cũng chỉ lắc đầu chứ không nói gì. Dù sao ở đất Thị Xã này nhân viên đến rồi đi cũng là chuyện thường , nên không thể làm căng được, vả lại Lâm cũng là người ở đây nên Bà chủ cũng phải im lặng trước tình cảm của họ.  Tối nay Lâm ăn mặc chững chạc hơn thường lệ cậu gọi Pha ra cùng để thưa với Bà chủ. Lâm đỏ mặt ấp úng nói : Chị ạ, Em có cảm tình với Pha nên em muốn xin chị cho Pha về ở với Em. chị cũng biết hoàn cảnh của em rồi đấy. Chị thương chúng em chị nhé ! Bà chủ nhìn thẳng vào mắt Pha rồi hỏi : Thế em có muốn về ở với nó không? Em cứ nói thật cho chị nghe đừng ngại. Pha mặt đỏ lên ấp úng nói : Em có thương anh ấy chị à , chị cho em về với anh ấy nhé. Bà chủ ngập ngừng rồi nói : Thôi được, chúng mày yêu nhau chị chẳng cấm, suy nghĩ kĩ đi trước khi về ở với nhau kẻo sau lại ân hận. Chị chẳng hẹp hòi gì cả.

       Hôm sau Lâm và Pha đi mua đồ về nấu mâm cơm mời bà chủ cùng mấy chị em ăn cùng gọi là chứng kiến cho ngày vui của hai người. Mọi người vui vẻ ăn uống rồi hát hò ầm ĩ. Mừng cho đôi vợ chồng mới. Sau bữa cơm, Lâm đèo Pha trên chiếc xe đạp trở về ngôi nhà bé nhỏ của mình. Pha thấy thật vui. Cuối cùng thì hạnh phúc cũng mỉm cười với mình. Lâm thật sự yêu Pha , cậu luôn quan tâm chăm sóc Pha. Hàng ngày Lâm đi chở thuê ở quanh vùng, Pha ở nhà nấu cơm đợi chồng về. Lần đầu tiên Pha thấy cảm giác vợ chồng ngọt ngào làm sao . Gần nửa năm thì Pha có chửa , khỏi phải nói hai vợ chồng mừng vui thế nào. Pha háo hức đón chờ ngày đứa bé ra đời. dù đồng tiền có hạn, Pha phải thật chắt bóp mới đủ chi tiêu , lại còn để ra một chút cho ngày sinh con.
                         

         Pha thấy chồng vào nhà tắm lâu vẫn chưa ra, cô gọi mấy lần không thấy chồng thưa, cô vội ẩy mạnh cửa nhìn vào, thì một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt cô. Lâm ngồi đờ đẫn , mắt lờ đờ. trên cánh tay vẫn còn vết trích mới, một tay Lâm vẫn còn cầm bơm tiêm. Pha bàng hoàng thảng thốt, chỉ hét lên được một tiếng thì ngất lịm đi. Lâm thấy vợ hét lên rồi đổ vật xuống, cậu mới giật mình, lẩy bẩy bò ra lay Pha và kéo cô lên giường. Lâm cuống cuồng xoa bóp thái dương và lay gọi Pha. Một lát thì Pha tỉnh, cô khóc ầm lên và đánh vào người Lâm túi bụi ; Trời ơi sao đời tôi khốn nạn thế này, sao tôi lại gặp một thằng nghiện nữa là sao hở trời ? Lâm mắt đỏ hoe , nước mắt lưng tròng cậu nói với vợ : Em à ! Anh bị bạn bè lôi kéo cũng mắc nghiện từ lâu tồi , nhưng gặp em , anh yêu quá nên không cầm lòng được. Anh hại em rồi. Pha đau đớn vật vã, cứ nằm mà khóc tu tu kêu hết ông giời lại đến bố mẹ. ( Còn nữa )
       

PHẬN MÁ ĐÀO ! Truyện ngắn phần 5 ( 21-6-2012 )

PHẬN MÁ ĐÀO ! Truyện ngắn phần 5 ( 21-6-2012 )
12:36 22 thg 6 2012Công khai672 Lượt xem 54
 Pha bị sốc , nằm bẹp mất mấy hôm, cô chỉ muốn chết quách đi cho xong. Mắt lúc nào cũng sưng húp. Cuộc đời sao nghiệt ngã, nó cứ nhè vào cô mà không thương xót. Pha không thèm nói chuyện với chồng, mặc cho Lâm chăm sóc, phục vụ ăn uống. Lâm năn nỉ Pha hãy vì đứa con mà ăn. Vài ngày trôi qua Pha cũng nguôi ngoai dần, cô toan tính, hay lại ra đi coi như Lâm chết rồi. Cô đã trải qua một cú sốc đầu đời với người chồng trước đã quá đủ, nên với Lâm lần này cô mất hết hy vọng. Rồi cô lại thương đứa con trong bụng, nó sẽ ra sao khi cô bơ vơ ngoài đường, không người thân thích. 

           Cuối cùng Pha tặc lưỡi chấp nhận sự thật, dù Lâm có nghiện , nhưng anh ta vẫn rất mực thương yêu chăm sóc Pha. Chỉ duy nhất điều này làm Pha ở lại. Trong ngôi nhà, mặc nhiên tồn tại một con nghiện. Pha chấp nhận để Lâm chích ngay tại nhà, Chứ không cho đi lang thang bờ bụi với đám bạn nghiện. Cái bụng ngày càng to. Cả hai vợ chồng đều háo hức đón đứa bé ra đời. Rồi cái ngày khai hoa nở nhụy cũng đến. Lâm cuống quýt đặt vợ lên xe bò chở Pha ra trạm xá. Thằng bé chào đời trong niềm vui mừng khôn xiết của bố mẹ. Từ đây ngôi nhà đã ấm áp hơn nhờ có tiếng khóc của con trẻ, một trang mới lật qua đời Pha, Cô hy vọng từ giờ phút này cuộc sống sẽ yên ổn bên chồng con , một mong ước cháy bỏng luôn sống trong lòng cô từ khi biết yêu.

         Buổi sáng mùa thu. Trời hơi hanh hao lạnh , Pha mệt mỏi thức dậy , sau một đêm tã lót và cho con bú nhiều lần, ngồi dậy không thấy Lâm đâu, cô cất tiếng gọi , rồi cô xỏ dép lần mò xuống bếp. Xác Lâm nằm co quắp lạnh cứng từ bao giờ , bên mép vẫn còn chút bọt sùi lên, kiến đã mon men bâu vào. Da mặt và tay chân thâm đen lại, mắt trợn ngược, gương mặt còn in hằn sự hoảng sợ trong đau đớn. Lâm đã chết vì sốc thuốc, giá lúc đó có bạn nghiện ở cùng thì may ra Lâm được cứu sống. Pha đau đớn phủ phục bên xác chồng , nước mắt không còn để xót thương cho người mệnh bạc. Rồi bà con lối xóm cùng bạn bè của Lâm đến , mỗi người một tay, đưa Lâm ra nghĩa địa. Do Lâm nghiện nên, chính quyền cũng không cho chôn chung cùng một nơi của thị xã, mà phải chôn riêng vào khoảnh đất dành cho những người chết vì nghiện và sida. Trên đường từ nghĩa địa về. người ta nhìn thấy một thiếu phụ mặc bộ đồ tang xô, đi chân đất, ôm đứa con nhỏ xíu, đi liêu xiêu vẹo vọ , đơn độc trên con đường quốc lộ đầy gió bụi.
                                

           Ngồi trong căn nhà nhỏ , trống hoác , Pha lo sợ thật sự. chẳng biết hai mẹ con sẽ sống ra sao đây. Nơi đất khách này chỉ có hai mẹ con cô là người thân duy nhất của nhau. Cô gọi người bán chiếc xe cùng con bò, để lấy tiền ăn hàng ngày. Hai mẹ con dè xẻn đến mức không thể hơn được nữa. Khi đứa bé đã chập chững biết đi , cũng là lúc hai mẹ con không còn gì cho vào miệng nữa. Đến tối cô dắt con mò đến mấy quán chứa gái đầu quân kiếm tiền nuôi con. Hai mẹ con cũng chẳng vui được bao lâu thì Pha bị bắt trong một đợt truy quét. Cả hai mẹ con đều phải vào trại. Cô gặp được người quản giáo tốt, khi bà ấy hiểu và thương hoàn cảnh của cô, Bà cho cô vào tổ học may, mong sau này ra trại cô có công việc làm ổn định để nuôi con. Pha cũng rất chăm chỉ học, và luôn cải tạo tốt. Nên càng được sự quý mến của chị em cùng bà quản giáo.

           Sau hai năm bị giam giữ Pha được thả . Bà quản giáo tốt bụng, lo cô lại bị sa ngã, liền cậy cục xin cho cô vào làm ở một xưởng may. Pha hàng ngày mang con đi làm, chiều về lại xum vầy trong căn nhà của Lâm. Được hơn hai tháng Pha bỏ làm vì không chịu được giờ giấc cũng như đồng lương quá ít ỏi của xưởng may. Cô lại dắt thằng bé đi làm gái. Nhan sắc cũng đã mai một , tiều tụy đi nhiều, do ăn uống kham khổ , lại lo nuôi con, nên đã tàn phai, thằng bé con hơn hai tuổi rồi cũng còi cọc đen nhẻm bé tí, có mỗi đôi mắt là sáng và nhanh nhẹn.

      Nó rất yêu mẹ, lúc nào cũng không rời Pha một bước, chỉ những lúc Pha đi khách thì nó mới chịu xa mẹ. Nhan sắc không còn, bán dâm nơi thị xã nhỏ bé này cũng chẳng được bao nhiêu, dần rồi Pha cũng vướng vào nghiện lúc nào không hay. Những lúc không kiếm được tiền, Pha lên cơm vật, thằng bé con lại cuống cuồng chui vào bờ bụi tìm những xi lanh cũ mót lại chút thuốc , dồn lại đưa mẹ nó chích cho qua cơn đói thuốc. Rồi Người quản giáo cũ cũng tìm được hai mẹ con Pha. Bà đem hai mẹ con đi thử máu, Pha có kết quả dương tính, thằng bé thì không sao. Bà quản giáo muốn nhận nuôi đứa bé , hoặc đưa nó cho vào một gia đình tử tế nào đó. Nhưng Pha nhất quyết không chịu xa con.
                                       

        Pha thấy mệnh mình chắc cũng sắp hết. Cô đánh liều, quyết tâm mang con về nhà chị gái. Phen nhìn thấy hai mẹ con pha xuất hiện trước cửa nhà. Cô đã đuổi quầy quậy. Pha nói với chị : Chị à ! Chị không thương em , thì thương lấy cháu, dù gì nó cũng cùng dòng máu với chị. Em để nó lại chị nuôi rồi em xin đi. Phen nói quyết liệt : Bây giờ mày phải đi thử máu cho nó, nếu nó không bị sida tao mới nuôi. Mọi việc giàn xếp xong. Đến lúc Pha chia tay con thì thằng bé khóc lóc thảm thiết , không chịu rời mẹ.  Rồi không chịu được cảnh chia ly, Pha lại quyết định đưa con trở về Sơn Tây. Hàng ngày Pha lại vạ vật đứng đường mong kiếm được vài đồng. Thằng bé rất thương mẹ, lúc nào cũng bám theo mẹ, không chịu rời một bước .
                                       

     Thằng bé con Pha đã lên bốn, hàng ngày nó vẫn đi nhặt rác và mót các ống tiêm chích còn sót lại mang về cho mẹ nó. Hai mẹ con giờ như hai bóng ma sống dật dờ ở những nơi bờ bụi. Trong một lần lên cơn đói thuốc , Pha dẹo dọ đi dưới lòng đường. Một chiếc xe tải phóng qua đã quệt vào Pha. Pha bị thương nặng , máu me đầm đìa, cô cố lết cái thân tàn lôi theo đứa bé tìm đến nhà bà quản giáo mong gửi gắm thằng bé cho bà. Thật không may, bà ấy đi công tác . Pha trút hơi thở cuối cùng nơi vỉa hè . Thằng bé gào khóc cứ lay mẹ nó. khiến ai đi qua đường cũng không cầm được nước mắt, người ta vứt những đồng bạc lẻ lên người xấu số. Thằng bé vừa khóc , mắt vừa sáng lên khi lần đầu tiên nó nhìn thấy nhiều tiền thế. Miệng gào tên mẹ, nhưng mắt và tay vẫn vơ những đồng bạc lẻ . chắc nó nghĩ đây là cơ hội có tiền để mua thuốc cho mẹ nó.

        Mãi mấy tiếng sau , Công An đến làm việc, khám trong người Pha người ta thấy địa chỉ quê quán và tên tuổi của chị gái Pha. Công An đã liên lạc được với Phen. Cũng mất nhiều tiếng, Phen mới về được nơi Pha nằm. Cô nhất quyết không mang xác Pha về, mà chỉ nhận mang thằng bé đi. Thằng bé giẫy dụa nhất định không chịu đi. Nó cứ gào lên : Con ở với mẹ Pha cơ, con không đi đâu. Mới bốn tuổi đầu, chắc nó chưa biết được rằng ; Mẹ nó đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời này nữa . Phen mang theo đứa bé ra xe về Lào Cai, tay gạt vội mấy giọt nước mắt lăn trên má. Còn Pha nằm đấy , máu me dính đầy người, nét mặt đầy đau đớn và lo âu. Cô ra đi khi chưa biết con mình được kí thác cho ai. Ngủ yên Pha nhé. Rồi cũng xong một kiếp người . ( hết )

                                      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét