Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

NGHIỆT NGÃ ! Truyện ngắn - Phần cuối. Câu truyện ám ảnh , các Bạn cân nhắc trước khi xem.




NGHIỆT NGÃ . Phần cuối. Truyện ám ảnh các Bạn cân nhắc trước khi đọc.


   Gia đình nhà ông Khải làm ma chay và cúng ba ngày cho ông đã xong. Hội phật tử Phường cũng đã đến  đọc kinh kệ một buổi cầu mong cho ông siêu thoát . Cái tiếng để lại thì cả dân bãi vẫn còn đồn dai dẳng về cái chết bất ngờ của ông. Người thì bảo : Sao mà già rồi còn chết vì gái. Người thông cảm thì bảo : Ông ấy là của hiếm của thời nay đấy, các bà biết gì. Người nói ra chiều hiểu biết hơn thì  bảo : Ông ấy  dở hơi, vì đứa con gái nạ dòng mà chết, uổng phí quá, đáng gì. Ông Khải chết đi vì những cái uất ức , những nỗi niềm uất hận mà con cái đem lại, chúng đã đập vỡ  cái tình yêu vừa manh mún của ông, mà có lẽ nó là thứ tình yêu đầu đời chăng ? Nhưng cái đau đớn rạn vỡ hơn cả là người mà mình cứ ngỡ được yêu thương được nhung nhớ đó, bỗng chốc trở mặt làm người dưng. Cái chết của Ông Khải tuy là nông nổi  nhạt thếch mà lại là cứu cánh cho ông. Nếu ông còn sống chắc gì đã chịu thêm được cái cảnh người yêu mình ngúng nguẩy trước mặt mình với nhân tình mới trẻ khỏe, đẹp hơn ông. Mà chưa kể cái nhìn ghẻ lạnh coi ông như lạc loài của lũ con cháu, cùng người vợ già luôn luôn bĩu môi lườm nguýt khinh rẻ.

    Sau đám ma của chồng, bà Khải chỉ rũ giường chiếu qua loa rồi vẫn ngủ trên chiếc giường hai vợ chồng thường nằm. Mấy đêm đầu bà cũng lạnh hết sống lưng khi cái ý nghĩ  ông ấy còn quanh quất đâu đây đang dõi theo bà. Những lúc vậy bà lại  dậy lấy nén nhang thắp lên bàn thờ rồi lẩm nhẩm khấn vái : Ông có sống khôn chết thiêng thì đừng về quấy quả vợ con ông nhé. Khoảng một tuần sau khi ông Khải chết ; Bà Khải mệt quá ngủ thiếp đi  đến tầm già nửa đêm, cữ gần hai giờ sáng , bà đang lơ mơ thì có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Bà  trấn tĩnh rồi hé mắt ra nhìn. Căn phòng tối mịt, vì bà không quen để đèn ngủ nên chỉ có chút ánh sáng yếu ớt hắt lên từ cầu thang. Bà chợt sững sờ đứng tim, vã mồ hôi khi thấy cái bóng gù thấp tịt đang đứng cuối giường nhìn chằm chằm vào bà. Bà vội choàng dậy nhưng sức lực biến đâu hết, bà chỉ ú ở được mấy câu: Ông .. ông về có việc gì thế ?  Làm tôi hết cả hồn !. Ông khải mặt hầm hầm không nói gì chỉ nhìn bà Khải không chớp mắt. Bà cố mở mắt to để nhìn cho rõ thì thấy thấp thoáng sau lưng ông còn có thằng con út đã chết cách đấy mấy tháng. Nó cũng không nói gì mà chỉ nhìn bà thương hại rồi lại thập thò sau lưng ông Khải. Bà sợ quá kéo chăn che kín đầu , người nằm co quắp thu lu lại. Nhưng cái cảm giác  bị nhìn với anh mắt lạnh toát vẫn phủ lên người bà. Bà vừa run lập cập vừa niệm phật , cầu mong ông siêu thoát. Một lúc sau bà kéo hờ chăn ra, vẫn nhìn thấy hai cha con ông Khải đứng cuối giường như vậy , bà hỏi : Cha con ông có cần gì để tôi gửi xuống cho chứ đừng làm tôi sợ. Họ vẫn lặng im một lúc nữa rồi từ từ biến mất  khi ánh sáng bên ngoài đã dần dần len lỏi vào phòng.

    Sáng hôm sau Bà gọi tất cả con cái về kể lại câu chuyện hồi đêm, cả nhà thống nhất gọi thầy cúng về để trấn yểm không cho ông và thằng con út về nữa, sau khi đã đốt thêm vàng mã cho cha con ông.

  Ông khải đã sang cái giỗ thứ 7 rồi. Thằng con cả vẫn dặt dẹo nghiện nặng, thằng con trai hắn còn vẹo vọ hơn bố nó. Hai bố con như hai bóng ma vật vờ trong ngôi nhà của  bà Khải. Thằng con cả mấy bữa nay còn mang một ả nạ dòng về chung sống , người đàn bà này mặt mũi khó coi , da thâm , mũi tẹt , miệng hơi hô, mắt   đùng đục nhưng thỉnh thoảng vẫn ánh lên nét gian xảo . Chị ta được mỗi cái cặp mông là hơi vểnh lên khiêu khích. Là dân cho vay nặng lãi chuyên nghiệp , chị ta chẳng coi bà Khải ra gì, nhiều lúc còn ra điều là chủ nhân của căn nhà chứ không phải là của bà Khải nữa. Thằng con của bà nhiều lúc cũng nghe theo con vợ hờ của nó , thường chửi xéo bà, nhiều lúc còn to tiếng chửi bà đủ loại mặt. Bà Khải cứ lầm lũi như vậy  để sống cho qua ngày. Dù gì bà vẫn còn phải lo cho thằng cháu  con của thằng út  ăn học nên người. Bố nó chết khi  nó bốn, năm tuổi. Con mẹ thì  bị tù vì buôn bán ma  túy. Thỉnh thoảng bà lại dúi cho ông bà ngoại nó chút tiền để lo cho cháu.

    Dạo này thằng con bà nó công khai bắt bà bán căn nhà này để chia cho nó tiền. Cũng chỉ vì nghe con vợ hờ của nó, nó ngày đêm thúc ép bà phải bán nhà chia phần của nó cho nó. Đến lúc bà cũng phải xuôi vì không chịu được thằng con bất hiếu nữa. Bà cho họp gia đình để quyết định bán nhà . Mấy đứa con gái nhất định không chịu cho bán, chúng nói : Để nhà cho mấy đứa cháu nó ở, chứ ông ấy nghiện mấy hôm nữa là chết, tiền để con của nợ kia nó ẵm đi hết à.Thằng con với con vợ nó lồng lên chửi  và đập phá , còn dọa bà Khải, nếu không bán nhà để nó lấy tiền thì bà cũng không yêu thân ở  trong nhà này được. Bà Khải thực sự bế tắc. Chúng coi bà như người dưng suốt ngày chỉ chửi rủa bà , chứ không hề quan tâm đến bà đã ăn uống gì chưa. Bà khải còn mấy chỉ vàng, gói ghém lại, sang hàng xóm nói với cô chủ nhà là : Tôi gửi cô mấy chỉ, nếu tôi có mệnh hệ gì thì cô đưa nó cho cháu giai tôi. Chị hàng xóm sợ liên lụy nên gọi điện cho con gái bà đến, vậy là bà phải đưa cho con gái nốt số vàng còn lại của bà. Được vài hôm thì thằng cháu đích tôn chết trong viện vì SIDA giai đoạn cuối. Đám tang của nó cũng được  cho qua nhà rồi mới đưa đi hỏa táng. Nỗi đau tang tóc hình như không hiển hiện trong căn nhà mà nó đã từng sống. Vẫn những điệp khúc chửi rủa mong bà chết cho khuất mắt chúng.

    Đứa con gái của Bà phóng xe đến nhà bà vừa nói với hàng xóm là hai hôm nay gọi điện cho bà không được, nên vội sang xem bà bị làm sao. Nó vào nhà thấy thằng anh nghiện của nó với con vợ hờ vẫn thản nhiên nói cười trong nhà, con em gái liền hỏi thằng anh : Mẹ có nhà không ? Mà có chuyện gì mà hai hôm rồi tôi không  gọi được cho bà, thằng anh hất hàm lên gác bảo : Mụ ấy ở trên đó chứ ở đâu. Đứa con gái vội leo lên tầng hai vừa ủn cửa phòng của bà Khải thì thấy mùi thối, tanh nồng bốc ra, bà Khải đang lủng lẳng  dưới  cái mắc quạt trần. Đứa con gái thấy vậy lao vào ôm chân mẹ mà gào khóc : Ôí mẹ ơi sao mẹ chết thảm thế này, ối làng nước ơi  cứu mẹ tôi với, Hai vợ chồng thằng anh cũng chạy lên xem, rồi hàng xóm quanh đấy nghe tiếng gào khóc cầu cứu của con gái bà Khải cũng nháo nhào, chậy rầm rập lên cầu thang, khi đến của phòng đều khựng lại vì mùi hôi thối  tanh lợm bốc ra.

    Xác bà Khải vẫn lủng lẳng trên dây không ai dám động vào, vì mọi người nói nên đợi công an đến đã. Toàn thân bà Khải thâm đen phù lên to khủng khiếp, từ người bà nhểu xuống  một vệt nước lan dài trong nền nhà mầu máu thâm bầm tanh hôi, ruồi và kiến bâu đầy. Cuối cùng thì Bà Khải cũng trọn cho mình cái kết giống ông Khải chết tám năm về trước. nhưng lần này cái chết của bà ám ảnh hơn , mang mầu sắc hình sự hơn. 

                                                                                       HẾT

8 nhận xét:

  1. Sao có cảnh khổ đến thế hở anh Quang Thâu!....Thật xót thương.....cảm ơn anh.

    Trả lờiXóa
  2. sao mọi cái khổ đều đổ dồn vào cái gia đinh này vậy lão...càng xem càng say....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có nhiều gia đình như vậy Bạn ạ. như gia đình này sẽ còn tiếp nối sự nghệt ngã đó nữa . cảm ơn Bạn đã chia sẻ nhé !

      Xóa
  3. Phần này kinh khiếp quá Lão ạ.

    Trả lờiXóa