Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

THỜI CÁT BỤI ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau . Phần 2

THỜI CÁT BỤI ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau . Phần 2



  Chiếu được trải  ra giữa sân, mâm cơm được bưng ra.  Đĩa thịt gà thơm nức mũi, bát cach tập tàng cùng đĩa đu đủ xanh luộc, với bát nước mắm lá chuối.
Có thêm Chiến và Long ở xóm ngoài vào. Ba đứa con của anh Tư cũng ngồi xung quanh, chúng cũng háo hức với đĩa thịt gà trước mặt. Cuộc rượu với đủ thứ chuyện, Bình và  hai đứa em kể các chuyện ở ngoài Hà Nội. Chị tư ngồi nghe há hốc mồm, mắt nheo nheo hấp háy nhìn đến tội. Bọn trẻ đã  ăn xong trước. Rượu hết chai thì cứ lần lượt mấy người khách đứng dậy đi mua từng xị về góp. Anh Tư nói với bọn Bình : Anh đã thu xếp rồi , Mai chú Hùng và chú Tuấn đi theo anh ra làm phụ hồ mỗi bữa cũng được bốn mươi ngàn một người, cứ làm cùng anh là được rồi. Mấy anh em gật đầu tán đồng. Bình nói : Vâng Bọn em ở khoảng tháng rồi sẽ đi tiếp, Chị Tư nói chen vào : Các chú cứ ở đây bao lâu cũng được, vợ chồng tui đâu có tính toán gì. Bình nghĩ  trong bụng; Nhà ông bà nghèo quá chạy ăn từng bữa thế này ở lâu sao được.

    Sáng sớm mỗi người làm bát cơm rang , rồi anh Tư cùng Hùng với Tuấn đi ra công trình. Bình quanh quẩn trong  khuôn viên nhà ngó nghiêng cái vườn toàn cát là cát . Bình hỏi chị Tư nhà vệ sinh ở đâu ? Chị Tư hất tay ra vườn nói ở ngoài đó đó. Trời ạ hóa ra ai muốn đi nặng thì ra vườn cuốc lên một nhát  bĩnh xong thì cuốc đậy lại là xong. Tối, sau khi ăn xong Bình nói với hai cậu em. Trưa mai tranh thủ làm ngay cái nhà vệ sinh chứ không thể ở bẩn như vậy được. Hì hục đào , càng đào thì cát càng lở , cuối cùng cũng tạm ổn , đặt mấy cây lên lấy chỗ ngồi, lấy mấy chiếc lá dừa quây lại , ngay ngoài hàng rào là lối mòn  của cả xóm xuống bãi sông. Hàng rào quanh vườn chỉ là những cây trồng còi cọc thưa thớt, nên có làm gì thì nhà nọ vẫn nhìn rõ nhà kia. Được cái cuộc sống nơi này nó cứ hồn nhiên nhự vậy, chẳng ai soi mói ai. Mặc dù có nhà cầu đó nhưng cả nhà anh Tư vẫn cầm cuốc ra vườn chứ không chịu vào, thế là tác phẩm văn minh nhất xóm chỉ phục vụ cho ba anh em.

    Bình quanh quẩn ở nhà, lúc thì đi quanh xóm lúc thì gọi xe ôm đi tham quan nghe ngóng mấy bãi có vàng quanh đấy. Một bữa Bình ở ngoài về thì thấy một ông lão mặt đầy vết chân chim cỡ ngoài bẩy mươi , người tầm thước đang ngồi trong phòng của vợ chồng chị Tư. Tay đang mân mê chiếc quần lót của chị . Bình lẳng lặng xuống bếp nói nhỏ với chị Tư ; Có ông nào đang ngồi trong buồng của chị thế. Chị Tư  ngước nhìn bình cười rồi nói : Bố chồng Tui đó, Thỉnh thoảng ống vẫn về đây chơi. Bình nói : Sao ổng không ra ngoài mà cứ ngồi trong đó. Chị Tư bảo : Ổng quen vậy rồi, lần nào từ Tuy Hòa về ổng cũng chỉ quanh quẩn trong buồng của tui thôi. Bình bảo : Hay nhỉ em thấy ông ấy cầm quần lót của chị  ngửi đấy. Chị Tư vẫn thản nhiên bảo, Kệ ổng, thỉnh thoảng ổng vẫn mua quần lót cho tôi mà. Bình thấy lạ quá. Trong bụng nghĩ hay ổng với bà chị này có tình ý gì chăng. Nghĩ vậy rồi Bình bỏ sang hàng xóm chơi. Mặt trời đã chếch bóng, Bình mới về. Không thấy ông cụ đâu Bình hỏi Chị Tư : Ông ấy về rồi à ? Chị Tư bảo ừ ổng về khi nãy. Bình thắc mắc với ông bố chồng này lắm. Đến chơi nhà con mà chẳng chơi với con cháu, hay đợi con trai về mà chỉ ru rú trong phòng của con dâu chốc lát rồi lại về Tuy Hòa luôn. Bữa cơm tối Cũng chẳng ai nhắc đến chuyện ông cụ lại chơi. Bình thấy thắc mắc mà đành để trong bụng.

     Hôm sau; Bình chủ động hỏi chuyện chị Tư : Chị này;  Sao chuyện bố chồng chị lạ vậy ? Ổng đến một lúc rồi về chẳng cần gặp con trai hay các cháu. Chị Tư nhìn Bình mắt hơi sáng lên rồi nói: Kệ ổng , bao lâu nay vẫn vậy, ổng đến chơi vài tiếng là về thôi hà. Bình bảo : Vậy ổng đến cứ ở lì trong phòng vậy hả ? ChỊ Tư nói : Thì toàn vậy mà. Ông ấy còn xắp xếp lại đồ cho tui rồi nắm đấy chán thì về. Bình nói toẹt ra : Hay ổng với chị có gì ? Chị Tư cười mắc cỡ mắt lại hấp háy mũi đỏ lên , nước mũi rớm rớm, rồi chị nói : Chắc vậy bao năm nay rồi mà. Còn thằng em ảnh nữa cơ. Thằng bữa lên một lát rồi về đó. Bình nhớ lại cậu trai nhìn tầm thước trắng trẻo kêu là em anh Tư đến chơi thấy có người lạ ở nhà, loay hoay một lát cậu ấy cũng về mất. Bình hỏi luôn : Chắc cậu ấy cũng có tình ý với chị hả ? Chị tư cười nói : Thỉnh thoảng cậu ấy về, cậu ấy cũng thích tôi, mấy lần lôi tôi vào phòng đòi làm cái chuyện ấy. Nói đến đó thì Chị Tư im bặt rồi quay ra nhặt mớ rau tập tàng mới hái về.

    Bình cũng không hỏi nữa sợ Chị Tư nghĩ mình thóc mách chuyện của người ta. Cái xóm này cũng lạ, ai biết nhà ấy, ít khi sang chơi với nhau, nên nhà  ai có chuyện gì , chỉ có nói ra hàng xóm mới biết. Người dân khắc khổ gầy ốm chứ không như ngoài phố lớn. Tuấn ít tuổi nhất trong bọn, lại hay hát, nước da trắng trẻo nên hai đứa con gái hàng xóm đến tuổi cập kê lúc nào cũng đá mắt sang cười với cậu, đến nối ba má hai cô cũng hay gọi cậu sang chơi. Chẳng biết nó có xơ múi gì không nhưng hai chị em nó cứ có dịp là nhấm nháy cu cậu.Bình thấy vậy cứ lờ đi coi như không biết. Hôm bữa Bình đi bộ lang thang ra con đường ngoài xóm Thấy một nhóm đang ngồi uống rượu, họ mời gọi Bình. Bình cũng tạt vào  nhưng kêu không biết uống, giữa mâm có một đĩa thịt Cò chặt nhỏ xào khô, với mấy quả ớt tươi. Vậy mà họ đi đến năm sáu xị rượu rồi, mà đĩa thịt vẫn còn tương đối, chào hỏi nhau vài câu, Bình xin phép đi tiếp. Trời nắng nóng lắm. Anh Tư làm được đồng nào thì đưa vợ đong gạo với thức ăn là hết. Bữa nào tạm ứng lại ra mua mấy chai bia  của người ta tự nấu , mang về đổ vào xô , cho một đống đá vào, mấy anh em ngồi uống cũng phê lắm. Vị chua chua có chút ga cũng làm cho mấy anh em đỡ nhớ phố. Với anh Tư chút bia đó chẳng bõ bèn gì, anh phải đi thêm xị nữa. Làm vất vả cả ngày, tối về làm xị rượu, thế là leo lên giường ngủ một mạch. Chị Tư thì cứ đi ra đi vào , như muốn tìm một thứ gì đó . ( Còn nữa )


4 nhận xét:

  1. bài viết của bạn rất hay, nếu bạn đang có nhu cầu ship hàng Mỹ hãy liên hệ ngay với chúng tôi nhé

    Trả lờiXóa
  2. Truyện ngắn thật hay và ý nghĩa
    có phần mới không bạn
    http://nhunghuoushop.com/

    Trả lờiXóa
  3. không biết có phần tiếp theo không ạ?
    Hãy ghé thăm phongduy.vn nếu bạn có nhu cầu ship hàng Mỹ nhé

    Trả lờiXóa