NGƯỜI CŨ, PHỐ CŨ ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau/
11-2-2019 ( Mùng 7 tết )
Sáng mùng
một tết. Trên con phố cổ, nhà nhà đều đóng cửa. các khách sạn nhà hàng im ắng
đến lạ. Bà Nhuận loay hoay ngồi lên chỗ thềm si măng, nơi ngày xưa ông Nhuận
xây quanh gốc cây hoa giấy già , cũng là nơi ông ấy để cốc chén cho tiện. Cái
ngõ hẹp, bên trong chỉ có bốn hộ gia đình, trong đó căn buồng của gia đình bà ở
cuối cùng trong ngõ. Cả ngôi nhà này được xây theo kiểu Pháp cổ, có từ đầu thế
kỉ hai mươi. Bà Nhuận ngồi trên bậc si măng đó, mắt thẫn thờ vô cảm , bà đã xấp
xỉ chín mươi tuổi, giờ lúc nhớ lúc quên. Có lẽ cũng vì bà trở nên vô cảm vô dụng
mà lũ con cháu chúng nó ít qua lại với bà. May mà trước tết có thằng con bên
Cộng Hòa Séc về, nên có người để mắt đến bà. Mùng một tết có nắng. Ánh nắng yếu
ớt xiên qua đám mây mầu xám bạc, chúng xiên qua lùm cây hoa giấy đã bị cắt hết các cành, những đốm nắng nhẩy nhót trước
mặt bà , tiếc là bà Nhuận không nhìn thấy rõ được, trước mắt bà chỉ là những
vệt loang loáng khó định hình. Bà Nhuận ngồi đấy, nước da trắng bệch, trên đầu
chít khăn mỏ quạ, trên người mặc chiếc áo bông kiểu cổ, vải bên ngoài còn đen
bóng. Chiếc quần xa tanh vẫn mới, thỉnh
thoảng ống quần lại kêu phần phật bởi gió thổi từ trong sân, thốc ra ngoài phố.