Hoàng và Liên sống trong hạnh phúc vô bờ, hai người yêu thương nhau
hết mực , hàng ngày Chồng đi làm thuê cho các công trình; Quét vôi, lái
xe, hay những việc vặt miễn là kiếm ra tiền, vợ thì bán miếng đậu phụ,
giá đỗ gần nhà. Thỉnh thoảng buổi tối nào có chương trình hát nhạc Tiền
Chiến họ lại ới Hoàng đi hát , cũng có chút tiền thêm vào sinh hoạt hàng
ngày , thường khi Hoàng đi hát Bao giờ cũng đưa Liên đi theo, mỗi lần
hát nhìn thấy ánh mắt đầy tin yêu ánh lên từ người vợ làm cho Hoàng
hát phiêu hơn , trong người như được tiếp thêm sức mạnh. Khi hai vợ
Chồng có thêm cậu con trai bụ bẫm kháu khỉnh , Cuộc đời Hoàng như không
còn điều gì mong ước hơn thế nữa, Tối tối cầm đàn hát cho vợ cho con
nghe , Liên chỉ thích nghe bài Niệm khúc cuối , Cô nghe mãi không biết
chán : Dù cơn giông , có gió lạnh đầy ... Tình ơi ! dù sao đi nữa xin vẫn yêu Em ! .
Trên gác liền kề với nơi Vợ chồng Hoàng ở, có nhà của ông cậu của Liên . Ông có đứa con con gái đã có chồng nhưng đi xuất khẩu lao động, chồng cô ở nhà suốt ngày chỉ cờ bạc nên dành dụm được đồng nào cô lại gửi về cho bố mẹ ( Cậu của Liên ) cất giữ hộ. Khi Cô hết thời gian đi làm bên nước bạn trở về . Hai vợ chồng càng ngày càng mâu thuẫn cao , kết cục dẫn đến li hôn. Trước ngày tòa xét xử chồng cô cầm dao đến tìm cô . Khi nhìn thấy vợ, Anh ta lao vào truy sát , vợ hắn hoảng quá chạy trốn vào nhà Hoàng , Hắn đuổi theo , khi nhìn thấy thằng bé chín tuổi con trai Hoàng chạy qua trước mặt hắn liền lia dao ngang lưng thằng bé , nó gục ngay tại chỗ , sau đấy hắn lao vào chém vợ đầu gần lìa khỏi cổ. Bà mẹ vợ của Hoàng đang nằm trên giường thấy cảnh đó sợ quá la lên kêu cứu hắn lao đến chém ngang đùi. Khi hắn xông ra ngoài thì bị công an phường bắt được.
Tai họa đột ngột giáng đến gia đình Hoàng. con trai bị chém gần đứt đôi người suýt đứt cột sống , mẹ vợ bị chém vào đùi cũng rất nặng. Thế là hai vợ chồng Hoàng phải chia nhau mỗi người một bệnh viện để chăm sóc người thân. Cảnh khốn khó càng đến độ nguy khốn , hai vợ chồng phải vay mượn rất nhiều mới thoát khỏi kiếp nạn này. Sau cuộc thảm sát được một năm thì Hoàng thấy có điều gì đó bất an trong lòng. Hoàng thấy cuộc sống sao mỏng manh quá , nó như những giấc mơ qua nhanh khi ta còn chưa kịp thảng thốt chưa kịp định hình . Hoàng bàn với vợ nên đẻ thêm đứa nữa , nhỡ có mệnh hệ gì !. Liên đồng ý với chồng ngay mặc dù lúc đó Liên đã bốn mươi lăm tuổi rồi.
Khi đứa con gái ra đời. Liên bị băng huyết , chạy chữa mãi mới tạm thời qua cơn nguy hiểm , nhưng từ đấy Liên mất sức hẳn chỉ còn nằm ở nhà. Một mình Hoàng bươn chải để nuôi cả gia đình. Mẹ vợ thì nằm đấy người vợ yêu đang bệnh hiểm . Cuộc sống cứ như những định mệnh đã được an bài. Hoàng gặp hết tai ương này đến tai ương khác . Nhiều lúc Hoàng nghĩ cuộc đời mình sao lại cùng cực đến vậy, thật thê thảm . Người bạn cũng là đàn anh một thời đàn hát rồi cùng đi tù , mới hôm kia thôi vừa châm cho Anh ấy điếu thuốc nơi hè phố vắng , Trông Anh như một kẻ ăn mày , Anh nhất định không theo Bạn bè về nơi ấm cũng hơn. Anh cứ lê tấm thân hao mòn gầy héo, không gia đình, không nhà cửa trên những con phố quen . Vậy mà hôm nay đã nghe tin Anh ra đi cô độc nơi vỉa hè ấy. Đám tang Anh thật buồn chẳng có ai thân thích đưa tiễn, Hoàng theo xe tang đưa Anh đến Văn Điển hỏa táng. Thế là xong một kiếp người.
Hoàng cứ nghĩ ; Sao số kiếp đọa đầy mình mãi, đi qua những nhọc nhằn cơm áo, rồi tối đến lại cất lên những bài ca mà một thời làm Hoàng điêu đứng để có mấy đồng thêm vào bát gạo hay chén thuốc cho mẹ , cho vợ. Hoàng nghe ở đâu có thầy giỏi đều lặn lội đi đến tận nơi mong sao cho vợ qua cơn bạo bệnh. Do hoàn cảnh khó khăn , ăn uống không tốt nên Liên đã biến chứng sang sơ gan cổ trướng. Hoàng buồn lắm , nhìn thấy vợ yêu ngày càng héo úa , Anh không cầm lòng được. Liên vẫn gượng vui , vẫn thỉnh thoảng bảo Hoàng đàn hát những bản nhạc mà cô ưa thích. Mỗi lần Hoàng hát cho vợ nghe là một lần lại nuốt nước mắt vào trong . Liên cũng vậy xót xa cho chồng quá vất vả vì gia đình. Cô len lén chùi vội nước mắt. hàng đêm cô vẫn nguyện cầu trời phật có phép mầu nào cho gia đình cô thoát khỏi kiếp nạn này.
Sức khỏe của Liên ngày càng suy kiệt , những cơn đau thường xuyên hơn. Gia đình bạn bè ai cũng xót thương. Trong nhà chẳng còn gì đáng giá cả . Lúc Liên yếu nhất trong túi Hoàng không còn nổi một đồng. Buổi tối khi mấy bố con Hoàng đang túc trực trông Liên ở bệnh viện , đang lo lắng chưa biết kiếm đâu ra tiền , thì Hoàng nhận được lời mời đi hát . Hoàng thật bối rối , vợ đang trong cơn nguy kịch nếu đi hát thì sẽ làm sao đây, nhỡ có mệnh hệ gì thì ân hận cả đời. Nhưng nếu tranh thủ đi thì có hai trăm ngàn, nó giải quyết được nhiều việc, Hoàng đành nói với vợ : Em chịu khó uống thuốc ngủ để anh đi hát nhé. Cả hai vợ chồng nước mắt nhạt nhòa. Hoàng ghi số điện thoại bàn nơi Hoàng hát và dặn con trai: Nếu có chuyện gì con phải điện cho bố ngay.
Trong khán phòng Hoàng vừa hát , mắt vừa nhìn về phía chiếc điện thoại để bàn, mắt nhòe lệ lòng thầm kêu : Mình cố lên nhé , rồi anh sẽ về. Sau bài hát Hoàng vội vã ra về trong tay cầm hai trăm ngàn, chạy vội vào bệnh viện, vợ vẫn bình yên trong giấc ngủ . Rồi cái ngày không mong đợi đầy đau thương đó cũng đến , sau mười năm ốm đau triền miên. Liên bỏ lại bố con Hoàng . Cô ra đi trong đau đớn tột cùng của bệnh tật , nhưng trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện, văng vẳng bên tai Liên là những lời ca của bài hát : Niệm khúc cuối " Dù cơn giông, có gió lạnh đầy có tuyết bùn lầy, có lá buồn gầy, tình ơi ! Dù sao đi nữa , xin vẫn yêu Em."
Những đêm Hoàng đi hát , những lúc khán giả yêu cầu được nghe bài : Niệm khúc cuối . Hoàng vừa hát mà không cầm được nước mắt, nhiều lúc thương nhớ vợ mà nức nở không hát được trọn bài . Nhất là vào những lúc trời mưa to gió lớn. Lòng Hoàng trùng xuống, tim buốt nhói, thương người vợ yêu đang nằm nơi đất lạnh. Sau buổi hát Hoàng lại cầm mấy nén nhang tìm ra mộ vợ ngồi khóc một mình có lúc Hoàng mang theo những bài báo mà người ta viết về Hoàng đốt bên mộ Liên, lòng mong sao Liên sẽ bớt ưu phiền yên lòng phần nào nơi xa ấy ! . ( Hết )
Một câu chuyện cảm động. Chúc anh năm Quý Tỵ với nhiều tốt đẹp, thành công !
Trả lờiXóaLão cảm ơn Em nhiều !
Xóa