NỖI ĐAU MANG DÁNG HÌNH ĐÀN BÀ ! 22-7-2012
Lời thề Mùa Đông
Bắt đầu từ một mùa đông
Anh tôi ra trận, rồi không trở về
Cũng từ một buổi chiều quê
Chị tôi đã nhận Lời thề Mùa Đông!
Cũng là phận gái chờ chồng
Người còn hóa đá - Chị không hóa gì!
Đá còn đợi bước thiên di
Còn con để bế, chị thì chịu không
Núi còn hòn vợ, hòn chồng
Chị tôi ôm nỗi chờ mong bạc đầu…
Cái ngày tôi bước qua cầu
Chị không khóc, chị sợ nhàu áo tôi
Bây giờ chị đã về trời
Thắp hương lạy chị, lạy Lời Mùa Đông!
Tác giả : Bùi Hoàng Tám
Hôm vừa rồi Lão lang thang trên mạng , gặp một bài thơ " Lời thề mùa
đông " Của Bùi hoàng Tám . Lão đọc mà thấy xót xa, thấy nỗi đau, thấy
nỗi căm nghét cái tính hy sinh đến ác độc của cái gọi là : Thủ tiết thờ
chồng. Nên Lão cóp bài thơ về và có đôi lời về cái nhìn của Lão với thân
phận "Chị tôi" trong bài thơ này.
Trong bài thơ "Lời thề mùa Đông" Người đàn bà trót mang lời thề với người ra đi vì non nước :
Cũng từ một buổi chiều quê
Chị tôi đã nhận Lời thề Mùa Đông!Lời
thề bám chặt cùng số phận của chị. Khi người chồng đã hy sinh ngoài
chiến trận, chị vẫn bám vào lời thề để sống. Chị luôn cam phận , mặc dù
lòng cháy rát vì sự cô đơn vì thèm khát hơi ấm của hạnh phúc đời thường.
Nhưng vì lời thề ; Chị đã nín nhịn. Và nữa những người sống xung quanh
chị lại cổ vũ và vui sướng khi thấy một người đàn bà thủ tiết thờ chồng,
tặng cho chị những lời hoa mỹ. Điều đó đã giết chết một đời xuân sắc
của chị. Hỏi chị có mấy cuộc đời mà theo đuổi " Lời thề mùa Đông '
Truyền thống dân tộc Việt từ ngàn xưa đã luôn kiêu hãnh với những
truyền thuyết " Hòn vọng Phu". Rồi những gương Phụ nữ giữ tiết trinh thờ
chồng, đến nỗi được Vua ban cho bốn chữ : "Tiết hạnh khả phong " Lão
ngồi viết những câu này trong lòng cũng rưng rưng lắm, thương cho các
bà, các chị đã vì một chữ "Thờ chồng" , hay vì những lời thề mà vứt bỏ
cả tuổi thanh xuân. Con người thật ích kỉ và độc ác , sao cứ dựng lên
những tích như : "Hòn vọng phu" để bắt người ta phải cam chịu sống trong
nghiệt ngã . Chuyện chung tình, chung thủy khi còn sống với nhau, khi
người chồng chưa chết. Chứ chết rồi, hy sinh rồi, sao cứ cổ súy cho chữ
tiết hạnh làm gì ?. Để cho người đàn bà sống tủi hờn trong cô quạnh, chôn
vùi tuổi xuân vào những lề thói, những câu ràng buộc sáo rỗng để bóp
chết một đời người.
Bây giờ chị đã về trời
Thắp hương lạy chị, lạy Lời Mùa Đông!
Thử hỏi chúng ta có công bằng với họ không, khi chúng ta lúc nào cũng
đòi hỏi, mưu cầu hạnh phúc, lúc nào cũng kêu gào lên : Sao tôi bất hạnh
thế này, sao tôi không được hạnh phúc, trong khi chúng ta đều đã có nhiều lần hạnh phúc và hoan lạc. Vậy mà chúng ta lại quyết liệt cổ súy cho
những bà , những mẹ, những chị có chồng bị hy sinh cho dân tộc hay bị
chết giữa đời thường. Rằng họ phải thủ tiết, phải một lòng thờ Chồng.
Liệu chúng ta có nên cổ súy cho những người đàn bà bất hạnh vì đã một
lần mất đi người chồng, người tình, để họ sống khép mình và tự bóp chết
những giấc mộng gia đình, những giấc mơ hạnh phúc mà họ xứng đáng được
hưởng hay không !.
"Cũng là phận gái chờ chồng
Trả lờiXóaNgười còn hóa đá - Chị không hóa gì!
Đá còn đợi bước thiên di
Còn con để bế, chị thì chịu không
Núi còn hòn vợ, hòn chồng..."
Những vần thơ hay quá! Đã có bao nhiêu người đàn bà như chị: lặng lẽ và mòn mỏi trong nỗi cô đơn, chấp nhận số phận. Không dám bước qua lời thề với người đã khuất. Chúng ta không cổ xúy cho cách lựa chọn cuộc sống đó của chị nhưng chúng ta chia sẻ sự cảm thông với chị, với những người phụ nữ như chị - những người sống mà niềm vui cũng là vui cái vui của người khác. Phụ nữ xưa rất nhiều người như chị, còn nay thì... xưa rồi.
BÂY GIỜ THÌ ĐÚNG LÀ CHỈ NHƯ CHUYỆN CỔ TÍCH THÔI !
XóaThật hay và ý nghĩa
XóaThật hay và ý nghĩa
Xóa