CÒN LẠI GÌ CHO TÔI ! Truyện ngắn của Lao Quangthau
Phần 1
Qủa đồi như
chiếc bánh Do nằm úp trong xóm nghèo trung du, cách thị trấn Phú Thọ không xa. Dưới
chân nó có con đường liên thôn cách mấy trăm mét là ngã ba có đường rẽ ra ngoài
quốc lộ. Nhà Dũng ở lưng chừng vạt đồi, có con đường nhỏ xíu chạy lên tới khoảnh sân nhỏ trước mặt nhà của cậu. Xung
quanh ngôi nhà cũ hơi rách nát là những khóm tre già, những cây cọ xòe tán lưa
thưa. Từng khóm duối với cúc tần dày sít bao quanh ngôi nhà của Dũng. Mấy con
gà mái mẹ thỉnh thoảng lại giật mình vì con gà trống cứ quéc quéc ầm ĩ mỗi khi
con chó già gầy trơ xương, da trốc lông
từng mảng thỉnh thoảng lại tru lên vài tiếng nghe đến ghê. Mé bên kia quả đồi
là nhà của gia đình Hoa , từ nhà Hoa xuống đến chân đồi ngoằn nghoèo xa hơn mới
xuống đến con đường của xóm. Hai gia đình đã ở đây từ bao đời rồi, dù là ở hai
mặt quả đồi, nhưng sớm lửa tắt đèn đều có nhau, hai gia đình còn hứa hẹn khi
bọn trẻ trưởng thành sẽ cho chúng lấy nhau . Bọn trẻ cũng mặc định ; Số phận
của chúng đã là của nhau. Đến tuổi đi học thì chúng đã quấn quýt nhau không
rời. Nhiều lúc con Hoa bị bọn xóm khác bắt nạt, thằng Dũng lăn xả vào đánh đấm
tụi kia để lấy công bằng cho cái Hoa. Những
lúc giáp hạt; Hai gia đình chia nhau từng củ sắn , củ khoai đi mót được.
Nhà hai đứa đều nghèo. Ngôi nhà tranh
vách đất đã bao đời , mặc dù thỉnh thoảng có vá víu lại thì nó vẫn cứ liêu xiêu như người già trông đợi
từng ngày về với tổ tiên vậy. Mái chỗ
lợp bằng giạ đã mốc meo, chỗ gối bằng lá cọ. Cứ mỗi lần chiều hoàng hôn xuống,
những sợi khói bay lả lơi trên nóc nhà nhìn thấy thật đìu hiu tẻ nhạt như số
phận của những con người sống trong đó.
Hai đứa học
lên cấp hai. Gia cảnh vẫn nghèo xơ xác như vậy. Ruộng ít , đất đồi thì cằn cỗi
nên cố lắm hai gia đình cũng chỉ đủ ăn. Dũng đã biết chăm sóc Hoa hai đứa đã
biết đến rung động của người khác giới. Dù vậy cái hoa người vẫn đen nhẻm gầy
guộc. Thằng Dũng càng ngày càng yêu con Hoa , trong lòng luôn ước mơ sau này sẽ
kiếm được thật nhiều tiền để cho cái Hoa sống một cuộc đời no đủ và sung sướng.
Con Hoa cũng hoàn toàn tin tưởng vào Dũng, trong lòng nó luôn thấy an lòng khi được ở bên cạnh Dũng. Đến năm đầu cấp ba hai đứa đã biết lén gia đình
cùng leo lên đỉnh đồi nơi ranh giới giữa hai nhà. Chúng thường hẹn nhau , trốn
gia đình lên đó. ở nơi đây Dũng cùng Hoa ngắm nhìn trời vào những đêm đầy sao,
rồi chỉ cho nhau đâu là ngôi sao số mệnh của mình, chúng chí chóe tranh giành
ngôi sao sáng nhất. Rồi cùng nhau nói những ước mơ sau này. Cuối cùng bao giờ
cũng là những va chạm nhẹ nhàng làm hai đứa lung túng, người nóng rực lên.
Chúng đắm đuối trao nhau nụ hôn đầu đời đầy run rẩy, ngọt ngào và nóng rẫy. Rồi
Hoa nằm gối đầu lên đùi Dũng , để Dũng vuốt mái tóc dài gầy xơ xác. Dũng nói :
Em yên tâm, rồi sẽ có ngày anh kiếm được thật nhiều tiền, rồi em sẽ là bà hoàng.
Em sẽ lộng lẫy như những người đàn bà nơi phố thị. Hoa nhìn Dũng đăm đuối cô mỉm
cười nói : Vâng em mong đến ngày đó, chúng mình sẽ được sống trong ngôi nhà đầy
đủ tiện nghi và chúng ta có những đứa con thật xinh đẹp. Dũng gặt đầu rồi cúi
xuống hôn Hoa say đắm, tay Dũng lần dần dưới lớp vải thô chạm vào bầu vú trinh
nguyên của Hoa tay vê nhẹ cái múm nhỏ xíu như hạt lạc nhỏ, khiến con bé rùng
mình nổi gai ốc. Rồi hai đứa ôm chặt nhau không nói gì, cả hai đang mường tượng
tới một ngày chúng được hạnh phúc trong no ấm.
Dũng đèo cái
Hoa trên chiếc xe đạp cũ, tiếng nhông xích kêu kọt kẹt kót két khá to, Dũng cố đạp
xe leo lên nhà Hoa nhưng đường dốc quá nên phải xuống . Hai đứa quẳng xe cùng
chạy ùa vào nhà. Ông bà Năng thấy bọn trẻ cười khúc khích vui vẻ thì đều ngước
nhìn ra phía cửa . Cái Hoa nhanh nhẩu nói : Bố mẹ; Con đã có giấy báo trúng
tuyển đại học rồi. Nó chìa ra cho bố mẹ nó xem tờ giấy báo . Ông bà Năng mắt
sáng lên , ánh những tia đầy hạnh phúc, ông bà cùng cất tiếng : Con tôi giỏi
quá. Cái Hoa sà vào lòng mẹ nó . Bà Năng
đang ngồi ở góc chiếc ghế mộc cũ
rich mốc thếch theo thời gian vội ngồi
ngay lại vì suýt ngã ra sau do cái ôm của cái Hoa. Dũng cũng ngồi lên
mép chiếc ghế dài đối diên , ngay cạnh ông Năng. Không khí trong nhà chợt chùng
xuống im ắng. Rồi bà Năng cất lời : Bố mẹ tự hào và mừng lắm nhưng rồi lấy gì
để nuôi con ăn học đây. Cái Hoa mặt cũng chùng xuống đầy buồn tủi. Ông Năng
cũng nói thêm vào : Phải đấy lấy tiền đâu mà nhập học, rồi hàng tháng gửi cho
mày bây giờ ? có lẽ tạm gác lại chuyện học đi con ạ. Dũng thấy không khí căng
thẳng nặng nề như vậy cậu nói : Dạ thưa cô chú; Cháu sẽ không đi học đại học mà
lên phố cùng em Hoa, cháu sẽ đi làm để nuôi em Hoa ăn học . Cái Hoa nghe Dũng
nói vậy thì nó tươi hẳn lên. Còn ông Năng thì nói : Làm vậy sao được, còn bố mẹ
mày nghĩ sao ? Ông bà ấy cũng muốn mày đi học đại học lắm đấy. Dũng lắc đầu
cương quyết: Cháu đã quyết rồi, cô chú cứ để cháu lo.
Ông bà Thuận
thấy Dũng nhất quyết không đi học đại học, để đi làm nuôi con Hoa ăn học. Hai
ông bà rất buồn nhưng thấy hai đứa yêu thương nhau như vậy, họ cũng đành chấp
thuận, mong sao chúng nên người cho đỡ vất cả như đời cha mẹ chúng. Cả hai gia
đình gom góp được chút tiền đưa cho hai đứa lên thành phố nhập học. Tìm mãi
cuối cùng hai đứa cũng thuê được một phòng trọ nhỏ xíu nhưng được cái gần
trường của cái Hoa . Hoa đi làm thủ tục nhập học về, hai đứa cùng dọn dẹp căn
phòng , lần đầu tiên trong đời chúng được sống bên nhau , được tự do như vậy.
Chiều tối hai đứa cùng ra quán cơm bụi đầu ngõ . Hai đứa gọi món rau muống xào,
đậu rán và mấy miếng thịt lợn kho. Với Dũng và Hoa thế là thịnh soạn lắm rồi. Lần
đầu chúng được thưởng thức món ăn phố thị , Dũng nhường cho Hoa mấy miếng thịt.
Hai đứa nhìn nhau đầy âu yếm. Căn phòng trọ tạm bợ chỉ có tấm chiếu trải dưới
đất, mấy túi đồ của hai đứa để góc trong cùng. Cái buồng tắm nhỏ xíu, mùi
toilet khăm khẳm váng vất quanh phòng. Sau khi tắm rửa xong hai đứa đi nằm.
Dũng kê tay cho Hoa gồi , cả hai không nói gì mà chăm chăm nhìn lên trần nhà. Lần
đầu hai đứa xa gia đình sống tự lập , chúng đều có chung tâm trạng hoang mang
lo sợ. Cái Hoa thì yên tâm hơn, phần vì có Dũng bên cạnh luôn chăm lo cho nó. Còn Dũng thật sự hoang mang ;
Lần đầu về phố , một thằng trai tỉnh lẻ như mình biết xoay sở ra sao bây giờ,
mai phải đi kiếm việc làm thôi, không thể chậm trễ hơn, Hoa cũng còn hai hôm nữa là học chính thức.
Rồi Dũng tặc lưỡi ; Thôi kệ mai tính tiếp.
Dũng quay
vào ôm chặt Hoa . Hoa chỉ đợi có thế, cô ôm chặt Dũng rồi hôn ngấu nghiến bạn
tình. Hai đứa lần đầu tiên được có không gian riêng mà không phải lo sợ điều
gì. Những yêu đương vụng trộm đã lùi vào quá khứ. Hai đứa vội vã quăng quần áo,
rồi hai tấm thân gầy guộc đen đúa quấn lấy nhau. Dũng cảm nhận được sự hưng
phấn tột độ từ Hoa, khi tay chạm vào nơi cửa động đã ướt sũng , chảy thành dòng
. Dũng mê mẩn gắn chặt môi của mình vào môi Hoa rồi trườn người lên, từ từ tách
chân Hoa. Nhờ có thời gian dạo đầu đợi chờ hơi lâu mà Dũng xâm nhập dễ hơn , dù
vậy Hoa vẫn nghiến răng nhăn mặt khi hẫng một cái Dũng đã trọn vẹn xâm nhập vào
trong. Hoa mắt rơm rớm nước. Dũng thì thầm vào tai Hoa : Em đau lắm hả ? Hoa
gật đầu , miệng suýt xoa ròi từ từ rên nhẹ. Dũng lần đầu biết thế nào là đàn bà
nhưng theo bản năng cậu từ từ nhịp nhàng cho đến khi Hoa quên đi cái đau nhói
lúc ban đầu. hai người siết chặt nhau như muốn tan chẩy cùng nhau. Dũng vừa đều
đều đưa nhẹ nhàng vừa ngậm vào chiếc núm nhỏ xíu trên chiếc bánh dầy căng cứng
khiến Hoa đờ đẫn miệng ư ư rồi quặp chặt
hông Dũng. Không kìm hãm được lâu, Dũng hộc lên rồi hối hả thúc. Hoa cảm nhận
thấy cái nóng hổi đang xâm nhập tận cùng trong cô. Cô lơ mơ trong niềm hạnh
phúc ái ân trọn vẹn. Từ đêm nay Hoa đã trở thành vợ của Dũng. Dũng trườn xuống
bên cạnh Hoa rồi ôm chặt lấy cô miệng nói : Cảm ơn vợ yêu. Hoa ghì chặt đầu
Dũng vào ngực mình hỏi : Anh có hạnh phúc không? Dũng nói trong hơi thở còn đứt
quãng : Anh vui lắm cảm ơn em yêu. Hai đứa tỉnh lẻ lần đầu tiên làm chuyện vợ
chồng ở một nơi phố thị ồn ào xa lắc. Hai đứa nằm ôm chặt nhau mặt đầy suy tư.( Còn
nữa )
Phần 2
Hai đứa tỉnh dậy khi mặt trời đã đứng bóng. Chúng bải hoải vì đêm qua quần nhau đến gần sáng mới rời nhau ra để ngủ. Dũng dậy làm vệ sinh xong rồi nói với Hoa : Em này; Anh bây giờ đi đảo một vòng xem có xin được công việc gì không. Em xem thiếu vật dụng gì thì đi mua nốt rồi trưa bọn mình cùng ăn cơm em nhé. Cái hoa vừa đánh răng vừa quay lại trả lời Dũng : Vâng anh cứ đi đi có gì về sớm nhé , em ở nhà một mình sợ lắm. Dũng nhìn Hoa âu yếm rồi nói : Em yên tâm có anh rồi em sợ gì chứ. Anh sẽ về sớm thôi. Ba ngày rảnh rỗi của Hoa cũng trôi qua, nó như thứ tuần trăng mật mà trên phim ảnh họ hay nói đến các cặp vợ chồng mới cưới. Hoa thấy mình như vậy cũng lãng mạn chán , mặc dù chỉ quanh quẩn trong phòng trọ nhỏ xíu hôi hám, nhưng có nhau suốt ngày. Ngoài những lúc kéo nhau đi ăn cơm bụi thì hai đứa lại quấn lấy nhau cho đến rã rời . Hoa cảm thấy rất hòa hợp với Dũng về thể xác. Cái Hoa tuy gầy gò; Xương hông, xương mu gồ cả lên nhưng cái ham muốn thể xác thì cũng bất tận. Dũng luôn bị kích thích khi gần Hoa, cậu chỉ cần chạm vào cái mảnh vườn nho nhỏ đó thôi đã sũng sịu rồi . Dũng mải mê cầy xới nó trong cơn hứng tột độ. Chỉ đến khi cái Hoa ú ớ rồi quắp chặt Dũng, nói nhưng câu vô nghĩa rồi đờ đẫn ra thì Dũng mới hổn hển giẫy những cái cuối cùng rồi úp mặt trên ngực Hoa mà thở.
Hoa đã nhập trường. Dũng nhìn theo Hoa đi xa dần trong lòng nghĩ tội cho cô ấy , không có nổi một bộ đồ đẹp đẽ để mặc vào ngày khai trường. Mình phải cố kiếm tiền lo cho cô ấy, phải cho cô ấy có một cuộc sống tươm tất no đủ. Dũng khóa cửa rồi đến làm chạy bàn ở một quán bia hơi cách nơi trọ đôi ba trăm mét. Quán bia cũng không đông lắm, nhân viên thì cứ đùn đẩy nhau , rồi ganh tị. Dũng là người mới đến nên bị bọn cũ nó sai bảo liên tục. Dũng tự an ủi : Mình cố chịu đựng, không sao cả rồi sẽ quen thôi, đôi chân Dũng mỏi nhừ chỉ có mỗi công việc bưng bê thôi mà sao người như phát cuồng lên. Mãi mười giờ tối Dũng mới từ quán đi về phòng trọ. Cái Hoa đang lo sợ không biết sao Dũng đi cả ngày đến tối đêm mà chưa thấy đâu, nó lúc ngồi bó gối đợi Dũng, lúc lại nằm chùm kín cái chăn dạ không dám thò đầu ra. Lần đầu tiên cái Hoa thấy lo sợ ở cái nơi xa lạ như thế này, nó cảm thấy cô độc thật sự, nước mắt cứ lăn dài trên má nó, nó nhớ mẹ nhớ bố nhớ mấy đứa em nó. Rồi nó tự hỏi ; Sao cứ phải lao vào học như vậy ? Rồi nó nhớ đến lời bố mẹ nó nói mỗi lúc chạm mặt nó , hay trong các bữa cơm: Con ạ, nhà mình nghèo lắm, nếu con không chịu học để tiến thân bằng con đường này , thì cuộc đời con cũng như bố mẹ thôi. Con chịu khó học , may ra sau này đổi đời rồi con sung sướng, bố mẹ và các em cũng thơm lây. Nghĩ đến đây nó quệt tay lau nước mắt thì cũng vừa lúc tiếng chân quen thuộc của Dũng về đến cửa phòng. Hoa chồm dậy chạy ra mở cửa cho Dũng. Cô ôm chầm lấy Dũng rồi hỏi : Sao về muộn thế anh ? Em lo quá ! Dũng mệt mỏi nói : Làm ở quán bia nên khách vãn mới được về em ạ. Em ăn gì chưa ? Hoa bảo : Em ăn mì gói rồi, anh có đói không ? Dũng uể oải thả người xuống chiếc chiếu rồi nói : Anh ăn ở quán rồi, toàn thức ăn thừa những cũng ổn em ạ.
Cái hoa vẫn đi học đều còn Dũng thì giờ giấc vẫn vậy, cứ sáng cho đến tối muộn, khiến cậu lừ đừ như cái bóng, Dũng cố chịu đựng để cuối tháng có gần hai triệu lo cho mình cho Hoa. Cũng may Dũng được ăn ở quán rồi. Còn Hoa đi học về thì ra quán cơm bụi ăn một mình. Đã hơn một tháng hai đứa lên Thành Phố. Cái Hoa thay da đổi thịt, nó như trở thành một con người khác; Trắng ra nhiều, nó đã có da có thịt, cặp mông cũng tròn trịa hơn , cặp vú không còn như chũm cau nữa mà nó đã căng ra đầy đặn. Dũng tranh thủ thời gian rảnh là lại đưa Hoa đến mấy chỗ bán đồ hạ giá , đồ cũ để mua quần áo giầy dép. Hoa mặc vào chẳng kém gì bọn con gái thành phố. Dũng rất tự hào vì người yêu mình càng ngày càng đẹp, Cậu thấy yêu Hoa hơn bao giờ hết. Dũng cũng có đổi thay; Nhìn đã rắn rỏi hơn, ăn mặc theo kiểu thành phố, tất nhiên chỉ là đồ rẻ tiền thôi những con người cũng khác hẳn đi. Dũng cũng đã quen với nhịp độ công việc nên không còn nản như những ngày đầu nữa. Cái Hoa thông minh nên học trên lớp là hiểu bài, về phòng trọ là nó quẳng cặp sách một góc ngay, những lúc Dũng chưa về, nó lại lang thang mấy khu chợ sinh viên ngắm đồ chán rồi về. hoặc đọc các tạp chí mà nó mượn của bạn bè cùng lớp. Những lúc nằm không nó chỉ mong sao Dũng về sớm để nó được gần gũi, được hít hà mùi cơ thể của Dũng. Cái Hoa nhiều lúc tự cật vấn bản thân ; Mình có yêu Dũng không ? Hay chỉ là thói quen được mặc định từ bé, là hai đứa phải yêu nhau lấy nhau. Nó không có những nỗi nhớ đến cồn cào , không có cái mong nhớ kiểu lãng mạn như trong sách hay phim ảnh. Nó chỉ thấy rằng nó cần Dũng vì Dũng lo lắng bảo bọc nó. Nó cần cái thỏa mãn thân xác mà hàng đêm Dũng làm cho nó đến mụ mị đi, những lúc nó lên đến đỉnh điểm nó thấy biết ơn dũng vô cùng. Vậy nó có thật lòng yêu Dũng không ? Nó cũng không biết nữa.
Thấm thoắt cũng gần ba năm học rồi Dũng vài lần phải trở Hoa đi phá thai trên chiếc xe đạp cọc cạch. Dũng đã làm bao nhiêu công việc khác để đảm bảo sự tồn tại của hai đứa. Cái Hoa càng ngày càng đẹp rực rỡ. Nó chẳng còn vương lại chút quê mùa thô kệch nào, từ ăn mặc đến đi đứng , nó hơn đứt bọn con gái phố. Còn Dũng thì vẫn cặm cụi lao vào kiếm tiền để nuôi Hoa ăn học. Cậu cũng đã thay đổi nhiều không còn ngờ nghệch như những ngày đầu nữa, về vóc dáng cũng trưởng thành hơn , duy cái bản chất cố hữu thật thà chân chất là không thay đổi. Nhiều lúc Hoa đã thầm nhìn lại cuộc sống của hai đứa, nó thấy khoảng cách nhận thức và văn hóa càng ngày càng cách biệt; Ngoài việc Hàng Đêm Dũng làm cho nó thỏa mãn phần thân xác thì Hoa chẳng thấy gì ở Dũng cả. càng ngày Hoa càng đòi hỏi nhiều khoản chi phí hơn, nhiều lúc Dũng bế tắc, lẳng lặng đi bán những giọt máu quý giá của mình. Cái Hoa không hề biết những điều đó. Dũng cũng lờ mờ nhận thấy nhiều lúc cái Hoa nhìn mình với anh mắt rất lạ, cứ như mình không phải là người yêu của nó vậy. Trong lòng Dũng luôn ám ảnh chuyện; Một ngày nào đó cái Hoa sẽ bỏ lại Dũng một mình mà ra đi, nghĩ đến vậy là Dũng không chịu được rồi. Cậu cố hết sức để đáp ứng cho Hoa những thứ mà cô ấy đòi hỏi. Dũng biết Hoa rất đam mê xác thịt nên cậu luôn cố gắng đáp ứng cho Hoa bằng nhiều cách khác nhau mà cậu nghe lỏm được hay bọn bạn bè nói chuyện. Những lúc lâm trận Cái Hoa đều rên rỉ cuồng nhiệt và luôn thốt lên ; Em yêu Dũng quá, em chỉ yêu mình Dũng thôi . Dũng ơi anh làm em sướng quá. Chỉ khi nhầy nhụa ướt sũng rồi Hoa nẩy lên từng đợt rồi lim đi Dũng mới thôi.
Năm cuối cùng của Đại học. Cái Hoa dạo này đi làm gia sư . Nó bảo với Dũng : Em muốn sẻ bớt gánh nặng cho anh. Em nhận dậy thêm cho một con bé mỗi tháng cũng có thêm thu nhập anh ạ, Dũng thấy vui trong lòng; Vậy là Hoa đã biết nghĩ đến người khác. Thời gian đầu cái Hoa đi dậy gia sư cũng chỉ đôi thiếng là về , nhưng dần dần có lúc Dũng đi làm về rồi mà chưa thấy Hoa đâu. Đến khi Hoa về Dũng thấy cô ấy rất vui chỉ chào hỏi Dũng lấy lệ. Dũng Thấy Hoa càng ngày càng ăn diện hơn , cũng trang điểm son phấn , ăn mặc quần áo đắt tiền hơn. Rồi nước hoa xịn. Dũng lo lắng nhưng không dám hỏi sợ Hoa giận. Rồi có những đêm Hoa về muộn , cô chẳng thèm hỏi hay giải thích với Dũng nữa. Chuyện làm tình cũng nhạt đi. Dũng có lại gần thì Hoa đều từ chối kêu em dậy nhiều mệt lắm. Dũng càng ngày càng cảm thấy hai đứa đang xa rời nhau . Căn phòng trọ nhỏ bé chật chội mà như rộng ra , lạnh lẽo. Hai người ít có dịp chuyện trò với nhau, mỗi lần Dũng định nói gì đó , Hoa đểu tìm cách át đi không để Dũng nói. Dần dần Dũng trở thành cái bóng trong căn phòng mình thuê. Đi làm cả ngày về đêm lại nằm thu lu một góc. Hai con người không còn gắn kết về thể xác nữa , nên nó mong manh như chỉ đợi một lời nói của ai đó để kết thúc cuộc tình này.
Hơn mười giờ đêm khu nhà trọ đã tĩnh lăng , chỉ còn ít phòng có anh sáng yêu ớt lọt ra. Đâu đây tiếng dế kêu nỉ non. Thỉnh thoảng con tắc kè lẻ bạn trốn ở đâu đó tắc lưỡi nghe thật cô liêu. Dũng đạp chiếc xe kêu lọc xọc, lọc xọc về đến cửa phòng trọ. Căn phòng tối om, im lặng khác thường. Dũng định gọi Hoa thì nhìn thấy ổ khóa ngoài cậu vội quăng chiếc xe lục túi lấy chìa khóa mở cửa vào nhà , lần mò bật điện . Dũng thấy một mảnh giấy được chiếc chìa khóa nhà chặn lên. Dũng run run cầm tờ giấy có nét chữ của Hoa : “ Anh Dũng , em xin lỗi anh, em dọn ra nơi khác ở rồi. Cảm ơn anh những ngày qua đã lo cho em nếu có dịp em sẽ đền đáp ơn này. Em xin anh đừng tìm em nữa. Tạm biệt anh “ Toàn thân Dũng nóng bừng rồi lại lạnh toát. Tay run từng chặp, nước mắt vỡ òa; Hoa ơi em bỏ anh thật sao ? Lời than chìm vào trong đêm tối Dũng cầm tờ giấy ngã vật ra chiếc chiếu , cậu đọc lại lần nữa rồi ấp nó lên tim mình. Vậy là những lo sợ mơ hồ đã trở thành sự thật. Cô ấy bỏ mình thật rồi. Nước mắt cứ rỉ rỉ chẩy ra chạy dài xuống, Dũng thao thức cả đêm mong trời sáng để đi tìm Hoa hỏi cho ra lẽ. Cậu cứ nghĩ quanh quẩn trong cái hiểu biết chật hẹp của mình rồi tự vấn với bản thân ; Mình yêu thương cô ấy hết lòng như thế, đã bao lần âm thầm đi bán máu để có tiền đóng học phí cho cô ấy. Rồi những đêm mặn nồng thân xác rã rời, cô ấy sung sướng đến tê người rồi nlảm nhảm những lời yêu thương vậy mà bây giờ cô ấy bỏ mình không thương tiếc .
Trong ngôi nhà hai tầng rưỡi xây kiểu biệt thự , khuôn viên bên ngoài cây cối được cắt xén rất cầu kì. Chiếc xe bốn chỗ hạng sang đỗ trong Ga ra. Chỉ còn một phòng trên tầng hai là còn ánh đèn ngủ. Trong phòng ngủ ; Tuấn trạc ngoài bốn mươi tuổi người trắng trẻo hơi thấp đậm, trên người không mặc gì trên bụng chỉ đắp hờ chiếc khăn tăm. Trong phòng vệ sinh tiếng vòi hoa sen dập dìu nhè nhẹ . Tuấn nằm chờ bên ngoài, thỉnh thoảng với tay cầm li rượu Vang nhấp một chút. Tuấn cảm thấy rất vui trong lòng. Vợ mất vì ung thư đã bốn năm rồi. Tuấn thỉnh thoảng bức bách quá thì này nọ với bọn con gái ở các quán xá , nhà hàng. Đến bây giờ nhờ đứa em họ nó giới thiệu cho đứa bạn học cùng của nó để làm gia sư cho con gái mình. Đúng là cơ duyên ; Tuấn phải lòng luôn người con gái này ( Còn nữa )
CÒN LẠI GÌ CHO TÔI ! Truyện ngắn của Lao Quangthau
Phần 3 và hết.
Đang tự đắc với cái may mắn quá sức của mình thì cửa buồng tăm mở nhẹ. Hoa e dè trong chiếc khăn tắm mầu hồng nhạt, cơ thể của cô càng rực rỡ, nước da mịn màng trắng ngà. Đôi bờ vai ánh lên mầu ngọc. Tuấn sững sờ trước vẻ đẹp của Hoa , cặp vú của cô đâm thẳng ra gồ lên sau chiếc khăn tắm làm Tuấn rạo rực. Tuấn nhổm dậy đưa tay kéo Hoa lại gần. Cậu thì thầm bên tai Hoa : Em đẹp quá, cảm ơn ông trời đã mang em đến với anh. Hoa bị cái kéo hơi mạnh của Tuấn, cô mất đà chúi người đè lên Tuấn khiến cô lung túng. Tuấn xoay người Hoa cho cô nằm ngay ngắn trên giường rồi cúi xuống hôn lên phần ngực hở ra. Hoa cảm giác như có nguồn điện ấm nóng đang rần rần chạy trên da cô. Tuấn nhẹ nhàng lần cởi dần chiếc khăn tắm. khi bộ ngực lộ ra hoàn toàn , Tuấn ấp cơ thể mình lên nó rồi thì thào nói : Cơ thể em tuyệt vời quá, đẹp như pho tượng thần vậy. Hoa thấy xấu hổ trước đôi mắt đang muốn ăn sống mình. Cô đã quyết sẽ thay đổi cuộc đời mình rồi, nên việc dâng hiến cho Tuấn chỉ là những viên gạch đầu mà thôi, cô sẽ còn phải làm Tuấn mê mẩn mà cưới cô về làm vợ nữa chứ. Mình xứng đáng được như vậy mà. Hoa nghĩ trong đầu những toan tính , trong khi Tuấn đang hôn nhẹ lên khắp cơ thể cô.Tay Tuấn cũng đã đưa dần vào vùng cấm địa.
Hoa khẽ rên nhẹ trước đôi môi và bàn tay tham lam của Tuấn. Tuấn trườn hẳn xuống dưới rồi hít hà nơi bờ cỏ xanh mướt loăn xoăn như bị cớm nắng. Tuấn lướt nhẹ quanh đó rồi tách dần ra, sự khai phá làm Hoa luống cuống. Khắp cơ thể chuyển động mạnh, mọi thứ như vỡ òa, bùng nổ, lần đầu tiên trong đời Hoa có cái cảm giác lạ lùng và đê mê như vậy. Cái hình ảnh căn phòng trọ lúc nào cũng vương cái mùi khăn khẳn, với thân thể đen đúa thô ráp của Dũng, cùng sự cầy xới gấp gắp chẳng có chút lãng mạn nào, cũng may những điều đó đã là dĩ vãng. Nghĩ đến đây cũng là lúc Hoa không chịu được bởi sự chăm sóc nhiệt tình của Tuấn nữa, cô hoảng hốt rồi nóng bừng khắp cơ thể, Hoa cuống quýt túm chặt đầu Tuấn mà ép chặt xuống. rồi ú ớ man dại. Tuấn đã chinh phục thành công Hoa. Anh mỉm cười đắc thắng rồi nhẹ nhàng trườn lên, lựa thế thúc mạnh trong khi Hoa vẫn đờ đẫn lịm đi. Tuấn cứ để yên như vậy đợi đến khi Hoa tỉnh hẳn, Hoa nói trong sự xấu hổ của mình : Anh làm thế nào mà em mất tự chủ hoàn toàn, em ngại quá. Tuấn cười nói : Em xứng đáng được hưởng những điều đó. Anh thực sự hạnh phúc khi ở bên em. Em thật ngọt ngào và xinh đẹp. Hoa ôm lấy Tuấn rồi hôn một cái thật sâu khiên Tuấn như được đánh thức lại. Tuấn lại lặn ngụp trong cái đê mê sung sướng bất tận mà Hoa đang mang lại cho mình.
Tuấn ôm Hoa cùng nắm trên chiếc giường chăn ga đã nhầu nhĩ, mùi cơ thể nồng nồng ngầy ngậy bốc lên khiến họ như mụ mị đi trong niềm hạnh phúc mới. Tuấn với chiếc li chứa rượu vang đưa cho Hoa rồi cụng nghe tách một cái. Tuấn nói : Nào em; Chúng ta mừng cho ngày đầu nên chồng vợ. Hoa nghe Tuấn nói vậy : Thì lườm nhẹ Tuấn rồi đáp trả : Anh khéo nói thế. Còn lâu mới là chồng vợ, rồi đưa li rượu lên nhấp một chút. Tuấn nói tiếp : Em yên tâm rồi ngày đó sẽ đến nhanh thôi. Anh có cảm giác như em đã ở trong cuộc đời anh từ thủa nào rồi. anh thực sự muốn lấy em làm vợ. Hoa nói : Anh đã biết gì về em đâu, còn gia đình em nữa, nhà em khổ lắm, sợ không xứng với gia đình anh đâu. Tuấn hôn nhẹ lên má Hoa rồi nói : Em yên tâm anh đã yêu thì anh chỉ biết từ ngày hôm nay thôi, quá khứ của em anh không cần biết. Còn em đã là vợ anh rồi, thì anh phải có trách nhiệm lo cho gia đình em chứ. Hoa dụi đầu vào ngực Tuấn đầy tin cậy, cô nói : Em cảm ơn anh yêu. Tuấn nghe vậy thấy lòng mình rộn rã. Thế là cô ấy sẽ là của mình; Từ nay ta không phải tìm đâu nữa. rồi Tuấn thầm cảm ơn đứa em họ, cảm ơn ông Trời đã cho Tuấn gặp Hoa. Tuấn ôm chặt Hoa mà nói : Anh yêu em lắm. Rồi Tuấn nằm lên trên Hoa, họ lại trao nhau những nụ hôn thật sâu , Hoa cũng vô thức đưa chân ra Tuấn lại từ từ xâm nhập. Hai người quấn lấy nhau trong hoan Lạc.
Tiếng người đi lại gọi nhau ý ới, tiếng xe máy khởi động rồi đề máy làm xôn xao cả xóm trọ. Dũng uể oải dậy làm vệ sinh rồi cậu mặc quần áo , dắt chiếc xe đạp cà tàng của mình ra, rồi khóa cửa lại. Cậu phóng thẳng đến bến xe. Gửi xe vào bãi xong Dũng ra mua vé để về quê luôn. Mới sáng sớm nên xe cũng ít người, tiếng nhạc vàng ỉ eo phát ra làm Dũng càng thêm não lòng ; Trọn đời yêu em cái gì chứ. Chẳng lẽ những bài ca, rồi những lúc hứng tình, đàn bà đều hứa vậy sao. Bốn năm tuổi trẻ của mình , lăn lộn nơi phố thị phồn hoa đầy khốc liệt này chẳng lẽ chỉ còn hai bàn tay trắng này sao. Mắt Dũng lại đỏ hoe. Người trông đến tội nghiệp. cả đêm qua đã thức trắng rồi. Dũng không về nhà ngay mà sang vạt đồi bên kia, leo lên dốc vào nhà của Hoa trước. Bà Năng nghe thấy Dũng chào vội dừng tay nhìn Dũng nói : Mày về lúc nào vậy Dũng . Vào nhà uống nước đi. Dũng trả lời : Dạ con vừa về, chú không có nhà hả cô ? Bà Năng vẫn cặm cụi sắp xếp lại đống củi ở góc sân. Bà trả lời Dũng : Ông ấy đi thăm ruộng rồi. Vào nhà đi cô đang dở tay một tí. Dũng kêu : Dạ , rồi cúi xuống đi qua cửa vào trong nhà. Căn nhà bên ngoài vẫn cũ kĩ, tồi tàn như vậy. Nhưng bên trong nhà Dũng thấy bộ bàn ghế đã nâng đời, chiếc tủ thờ cũng mới. Chiếc ti vi đời mới được đặt trên cái bàn trước cái tủ thờ. Dũng nhìn quanh nhà một lượt thì cũng đã hiểu phần nào câu chuyện. Bà Năng cũng lảng đi không muốn đối mặt với Dũng nên cứ cặm cụi làm ở ngoài. Nghĩ thế nào Dũng đứng dậy, đi ra chào bà Năng rồi thậm thịch lao xuống dốc. Trong lòng đầy oán hận Hoa , oán hận gia đình cô đã đối xử với Dũng cạn tầu ráo máng như vậy.
Ngay buổi chiều Dũng lại bắt xe về thành phố. Xẩm tối thì về đến nhà trọ. Dũng làm gói mì tôm rồi khóa cửa đi bộ lang thang ngoài đường. Con phố thân quen mấy năm trời mà như lạ lẫm. ai cũng vội vã đi. Những chiếc xe ga đắt tiền với những cặp tình nhân tình tứ .Thỉnh thoảng còn có người nhìn xéo vào Dũng như một vật thể lạ nào đó. Dạo này sao nhiều Ô Tô loại sang thế, mà hôm nay sao chúng cứ như trêu người Dũng , những chiếc xe đẹp đẽ đắt tiền cứ lừ lừ qua mặt Dũng. Làm cậu cảm thấy mình thật bé nhỏ. Thật tầm thường trong cái thánh phố này. Dũng quyết ngày mai sẽ tìm gặp bằng được Hoa , để hỏi cho ra lẽ ; Tại sao cô ấy lại đối xử với mình như thế ? Dũng vô tình dừng lại quán bia hơi, cái quán mà khi cậu bước chân lên thành phố đã làm chạy bàn đầu tiên ở đó. Cậu chọn một chố tương đối khuất ngồi . Một thằng cu chắc cũng mới lên phố , nhìn nó như hình ảnh mấy năm trước của mình. Nó đặt cốc bia nghe cạch một cái trước mặt Dũng, cũng không thèm hỏi Dũng có ăn gì không. Chắc nó biết loại như Dũng chỉ dám uống một hai cốc là đứng lên thôi. cốc bia toàn bọt là chính, Dũng làm một hơi hết nửa cốc, bọt dính quanh mép. Cậu kệ, cũng chẳng thèm quan tâm đến thằng nhóc mới ở quê ra có phần xấc xược. Ngồi gặm nhắm nỗi đau của mình , Dũng cũng đi được năm cốc. Lần đầu tiên cậu dám uống như vậy. Trả tiền xong cậu lững thững đi về. những bước chân run rẩy như díu vào nhau.
Hoa. Hoa. Anh đây !. Dũng đợi trước cổng trường đến trưa thì thấy Hoa đi ra. Hoa nghe thấy tiếng gọi của Dũng thì cô sững lại, mặt đầy lo âu, lúng túng. Vì chỉ còn mấy bước chân nữa thôi là đến bên chiếc xe của Tuấn, Tuấn đang mở cửa đợi cô bước vào. Dũng lấy hết bình tĩnh đi lại phía Hoa. Còn Hoa tiến lại phía Tuấn rồi quàng tay Tuấn, mặt quay về phía Dũng. Hoa mặt lạnh tanh hơi vênh lên nhìn Dũng rồi hỏi : Anh Dũng, anh tìm em có việc gì không ? Dũng thấy Hoa nói vậy thì túng túng đáp : À anh chỉ muốn gặp em hỏi xem sao em bỏ anh đi đột ngột như vậy, anh có lỗi gì với em không ? Hoa bình thản nói : Anh ạ. Duyên của chúng ta đã hết. Thực ra em chưa hề yêu anh. Chúng ta tự huyễn hoặc rồi mặc định là hai gia đình đã hứa hẹn, nên chúng ta phải là của nhau. Nhưng anh Dũng ạ; Càng ở bên anh em càng thấy chúng ta có nhiều khác bệt, khoảng cách quá lớn về mọi thứ. Dũng nói chen vào : Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua em không hề yêu anh ? Hoa nói : Anh đừng buồn nữa, cũng chỉ vì bố mẹ hai bên hứa hẹn mà chúng ta cứ bị trói buộc ở cái suy nghĩ đó thôi. Từ khi em biết anh Tuấn, nói đến đây Hoa quay qua Tuấn rồi nói tiếp; Em mới thật sự biết thế nào là tình yêu. Tuấn không nói gì nhưng mặt có vẻ mãn nguyện. Dũng cố kiềm chế nói : Vậy em không yêu anh, sao mấy năm qua anh vất vả nuôi em ăn học, chúng ta sống với nhau như vợ chồng ? Hoa đỏ mặt lúng túng nói : Anh Dũng . Bọn em phải đi rồi . Anh cứ tính toán đi, mấy năm nay anh đã nuôi em hết bao nhiêu tiền, em sẽ trả lại cho anh cả gốc lẫn lãi. Dũng sững sờ khi nghe Hoa nói vậy : Dũng gằn giọng nói to : Cô có trả cho tôi được hết không ? Cả những lần tôi dấu cô đi bán máu để nuôi cô !. Cô trả hết cho tôi được không ? Nước mắt rơm rớm Dũng nói tiếp : Các người cút đi . Đồ bội bạc khốn nạn. Nghe Dũng nói vậy Hoa vội vàng kéo Tuấn về phía xe rồi giục Tuấn nổ máy cho nhanh. Mấy người qua đường khi nghe lời to tiếng của Dũng họ cũng dừng lại nghe ngóng. Rồi thấy không có chuyện gì nữa họ cũng rảo bước. Trước cửa trường vắng tanh chỉ còn lại mình Dũng côi cút , lạc lõng. Cậu ôm mặt che đi những tiếng nức nở, những giọt nước mắt trào ra chảy qua kẽ tay. Dũng đau đớn bởi sự phản bội của người đàn bà đã nhiều năm sống với mình như vợ như chồng. ( Hết )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét