Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2016

HĨM À, HĨM ƠI ! Truyện ngắn của Lao Quangthau . Phần 2

HĨM À , HĨM ƠI ! Truyện ngắn của Lao Quangthau
PHẦN 2.



  Tâm lo lắm, mấy hôm nay con bé Hĩm nó cứ ôm bụng quằn quại kêu đau, đến sáng nay thì có đau đớn  lịm đi từng đợt. Có lẽ mình phải xin bà chủ nghỉ một buổi để cho nó đi khám xem sao. Tưới xong vườn cây giống , Tâm  ngó vào căn lều mà bà chủ cho hai mẹ con tá túc, thấy con bé vẫn ôm bụng khóc. Cô quẩy quả đi lên nhà trên rồi thập thò nơi bậc cửa , bà chủ nhà thấy có bóng người ở nơi cửa liền hỏi: Ai đó ? Dạ thưa bà con đây ạ. Tâm khép nép nói với bà chủ. Bà nhìn Tâm rồi hỏi : Có việc gì đấy cô ? Tâm liền thưa : Dạ thưa bà mấy hôm nay con Hĩm nhà cháu nó cứ ôm bụng kêu đau, đêm nó cũng không ngủ được, hiện giờ nó cũng đang nằm khóc. Nên con muốn xin bà được nghỉ buổi chiều để đưa nó đi khám. Bà Hàn thấy Tâm nói vậy thì tặc lưỡi bảo : Rõ khổ . Vậy mang đó đi khám xem sao, gần đây có phòng khám tư đấy mang nó đến đó mà khám. Nói rồi bà Hàn mở tủ lấy tiền , bà đếm rồi đưa cho Tâm : Đây tôi trả luôn cho cô lương tháng này, cầm lấy mà mang nó đi khám đi. Tâm vội cầm tiền rồi cúi xuống  miệng nói : Dạ con cám ơn bà chủ. Cầm mớ tiền trong tay, Tâm vội vã chạy về căn lều của hai mẹ con. Cô lấy cái túi , cho ít đồ của con bé vào. Rồi cẩn thân dắt tiền vào trong người . Bế con bé đi đến địa chỉ mà bà chủ mách lúc nãy.


     Cô là mẹ của cháu bé hả ? Tâm đang bế con bé ngồi ở phòng đợi kết quả thấy bác sĩ hỏi vậy thì gật đầu xác nhận. Người bác sĩ đã trung tuổi cầm một mớ giấy tờ đứng trước mặt Tâm. Ông nói : Chúng tôi có kết quả rồi. Qua  siêu âm và chụp chiếu , chúng tôi phát hiện ra cháu bị bệnh Đại Tràng co thắt , cháu bị nặng rồi không chữa được nữa. Chị hãy mang cháu về mà lo dần hậu sự đi. Tâm thấy bác sĩ nói vậy thì vâng dạ, rồi ôm con về. khi bế con về qua cửa nhà bà chủ . Bà đi ra hỏi : Con bé thế nào rồi ? Tâm ấp úng nói : Dạ bác sĩ bảo bệnh nó nặng lắm không chữa được, rồi họ bảo mang nó về ạ. Bà chủ nghe vậy thì lắc đầu lẩm bẩm : Sao vậy ?  Làm sao có chuyện đó chứ, thôi cố mà chăm cho nó vậy. Tâm bế con bé về căn lều mà bà chủ dành cho những người làm thuê ở . Tội nghiệp con Hĩm nó cứ ôm bụng khóc hoài. Tâm cũng chẳng biết làm sao nữa , cho nó ăn thì nó cứ nôn ra, nó chỉ uống được vài thìa sữa. Tâm ngồi nhìn con bé nhăn nhó kêu đau chỉ biết xoa bụng cho nó. Tội con bé ba tuổi rồi mà người bé tí tẹo, cứ như đứa trẻ lên hai. Cả đêm con bé cứ ôm bụng dấm dứt khóc. Cả vùng bụng nó cương lên cứng đờ, những cơn đau làm nó tím tái người.Tâm chỉ biết vỗ về con bằng cách xoa bụng xoa đầu cho nó. Đến lúc gà gáy canh tư Tâm ngồi dậy nói với con : Con nằm đây mẹ đi tưới cây cho bà chủ nhé, rồi mẹ lại vào với con. Con bé nước mắt lưng tròng, nó túm lấy tay mẹ nó rồi nói : Mẹ ở đây với con, con đau lắm. Tâm rút tay khỏi tay con rồi nói : Mẹ làm nhanh thôi, rồi mẹ vào ngay .

     Cứ tưới được một vạt cây. Tâm lại hướng về phía lều gọi: Hĩm à ! Con bé lại kêu : Dạ . Vậy là cô yên tâm. Tưới qua một vạt nữa Tâm lại gọi tiếp : Hĩm à .. Hĩm ơi .. Con bé  cố gắng trả lời giọng đã yếu hơn nhiều : Dạ …Tâm vẫn cố tưới cho xong mấy luống nữa. Miệng vẫn gọi : Hĩm à ! Hĩm ơi ! Hĩm à , Hĩm ơi. Dỏng tai lên vẫn không thấy con bé trả lời. Tâm vừa tưới xong cây liền khóa vòi rồi chạy vào trong lều cô đến bên con bé lay : Hĩm à Hĩm à ! Nó vẫn nằm im bất động. Tâm trèo lên giường  bế nó vào lòng , tay lay người nó miệng cứ kêu : Hĩm à, Hĩm ơi ! Cơ thể nó đã lạnh dần. Tâm hiểu là con mình đã chết rồi. Cô cứ ngồi ôm con bé, mặt vô hồn. Chỉ đến khi sáng bảnh bà chủ ngó vào thấy Tâm ngồi ôm con bất động. Bà khom người chui vào lán hỏi : Con  mày sao rồi ? Lúc đó Tâm mới giật mình thảng thốt nói : Nó chết rồi bà ạ. Nói rồi lại im bặt nước mắt cũng không còn chẩy nữa. Bà chủ nghe vậy liền nói : Vậy là phiền toái rồi đây, ở đây không có đất chôn cho nó đâu. Mày mang nó về quê thôi, để tao xem thế nào, rồi bà đi nhanh ra ngoài. Đầu óc cũng bấn loạn đầy lo âu bà nghĩ ; Chết cha sao mình lại chuốc lấy  rắc rối thế này, giá như hôm qua mình bố trí cho mẹ con nó về quê thì đã không sao rồi.

     Bà Hàn gọi điện thoại cho người nhà bảo thu xếp cho bà một chiếc ô tô để bà lo việc. Một chặp sau  bà Hàn cùng một thanh niên đi vào trong lán chỗ mẹ con Tâm. Bà bảo : Xe tao lo rồi mày bế con ra xe đi , rồi bà bảo cậu thanh niên nhặt nhạnh đồ đạc của mẹ con Tâm xách ra xe. Đợi mẹ con cô ngồi yên trong chiếc xe mười hai chỗ đã cũ bà mới dúi cho Tâm một ít tiền rồi nói: Mày mang con về quê lo chôn cất cho nó tử tế nhé, xong xuôi rồi quay lại đây làm tiếp. Tâm : Dạ con cảm ơn bà. Cậu thanh niên nổ máy cho xe chạy. Trên đường đi không ai nói với ai một lời, chỉ đến khi cần hỏi; Đi thế nào nữa thì hai người mới nói với nhau. Tâm vẫn ôm khư khư đứa bé trong lòng. Mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì. Trong đầu rỗng tuyếch. Đi được chừng nửa đường. Cậu lái xe quay xuống nói với Tâm : Mình đỗ chỗ râm nghỉ một lát chị nhé. Tâm gật đầu. Khi xe dừng được một lát . Tâm nói với cậu lái xe : Cậu cho tôi xuống đây nhé. Cậu lái xe hỏi: Thế chị không đi tiếp à ? Tâm trả lời : Thôi cậu cứ cho tôi xuống đây là được rồi. Suy nghĩ một hồi rồi cậu lái xe ra sau xách mấy thứ đồ của Tâm bỏ xuống dệ đường nơi cô ôm con ngồi. Rồi cậu lên xe ngồi độ dăm phút  mới quyết định nổ máy quay xe về thành phố.


    Tâm ôm con ngồi như vậy cho đến khi trời chiều chạng vạng, hoàng hôn tím bầm phủ dần xuống chân núi phía trước mặt. Cô mới đứng dậy ngó xung quanh. Con đường vắng tanh, thỉnh thoảng mới có người phóng xe vội vã qua. Tâm thấy gần đấy có bụi cây tương đối rậm cô bế đứa bé  chui vào đấy rồi đặt nó xuống . Cô lấy chiếc mũ mềm của mình làm gối cho nó. Tâm quay ra cầm mấy cái túi xách đựng đồ rồi rảo bước đi nhanh về hướng thành phố. Đi một đoạn thì cô vẫy được chiếc xe khách . Cô lên xe ngồi mặt vô cảm bất động . ( Còn nữa )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét