A LÌNH ! Truyện ngắn của Lao Quangthau. 1-5-2018
A Lình người
Bắc Giang. Bố hy sinh trong chiến tranh,
mẹ bỏ đi lấy chồng, Lình ở với Bà Nội. Làng quê đói nghèo xơ xác, hai bà cháu
có cố lắm thì mới đủ ăn. Khi Lình trở thành thiếu nữ , đám trai làng chết mê
với những đường cong của Lình. Nước da cô trắng, khuôn mặt bình thường, nhưng
cô có đôi mắt to tròn , lông mi dài cong vút, lúc nào cũng mở to ngơ ngác và
đôi môi dầy mọng đỏ, gò má Lình hơi cao, những người già trong làng đều chép
miệng mỗi khi Lình đi qua mặt họ: Con bé rồi khổ đây ! Lình cao ráo đầy đặn, đôi mông to cong vểnh ,
với chiếc eo thon, đôi vú căng tròn vểnh cao đầy sức sống, mái tóc đen nhánh
rất dầy, lại hơi xoăn, có cảm giác như Lình có chút dòng máu của người Tây Á
thì đúng hơn. Lình nhanh nhẹn, hoạt bát, hay cười, hôm đi chợ Huyện với bạn,
Lình phải lòng ngay một cậu trai, nhìn có vẻ lãng tử, Cậu trai lân la làm quen
với Lình, thế rồi hai người đầu mày cuối mắt, nghe lời đường mật của Huấn , Lình
muốn bỏ đi theo cậu lên đường biên , theo lời cậu ta nói thì Huấn có cửa hàng
buôn bán ngay sát Biên, làm ăn rất tốt, cậu muốn rủ Lình lên đó bán hàng cho
mình, hai người sẽ được ở gần nhau hơn. Lình như phải bùa, có cảm giác không
thể xa Huấn được, cô chỉ nhắn vội qua bạn là về nói hộ với Bà nội cô là cô đi
xin việc làm trên Lạng Sơn có gì báo cho bà biết sau. Huấn cũng nói vào : Em
không phải mang gì theo đâu, lên đó anh mua sắm cho em từ đầu. Nghe vậy Lình
càng mê Huấn hơn.
Xe lên đến
Lạng Sơn thì trời chiều đã xế bóng, Huấn bảo Lình xuống xe , rồi hai người đi
kiếm quán ăn. Trong lúc ăn Huấn nói với Lình : Bây giờ mà lên đến đường biên
thì tối mịt mất, vợ chồng mình kiếm chỗ ngủ rồi sáng mai về cửa hàng của anh
sớm nhé. Lình hoàn toàn tin tưởng nơi Huấn nên mỉm cười gặt đầu đồng ý. Huấn
đưa Lình vào khách sạn lấy phòng. Tiếng mở khóa nghe cạch khô khốc, Huấn cầm
tay Lình dắt vào phòng, Lình bỡ ngỡ nhìn mọi vật với sự lạ lẫm, chưa bào giờ
Lình được lại gần những thứ này . Huấn kéo Lình lại mép giường, lần đầu tiên
Lình được ở trong căn buồng sạch sẽ thơm tho, cái gì cũng trắng toát… Lình ngợp
bởi sự sang trọng đó , Huấn ôm chặt Lình, đặt nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi cô,
Lình run rẩy đón nhận chiếc hôn đầu đời, cơ thể rúng động, chới với, cái cảm
giác vừa sợ vừa thích, rồi đê mê, mụ mẫm. Huấn lột dần quần áo của Lình, Lình
kháng cự yếu ớt trước sự từng trải của cậu trai. Huấn sững sờ trước vẻ đẹp
thiếu nữ của Lình. Cặp vú tròn căng , hai đầu đỏ hồng nhỏ xíu, nhìn thật trinh
nguyên, chiếc eo nhỏ gọn với cái bụng phẳng lì, rồi thảm cỏ hình chữ V rất đẹp,
hai hàng cỏ chạy lúp xúp xuống dưới tận cùng. Một cơ thể thật hoàn hảo, khiến
Huấn cũng phải nhẹ nhàng không dám mạnh tay Cậu tận hưởng bầu ngực thơm nức của Lình. Rồi
vô thức Lình duỗi thẳng hai chân ra. Tay Huấn
chạm vào nơi cửa động gặp ngay cái ấm nóng tràn trề. Huấn ngất ngây với mùi da
thịt của Lình. Lình sung sướng đón nhận thứ tình yêu đầu đời qua sự thăng hoa
của thể xác, mọi thứ đều râm ran như muốn nổ tung trong cơ thế người con gái
mới lớn.
Huấn đã
chiếm được cái quý giá nhất của Lình, còn Lình tin tưởng hoàn toàn vào những
lời nói mà Huấn đã dệt lên cho cô. Cả đêm hai kẻ yêu nhau quần mình trong hoan
lạc, Huân liên tục gọi Lình là vợ yêu, Rồi cậu nói : Chúng ta sẽ lấy nhau, em
sẽ đẻ cho anh những đứa con xinh đẹp. Lình mụ đi trong hạnh phúc mà Huấn đem
lại. Mới mười sáu tuổi đầu, cơ thể của Lình đã phát triển đầy đủ, Huấn nằm bên
ngắm cơ thể trần của Lình không chớp mắt, trong sâu thẳm, cậu như đang đắn đo,
giằng xé điều gì đó. Lình không hề để ý đến những khác lạ trong ánh mắt của Huấn,
cô đang vui sướng , cô nghĩ đến viễn cảnh ngày mai, hai đứa sẽ lấy nhau, sẽ
cùng nhau buôn bán bên những đứa con xinh đẹp, thế là quá đủ với cô. Từ bé cô
thiếu thốn đủ thứ tình cảm, mẹ bỏ đi lấy chồng, thiếu vắng bóng hình cha, nên
với cô, Huấn là tất cả. Lình thấy yêu người đàn ông này rất nhiều, Lình quay
qua ôm chặt Huấn rồi nói những câu yêu thương : Anh là người chồng tuyệt vời
của em , Huấn cũng đáp lại bằng nụ hôn sâu, rồi cậu lại vội vàng vật Lình ra,
hai người lại quấn chặt vào nhau không muốn rời.
Khi ánh nắng
nhẩy nhót ngoài cửa sổ, tiếng động cơ xe, tiếng người ồn ào ngoài đường vọng
vào, Hai kẻ say tình mới tỉnh dậy. Huấn giục Lình làm vệ sinh, rồi nhanh chóng
thu xếp lên đường biên cho sớm. Huấn nói : Nhanh lên em yêu kẻo lại nhỡ mất
việc. Hai người ra khỏi phòng, Huấn còn quay lại nhìn tấm ga loang lổ nhầu nhĩ,
với mùi hương ma mị trinh nguyên của Lình đầy tiếc nuối. Họ vẫy một chiếc xe
con cóc lên thẳng đường biên. Lình ngồi bên Huấn hai tay khoác chặt tay cậu,
nét mặt rạng ngời Hạnh Phúc , mấy người cùng ngồi trên xe đều tấm tắc khen họ
đẹp đôi. Xe đỗ xuống cách cửa khẩu khoảng hai trăm mét. Huấn nói với Lình : Bọn
mình sang bên kia lấy hàng luôn kẻo muộn, khách hàng đang đợi anh bên đó, bọn
mình cùng sang, lấy xong hàng rồi quay
về luôn. Lình vâng dạ , rồi nghe theo hướng dẫn của mấy bà người Mán, Lình thay
quấn áo Mán xong, đi lẫn trong đám người Mán chuyên đưa người theo đường tắt
sang Trung Quốc, cả đám người leo lên sườn đồi đi men sau những ngôi nhà, những
hộp đá. Sang đến đất Trung Quốc, Lần đầu tiên Lình thấy mọi thứ đều khác bên Việt
Nam ,
từ kiểu nhà cho đến con người, mọi thứ đều lạ lẫm, Lình rất thích thú với những
khác lạ này. Cô tíu tít bám tay Huấn, với lòng tin tuyệt đối. Đi vòng vèo một
lúc , rồi đến một ngôi nhà trong bản
giáp biên, Huấn bảo Lình ngồi đợi cậu đi xem hàng. Lình ngoan ngoãn vâng dạ.
Huấn đi ra ngoài gặp mấy người Trung Quốc, sau khi dặn dò nhau, Huân cầm xấp
tiền, bỏ đi thẳng.
Ngồi mãi không
thấu Huấn quay lại, Lình sốt ruột đứng lên, ngồi xuống, rồi Lình bước ra ngoài
cửa, cô muốn đi tìm Huấn, lúc này mấy người Trung Quốc mới hỏi cô: A múi muốn đi đâu vậy ? Dạ, em thấy sốt ruột quá,
em muốn đi tìm người yêu em, Lình trả lời vậy. Mấy người Trung Quốc mới cười ồ
lên nói : A múi à, mày bị thằng đó bán cho bọn tao rồi . Nó cầm tiền về Việt Nam
rồi. Lình sững sờ, nhưng vẫn không tin , nói cứng: Làm gì có chuyện đó, tôi với
anh ấy yêu nhau thật lòng mà. Người đàn bà to béo lúc này mới kéo ghế ngồi
trước mặt Lình , thẽ thọt nói : Múi à, nó bán mày cho tao rồi, đợi xe đến đón
rồi mày đi lấy chồng thôi. Lình nghe vậy
thì khóc nức nở, khóc tu tu. Có lần Lình có nghe người ta kháo nhau ; Đàn bà ở
quê hay bị lừa bán sang Trung Quốc lấy chồng. Lình không ngờ rồi cũng đến mình.
Cô cứ gọi : Bà ơi cứu cháu với… Nhưng
chỉ có những người dưng nhìn cô đầy thương hại. Một lát thì có chiếc xe con cóc
đến đón mấy người, họ lôi Lình Lên xe, mặc cho cô chống cự quyết liệt. ( Còn
nữa )
Phải chuyển
xe mấy lần mới đến được nơi bán Lình. Một nơi đất khô cằn nhà cửa cũ kĩ, nhìn
ruộng vườn tiêu điều, con người ở đây trông lam lũ còn khổ hơn ở quê Lình. Nơi
này thuộc vùng sâu vùng xa của đất Quảng Đông. Lình phải làm vợ một gia đình nông thôn , nhà
của họ nhìn tiện nghi còn thua cả nhà của bà cháu Lình. Mụ béo sau khi
lấy tiền bán Lình thì quay qua dặn : Múi à, mày ngoan ngoãn ở đây một vài năm
thì còn đường sống, chứ chống đối họ hoặc bỏ trốn có khi bỏ xác nơi quê người
đó, chế nói thật, ngoan ngoãn vài năm rồi sinh con đẻ cái cho họ, lúc đó muốn
trốn thì trốn, rồi bà ta cười nói tiếp : Lúc đó mải mê con cái chẳng muốn về
Vệt Nam nữa ấy chứ. Lình không còn nước mắt nữa, cô như kẻ mất hồn ngồi trong
căn phòng lạ hoắc, mặc cho mọi người muốn nói gì thì nói. Vậy là Lình có chồng,
một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, quanh năm hết làm ruộng lại đi làm công
khắp nơi, nó mong Lình có con lắm, nhưng đợi mãi mà Lình vẫn cứ trơ ra, gia
đình chồng Lình đâm ra thờ ơ không canh chừng Lình nữa. Vốn thông minh nhạnh
nhẹn, Lình đã biết nói được tiếng như người bản địa. Rồi nhân một ngày, cả nhà
đi làm hết, Lình lẳng lặng ra bến xe mua vé, đến hôm sau thì Lình đã có mặt ở
đường biên.
Vì biết tiếng
nên Lình lân la các hàng quán, nhất là khu đèn đỏ. Rồi Lình quen một cậu trai
bản , nhìn cũng bặm trợn dữ dằn, Lình theo A Tốn về nhà sống như vợ chồng. Cả
cái bản đó bọn đàn ông con trai hầu như nghiện hết, A Tốn cũng vậy. Khi Lình
biết chồng hờ của mình nghiện thì cô cũng coi như bình thường. Lình móc nối với
mấy chủ chứa, với mấy đứa bạn cùng hoàn cảnh, tổ chức từng đợt đưa gái vào trong
sâu làm hàng quay. ( Bán gái cho dân ở sâu trong lục địa, nhận tiền xong ra
ngoài bến xe đợi, người bị bán giả vờ không biết tiếng, đợi khi nhà người ta
không để ý, trốn ra về cùng đồng bọn ) Nếu có bọn mang gái từ Việt Nam sang
bán, giá cả hợp lý Lình cũng mua để đem đi bán. Lình bắt đầu có tiền, cô sinh
ra nghiện bài bạc, suốt ngày ngồi bên chiếu bạc, A Tốn lúc nào hết tiền lại
kiếm Lình . Cuộc sống cứ vậy, hết tiền thì đi bán người , có rủng rỉnh lại cờ
bạc. Một sáng; Khi Lình vẫn còn nằm trong chăn với A Tốn thì có tiếng gõ cửa
dần dập. A Lình giật mình ngồi dậy , hỏi vọng ra với giọng ngái ngủ : Ai gọi
đấy ! Có tiếng người ở ngoài nói dõng
dạc: Công An cục đây, mở cửa ra mau ! Lình tái mặt, chân bủn rủn, vậy là có
chuyện rồi. Cô vội vơ chiếc quần bò, với chiếc áo cánh vứt ở trên bàn gần
giường mặc vội vào. A Tốn nghe có chuyện vùng dậy, Lình quay qua bảo : Mày cứ
nằm đấy, để mặc tao. Lình mở của thì thấy có Công An Việt Nam với Công An Trung
Quốc đứng đầy ở ngoài, họ đề nghị cô mặc thêm quần áo rồi đi theo họ về đồn.
Sau khi làm xong các thủ tục, Công An Việt Nam đưa cô về. Lình bị xử tám năm tù
về tội buôn bán người . Lình bị nhốt ở
trại giam Kế thuộc đất Bắc Giang. Nhưng vì thân nhân tốt, là con của gia đình
liệt sĩ nên Lình chỉ phải ngồi tù hơn ba năm thì được tha. Khi được ra khỏi tù,
Lình lại trốn sang Trung Quốc, tìm lại những mối làm ăn cũ. Lúc này A Tốn cũng
đã chết vì sốc thuốc.
Đường biên làm ăn ngày càng khó khăn, Lình
quay sang buôn hàng trắng, Lình cũng thuộc loại may mắn, làm mấy năm trời mà
không bị dính lần nào. Được một thời gian thì Lình cặp với một cậu trai người
Lạng Sơn cũng trốn nã sống bên đất Trung Quốc. Hai người thuê nhà ở với nhau,
rồi Lình cũng phát hiện ra Sơn cũng nghiện ma túy, Lình đành cho Sơn nhập cuộc
với mình. Hai người cùng buôn bán hàng trắng, vẫn cứ vòng quay luẩn quẩn , Lình
đón hàng từ Việt Nam sang, rồi phân tán cho các đầu khác. Giao hàng xong Lình
lại lao vào cờ bạc, hết Bằng Tường lại Nam Ninh, Lình có thể ngồi đồng vài ngày
được, mặc cho Sơn đem tiền đi đập phá , hút hít. Một bữa Lình đang ngồi sới trong
Nam
Ninh thì mấy đứa bạn gọi điện báo tin ;
Sơn sốc thuốc chết ! Lình vội quay ra Bằng Tường làm thủ tụcchôn cất cho Sơn.
Lình cũng chẳng còn nước mắt khóc cho người chồng hờ nữa. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu cảm xúc cô đã dốc cạn từ
cái ngày cô bị thằng người yêu đầu đời
bán cô đi làm vợ. Hàng ngày mọi người nhìn thấy Lình là một người hay
cười, hay giúp đỡ người khác. Nhưng khi đêm về , đối diện với chính bản thân
mình, Cô ngồi trước chiếc gương to, nhiều lúc cô ngồi ngắm mình đến cả giờ,
trước mặt Lình là một người đàn bà lạ hoắc, không còn là Lình ngây thơ trong trắng,
cơ thể hừng hực đầy ám ảnh. Mặc dù chiếc môi vẫn mọng hồng, đôi mắt vẫn luôn mở
to. Cặp vú vẫn to vểnh lên, có phần đầy đặn hơn, chiếc bụng mọng chạy xuống đến
phần dưới vẫn đẹp đến ma mị, nhưng làn da mặt của cô đã sần sùi chai sạn, mụn
mọc lên nhiều. Chỉ còn thân xác là vẫn đầy nhục dục, gợi cảm, nhưng để làm gì ?
Cuộc đời đem đến cho Lình những người đàn ông hư hỏng , nghiện ngập, nào có bao
giờ biết đến thú vui xác thịt đâu, cơ thể này thật vô dụng, hoài phí. Lình ngậm ngùi nghĩ vậy, rồi tự thương cho chính
bản thân mình, một cuộc sống không lối thoát, có thể chấm hết bất cứ lúc nào.
Thượng đế lại đem đến cho cuộc đời Lình một
người đàn ông nữa. Cậu ta người đất Cảng kém Lình đến mười tuổi, Tuấn cờ bạc bị
bắt , gia đình chạy cho cậu được tại ngoại, trong lúc đợi xử thì Tuấn vượt biên
sang Trung Quốc. Đợi gia đình chạy án xong thì về. Lình ở với Tuấn như vợ
chồng, hai người cùng đi buôn hàng trắng, lượng hàng càng ngày càng nhiều lên,
cứ sau mỗi trận giao hàng trót lọt, hai người lại ăn chơi đập phá. Lình càng
ngày càng lún sâu vào những phi vụ buôn ma túy lớn. Lình bàn với Tuấn; Làm một
vố đậm cho bõ công . Lình cùng Tuấn mang mười bốn bánh ma túy lên xe con rồi
chạy thẳng vào Nam
Ninh. Vừa vào đến địa phận thành phố thì Lình bị chặn xe lại. với tang chứng
trong xe. Khi được áp giải về Công An
cục . Lình một mực nhận hết tội về mình, cô nói ; Tuấn chỉ là người vô tình đi
cùng. Tuấn cũng xác nhận đúng như vậy, và nói : Không hề biết trong xe có ma
túy. Công an đưa ra cái giá ; Nếu không chồng đủ một trăm vạn ( Hơn ba tỷ ) sẽ
phải tử hình, còn chồng đủ tiền sẽ hạ xuống trung thân. Lình bảo Tuấn về rút
tiền mang vào nộp cho Công An. Vậy là Lình được hạ án xuống chung thân. Trong
tài khoản của Lình còn mấy trăm triệu, Tuấn rút nốt, rồi trở về Việt Nam .
Về nhà , chuyện cờ bạc đã được gia đình lo lót xong. Chỉ trong vòng một tháng
Tuấn làm đám cưới ngay với cô người yêu cũ. Bạn bè vào thăm nuôi Lình, kể với
cô; Tuấn đã về quê và cưới vợ ngay. Lình nghe tin, trong đáy mắt có chút buồn
thoáng qua. Cô buông một câu: Kệ, đời tao coi như đã hết , nó đợi làm sao
được. Hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét