ẢI TRẦN GIAN ! ( Truyện nhậy cảm ám ảnh , các Bạn cân nhắc trước khi đọc )
Thùy cứ để
nước mắt lăn dài trên khóe mắt, những uất ức, tủi phận chỉ muốn bung ra, muốn
khóc lóc, muốn gào thét, muốn cấu xé một ai đó nhưng rồi cô lại kìm nén
, nằm
bất động, mặc cho hai hàng nước mắt lăn đều xuống khóe mắt, chẩy ướt một mảng
gối trắng tinh của nhà nghỉ. Thùy cứ nằm ngửa tênh hênh như vậy. Bụng phập
phồng theo tiếng thở bị kìm nén . Thân hình trắng toát thẳng tắp như một bức tượng thạch
cao ai đó đặt lên giường, hai tay buông xuôi nhìn thật tội. Cặp bánh dày gọn gẽ
cứng đanh cùng hai núm vú có mầu đỏ nhạt như hai hạt lạc dựng đứng. Thật lạ lùng ; Hùng nhìn thân thể Thùy cùng khung cảnh căn phòng thấy sao mà khập khiễng đáng yêu thế. Chiếc giường
được làm theo phong cách Ả Rập , những phù điêu đính quanh phòng với chiếc tủ
kiểu cách tạo nên một khung cảnh thời xa xưa như trong cổ tích mà Hùng đã đọc
hổi nhỏ.
Hùng đưa tạy xoa đều lên hai hạt lạc cứng ngắc đó rồi đưa tay lướt nhẹ
xuống phía dưới, phần bụng cứng chắc hơi vun cao lên rất hợp với chiếc rốn sâu hút. Hùng miên man dịch tay xuống thảm cỏ xanh đều cứ như được tỉa
tót cẩn thận vậy. Hùng ngước lên hỏi: Em tỉa đấy à ? Thùy lắc đầu nói : Không,
tự nhiên đấy. Hùng nói tiếp : Cuộc đời của em buồn quá, đầy bi ai phẫn uất ,
cũng may là nó đã qua đi rồi, hãy vui sống để lo cho con trai em , đừng nghĩ
nhiều nữa. Thùy Nói rắn rỏi : Vâng Em cũng nghĩ rồi, sẽ quên đi mọi thứ để lo
cho con em, để sau này nhà chồng em nó chống mắt lên, xem có còn coi thường mẹ
con em nữa không.
Sự mơn
trớn của Hùng làm Thùy lại thấy rạo rực, Cô ôm lấy Hùng , hai người lại xoắn
lấy nhau , lại là những hoan lạc mà lâu lắm , lâu lắm rồi Thùy mới cảm nhận lại
được. Cô nhắm nghiền mắt, chỉ còn là những tiếng kêu rên đầy cảm khoái, cùng
những cái quặp chặt và rung lắc, cứ thế hai người dìu nhau vào hoan lạc cùng
cực , tiếng kêu rin rít của chiếc giường hòa với tiếng kêu rên vô thức của Thùy tạo thành bản hòa
tấu đầy xác thịt. Hùng kêu lên một tiếng, Thùy thấy vậy ghì chặt Hùng và dục
nhanh lên, mạnh vào anh . Những sự vội vã và giật liên hồi làm cho cả hai rã
rời, Hùng cứ thế nằm trên người Thùy một lúc lâu. Rồi từ từ Thùy rời dần vòng
tay, tiếng thở đều chìm vào giấc ngủ.
Hùng lăn xuống năm cạnh Thùy. Nhìn ngắm
cô, trong lòng dậy lên sự thương cảm vô bờ. Tội nghiệp cô ấy, bao nhiêu năm
sống trong cùng cực , lấy phải người chồng nhu nhược không biết bảo vệ vợ con,
để gia đình hành hạ họ suốt thời gian dài. Rồi Hùng rùng mình nghĩ đến câu
chuyện ma mị mà Thùy kể khi cô còn ở nhà chồng. Hùng Tĩnh tâm lại rồi hồi tưởng lại những gì Thùy đã kể cho anh
nghe từ ngày cô ấy quen người đàn ông mà sau này cô lấy làm chồng, và cũng là
bắt đầu của bi ai cùng quẫn :
Sau khi tốt
nghiệp đại học , Thùy xin bố mẹ chút vốn rồi theo chị theo em mở một sạp hàng
trong khu chợ cận kề khu phố cổ. Việc
buôn bán cũng không đến nỗi vất vả , nên mấy chị em gần sạp hàng của
nhau thường buôn chuyện trên giời dưới bể. Họ gán ghép cho Thùy với người thanh
niên hơn cô dăm tuổi ở cách mấy ki ốt . Cứ đùa mãi mà thành thật. Thùy cảm
anh ta ở cái tính hiền lành ít nói , con người cũng nhẹ nhàng cao ráo . Chính
thức yêu nhau được hơn năm thì anh ta đòi cưới , Thùy được bạn buôn hùa vào,
gia đình cô thấy anh ta hiền lành thì ra điều ưng nên cô cũng gật đầu ưng thuận
… ( Còn nữa )
Ngẫm nghĩ một lúc, Bố mẹ Thùy cũng không muốn cháu mình không có bố, rồi mang tiếng con gái bỏ chồng, Ông bà gật đầu ưng thuận rồi cùng nói : Chúng tôi thương cháu còn nhỏ không có cha nên tôi cho cháu về. nếu ông bà còn đối xử tệ bạc nữa thì chúng tôi sẽ không nói lại đâu. Bố mẹ chồng cùng nhau dạ rồi thúc Thùy thu dọn về cùng họ vì xe taxi đang đợi ngoài cửa. Khi tất cả đã yên vị trong xe. Mặt bà mẹ chồng lạnh tanh quay đi không nhìn mẹ con Thùy , trong bụng bà nghĩ : Bà mày mà không vì điều tiếng ức hiếp con dâu khiến nó phải bỏ về thì bà chẳng bao giờ muối mặt như vậy, rồi mày sẽ khổ thôi con ạ … ( Còn nữa )
Chồng Thùy được an táng tại nghĩa trang của thành phố . Đêm đầu tiên thực sự mất chồng, mất bố; Hai mẹ con Thùy ôm nhau nằm trằn trọc trên giường . Chiếc giường chưa bao giờ có hơi của chồng Thùy. Nhưng sao Thùy thấy trống vắng khác thường. Thằng bé nằm trong vòng tay của mẹ, nó cũng chưa ngủ được, thỉnh thoảng tiếng nấc rung lên. Thùy thấy con như vậy cũng không cầm được nước mắt. Cô nức nở từng hồi, cô phải lấy tay bụm miệng mình lại. Trong đêm mùa hạ có hai kẻ bơ vơ lạc lõng giữa nhân thế. Họ vừa mất đi một hình bóng mà lúc sống cũng chỉ mờ nhạt nhưng được ấn chỉ là chồng và cha của họ . Tiếng quạt điện vẫn lạch sạch chạy, ngoài kia ở một góc vườn nào đó tiếng con cuốc ăn đêm kêu uông uông làm cho màn đêm như dài ra não nùng hơn ..( Còn nữa )
Chồng Thùy được an táng tại nghĩa trang của
thành phố . Đêm đầu tiên thực sự mất chồng, mất bố; Hai mẹ con Thùy ôm nhau nằm
trằn trọc trên giường . Chiếc giường chưa bao giờ có hơi của chồng Thùy. Nhưng
sao Thùy thấy trống vắng khác thường. Thằng bé nằm trong vòng tay của mẹ, nó
cũng chưa ngủ được, thỉnh thoảng tiếng nấc rung lên. Thùy thấy con như vậy cũng không cầm được nước mắt. Cô nức
nở từng hồi, cô phải lấy tay bụm miệng
mình lại. Trong đêm mùa hạ có hai kẻ bơ vơ lạc lõng giữa nhân thế. Họ vừa mất
đi một hình bóng mà lúc sống cũng chỉ mờ nhạt nhưng được ấn chỉ là chồng và cha
của họ . Tiếng quạt điện vẫn lạch sạch
chạy, ngoài kia ở một góc vườn nào đó tiếng con cuốc ăn đêm kêu uông uông làm cho màn đêm như dài ra não nùng hơn ..( Còn nữa )
ẢI TRẦN GIAN ! Phần 2 ( Truyện nhậy cảm ám ảnh , các Bạn cân nhắc trước khi đọc )
Đám cưới thật tưng bừng cô dâu mặc bộ voan trắng có gấu váy dài quét đất, tay ôm bó hoa hồng trắng gọn nhỏ rất đẹp, cô cười thật tươi bên chú rể có phần ngượng ngùng dè dặt, thỉnh thoảng mới nở nụ cười gượng gạo. Chú rể mặc bộ Comple mầu ghi sáng nhìn cũng rất bắt mắt.
Vợ chồng Thùy được bố mẹ chồng bố trí cho một phòng trong cùng của tầng hai, còn hai phòng liền kề của các anh chị chồng, mỗi phòng được ngăn khoảng gần hai mươi mét vuông, tất cả đều đi chung hành lang và dùng chung công trình phụ. Đêm tân hôn mệt nhoài dù vậy Thùy vấn có hứng thú khuyến khích chồng làm chuyện ái ân. Sau giây phút cao trào nhạt nhẽo. Cậu ta lăn ra ngủ làm Thùy thấy mình thật lạc lõng, lẻ loi trong ngôi nhà ẩm thấp có nhiều ngăn này. Bây giờ cô mới tĩnh tâm , mới có thời gian nghĩ đến ngày mai mình sẽ ra sao, ở cái gia đình có mười một người , đa số là người lớn và già cả này.
Ngoài bố mẹ chồng còn có vợ chồng người anh cả và một bà chị chồng mới li hôn cũng về đây ở. Rồi cả hai bà cô em chồng nữa, tất tật đùm túm trong ngôi nhà hai tầng rưỡi hơn năm mươi mét vuông, cũ kĩ và ẩm thấp này. Thùy quay sang nhìn người chồng khắc khổ đang ngủ mê man, Cô nằm ngửa cứ để trần như vậy, Thùy kéo cái vỏ chăn lên đắp cho mình, cho chồng. Ngoài kia gió đang lùa thổi từng sơn khiến mái hiên lợp bằng tôn kêu loạt soạt , những cành cây cũng trĩu nặng oằn theo gió tạo nên thứ âm thanh hỗn tạp cực khó chịu, Thùy chùm chăn kín đầu mong khỏi phải nghe thứ ấm thanh đó, thỉnh thoảng mấy cái cửa phòng cùng cửa ra vào lại lập bập rung lên vì những cơn gió . Đến gần sáng Thùy mới chìm vào giấc ngủ . Đang ngon giấc muộn Thùy giật mình vì bị chồng huých mạnh vào người , đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì tiếng mẹ chồng và cô chị chồng đã gióng lên , ngủ đã quá nhỉ , dậy mà ra vườn hái rau để tôi còn đi bán đi chứ.
Mắt nhắm mắt mở Thùy vơ quần áo mặc vội vào rồi te tưởi chạy vào phòng vệ sinh làm qua loa , tất tưởi chạy xuống cầu thang , thấy cô chị chồng mặt nặng chịch gí cho cái thúng vào tay Thùy rồi vẫy Thùy đi cùng ra dải đất đằng sau nhà hái rau. Thùy lúng túng không biết hái buộc ra sao, lại bị con chị chồng giật lấy nắm rau rồi nói với Thùy : Đây hái khoảng ngần này thôi, rồi lấy cái lạt xoắn theo kiểu này … Thùy cầm cái lạt xoáy vào năm rau mới thì bung tuột hết cả ra, khiên cô chị chồng phì cười lắc đầu ngao ngán, Thùy bước đến một luống rau có vẻ kém mượt mà hơn, định hái thì Bà chị nói to : Không được hái ở đấy, chỗ đấy là rau để nhà ăn đấy, hái bên này thôi , nói rồi chị ta khoát tay chỉ ra khu vực có những luống rau tốt và xanh mượt hơn. Đến khi kết thúc buổi hái rau thì về cơ bản cô cũng đã biết hái biết buộc theo lối kẻ chợ.
Buổi sáng, Thùy vẫn bị lôi dậy từ sớm để hái rau cho mẹ và chị chồng đi chợ. Hai vợ chồng vẫn đi chợ bán hàng bình thường, vẫn mỗi người một sạp hàng . Sang ngày thứ ba Hai vợ chồng Thùy xin được ăn riêng . Bố mẹ chồng nhất trí ngay nhưng thông báo các chi phí về điện nước… trong gia đình , Thùy phải đóng một nửa . Đêm về hai vợ chồng lại cùng nhau làm chuyện vợ chồng , vừa xong màn dạo đầu, bắt đầu vào cuộc , bà chị chồng giật cửa ngó vào hỏi mấy câu vu vơ làm hai vợ chồng tụt cảm xúc luôn, Thùy mất hứng nằm quay lưng ra ngoài mặc cho chồng lung túng không biết xử trí ra sao. Vậy mà đã một tuần tân hôn. Thùy tính ra cũng chẳng được lần nào thỏa mãn thật sự, cô như người đi trên mây vậy, cứ lơ lửng chẳng hiểu ra sao. Đêm nào bà chị chồng cũng cứ căn me hai vợ chồng cô lâm trận là lại kiếm cớ giật cửa xông vào hỏi han hoặc giả vờ tìm cái gì đó, khiến nhiều lúc Thùy chị kịp giật cái chăn lên che vội cơ thể. Cũng sau một tuần Chồng Thùy không vào ngủ cùng vợ nữa mà sang nhà cậu bạn thân thuê nhà ngay gần đấy ngủ. Thùy hụt hẫng không hiểu sao mình lâm vào cảnh trớ trêu khó hiểu đến vậy… ( Còn nữa )
Buổi sáng, Thùy vẫn bị lôi dậy từ sớm để hái rau cho mẹ và chị chồng đi chợ. Hai vợ chồng vẫn đi chợ bán hàng bình thường, vẫn mỗi người một sạp hàng . Sang ngày thứ ba Hai vợ chồng Thùy xin được ăn riêng . Bố mẹ chồng nhất trí ngay nhưng thông báo các chi phí về điện nước… trong gia đình , Thùy phải đóng một nửa . Đêm về hai vợ chồng lại cùng nhau làm chuyện vợ chồng , vừa xong màn dạo đầu, bắt đầu vào cuộc , bà chị chồng giật cửa ngó vào hỏi mấy câu vu vơ làm hai vợ chồng tụt cảm xúc luôn, Thùy mất hứng nằm quay lưng ra ngoài mặc cho chồng lung túng không biết xử trí ra sao. Vậy mà đã một tuần tân hôn. Thùy tính ra cũng chẳng được lần nào thỏa mãn thật sự, cô như người đi trên mây vậy, cứ lơ lửng chẳng hiểu ra sao. Đêm nào bà chị chồng cũng cứ căn me hai vợ chồng cô lâm trận là lại kiếm cớ giật cửa xông vào hỏi han hoặc giả vờ tìm cái gì đó, khiến nhiều lúc Thùy chị kịp giật cái chăn lên che vội cơ thể. Cũng sau một tuần Chồng Thùy không vào ngủ cùng vợ nữa mà sang nhà cậu bạn thân thuê nhà ngay gần đấy ngủ. Thùy hụt hẫng không hiểu sao mình lâm vào cảnh trớ trêu khó hiểu đến vậy… ( Còn nữa )
Thỉnh thoảng bị nhắc khéo, chồng Thùy mới tạt vào ngủ với vợ, nhưng cũng như mọi khi đang cao trào thì bà chị chồng lại vô tình vào tìm kiếm một cái gì đó. Thế mà đã hơn một năm về làm dâu
.Thùy thường xuyên nghe tiếng bấc tiếng chì trong gia đình chồng rằng : Nó gầy thế thì làm sao mà chửa đẻ được. Thùy buồn lắm, khổ nỗi Thằng chồng nó có chịu vào làm cái nghĩa vụ gieo giống đó đâu. Cứ đêm đến lại đi ngủ lang không chịu vào phòng với Thùy. Ấm ức lắm mà đành chịu vậy. Rồi Thùy có chửa , trong gia đình cũng chẳng ai vui mừng, kể cả chồng Thùy, hắn vẫn dửng dưng. Vẫn mỗi người một sạp hàng. Tuyệt nhiên chồng Thùy không đóng góp một đồng bạc nào trong cuộc sống vợ chồng. Tất tật Thùy phải lo. Đi chợ có đồng nào chồng Thùy cất kĩ .
Một bữa Thùy đi chợ về, lúc này đã có chửa được bẩy tháng, đi lại cũng đã khó khăn rồi. Đang chuẩn bị cơm nước cho hai vợ chồng thì dưới nhà có chuyện cãi vã. Hai vợ chồng anh trai chồng Thùy đang chửi nhau , cũng chỉ vì chuyện tiền bạc anh chồng không chịu lo làm ăn, mà chỉ mải mê lô đề không đưa tiền cho vợ. Vì sĩ diện với gia đình anh ta nhẩy vào đánh vợ, xô vợ ngã, không may đầu đập xuống nền gạch , chị ta nằm thẳng cẳng luôn khiến cả nhà sợ hãi, anh chồng thì đứng chết lặng như trời trồng. Mọi người giục anh ta gọi xe đưa vợ đi cấp cứu anh ta mới choàng tỉnh, mặt tái mét run rẩy , lập cập chạy ra đướng vẫy xe taxi chở vợ đi. Vào đến Việt Đức , chụp chiếu , cắt lớp … Mất ngay mấy triệu. Bác sĩ khoa ngoại xuống hội chẩn sau đó gặp chồng chị ta nói : Anh là người nhà bệnh nhân ? .Vâng tôi là chồng cô ấy . Anh ta vội trả lời rồi nói tiếp : Tình hình của vợ tôi thế nào hả bác sĩ ? . Ông bác sĩ thủng thẳng đáp : Chị ấy phải mổ ngay vì có tụ máu dưới màng não . Anh làm thủ tục ngay để chúng tôi còn mổ .
Anh chồng ra làm thủ tục nhập viện và nộp tiền để giải phẫu. Thấy báo một mớ tiền tương đối lớn. Anh ta vội vã bắt xe ôm về nhà. Mọi người trong gia đình đều lắc đầu kêu không có tiền. Anh ta quay sang Thùy rồi quỳ xuống nói : Thím cho tôi vay tiền để tôi mổ cho chị . Thím nhủ lòng thương vợ chồng anh mà giúp anh với. Thùy nói : Em có bốn chỉ vàng để dành lúc sinh con. Thôi được , em đưa cho anh chị mượn cả nhưng xong việc phải thu xếp trả em ngay để em còn lo đi đẻ. Trước mặt cả nhà Anh ta hứa sẽ thu xếp trả ngay.
Họa vô đơn chí vừa đưa vàng cho anh chồng mượn thì Chồng Thùy phải đi cấp cứu , lúc đó Thùy mới ngã ngửa là chồng mình bị bệnh tim bẩm sinh . Bụng chửa vượt mặt lại phải bắt xe ôm sang bên nhà vạy đứa em gái tiền về lo viện phí cho chồng. Nửa tháng trời chỉ có mình Thùy chạy ra chạy vào chăm sóc. Trời thì nắng, không gian trong phòng bệnh ngột ngạt đến khó thở, giường của chồng Thùy có hai người nằm chung, có giường bệnh nhân nằm ghép đến ba người , rồi người nhà nữa. Khiến đã ngột ngạt lại càng bức bối hơn. Chồng ra viện thanh toán viện phí xong, trong tay chỉ còn hơn ba trăm nghìn. Hai vợ chồng đi taxi về đến nhà , trả tiền xe còn hơn hai trăm. Về đến nhà vừa chạm mặt bà mẹ chồng đè sấp đè ngửa bắt đóng tiền điện nước ngay, thế là không còn nổi một nghìn trong tay. Thùy lại phải cầu cứu bên nhà để.
Thằng bé sinh ra chẳng ai trong gia đình chồng chào đón, mọi người dửng dưng, chồng Thùy cũng chẳng vui vẻ hơn, được nửa tháng thì bố mẹ Thùy sang xin phép cho Thùy về bên nhà để tiện chăm sóc. Nhà chồng Thuỳ vui vẻ đồng ý ngay. Thằng bé được bẩy tháng thì Thùy đi chợ. Nghe tin Thùy đã đi chợ, cả nhà chồng lồng lên hối thúc Chồng Thùy sang đón hai mẹ con về, vì họ đều cho rằng đã đi chợ là có tiền rồi , còn bắn tin là về ngay đi ông bà nội sẽ bế cháu cho để Thùy đi chợ . Khi biết Thùy không có tiền bố mẹ chồng trở mặt ngay họ bảo Thùy : Mày mang con đi đâu gửi thì gửi chúng tao không trông được đâu, có con thì tự mà trông lấy . Cả nhà chồng Thùy coi như không có sự tồn tại của hai mẹ con cô. Lại sấp ngửa đi tìm chỗ gửi trẻ , thằng bé mới có hơn bầy tháng nên không ai dám nhận trông, tìm mãi mới gửi được cho một bà ở cách nhà mấy trăm mét. Thùy nhờ bố chồng chiều đón hộ thằng bé. Được năm ngày thì bố chồng Thùy từ chối không đón cháu nữa lấy cớ còn bận nhiều việc khác khiến Thùy dở khóc dở cười . Ban ngày hai vợ chồng vẫn đi chợ, vẫn ai bán sạp của người ấy. Tối về Thùy lại tất tưởi đi đón con rồi mới về lo cơm nước cho chồng.
Có bữa Thùy từ chợ về muộn, vừa đón con xong thì trời đổ cơn mưa. Khiến hai mẹ con ướt hết. vừa ôm con vừa chạy, mưa quật rát mặt hai mẹ con. Thùy tủi thân khóc tức tưởi thằng bé thấy mẹ khóc cũng khóc theo. Trời nổi dông sấm chớp đì đoàng hai mẹ con lạc long trên phố vắng người, mặc cho mưa quật tơi tả. Về đến nhà không ai hỏi Thùy lấy một câu, hay đỡ hộ đứa bé. Chồng Thùy nhìn thấy vợ con như vậy cũng ngoảnh mặt quay đi . Từ ngày mang con về lại nhà chông đến nay cũng được bốn tháng. Buổi sáng chồng Thùy kêu toáng lên là mất tiền để trong tủ, cả nhà kéo nhau lên phòng của Thùy Đổ riệt cho Thùy lấy. Thùy thế sống thề chết rằng mình không lấy, không biết chồng có tiền và để ở đâu. Đứa chị chồng chỉ mặt Thùy bảo : Chả mày lấy thì ai lấy vào đây , mọi người cũng vào hùa khẳng định là Thùy lấy , Đang bế con trên tay Thùy uất ức nhìn thẳng vào mặt chị chồng nói : Tôi không lấy, đứa nào lấy thì đứa ấy biết , đúng là có tật giật mình. Nghe vậy chị chồng lao vào nói : Con Phò mày dám ám chỉ bà mày à ? Tay thì tát lấy tát để vào mặt cô, máu me trong mồm trong mũi Thùy chảy ra, Thùy choáng váng đặt vội con xuống giường , đúng lúc đó chồng Thùy lao vào bóp cổ Thùy… ( Còn nữa )
ẢI TRẦN GIAN ! Phần 4
Thùy bị chồng bóp cổ , thân gầy yếu ấy vậy mà cả nhà lao vào đánh hội đồng khiến Thùy quằn quại như con giun đang bị dẫm đạp vậy.
Toàn thân bầm dập, đến khi mềm nhũn nằm hấp hối cả nhà mới buông Thùy ra, lấy lại sức lực cuối cùng Thùy chạy xuống cầu thang, rồi tông cửa ra chạy thẳng một mạch đến ngôi chùa cách nhà khoảng hai trăm mét, quần áo rách bươm xộc xệc, máu me dính đầy người , vừa cắm đầu chạy Thùy vừa khóc nấc từng cơn, khiên người hàng phố ngơ ngác không hiểu chuyện gì, có người cho Thùy bị điên , dở hơi hoang dại trên phố. Thùy chạy vào ngôi chính điện của chùa. Phủ phục xuống khóc nấc lên, Thùy kêu thảm thiết : Trời đất ơi sao tôi khổ thế này… Con lậy trời phật chứng giám cho lòng ngay thẳng của con. Cả nhà chúng nó hại con ra nông nỗi này, mà con có tội gì đâu.
Những người đang vãn cảnh chùa thấy vậy cũng xúm vào nhìn rồi chỉ trỏ bàn tán. Nhà sư thấy vậy cũng lại gần thăm hỏi Thùy : Mô phật, con làm sao mà ra nông nỗi này ? Thùy giãi bầy trong nước mắt nước mũi chuyện bị đổ oan. Nhà Chùa khuyên Thùy : Con hãy bình tâm, ăn ở có đức rồi con cũng gặp điều lành thôi, bây giờ họ không hiểu, rồi sau này họ sẽ phải sám hối, con cứ nhịn một điều con ạ… Nghe nhà chùa phân giải một hồi, Thùy đã tĩnh tâm lại. Cô đứng dậy xin phép nhà chùa rồi khật khưỡng đi về, để lại đằng sau những ánh mắt đầy thương cảm, có người còn quệt ngang dòng lệ lăn dài trên má tự bao giờ. Thùy về đến nhà không nói không rằng lên gác nằm , mắt vẫn không thôi chẩy lệ, bụng phập phồng theo những tiếng nấc nghẹn . Nằm miên man rồi thiếp đi lúc nào không biết
Sáng Thùy dậy sớm , sửa soạn cho hai mẹ con rồi bế thằng bé đi gửi trẻ, sau đó lại tất tả đến với sạp hàng của mình , Thùy ngó ra đằng kia , chồng Thùy vẫn thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra. Thùy ái ngại khi xung quanh các bạn buôn đang nhìn Thùy xôn xao bàn tán. Được một lát thì mẹ đẻ của Thùy xuất hiện , nhìn nét mặt của bà có vẻ lo lắng điều gì. Vừa tới sạp hàng của Thùy bà bảo ngay, hôm qua mẹ sốt ruột quá, không hiểu có chyện gì, mà trong lòng bất an, đứng ngồi không yên. Sáng ra mẹ phải giục bố mày trở mẹ sang đây ngay đấy. Rồi bà nhìn Thùy chằm chằm khi thấy cô chào mẹ xong cứ quay mặt lảng đi, bà kéo tay xoay người Thùy lại thì thấy mặt mày Thùy sưng húp, vết bầm tím ngang dọc, hai cánh tay cũng vậy thâm tím hết. Bà hốt hoảng hỏi : Thùy . Mày bị sao vậy ? sao người ra nông nỗi thế này ! Cô lung túng rồi nói : Con bị vấp ngã thôi mà. Bà vạch cả lưng cả chân Thùy rồi hốt hoảng kêu lên : Mày nói thật cho mẹ nghe , đã có chuyện gì?
Xung quanh các ánh mắt đổ dồn vào hai mẹ con Thùy, góc đằng kia chồng Thùy thấy mẹ vợ đến lại to tiếng, hắn lặn đi mất luôn. Mẹ Thùy xót con ra mặt, bà rơm rớm nước mắt rồi quát Thùy : Dọn hàng mau, rồi về nhà để mẹ nói chuyện với bọn bất nhân ấy. Hai mẹ con cùng dọn hàng rồi mẹ Thùy lôi Thùy ra vừa đi vừa nói : Sao con tôi lại khổ thế này, rơi vào đúng cái lú khốn nạn bất nhân thế chứ. Thùy cảm thấy ái ngại với xung quanh cô nói với mẹ : Mẹ đừng nói nữa , người ta đang nhìn mình kia kìa. Bà càng điên tiết nói lớn : Sao phải nhỏ chứ, phải nói cho thiên hạ nó biết cái lũ đó nó dã man, khốn nạn thế nào chứ. Ra đến cổng chợ bố của Thùy cũng sững sờ , nhìn chằm chằm vào cô con gái mà ông yêu thương nhất. khi nghe vợ kể thủng câu chuyện, ông đùng đùng nổi giận thúc hai người lên xe để về nhà chồng Thùy ngay.
Vào đến của nhà , bố mẹ chồng của Thùy có vẻ lung túng định mở lời chào thì Bố của Thùy đã nói trước : Chào ông bà , gia đình tôi cứ ngỡ gả con vào nhà tử tế có nền nếp vậy mà ông bà và mấy đứa con của ông bà lại hành hạ nó ra thế này !. Bà mẹ của Thùy kéo Thùy lên vạch lưng vạch bụng ra cho cả nhà xem . Lúc này bà mẹ chồng mới lên tiếng : Con ông bà nó lấy trộm tiền của chồng nó, chồng nó lỡ tay vậy thôi chứ ai đã làm gì con ông bà, Bố chồng Thùy cũng lên tiếng : Đúng đấy, ai lại vợ chồng ăn ở với nhau mà lại lấy tiền của nhau như vậy, còn ra thể thống gì nữa. Bó Thùy cắt ngang lời nói : Chúng tôi đẻ con ra chúng tôi biết tính nó, không bao giờ nó tơ hào đến một cắc bạc của ai. Ông bà đã như vậy thì tôi mang con tôi về. Rồi ông hỏi mất bao nhiêu tiền và ông ném tiền lên mặt bàn trả đủ cho họ. Hai mẹ con Thùy lên gác thu dọn đồ dạc, rồi cùng rời khỏi ngôi nhà.
Vậy mà Thùy đã về nhà bố mẹ đẻ ở đã được hơn một năm rồi. Tuy bán hàng gần nhau nhưng chồng Thùy cũng không nỡ hỏi han một câu, không hỏi đến cả thằng con của mình. Coi như hai người chưa từng quen nhau. Hàng ngày Thùy vẫn đi chợ, con của cô không gửi trẻ nữa mà để nhà cho ông bà ngoại chăm sóc. Đến một ngày bố mẹ chồng Thùy xuất hiện tại nhà Thùy, ông bà lên tiếng xin lỗi bên thông gia và xin phép được đón Thùy về . Bà mẹ chồng nói : Chúng tôi xin lỗi ông bà và cháu nó. Mới đây chúng tôi mới biết là đứa bé trong nhà nó nhặt được tiền của chồng nó. Chúng tôi đã sai thành thật xin lỗi ông bà, mong ông bà lượng thứ, cho chúng tôi được đón mẹ con cháu nó về bên nhà.
ẢI TRẦN GIÂN –Phần 5
Về đến nhà chồng. Chẳng ai chào đón mẹ con Thùy mặt ai cũng hằm hằm. Ông bố chồng giơ tay bảo : Cu con ra ông xem lớn đến đâu nào. Thằng bé bỡ ngỡ lùi lại sau lưng mẹ
, khiến thùy phải ủn nó lên và bảo : Lại với ông nội đi con, thằng bé mới rụt rè tiến lại với ông nó. Thùy để cho con ở dưới chơi với ông , cô lên gác về phòng của mình, căn phòng sau gần hai năm Thùy mới gặp lại, nó lạnh lẽo hoang tàn chỉ có chiếc chăn và cái gối nằm xộc xệch ở giữa giường, chắc thỉnh thoảng chồng Thùy mới vào ngủ. Chiếc tủ búp phê đã cũ trên đặt chiếc Ti Vi màn hình cong mua từ hồi mới cưới , Ngoài ra chẳng có vật gì nữa, căn phòng trống hoác . Vậy là cô sẽ lại phải sắm sửa lại đồ đạc rồi, Thùy lắc đầu ngao ngán. Đang suy nghĩ về những dự định sắp tới thì tiếng khóc của thằng bé ré lên, Thùy vội vàng chạy xuống thấy thằng bé đang đứng ở góc nhà rấm rứt khóc, Thùy hỏi nó ; Sao thế con . Thằng bé chỉ tay sang người anh chồng rồi bảo : Bác đánh . Thùy hỏi : con đau chỗ nào ? Nó chỉ chỗ cánh tay, thùy vén lên xem thấy vết véo thâm tấy lên rồi. Thùy quay sang nhìn anh chồng, anh ta mặt vẫn tình bơ coi như không có việc vừa xẩy ra đó .
Hai mẹ con bế nhau lên phòng, Thùy lục túi xách lấy hộp dầu cao con hổ xoa vào chỗ đau của con. Buổi tối Chồng Thùy bán hàng trở về , cậu ta nói với con : Ra bố xem nào , cu cậu ngơ ngác , nhìn người bố lạ lẫm, Thùy bảo : Ra với bố đi con. Thằng bé từ từ sà vào vòng tay của bố nó, sau bữa cơm cùng cả nhà, chồng Thùy cùng lên phòng chơi với hai mẹ con. Hai người cũng chẳng có chuyện gì nói, Thùy chủ động bảo với chồng : Từ ngày mai vợ chồng mình lại ăn riêng , em sẽ lại gửi con đi nhà trẻ. Chồng Thùy đáp gọn lỏn : Tùy cô . Nói rồi anh ta lấy chiếc điều khiển ti vi tìm kênh để xem. Hai mẹ con Thùy ngồi chơi đùa với nhau trong góc giường . Trời đã hơn chin giờ tối, xung quanh đã tắt hết đèn , mọi người cũng đã đi ngủ hết, ngoài kia vẫn vọng vào đều đều tiếng xe máy, xe ô tô chạy ngoài phố . Chồng Thùy bảo đi ngủ thôi. Thùy đứng dậy bỏ màn , dắt cẩn thận , rồi cho thằng bé nằm sát tường, vỗ vỗ vào mông nó kêu : Ngủ đi con. Chắc cả ngày mệt mỏi với những sự kiện mới, thằng bé chìm vào giấc ngủ ngay. Thùy kéo chiếc chắn mỏng đắp cho con, rồi xích ra ngoài gần chồng.
Chồng Thùy quay vào bắt đầu lấy tay xoa lên bụng lên ngực vợ , Thùy bảo : Thèm hả ? Thế bao lâu nay có ra ngoài làm đều không đấy ? Chồng Thùy gắt nhẹ : Vớ vẩn , làm gì có chuyện đó. Nói rồi Cậu cởi nút áo của vợ. Thùy cũng kéo bỏ chiếc quần ngủ và quần lót xuống. Chồng Thùy ngồi dậy lột đồ ra rồi một tay đưa xuống em bé của Thùy xoa đều , lấy ngón trỏ lách dần vào trong. Miệng ngậm đầu ti của Thùy mà mút. Thùy nằm ngửa chẳng thấy có cảm giác gì. Mặc cho chồng trèo lên người , rồi đưa vào Thúc nhưng do gần hai năm Thùy không hề quan hệ, cảm xúc với chồng cũng không còn như trước nên chồng Thùy phải vất vả mới tiến vào hết được. Cậu hì hục tự diễn một mình , đến lúc cao trào kêu hộc lên một tiếng, Thùy lúc đó mới thấy có chút hứng bùng lên, cô quàng tay ôm chặt người chồng, hai chân quặp chặt chồng, tiếng hực hực giảm dần, chồng Thùy nằm xuôi lơ trên bụng Thùy một lát thì trườn xuống, nằm ngửa ra thở hắt cậu lẩm bẩm : Sao mà như khúc gỗ vậy, chán bỏ mẹ. Thùy ngồi dậy nói lại : Thì bao lâu rồi có động chạm gì đâu, quên là đàn bà rồi. Nói xong cô với chiếc khăn lau qua rồi quay mặt vào thằng bé con, một lát đã thấy tiếng ngáy và tiếng thở mạnh đều đều phát ra. Chồng Thùy nằm mãi không ngủ được vì tiếng thở mạnh của Thùy , Cậu dậy mặc quần áo rồi lẻn ra ngoài .
Sáng sớm Thùy giật mình với tiếng ới của bà chị chồng : Dậy đi trưa rồi, dậy mà hái rau đi chứ. Thùy lại hấp tấp chạy xuống cùng chị chồng ra sau nhà hái rau . Việc nhà xong xuôi hai mẹ con lại dắt díu nhau đi tìm chỗ gửi trẻ . Thời gian này khu chợ nơi Thùy bán phải chuyển ra phố ngoài để chủ đầu tư đập đi xây lại , Thùy rơi vào tình trạng khó khăn , kinh tế hoàn toàn phải dựa vào bố mẹ đẻ và đứa em gái. Cô em gái thấy hoàn cảnh chị mình như vậy thì bảo : Thôi chị đến em học nghề tóc một thời gian đi, rồi sau này chị tự mở một của hàng mà kiếm sống, chứ vật vờ thế này thì không ổn . Thùy nghe lời em , hàng ngày hai mẹ con dắt díu nhau đến cửa hàng của em gái để học nghê. Chiều lại về vội vàng cơm nước cho chồng ăn. Quần áo phơi trên tầng ba có treo mắc đang hoàng vậy mà lúc lên lấy xuống thì quần áo đã bị rơi từ mắc áo xuống đất lại còn bị di vào đống nước đái và phân chó, cái thì bị xé rách ném sang sân của hàng xóm Thùy không dám kêu ai. Thằng bé con cứ hở ra là bị ông anh chồng cấu véo với bợp tai, Có lần Thùy chứng kiến thằng bác khạc đờm rồi bóp mồm thằng cháu cho nó há ra rồi nhổ vào bắt nó nuốt. Thằng bé sợ quá cũng phải nuốt . Thùy có mở lời bênh con thì cả nhà lao vào chửi bới thậm tệ.
Sau lần ngủ với vợ , hôm vợ từ nhà ngoại về, chồng Thùy vẫn ăn cùng hai mẹ con nhưng ngủ thì không ngủ cùng nữa. Cũng thời gian này Thùy có cảm giác như có người luôn theo dõi áp sát mình, cảm giác rất rõ ràng. Đến tối khi dỗ cho con đã ngủ say, thùy mơ màng chuẩn bị ngủ thì cô thấy người đàn ông lạ đang rờ rẫm mình cô trấn tĩnh mở mắt nhìn thì thấy hình một người đàn ông cơ thể cân đối rắn rỏi đang áp sát người mình , Thùy cố nhìn vào mặt người đó chỉ thấy mờ mờ không rõ nét, nhưng Thùy cảm nhận cơ thế người đó đang hiện hữu , bắt đầu cởi quần áo của Thùy miệng ngậm vào đầu ti mút rất nhẹ nhàng, tay xoa đều vùng bụng rồi đưa xuống dưới, không hiểu sao Thùy thấy nổi hứng thật sự… ( Còn nữa )
ẢI TRẦN GIÂN . Phần 6
Người đàn ông ngậm một bên tai của Thùy vào miệng
, rồi lấy lưỡi đá nhẹ vào vành tai.Thùy bị nhột co rúm người lại nhưng thật kì lạ, cô thấy toàn thân nóng bừng lên những chỗ nhậy cảm trên cơ thể đều căng cứng, cô từ từ duỗi chân, hông hẩy lên , chân dang ra chờ đợi. Người Thùy mụ mẫm chỉ còn có ý nghĩ duy nhất thôi thúc đó là mong người đó trèo lên bụng mình và đưa ngay vào người Thùy. Thùy chưa bao giờ cảm nhận sự ướt át đến lênh láng như vậy. Người đàn ông lạ như hiểu ý Thùy, Anh ta trườn từ từ lên cô rồi ập một phát thật mạnh và sâu, khiến cô giật nẩy người nhưng cũng đê mê lên đến tột đỉnh Thùy cảm thấy như có luồng khí nóng đang chạy rất mạnh lan tỏa ra khắp cơ thể . Cứ vậy hai người quấn lấy nhau đến khi tiếng gà gáy canh đầu mới chịu rời nhau ra. Thùy chưa bao giờ cảm nhận được sự thỏa mãn và hưng phấn như đêm nay có đến hơn chục lần Thùy rơi vào trạng thái đờ đẫn ú ớ , cuống quýt co quắp mất kiểm soát. Người đàn ông nằm úp thìa ôm Thùy hai người cùng chìm vào giấc ngủ.
Tiếng ý ới gọi Thùy dậy nhổ rau đã làm cô bừng tỉnh , tí nữa cô đập tay vào mặt con mình. Cô ngồi dậy ngó xung quanh , cố tìm hiểu xem có phải đêm qua mình ngủ mơ không. Rồi cô nhìn xuống nệm chỗ cô nằm , thấy một vệt loang lổ rộng đến hai bàn tay đã khô cứng. Lúc này cô mới tin chuyện hồi đêm. Thùy kéo chăn cho con rồi mặc quần áo, rời khỏi giường, người có cảm giác lâng lâng không còn gân cốt, nhưng tinh thần thì thật sảng khoái, phấn chấn. Hai mẹ con chở nhau trên chiếc xe đạp đến của hàng của em gái. Mấy chị em kéo nhau đi ăn sáng. Rồi sửa soạn chuẩn bị đón khách. Thằng bé cũng rất ngoan , như thể hiểu hoàn cảnh của hai mẹ con vậy. Thùy dặn nó ngồi đâu là cu cậu cứ quanh quẩn chơi chỗ đó .
Trời mùa hè nóng nực , hai vợ chồng Thùy ăn cơm xong muộn. Vì ái ngại chuyện đêm qua , nên Thùy chủ động bảo chồng : Tối nay anh ngủ với mẹ con em nhé. Chồng Thùy ậm ừ rồi gật đầu đồng ý. Đêm xuống Thùy sợ bà chị chồng lại vào phá đám, nên giải tấm chiếu xuống dưới sàn nhà , hai vợ chồng lâm cuộc, Thùy vẫn không có cảm giác gì với chồng , cô cảm thấy khô rát khó chịu , khiến Chồng thùy phải mấy lần dùng đến nước bọt. Xong việc, cậu càu nhàu : Chẳng ra cái gì cả, lại còn rát khó chịu. Thùy Nói chen vào : Tại anh không chịu thường xuyên nên nó vậy thôi. Thùy kéo chồng xuống nằm cùng. Một lát cô đã ngủ rất sâu. Chồng Thùy nằm cạnh , cậu cảm thấy hơi thở của vợ rất mạnh như của đàn ông vậy. Cảm giác bức bối xa lạ, khiến Cậu ngồi dậy, mặc quần áo , rồi nhẹ nhàng đi xuống nhà dưới, mặc cho hai mẹ con Thùy ngủ trên gác.
Buổi sáng vẫn như thường lệ, thằng bé xuống gác đợi mẹ cho đi đến nhà của dì. Gặp ngay ông bác, nó bị quát phủ đầu ngay : Mày đã chào tao chưa ? Thằng bé lí nhí đáp : Cháu chào bác . Không nói không rằng thằng bác như bị ma làm , lôi thằng cháu lại rồi véo tai , dứt tóc nó. Khiến cho thằng bé vừa sợ vừa đau khóc thét lên. Thùy vội vàng chạy xuống ôm lấy con. Cùng lúc tiếng bà chị chồng và chị dâu nói chỏng lỏn : Cao quý mĩ miều gì, chắc lại đi làm đĩ chứ học hành đầu tóc gì. Thùy im lặng bế con đặt vào ghế xe rồi rời khỏi nhà.
Học nghề cũng được gần hai tháng rồi. Em của Thùy khen cô tiếp thu nhanh, rồi chẳng mấy mà ra mở cửa hàng được. Chiều nay cô em đưa tiền cho Thùy để chi tiêu Cô cầm Triệu rưỡi trong tay . Hai mẹ con đưa nhau vào chợ mua chút thức ăn ngon. Cô mua một nửa con vịt quay và hai lạng nem tai, cùng mớ rau muống , cô mua thêm vài lon bia Hà Nội cho chồng . Vậy là hai vợ chồng với đứa con cũng được bữa ngon miệng rồi. Về đến nhà cô dặn thằng bé : Con ở dưới này chơi để mẹ lên tắm rồi nấu cơm cho con ăn nhé. Thùy lên gác lấy quần áo giặt từ hôm trước để thay. Nhìn vào dây phơi chẳng thấy cái nào. Cô nhìn xuống dưới chân mình, quần áo mấy thứ bị dẫm rồi lê lết toàn phân với nước đái chó. Cô tức nghẹn. dạo này toàn bị như vậy, cô nghĩ bụng không ai vào đây cả, chỉ có thằng anh chồng nó làm thôi. Cô không nói một lời đi xuống bếp làm cơm.
Hai vợ chồng ngồi ăn cơm. Chồng Thùy thái độ vui vẻ miệng nhấp bia tay gắp mồi . Còn thùy thủng thẳng ăn , lát lại xúc cơm cho thằng con, dục nó ăn nhanh . Thùy nói với chồng : Anh xem thế nào, chứ quần áo của em phơi toàn bị vứt xuống đất, toàn dây cứt đái của chó thôi. Cậu ta nhìn Thùy rồi nói : Cô nói thế nào chứ , ai thèm làm chuyện ấy, chắc gió máy thôi . Thùy ức lắm cô định nói tiếp, nghĩ thế nào im lặng ăn cho xong bữa cơm. Ngồi nán lại một lát xem ti vi cùng con, rồi anh ta cũng xuống nhà lúc nào không biết. Dạo này chồng Thùy không vào ngủ cùng Thùy nữa. Thùy nhắc thì anh ta bảo : Tôi nằm gần cô không ngủ được , cứ như tôi nằm cạnh thằng đàn ông ý. Hơi thở mạnh làm tôi sợ lắm. Tối đến khi Thùy đã dỗ cho con ngủ say thì người đàn ông lạ lại xuất hiện, vậy mà cũng đã đôi tháng; Đêm nào Thùy cũng được thỏa mãn với người đàn ông này. Có điều lạ là cả hai không ai hỏi han nhau câu nào. Cứ làm chuyện vợ chồng xong là hai người ôm nhau ngủ. Đêm nào cũng rã rời ướt nhẹp mới buông nhau ra .
Trời đã sang đông, Thùy cũng đã tự mở cửa hàng , cô Thuê ở gần nhà cho tiện việc đi lại. Cô bắt buộc phải gửi thằng bé con đi mẫu giáo, vì không thể vừa làm vừa để mắt đến nó được. cứ chiều lại vội vội vàng vàng cơm nước cho chồng con. Chồng Thùy vẫn vậy, tuyệt nhiên không đóng góp một đồng nào để ăn uống nuôi con. Đứa bé bị mọi người trong nhà bắt nạt anh ta nhìn thấy cũng dửng dưng không bênh hay ra vỗ về con, vợ bị chửi bới cũng không hề can ngăn. Tối ăn xong là bỏ đi ngủ với ông bạn gần nhà. Buổi Tối cơm nước xong Thùy lên gác thượng lấy quần áo để thay thì thấy thiếu chiếc quần lót. Thùy cũng đành tặc lưỡi , vì ngày nào chẳng có những việc như thế đến với Thùy. Khi cô vào nhà tắm, thì thấy bệ xí bị tắc không thoát được Vậy mà mọi người vẫn thản nhiên đi vào đấy, khiến nó bốc mùi khắp các phòng. Thùy không biết phải làm thế nào. Đành phải chạy xuống nhà dưới tắm. Đến đêm hai mẹ con đã trùm kín chăn rồi mà mùi hôi thối cứ xộc vào không chịu nổi. Cô đành dậy lấy quạt cắm cho nó chĩa ra ngoài, để cho mùi hôi bớt đi.
Sáng ra lại đến lượt lỗ cống sàn bị tắc, nước lênh láng, mùi hôi thối đến buồn nôn, vậy mà mọi người vẫn lên đi vào đấy. Thùy vừa nhịn thở vừa dắt con xuống nhà… ( Còn nữa )
ẢI TRẦN GIAN ! Phần 7 . Truyện ngắn của Lao Quangthau
Thùy quyết định hai mẹ con nghỉ ở nhà để thuê thợ đến thông nhà vệ sinh . Trong lúc Thùy ở trên gác coi thợ thông tắc thì thằng bé ngồi một mình ở dưới nhà, nó luôn nơm nớp lo bị người lớn trong nhà bắt nạt,
ngồi rúm ró ở sau cánh cửa ra vào . Tuy vậy cũng không thoát khỏi người bác ruột, hắn lại gần hất tay bảo thằng bé đứng dậy rồi hắn bảo : Lại đây cho bác kiểm tra chim xem nào thằng bé rúm người đứng dậy, thằng bác kéo thằng bé lại rất thô bạo. Hắn tụt quần thằng bé, năn nắn hai quả cà bé xíu , rồi hắn cầm chim thằng bé vặn ngược một cái, thằng bé đau quá thét lên một tiếng. Thằng bác bảo ngay : Im miệng, tao đánh bỏ mẹ mày bây giờ, há miệng ra. Thằng bé không dám khóc nữa vội vàng há miệng ra, nước mắt nước mũi đầy mặt. Thằng bác khạc một cái rồi một tay bóp mồm cháu hắn ghé mồm nhổ toẹt một phát rồi bóp miệng nó lại kêu : Nuốt ngay. Thằng bé vừa nấc vừa cố nuốt bãi đờm của người bác.
ngồi rúm ró ở sau cánh cửa ra vào . Tuy vậy cũng không thoát khỏi người bác ruột, hắn lại gần hất tay bảo thằng bé đứng dậy rồi hắn bảo : Lại đây cho bác kiểm tra chim xem nào thằng bé rúm người đứng dậy, thằng bác kéo thằng bé lại rất thô bạo. Hắn tụt quần thằng bé, năn nắn hai quả cà bé xíu , rồi hắn cầm chim thằng bé vặn ngược một cái, thằng bé đau quá thét lên một tiếng. Thằng bác bảo ngay : Im miệng, tao đánh bỏ mẹ mày bây giờ, há miệng ra. Thằng bé không dám khóc nữa vội vàng há miệng ra, nước mắt nước mũi đầy mặt. Thằng bác khạc một cái rồi một tay bóp mồm cháu hắn ghé mồm nhổ toẹt một phát rồi bóp miệng nó lại kêu : Nuốt ngay. Thằng bé vừa nấc vừa cố nuốt bãi đờm của người bác.
Thùy thấy con kêu biết ngay đang bị người nhà bắt nạt cô vội chạy xuống thì thấy thằng bé nước mắt đầm đìa đang cố nuốt cái gì đó mắt mũi trợn ngược, mặt sũng nước. Thằng bác thấy mẹ nó xuống liền đứng dậy bỏ ra ngoài. Thùy ôm con đi lên gác. Vừa lúc đám thợ gọi cô lại bảo : Toiles và cống sàn đều bị bịt kín bằng quần áo lót. Cô nhìn vào thì thấy toàn đồ của mình đã bị mất từ mấy hôm trước. Thùy uất ức ra mặt , cô nuốt cục tức vào , rồi ra một quyết đinh; Phải rời khỏi ngôi nhà quái quỷ này ngay thôi. Cô âm thầm lên kế hoạch cho việc ra đi của mình. Thùy mang con đi chợ mua thức ăn, nghĩ thế nào cô đèo con sang bên bố mẹ đẻ.
Nghe Thùy kể chuyện , Bố mẹ cô thực sự sốc. Không ngờ bên thông gia lại nhẫn tâm với con cháu mình như thế.Ông bà thuyết phục Thùy quay về ở cùng bố mẹ. Thùy nói : Con nghĩ kĩ rồi, con sẽ không về làm phiền bố mẹ nữa . Con sẽ thuê nhà ở riêng , hai mẹ con con sẽ sống với nhau, rồi sẽ cho họ biết mẹ con con sống không có họ sẽ như thế nào. Ông bà thấy Thùy đã quyết tâm , mẹ Thùy đành bảo : Thôi thì tùy mày, nhưng hãy ra khỏi nhà đó càng sớm càng tốt nghe con. Thùy xin phép bố mẹ đi về, hai mẹ con rẽ vào chợ mua đồ ăn.
Buổi tối Chồng Thùy Vẫn ăn cùng mẹ con cô. Thùy chỉ bảo : Hai mẹ con tôi chắc sẽ ra ngoài ở, chứ không thể chịu đựng được nữa, rồi cô kể qua chuyện sáng nay thông cống ra sao. Chồng Thùy chỉ buông một câu : Tùy cô , rồi cậu ta buông đũa đi ra khỏi nhà. Hai mẹ con đi ngủThùy cho con ngồi lên giường thì thấy cả chiếc đệm ướt sũng nước, bốc mùi khai khắm không chịu được. Cô như phát rồ lên, nhưng rồi chẳng biết trút nỗi uất giận vào ai. Hai mẹ con đành trải tạm cái chiếu xuống nền nhà ôm nhau ngủ. Đến nửa đêm Thùy thấy sau lưng mình lạnh toát, quờ tay ra sau thì thấy người đàn ông quen thuộc đang sáp lại Thùy ôm Thùy thật chặt. Cô buông con quay sang với người đàn ông.Người đàn ông từ từ cởi quần áo của Thùy ra khỏi cơ thể cô. Mặc dù trong lòng đang bề bộn những khó chịu với gia đình chồng, cùng nỗi lo cho ngày mai sẽ ra sao. Nhưng khi cơ thể trần trụi của người đàn ông áp sát, bao nhiêu muộn phiền đều bay hết, Thùy lại căng cứng, ướt át , hào hứng đón nhận cuộc tình.
Người đàn ông xoạy người Thùy lại rồi áp mạnh , sự thúc mạnh , ghì chặt làm Thùy cảm nhận rõ sự đanh cứng nống hổi ngập sâu trong người. Thùy cong người hẩy hông ra sau hết cỡ để đón nhận ự nhịp nhàng mạnh mẽ đang thúc ép vào Thùy. Cứ thế họ xoay vần trong quên lãng, quên hoàn cảnh trớ trêu mà hai mẹ con phải nằm dưới sàn nhà trong đêm đông lạnh. Ngoài trời những cơn gió vẫn thổi thật mạnh, những cành cây đập roàn roạt vào mái tôn. Trời vần vũ với đợt gió mùa bổ sung Thùy không còn lạnh nữa. Cô đang rơi vào từng đợt , từng đợt co rút đến bất tận..
Tiếng hờ của người chị chồng làm Thùy giật mình tỉnh giấc, Cô vội vàng mặc quần áo, rồi lay con dậy. Cô không thưa lại lời người chị, không xuống nhổ rau nữa mà chuẩn bị gói ghém đồ đạc rồi dắt con xuống đặt lên chiếc xe đạp, vội vã đạp xe thoát khỏi ngôi nhà đầy khổ ải và đau đớn đó, sau lưng cô mọi người trong nhà chồng ngơ ngác , không hiểu Thùy đang làm trò gì. Rồi người chị gái chồng buông một câu : Ôi giời , để xem con phò đó nó xoay xở thế nào.. ( Còn nữa ).
ẢI TRẦN GIAN ! Phần 8 Truyện ngắn của Lao Quangthau
Đã hẹn từ hôm trước, sáng sớm hai chị em người khách đã có mặt tại tiệm tóc của Thùy. Họ ngồi tán đủ thứ chuyện,
mắt thì quét lên quét xuống, quan sát cái tiệm nhỏ chưa đầy chục mét vuông mà Thùy thuê được trong một ngõ có khu dân cư tương đối đông. Hai mẹ con Thùy ăn ở luôn tại đây. Ngôi nhà hai tầng tuy nhỏ nhưng cũng ấm cúng, giá cả hợp lí. Thùy cảm thấy rất vui và tự tin hẳn khi có nơi ở riêng biệt và tiện nghi như thế này. Thùy vừa đưa con đi học. Thằng bé đã vào lớp một, tính tình nhút nhát có chút tự kỉ, Thùy chỉ lo nó bị các bạn bắt nạt , rồi càng thu mình lại.
Hai chị em người đàn bà đến làm tóc, người chị thì nhuộm lại mầu, vì tuần trước cô đi nhuộm bị người ta làm chết mầu nên hôm nay nhờ Thùy nhuộm khắc phục lại. Còn người em thì nhờ Thùy nối tóc. Thùy vừa chải thuốc nhuộm cho người chị xong, quay sang chuẩn bị nối tóc cho người em. Người chị quay sang cô em gái bảo : Mày biết chuyện con Huệ gần nhà mình chưa ? Em chưa . Nó bị sao hả chị ? người em hỏi lại . Người chị kể tiếp : Con Huệ nó mới bị ma nhập , cứ tối đến là cái vong đó lại đòi ngủ với nó. Huệ nói : Eo khiếp thế hả chị ? Thế nhà nó giải quyết thế nào hả chị ? Cô chị bảo : Có chứ mẹ đẻ nó đưa nó đi đến gặp thầy , bà Thầy bảo nó bị một vong ở bãi tha ma theo về. bây giờ phải lập đàn để bà ấy cùng thầy Pháp Sư đến trục vong ra. Cô em rung mình lắc đầu nói : Eo sao ghê thế.
Thùy nghe hai chị em người khách nói vậy thì chen vào : Các chị ơi, em cũng bị vong nó về ngủ cùng đấy. Hai chị em nhà kia sửng sốt quay qua Thùy đồng thanh hỏi : Thế hả ! Thế em đã nhờ thầy nào coi hộ chưa. Phải đi coi luôn đi, để lâu nguy hiểm đến tính mạng đấy em ạ. Rồi hai chị em nhà kia bô lô ba la đủ thứ nữa, tóm lại là khuyên Thùy Phải đi nhờ thầy trục ngay cái vong đó đi. Cô nghe hai người nói vậy thì trong lòng lo sợ và hoang mang lắm.
Chiều. Sau khi đi đón thằng bé đi học về. Thùy cùng con về nhà mẹ đẻ, rồi gọi cô em gái về nói chuyện. Cả nhà chưa hiểu Thùy có chuyện gì nhưng thấy cô có vẻ lo lắng thì họ cũng sốt ruột lắm. Thùy mới kể cho cả nhà nghe chuyện mình hàng năm nay ngủ với người âm. Bà mẹ, cùng cô em gái nổi hết da gà. Họ không tin vào tai mình nữa. Có chuyện tầy đình như vậy mà Thùy không hề nói với họ. Cô em gái sau khi nghe thủng câu chuyện mới nói với Thùy : Chuyện này để em tính cho. Em có biết một cái điện thờ, cô đồng ở đấy cũng cao tay , nhập hồn cũng rất chuẩn, để em gọi điện cho cô ấy , đặt giờ cho chị em mình đến.
Hai hôm sau ; buổi sáng mẹ Thùy và hai chị em mua chút đồ lễ rồi đến nhà cô đồng để xem. Lên tầng 4 ngôi nhà trong phố nhỏ. Vừa bước vào điện cả ba mẹ con đã ngợp bởi mùi hương hoa , mầu đỏ u tịch trong không khí liêu trai, Thùy quan sát một lượt căn phòng, thấy hai con rắn một con trắng, một con xanh rất to chạy quanh điện, rồi ba tầng ban thờ có đầy đủ các tượng thánh thần. Xung quanh cũng bài trí các tượng thánh rồi cô bơ cậu bơ được để trong những hộp kính rất sinh động, tầng dưới cùng là ban sơm lâm, có tượng ngài Hổ đắp nối đang nhe răng rất ấn tượng, ngài được thờ bằng trứng sống và những thứ đồ thờ khác. Trên trần nhà được treo mấy thứ tàn lọng mầu mè rực rỡ . Cảm giác rờn rợn làm Thùy ớn lạnh. Sắp đồ xong Thùy đặt hai tờ một trăm vào mâm lễ rồi ba mẹ con ngồi ngay ngắn trước điện thờ. Cô đồng sau khi thắp hương, khấn vái các thần linh thì quay sang bảo : Bà và chị muốn kêu gì thì viết rõ tên tuổi địa chỉ của người được gọi ra giấy đi.
Em gái Thùy mau miệng nói ngay : Thưa cô chúng con muốn cô gọi vong đang theo chị con lên hỏi chuyện ạ ! Cô đồng bảo Ba người ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai tay để úp đặt lên hai bên đầu gối, mắt nhắm lại ngồi chú tầm vào ý nguyện mà mình muốn. Rồi cô đồng bắt đầu chắp tay niệm chú mắt nhìn vào ba mẹ con Thùy. Được mấy phút thì cô em gái của Thùy bắt đầu có biểu hiện ; Người hơi rung nhẹ, đầu lắc mấy cái rồi cô cất giọng ồm ồm nói : Mọi người kêu tôi lên có việc gì ? Cô đồng mở lời hỏi : Mô phật vong là ai đấy ạ, có thể nói rõ quý danh được không ? Vong lắc lư đầu rồi thủng thẳng nói : Ta là hồn ma ở trước cửa nhà chồng nhà ngươi đó ( Ý nói nhà chồng Thùy ) Cô đồng hỏi tiếp : Thế tại sao vong lại theo nữ kia làm gì ? Vong trả lời : Vong là người ở một trong hai ngôi mộ trước cửa nhà . Mộ của vong sát với mộ của một ông lão nữa. Trong lúc loạn lạc chiến tranh, chúng tôi bị chết đói tại chỗ đó. Rồi người ta chôn vong luôn ở đó . Chẳng có ai cúng kiếng gì , khi gia chủ họ xây nhà mới , họ mang cốt của chúng tôi lên nghĩa trang Bát Bạt , chôn ở đấy, nhưng không làm lễ kêu cầu chúng tôi , nên chúng tôi vẫn vất vưởng ở ngôi nhà đó.
Bà đồng lại hỏi : Thế sao vong lại theo nữ này ? Vong trả lời : Vong thấy cô ấy khổ quá, mà vong cũng chưa có vợ , vong thấy thích cô ấy nên cứ theo thôi. Chứ vong không hại gì cô ấy. Cô đồng quay sang hỏi Thùy : Vậy chị có ý nguyện gì thì nói đi . Thùy và mẹ đều bảo : Chúng tôi nhờ cô đưa vong đi khỏi để chúng tôi được yên ổn. Cô đồng hỏi vong : Vậy người ta không muốn vong theo nữa, vong có ý nguyện gì không ? Vong đáp lại: Tôi yêu cô ấy, cô ấy đã là vợ của tôi từ lâu rồi, tôi muốn ở với cô ấy mà thôi.
Cô đồng bảo : Không được, vong phải về nơi của vong, vong có nguyện vọng gì thì nói ra cho gia chủ họ lo cho, có thiếu thốn , hay có điều kiện gì thì cứ nói, nhưng vong không thể theo họ suốt đời được. Vong sẽ phải siêu thoát, để đầu thai kiếp khác hoặc theo nhà đền lên chùa ở cho mát mẻ. Vong bảo : Cho vong ở nốt đến tết này rồi vong sẽ tự đi. Cô chủ đền quay sang hỏi Thùy : Ý của vong vậy theo gia chủ thì sao ?. Thùy nghe vong nói đòi ở cùng đến tết thì lo ra mặt liền nói : Không được đâu. Cô giúp cho con chứ con sợ lắm rồi. Cô thủ đền bảo với vong : Ý người ta nói vậy thì Vong nên thuận ý đi, đừng làm phiền người ta nữa. Âm dương cách biệt có muốn thì cũng không níu kéo được. ( Còn nữa )
ẢI TRẦN GIAN ! Phần 9 Truyện ngắn của Lao Quangthau
Trong lòng Thùy lo sợ có lẽ cũng bởi mấy người nói nhiều đến bệnh tật khi ngủ với người âm này nọ mà thôi,
nhưng khi nghe vong nói câu yêu thương Thùy, không muốn rời xa, nhất là khi nói Thùy đã là vợ của anh ta từ lâu thì trong tâm Thùy bấn loạn. Có điều gì đó đang trỗi dậy , người Thùy lại nóng ran, những bộ phận trên cơ thể lại rạo rực , nở ra , cương lên như muốn đón nhận sự yêu thương của anh ta . mắt Thùy long lanh ướt, đầu mũi hồng lên , cô nhìn quanh bối rối có phần xấu hổ, chỉ sợ ai nhìn thấy mình đang thay đổi cảm xúc.
Cô chủ điện hỏi tiếp : Vong phải đi khỏi cô ấy thôi , chọn cách siêu thoát để đầu thai sang kiếp khác, hoặc theo Cô lên chùa ở cho mát mẻ. Vong ngập ngừng, mặt rất đau khổ , rồi cậu ta nói : Vậy vong sẽ siêu thoát chứ đã không được ở bên cạnh người mình yêu thương thì còn có ý nghĩa gì nữa. Chủ điện nghe vong nói vậy thì mừng ra mặt, mắt sáng lên miệng tươi cười cô nói : Vậy Cô sẽ nói với gia chủ mua cho vong đầy đủ tiện nghi, quần áo giầy dép, rồi thật nhiều tiền vàng nữa nhé. Rồi sẽ gửi cho vong cả một cô gái thật xinh đẹp . Vong còn muốn gì nữa thì cứ nói để sắm cho vong một thể. Vong ngập ngừng rồi nói : Vong chỉ muốn được gần cô ấy càng lâu càng tốt, còn cho cái gì vong cũng nhận. Chủ điện thấy vong nói vậy thì bảo : Được rồi vong cứ nán lại ở đây một lát đi . Nói rồi cô hỏi mẹ con Thùy: Thế bà và chị có làm lễ để cho vong siêu thoát luôn bây giờ không ?
Mẹ Thùytrả lời : Thưa cô , cô cứ làm ngay đi ạ, cần mua gì cô cứ chỉ bảo cho . Nghe vậy chủ điện quay số gọi điện cho nhà bán vàng mã , dặn mang đủ những thứ đã hứa với vong. Trong lúc chủ điện đang nói chuyện điện thoại với nhà bán vàng mã thì Thùy nhấp nhổm, cô cảm thấy như có một lực vô hình nào đó đang níu cô đứng lên. Cô liền ghé vào tai mẹ nói : Con đi vệ sinh một tí mẹ ạ. Chủ điện thấy thế chỉ tay xuống dưới bảo : Tầng dưới chị nhé. Thùy vội vàng rời khỏi phòng , chân đi díu lại vì sự nhớp nháp ướt sũng từ lúc nào.
Thùy xuống nhà vệ sinh tầng dưới , vừa mở cửa đi vào, tay vặn nắm đấm để chốt cửa lại thì đã bị người đàn ông ôm chặt đằng sau. Thùy bị xô bất ngờ vội chống hai tay vào tường. Người đàn ông cầm hai bên hông Thùy kéo ra sau, rồi vội vàng lột quần của Thùy xuống, Anh ta vất vả với chiếc quần bò bó sát của Thùy. Khi đã bị ấn chiếc quần sát xuống gót chân, Thùy cố vểnh hông lên hết cỡ. Thật mạnh mẽ, người đàn ông đẩy thật mạnh. Thùy cảm giác như một khúc cây thật rắn và dài thúc thật mạnh vào trong cô. Chỉ vừa đủ cảm nhận như vậy, thì bao niềm hân hoan vỡ òa chạy khắp cơ thể , khiến Thùy mụ mị đi. Anh ta áp chặt thúc mạnh liên tục Thùy quay cuồng đến cực điểm , cô rã rời hay tay buông thõng xuống rồi ngồi khỵu hẳn xuống, đầu gối quỳ xuống nền gạch men trắng , hông vẫn vểnh lên , đón nhận những giây phút co giật co quắp cuối cùng của cả hai. Cuộc yêu chớp nhoáng nhưng thật mãnh liệt. Thùy rơi vào trạng thái mất kiểm soát rồi mềm nhũn nằm bệt hẳn xuống, mắt hoa lên như bao nhiều màn pháo hoa đang nở rực, tai lùng bùng trong vô thức. Thùy giật mình trở về hiện tại. Cô vội xã chỉnh trang lại quần áo rồi từ từ rời khỏi phòng vệ sinh, trong người vẫn đê mê cảm giác hoan lạc đang nguội dần.
Trong lúc Thùy đang giao hoan cùng người tình trong nhà vệ sinh thì ở trên điện ; Em gái của Thủy vừa thoát khỏi trạng thái bị vong nam nhập thì ngay lập tức cô lại lắc lư tiếp rồi nức nở kêu : Đẻ ơi con là bé đỏ của đẻ đây, con nhớ bố mẹ và các chị lắm. Đẻ không nhớ con sao ? Mẹ Thùy thấy vậy thì ngỡ ngàng rồi cũng khóc òa theo. Cô chủ điện nói với bà : Bé đỏ của bà nó nhập vào đấy, bà nói chuyện với cô ấy đi , bà có gì muốn hỏi thì hỏi đi . Vừa lúc đó Thùy cũng bước vào ngồi lại gần với mẹ. Thấy Bé đỏ khóc thảm thiết rồi trách móc như vậy Thùy cũng khóc theo. Thùy khóc nức nở , có lẽ cô khóc vì mừng được gặp đứa em bị mất đã lâu thì ít, mà cô khóc tiếc nuối cho cuộc tình âm dương đầy nhục dục cùng đam mê bất tận hàng năm nay thì nhiều. Cô ước giá như người ấy hiện hữu có thật trên đời này thì cô hạnh phúc biết bao. Cô chưa từng được giao hoan đến mất kiểm soát như thế, đến bao giờ mới tìm lại được cái thú yêu đương như vậy. Cô cố ghìm tiếng nức nở để nói chuyện với vong đỏ em của cô .
Vong nói tiếp : Đẻ và chị không biết chứ. Em rất thương chị cả, chị bị người ta bắt nạt làm em ức lắm, nhưng vì em nhỏ quá nên không đủ lực để trừng phạt mấy người đó. Chị có nhớ những lần anh chồng chị đánh cháu em, hay bắt nạt chị là hôm sau mồm nó sưng như mõm lợn khổng. Đó là em vả vào mồm nó đấy, em chỉ trừng phạt nó được đến vậy thôi. Thùy nhớ lại; Mỗi lần anh chồng cô bắt nạt mẹ con cô thì y như răng mồm hắn sưng vống lên cả mấy ngày. Thùy gật đầu xác nhận rồi nói với em : Đúng rồi em , chị cũng thấy thế. Rồi vong đỏ nói tiếp : Em thương chị lắm, nên lúc nào em cũng theo chị. Với lại chị hay lên chùa nên em thích lắm, em toàn theo chị lên chùa đấy. Rồi vong nói tiếp : Mẹ và các chị không ai nhớ đến con cả, nhưng con vẫn luôn ở bên mọi người. Thùy cất lời bảo : Ún đỏ này, em thiếu gì thì bảo để mẹ và chị mua cho em. Vong đỏ nói : Em có bao giờ được nhà mình cho cái gì đâu, vừa nói cô vừa khóc dữ lắm. rồi nói tiếp : Em toàn nương bóng cửa chùa ăn trực thôi. Mẹ Thùy khóc nấc lên rồi nói : Khổ thân con tôi quá, Đẻ xin lỗi đỏ của mẹ nhé. Rồi mẹ sẽ bù đắp cho con. Rồi bà quay qua nói với cô chủ điện : Cô làm ơn gọi lấy đồ cho con bé nhà tôi luôn một thể nhé. Nói rồi bà quay sang bé đỏ : Mẹ sẽ mua đầy đủ cho con, rồi ngày rằm mùng một đẻ sẽ gửi cho con tiền vàng với đồ ăn thức uống nữa . Đỏ nhớ phù hộ cho cả nhà nhé. Vong đỏ gật đầu rồi nói : Con trách bố mẹ chẳng nhớ đến con nhưng con luôn theo để giúp cho cả nhà đấy chứ. Nhất là chị cả đấy.
Chủ điện đã gọi điện cho nhà bán vàng mã xong cô nói : Chị và bà ạ, cháu đã đặt quần áo hai bộ, hài cũng hai đôi, rồi mũ nón nữa đầy đủ hết , rồi cô quay sang vong hỏi : Như vậy Ún đã hài lòng chưa ? Nếu muốn gì thì cứ nói để gia chủ mua cho luôn nhé. Vong đỏ thích thú mừng ra mặt nói : Đỏ thích lắm thế là nhiều rồi, Bây giờ đỏ chỉ thích được ăn nho mầu xanh thôi. Chủ điện thấy vậy gọi xuống nhà sai người chạy ra chợ mua nửa cân nho về ngay, mà là nho xanh ấy nhé. Dặn dò xong Chủ điện quay ra hỏi : Thế nhà mình có hỏi gì thì hỏi nốt đi để em nó nghỉ kẻo mệt rồi.
Thùy dặn bé đỏ : Chốc nữa chị gửi luôn cho đỏ , đỏ nhớ phù hộ cho bố mẹ , cho các chị nhé. Đỏ cười tươi rồi gặt đầu. Chủ điện bảo : Bây giờ đỏ ra ngoài đợi nhận đồ nhé. Thế có nhìn thấy anh bạn chị đỏ còn ở đấy không ? Đỏ nói : Còn , anh ấy đứng ngay đây, nhưng thấy buồn lắm. Chủ điện mới nói : Vậy hai người đứng ra cửa đợi đồ lễ mang về rồi nhận nhé. Nói xong cô vỗ nhẹ mấy cái lên đầu em gái của Thùy. Em gái Thùy ngồi im, lắc nhẹ đầu mấy cái , rồi cô ngồi thẳng lưng mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì xẩy ra , duy có sắc mặt là tỏ ra hơi mệt một chút, cô lấy tay quệt những vệt nước mắt chảy dài trên má. Cô chủ điện rút mấy tờ giấy đưa cho cô lau mặt…( Còn nữa )
ẢI TRẦN GIAN ! Phần 10.Truyện ngắn của Lao Quangthau
Tiếng chân chạy lên cầu thang . Hai người bê hàng mã lên
, cồng kềnh đủ thứ, ngựa, xe máy , đặc biệt hình nộm cô gái hình nhân thế mạng được làm cẩn thận, váy áo sặc sỡ, mặt tô điểm rất nét. Mấy đôi hài xinh xinh được đính hoa xanh đỏ, rồi mũ mão, giầy tất của đàn ông. Tất cả được bầy lên giữa điện thờ. Cô chủ điện bảo mọi người ngồi chắp tay lạy theo tiếng niệm của cô. Sau một hồi khấn vái cầu xin các thần linh và thánh thần. Cô bắt đầu dặn dò vong đàn ông : Bây giờ những thứ đã đủ đầy, vong nhận lấy rồi an lòng. Kể từ giây phút này , đoạn tuyệt hẳn với trần thế. Vong hãy siêu thoát để còn trở lại kiếp khác. Đừng quấy nhiễu chúng sinh nữa. rồi cô nói tiếp : Ún đỏ của gia chủ, cũng không nên vấn vương cõi trần tục làm gì, Để cô gửi lên chùa cho mát mẻ, rồi phù hộ độ trì cho gia đình ún, cho chúng sinh,đừng đi lang thang nữa .
Vái lễ xong xuôi cô chủ điện xoay người nhìn mẹ con Thùy rồi nói : Bà và các chị cứ yên tâm , vậy là vong đã ra đi , họ sẽ không còn làm gì đến chị nữa đâu. Còn ún đỏ của gia đình; Tôi sẽ gửi lên chùa rồi mùng một , ngày rằm Bà và chị nhớ hương khói cho ún là được rồi. Hai mẹ con Thùy ghé đầu bàn với nhau rồi mẹ Thùy hỏi Cô chủ điện : Thưa cô tất cả hết bao nhiêu tiền cho chúng tôi gửi lại ạ . Chủ điện trả lời : Hết tất cả chin trăm nghìn tiền vàng mã thôi Bà ạ. Thùy lấy ra triệu rưỡi rồi đặt lên chiếc đĩa trước mặt cô chủ điện : Thưa cô. Chúng tôi gửi tiền đồ lễ và biếu cô chút tiền lễ ạ. Chủ điện tươi cười nói : Vâng em cảm ơn bà và các chị. Gia đình nhớ ngày rằm mùng một hương khói cho ún đỏ , cho vong đỡ tủi .
Kể từ ngày Thùy làm lễ trục vong đi. Chỉ mấy ngày đầu khi về đêm cô có cảm giác như có hơi lạnh quanh quất bên cô, nhưng rồi không còn bất kì ám ảnh nào nữa. Thỉnh thoảng cô vẫn nhớ đến cảm giác ân ái với người ta , những lúc vậy cảm giác vẫn trào dâng cực khó tả. Nhưng rồi cũng qua đi , phần vì bận việc làm tóc. Dạo này cô lúc nào cũng thèm ngủ, cứ đến trưa là mắt díp lại, đã nằm là ngủ mê mệt ngay.
Thấm thoắt cũng bẩy năm rồi. Bẩy năm không chăn gối, bẩy năm có chồng cũng như không, không hỏi han, không gần gũi. Thỉnh thoảng thằng bé đi học trường gần nhà ông bà được ông đón về chơi chốc lát. Ngày tết giỗ, Thùy cũng cho con về. Dù vậy tình cảm bố con cũng không được cải thiện, chỉ như người quen biết mà thôi nhưng cũng thật lạ mặc dù cháu mình đã ở riêng, nhưng cứ có cơ hội là người bác lại đánh chửi thằng bé. Bà chị dâu và chị chồng thì luôn mát mẻ với cháu : Mẹ mày cũng chỉ bán trôn nuôi miệng, chứ cái ngữ ấy thì làm được gì. Nghe vậy thằng bé ấm ức lắm, nó nhìn mọi người với ánh mắt như ngầm nói rằng ; Rồi các người sẽ biết tay tôi. Nhiều lúc ông nội thằng bé phải bảo : Chúng mày vừa phải thôi, tao đón nó về chơi với tao, có mất mát gì của chúng mày đâu mà hành hạ chửi bới nó vậy.
Buổi trưa Thùy đang gội đầu cho khách thì nhận được điện thoại của nhà chồng báo chồng Thùy đã mất Thùy hẫng người chân tay bủn rủn. Cô làm nốt cho khách rồi đóng cửa hàng vội vã về bên nhà chồng . Thằng bé con Thùy cũng đã học đến lớp sáu rồi vậy mà nó cũng không khóc lóc hay thương xót gì, đầu chit khăn tang, mặt mũi lì lì, thỉnh thoảng nếu tinh ý thấy nó đứng lặng lẽ ở góc nhà mặt quay vào trong tường, mắt đỏ hoe tay gạt đôi dòng lệ chẩy vội. Rồi nó lại bình thường như không. Mẹ nó cũng vậy mặc dù li thân đã bẩy năm rồi chưa một lần nhắc đến câu li dị. Ngày hôm nay với chiếc khăn tang trên đầu Thùy cũng cố làm tròn bổn phận của người vợ. Bố mẹ của Thùy cũng mang vòng hoa đến thắp hương cho con rể .
ẢI TRẦN GIAN ! Phần cuối . Truyện ngắn của Lao Quangthau
Từ ngày con trai mất. Bố chồng của Thùy năng đón cháu về chơi hơn. Vì hộ khẩu của nó vẫn ở đấy nên nó được học ngay gần nhà ông bà nội.
Nhưng các bác và các cô thì lại khác, họ đều tỏ ra hậm hực mỗi lần nhìn thấy thằng bé.. Vì nó cũng đã học cấp hai rồi, nên không còn kiểu bấu véo , đánh đập nữa. Cả nhà họ đều dùng nững lời khó chịu cốt để làm tổn thương nó. Họ luôn nói ; Mày không có phần ở đây đâu, đừng có mơ nhé. Rồi : Mẹ mày chỉ là con phò làm cái gì được cho hơn đời…
Mỗi lần thằng bé nghe những lời đó nó căm lắm. Nó cũng đã biết phản kháng lại có lần nó bảo : Đừng tưởng dễ bắt nạt tôi nhé, tôi về chơi với ông bà thôi, chẳng ảnh hưởng đến ai cả. Nghe vậy bọn chúng càng ghét nó. Khi về nhà , có hai mẹ con, nó đều kể lại cho mẹ nó nghe. Nó còn an ủi mẹ nó : Mẹ đừng sợ bọn họ, con sẽ bảo vệ mẹ, Mọi việc cứ để con giải quyết. Rồi nó nghĩ xa xôi đến lúc , nó sẽ đòi phần thừa kế và sẽ đưa mẹ nó quay trở về đấy xem nhà đấy làm gì được mẹ con nó nữa không . Thùy cũng rất mừng vì thằng bé ngoan ngoãn, biết nghĩ và rất thương mẹ. Bất kể ai có ý định yêu thương mẹ nó, nó đều phản đối kịch liệt. Nếu nó bắt được tin nhắn trong máy điện thoại của mẹ nó, nó sẵn tràng nhắn lại với những lời lẽ cay nghiệt khó nghe. Nó luôn muốn độc chiếm mẹ , chỉ mình nó được ở bên mẹ mà thôi.
Thế mà cũng lại đến ngày cải mộ cho chồng của Thùy. Đêm hôm bốc mộ Thùy cho con cùng đến nghĩa trang. Khi bật nắp quan tài Thùy ôm con vào người rồi chăm chú nhìn vào chiếc quan tài vừa bặt nắp. Bà mẹ chồng cùng mấy người em gái hờ lên mấy câu gọi tên con trai họ, rồi chỉ còn tiếng hức hức sau im bặt. Một thứ nước lờ lờ đục, váng mỡ lên đến miệng chiếc quan tài, mấy ông phu mộ tát mất mộc lúc thì lộ xương,Thùy nhắm mắt rùng mình khi nhìn thấy chiếc xương sọ hiện ra, răng đã rời gần hết, chỉ còn hai ba cái dính lại, cô vội lấy tay bịt mắt thằng bé. Hình ảnh đầy ma quái với buổi sáng trời còn chập chạng. Mọi người cũng khuyên cô đứng lùi lại sau. Phải đến cả tiếng đồng hồ nữa , việc nhặt rửa xương mới hoàn tất . bộ cốt được quấn kĩ bằng giấy bản sau khi đã rửa qua nước hương thơm. Rồi quấn thêm mấy lớp vải trắng nữa xong xếp vào chiếc tiểu sành. Rồi cả nhà theo sau chiếc tiểu mang đến xếp vào ngăn đã được mua từ trước .
Cả nhà ngồi trên chiếc xe hai tư chỗ để Quay về. Thùy cùng thằng bé ngồi ở hàng ghế sau lái. Cô nghe rõ thiếng thì thào to nhỏ của bà chị dâu chồng cùng mấy người nữa. Họ nói ngay ngày đưa tang của chồng Thùy, Cô ăn cắp một chiếc điện thoại của người trong họ. Thùy nghe thấy vậy thì máu sôi lên, cô quay lại chỉ mặt đứa chị dâu mà nói : Này chị kia , sao ăn đứng dựng ngược như vậy, nhà chị có nhìn thấy tay tôi lấy không? Chị dâu Thùy cũng không vừa nói lại : Chẳng mày lấy thì ai vào đây nữa … Nói đi nói lại Thùy bảo : Tôi rất ân hận vì đã cho vợ chồng chị vay tiền để mổ chấn thương sọ não của chị. Đúng là đồ vô ơn , còn ăn đứng dựng ngược. Sau câu nói của Thùy cả anh lẫn chị chồng , em chồng đều ầm lên chỉ trích Thùy. Bà Mẹ chồng phải kêu to lên : Thôi tối xin các anh các chị, im đi cho tôi nhờ. Để cho vong hồn thăng em , thằng chồng chúng mày được yên đi. Chúng mày im cả đi cho tao nhờ. Từ đấy Trên xe im ắng lại , chỉ còn những lời thì thào không rõ lời.
Thùy cũng nghĩ về những điều khác; Bây giờ mình sẽ chỉ chú tâm vào làm việc để thằng bé nó thi đậu đại học, rồi lúc đó mình sẽ ngẩng cao đầu mà nói : Không có các người, tôi vẫn nuôi con khôn lớn nên người được… Thùy ngầm đắc ý, các người khôn ngoan lắm thì oan trái nhiều, có mỗi thằng cháu đích tôn thì học ngu như bò. Suốt ngày lưu ban, mặt ngờ nghệch đần thối, vậy mà cứ giỏi bắt nặt con người ta. Nghĩ đến đây Thùy mỉm cười , thằng bé đang mơ màng thấy mẹ cười nó cũng cười theo. Thùy vỗ vỗ lưng con rồi bảo: Ngủ một lát đi con.
Cuộc đời của Thùy luôn không may mắn, làm gì cũng đều không thành công như mong muốn. Trong tình cảm cũng trắc trở nhiều, mới đây cô được người hàng xóm nơi cô thuê nhà giới thiệu cho một người đàn ông to tao nhìn được, cũng đã bỏ vợ. anh ta làm về thầu xây dựng, cũng mấy lần Thùy đã nhận lời đi uống nước riêng, rồi cũng đã lên giường , Nhưng Thùy cảm thấy không có hứng tình với anh ta. Mỗi lần lâm trận cô như khúc gỗ vậy, nằm cứng đơ, và khô hạn, tuy vậy anh ta rất mực yêu Thùy. Thằng bé con Thùy nó biết được chuyện của hai người, nó phản ứng quyết liệt, thậm chí nó còn nhắn tin bằng máy của mẹ nó nói những điều tồi tệ. Mặc Anh ta vẫn nói : Anh sẽ đợi đến khi thằng bé nó đổi ý. Thùy chỉ cười không nói gì. Cô cũng có ý xuôi xuôi , nghĩ đén khả năng vào thời gian thích hợp có lẽ cô sẽ gật đầu lấy anh ấy.
Gần đây Thùy hay được nghe anh ấy than vãn về chuyện làm ăn trục trặc , khó khăn của anh ấy, Một số bạn bè của anh cũng nói lại với Thùy rằng : Khả năng mất hết , thậm chí vướng phải vòng lao lí là điều có thể đến với anh ấy. Thùy đang lơ ngơ đứng giữa cái làn ranh có lẽ nào mình lại bước vào những ải trần gian mới…
Thùy ..Thùy.. ! Dậy đi em, muộn rồi, còn phải đi đón con nữa đấy. Thùy giật mình tiếng thở mạnh ngắt hắn, cô giật mình rồi nói : Chết rồi, sao anh không gọi em sớm hơn. Thăng bé chắc đang sốt ruột đợi em. Hùng cười bảo : Thấy em ngủ say quá, anh không nỡ gọi . Thùy ngồi dậy, rồi xuống giường , cô vừa đi vào phòng tắm vừa nói: Dạo này không biết sao em chỉ thèm ngủ thôi, lạ thế. Hùng âu yếm nhìn theo tấm lưng trần trắng toát , với đường cong vun xuống cặp mông cong đầy đặn hai bên còn ửng hồng do cuộc mây mưa để lại. Người Hùng lại nóng ran thức dậy ham muốn cậu kéo chăn ngang bụng tay ép xuống không cho thằng bé đang ngóc dậy cứng ngắc. Trong phòng tắm , tiếng vòi sen chạy đều. Thùy nói vọng ra , Mặc quần áo đi Anh, bọn mình về thôi muộn rồi .( Hết )
Đang hay..
Trả lờiXóaLại hồi sau sẽ rõ....
Kiểu này Lão phải đi làm vại Bia lấy cảm hứng thôi!?!?
Hồi sau sẽ rõ mà
XóaSang thăm bạn và chờ đọc tiếp... !
Trả lờiXóaCảm ơn bạn nhiều !
XóaĐang coi hấp dẫn tự nhiên tạm dừng mất cả hứng luôn
Trả lờiXóaCó tiếp rồi mà bạn
XóaXin chào Lão Thầu - Truyện hay -Kính chúc sức khỏe - mong gặp lại !!!
Trả lờiXóaCảm ơn bác nhiều nhé !
Xóa