ẢI TRẦN GIAN ! Phần 9 Truyện ngắn của Lao Quangthau
Trong lòng
Thùy lo sợ có lẽ cũng bởi mấy người nói nhiều
đến bệnh tật khi ngủ với người âm này nọ mà thôi,
nhưng khi nghe vong nói câu
yêu thương Thùy, không muốn rời xa, nhất là khi nói Thùy đã là vợ của anh ta từ
lâu thì trong tâm Thùy bấn loạn. Có điều gì đó đang trỗi dậy , người Thùy lại
nóng ran, những bộ phận trên cơ thể lại rạo rực , nở ra , cương lên như muốn
đón nhận sự yêu thương của anh ta . mắt Thùy long lanh ướt, đầu mũi hồng lên ,
cô nhìn quanh bối rối có phần xấu hổ, chỉ sợ ai nhìn thấy mình đang thay đổi
cảm xúc.
Cô chủ điện
hỏi tiếp : Vong phải đi khỏi cô ấy thôi , chọn cách siêu thoát để đầu thai sang
kiếp khác, hoặc theo Cô lên chùa ở cho mát mẻ. Vong ngập ngừng, mặt rất đau khổ
, rồi cậu ta nói : Vậy vong sẽ siêu thoát chứ đã không được ở bên cạnh người
mình yêu thương thì còn có ý nghĩa gì nữa. Chủ điện nghe vong nói vậy thì mừng
ra mặt, mắt sáng lên miệng tươi cười cô
nói : Vậy Cô sẽ nói với gia chủ mua cho vong đầy đủ tiện nghi, quần áo giầy
dép, rồi thật nhiều tiền vàng nữa nhé. Rồi sẽ gửi cho vong cả một cô gái thật
xinh đẹp . Vong còn muốn gì nữa thì cứ nói để sắm cho vong một thể. Vong ngập
ngừng rồi nói : Vong chỉ muốn được gần cô ấy càng lâu càng tốt, còn cho cái gì vong
cũng nhận. Chủ điện thấy vong nói vậy thì bảo : Được rồi vong cứ nán lại ở đây một lát đi . Nói rồi cô
hỏi mẹ con Thùy: Thế bà và chị có làm lễ để cho vong siêu thoát luôn bây giờ không ?
Mẹ Thùytrả
lời : Thưa cô , cô cứ làm ngay đi ạ, cần mua gì cô cứ chỉ bảo cho . Nghe vậy
chủ điện quay số gọi điện cho nhà bán
vàng mã , dặn mang đủ những thứ đã hứa với vong. Trong lúc chủ điện đang nói chuyện
điện thoại với nhà bán vàng mã thì Thùy nhấp nhổm, cô cảm thấy như có một lực
vô hình nào đó đang níu cô đứng lên. Cô liền ghé vào tai mẹ nói : Con đi vệ
sinh một tí mẹ ạ. Chủ điện thấy thế chỉ tay xuống dưới bảo : Tầng dưới chị
nhé. Thùy vội vàng rời khỏi phòng , chân
đi díu lại vì sự nhớp nháp ướt sũng từ lúc nào.
Thùy xuống
nhà vệ sinh tầng dưới , vừa mở cửa đi vào, tay vặn nắm đấm để chốt cửa lại thì
đã bị người đàn ông ôm chặt đằng sau. Thùy bị xô bất ngờ vội chống hai tay vào
tường. Người đàn ông cầm hai bên hông Thùy kéo ra sau, rồi vội vàng lột quần
của Thùy xuống, Anh ta vất vả với chiếc quần bò bó sát của Thùy. Khi đã bị ấn
chiếc quần sát xuống gót chân, Thùy cố vểnh hông lên hết cỡ. Thật mạnh mẽ,
người đàn ông đẩy thật mạnh. Thùy cảm giác như một khúc cây thật rắn và dài
thúc thật mạnh vào trong cô. Chỉ vừa đủ cảm nhận như vậy, thì bao niềm hân hoan
vỡ òa chạy khắp cơ thể , khiến Thùy mụ mị đi. Anh ta áp chặt thúc mạnh liên tục
Thùy quay cuồng đến cực điểm , cô rã rời hay tay buông thõng xuống rồi ngồi
khỵu hẳn xuống, đầu gối quỳ xuống nền gạch men trắng , hông vẫn vểnh lên , đón
nhận những giây phút co giật co quắp cuối cùng của cả hai. Cuộc yêu chớp nhoáng
nhưng thật mãnh liệt. Thùy rơi vào trạng thái mất kiểm soát rồi mềm nhũn nằm bệt
hẳn xuống, mắt hoa lên như bao nhiều màn pháo hoa đang nở rực, tai lùng bùng
trong vô thức. Thùy giật mình trở về hiện tại. Cô vội xã chỉnh trang lại quần
áo rồi từ từ rời khỏi phòng vệ sinh, trong người vẫn đê mê cảm giác hoan lạc
đang nguội dần.
Trong lúc
Thùy đang giao hoan cùng người tình trong nhà vệ sinh thì ở trên điện ; Em gái của Thủy vừa thoát khỏi trạng thái bị vong nam
nhập thì ngay lập tức cô lại lắc lư tiếp rồi nức nở kêu : Đẻ ơi con là bé đỏ
của đẻ đây, con nhớ bố mẹ và các chị lắm. Đẻ không nhớ con sao ? Mẹ Thùy thấy
vậy thì ngỡ ngàng rồi cũng khóc òa theo.
Cô chủ điện nói với bà : Bé đỏ của bà nó nhập vào đấy, bà nói chuyện với cô ấy
đi , bà có gì muốn hỏi thì hỏi đi . Vừa lúc đó Thùy cũng bước vào ngồi lại gần
với mẹ. Thấy Bé đỏ khóc thảm thiết rồi trách móc như vậy Thùy cũng khóc theo.
Thùy khóc nức nở , có lẽ cô khóc vì mừng được gặp đứa em bị mất đã lâu thì ít,
mà cô khóc tiếc nuối cho cuộc tình âm dương đầy nhục dục cùng đam mê bất tận
hàng năm nay thì nhiều. Cô ước giá như người ấy hiện hữu có thật trên đời này
thì cô hạnh phúc biết bao. Cô chưa từng được giao hoan đến mất kiểm soát như
thế, đến bao giờ mới tìm lại được cái thú yêu đương như vậy. Cô cố ghìm tiếng
nức nở để nói chuyện với vong đỏ em của cô .
Vong nói
tiếp : Đẻ và chị không biết chứ. Em rất
thương chị cả, chị bị người ta bắt nạt làm em ức lắm, nhưng vì em nhỏ quá nên
không đủ lực để trừng phạt mấy người đó. Chị có nhớ những lần anh chồng chị đánh cháu em, hay bắt nạt chị là hôm sau mồm nó
sưng như mõm lợn khổng. Đó là em vả vào mồm nó đấy, em chỉ trừng phạt nó được
đến vậy thôi. Thùy nhớ lại; Mỗi lần anh
chồng cô bắt nạt mẹ con cô thì y như răng mồm hắn sưng vống lên cả mấy ngày.
Thùy gật đầu xác nhận rồi nói với em : Đúng rồi em , chị cũng thấy thế. Rồi
vong đỏ nói tiếp : Em thương chị lắm, nên lúc nào em cũng theo chị. Với lại chị
hay lên chùa nên em thích lắm, em toàn theo chị lên chùa đấy. Rồi vong nói tiếp
: Mẹ và các chị không ai nhớ đến con cả, nhưng con vẫn luôn ở bên mọi người.
Thùy cất lời bảo : Ún đỏ này, em thiếu gì thì bảo để mẹ và chị mua cho em. Vong
đỏ nói : Em có bao giờ được nhà mình cho cái gì đâu, vừa nói cô vừa khóc dữ
lắm. rồi nói tiếp : Em toàn nương bóng cửa chùa ăn trực thôi. Mẹ Thùy khóc nấc lên rồi nói : Khổ thân con tôi quá,
Đẻ xin lỗi đỏ của mẹ nhé. Rồi mẹ sẽ bù đắp cho con. Rồi bà quay qua nói với cô chủ điện : Cô làm ơn gọi lấy đồ cho con bé
nhà tôi luôn một thể nhé. Nói rồi bà quay sang bé đỏ : Mẹ sẽ mua đầy đủ cho
con, rồi ngày rằm mùng một đẻ sẽ gửi cho con tiền vàng với đồ ăn thức uống nữa
. Đỏ nhớ phù hộ cho cả nhà nhé. Vong đỏ gật đầu rồi nói : Con trách bố mẹ chẳng
nhớ đến con nhưng con luôn theo để giúp
cho cả nhà đấy chứ. Nhất là chị cả đấy.
Chủ điện đã
gọi điện cho nhà bán vàng mã xong cô nói : Chị và bà ạ, cháu đã đặt quần áo hai
bộ, hài cũng hai đôi, rồi mũ nón nữa đầy
đủ hết , rồi cô quay sang vong hỏi : Như vậy Ún đã hài lòng chưa ? Nếu muốn gì
thì cứ nói để gia chủ mua cho luôn nhé. Vong đỏ thích thú mừng ra mặt nói : Đỏ
thích lắm thế là nhiều rồi, Bây giờ đỏ chỉ thích được ăn nho mầu xanh thôi. Chủ
điện thấy vậy gọi xuống nhà sai người chạy ra chợ mua nửa cân nho về ngay, mà
là nho xanh ấy nhé. Dặn dò xong Chủ điện quay ra hỏi : Thế nhà mình có hỏi gì
thì hỏi nốt đi để em nó nghỉ kẻo mệt rồi.
Thùy dặn bé
đỏ : Chốc nữa chị gửi luôn cho đỏ , đỏ nhớ phù hộ cho bố mẹ , cho các chị nhé.
Đỏ cười tươi rồi gặt đầu. Chủ điện bảo : Bây giờ đỏ ra ngoài đợi nhận đồ nhé.
Thế có nhìn thấy anh bạn chị đỏ còn ở
đấy không ? Đỏ nói : Còn , anh ấy đứng ngay đây, nhưng thấy buồn lắm. Chủ điện
mới nói : Vậy hai người đứng ra cửa đợi đồ lễ mang về rồi nhận nhé. Nói xong cô
vỗ nhẹ mấy cái lên đầu em gái của Thùy. Em gái Thùy ngồi im, lắc nhẹ đầu mấy
cái , rồi cô ngồi thẳng lưng mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì xẩy ra , duy
có sắc mặt là tỏ ra hơi mệt một chút, cô lấy tay quệt những vệt nước mắt chảy dài
trên má. Cô chủ điện rút mấy tờ giấy đưa cho cô lau mặt…( Còn nữa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét