PHÙ DU ! Truyện ngắn của Lao Quangthau . Phần 3
Cả nhà Cường
xoay xở với Khu đồi mà địa phương phân cho, cứ loay hoay mà không thể quen được
với công việc nương rấy ruộng vườn.
Bà mẹ của cường xoay đủ nghề buôn bán, rồi
làm các loại bánh, phở… cũng không thể khá lên được, ở Yên Lập dân thưa thớt mà
tiền bạc của bà con địa phương cũng không rủng rỉnh , mọi người đa phần là trao
đổi sản vật chứ không dùng tiền mấy. Sang năm thứ tư mẹ của Cường lại sinh thêm
một em bé. Trong nhà vậy là có bẩy anh chị em chưa kể chị cả lấy chồng đang
sống ở Hà Nội. Cùng người con nuôi với ông bác cả luôn theo giúp gia đình nhà
cường , tổng cộng trên mười người sinh hoạt trong gia đình. Rồi hộp vàng đầu
tiên cũng hết. Sang năm một chin sáu tám, người chị cả của cường đi tránh bom
mỹ đánh phá Hà Nội chị mang theo đứa con thứ hai tìm lên ở cùng gia đình.
Cũng chỉ được một thời gian ngắn chị nhớ
chồng và đứa con lớn mới được hai tuổi suốt ngày khóc đòi mẹ , chị cồn cào
không yên đòi về làm mẹ chị giận dỗi không thèm nhìn mặt. Bố đưa chị về, Bố
mang theo chiếc kéo cắt tóc, đồ vật bất li thân của ông, ông ngậm ngùi bán nó
để lấy tiền mua vé tầu cho chị xuôi về hà Nội
Chị cả của
cường về tới nhà liền viết thư lên cho bố mẹ, chị thuyết phục ông bà hãy quay
trở về Hà Nội, vì tương lai của các em. Cường cùng các anh em nghe anh lớn đọc
bức thư cho cả nhà nghe thì chúng vui ra mặt. Những tia sáng long lanh toát lên
niềm hi vọng rằng; Ngày gần đây thôi chúng sẽ lại được trở về con phố thân yêu
của chúng. Mẹ cường vẫn giận chị gái vì tội bỏ về không ở lại phụ giúp mẹ ,
nghe xong bức thư bà tỏ ra khó chịu liền khoát tay nói : Việc gì phải nghe lời con
ranh đó, chúng ta ở đây vẫn tốt mà có
sao đâu, bà nói xong liếc qua chồng, thấy ông trầm ngâm suy nghĩ lung lắm. Mấy
đứa con lớn thì mặt đang lơ ngơ hóng mong một phép mầu từ miệng bố mẹ chúng đưa
ra. Dù nói căng vậy nhưng trong lòng bà cũng xao động. Bà nghĩ ; Bốn năm rồi
của nả cứ đội nón ra đi, cả nhà cố gắng
xây dựng cơ ngơi mà không phát triển được bà nghĩ ; Có lẽ mình là người
thành phố nên không bằng lòng với cuộc sống này chăng ? Người dân bản địa họ
vẫn vui sống, họ đâu có vốn liếng vàng bạc như gia đình mình. Rồi bà chặc lưỡi
: Phải mà người ta sinh ra lớn lên trên mảnh đất này, mọi thứ cứ như máu thịt
của họ vậy, người ta an bài với cuộc sống hoang sơ này. Còn chúng ta ? Rồi bọn trẻ có cố gắng thế nào cũng chỉ là
dân thành phố vụng tay vụng chân mà thôi.
Sau mấy đêm
thì thầm to nhỏ , Bố mẹ của Cường quyết định Trở về Hà Nội . Bọn trẻ được thông
báo, chúng nhẩy nhót hét vang rừng núi, thật là một sự kiện tuyệt nhất mà chúng
biết được sau bốn năm rứng rú, chỉ mai này thôi tiếng tầu điện leng keng sẽ lại
thôi thúc chúng, rồi cảnh chen chúc nhau đeo bám đuôi tầu lại đến với chúng . Chúng chưa kịp đi khoe
xóm làng bạn hữu thì Bố mẹ chúng đã gầm lên quát nạt : Chúng mày im ngay , gia
đình ta sẽ lẳng lặng về chứ không được nói ra với ai hiểu chưa. Cả mấy anh em
cường nen nét cụp mắt xuống vâng dạ,
nhưng ngay sau đấy chúng quay sang nhau cười những nụ cười vui sướng; Mai mốt thôi
Hà Nội sẽ lại là của chúng… Bố mẹ Cường thuyết phục người con nuôi : Hãy về Hà
Nội với Bố mẹ, rồi bố mẹ sẽ lo gả chồng cho con, Nhưng chị nhất định không về,
rồi chị thưa với bố mẹ của Cường : Thưa bố mẹ con rất cảm động tấm chân tình
của bố mẹ, con cũng muốn về xuôi với bố mẹ lắm, nhưng còn đẻ của con già rồi,
cũng không biết ngày nào đi theo ông bà, nên con xin phép được ở lại, thỉnh
thoảng có dịp con sẽ về xuôi thăm bố mẹ. Cuộc chia tay bịn rịn, Bố mẹ cường bàn
giao toàn bộ cơ ngơi lại cho chị ấy rồi tất cả lại gồng gánh đồ đạc lỉnh kỉnh
đi ra Phú Thọ để bắt tầu về Hà Nội , giã biệt bốn năm rừng núi .
Cả nhà đi bộ
một mạch qua đò rồi rồng rắn cả chục người ra ga tầu lấy vé về xuôi. Sân ga Phú
thọ thời chiến, lỗ chỗ những chiếc hầm tăng xê ở trên là những chiếc nắp tròn
được đậy hờ . Sân ga vắng bóng người, những nhóm người túm lại từng góc, vài
tốp bộ đội đang hối hả chuyển đồ lên các toa tầu, mấy toa hàng cũng đang được
công nhân bốc xếp chuyển lương thực lên. Sau mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng tiếng
còi tàu cũng hú lên một hồi còi báo hiệu, mọi người lục tục kéo nhau lên tầu,
chẳng hiểu người ở đâu ra mà đông thế, tiếng
gọi nhau í ới, tiếng dặn dò của kẻ ở người đi, những giọt nước mắt vội
vàng rơi trồi, vội vàng lau vội . Đâu đó trên toa tầu tiếng đàn ghi ta hòa cùng
các bài hát cách mạng vang lên , giọng
ấm áp, trầm hùng của các anh bộ đội : Trùng trùng quân đi như sóng , lớp
lớp đoàn quân tiến về… Cường thấy phấn khích tột độ, mấy anh em cứ nhấp nhổm
nhìn ra cửa sổ tầu rồi chỉ trỏ, có lúc lại hét lên cười khach khách, Cường liếc
về sau nơi bố mẹ cường đang ngồi im bất động, thằng em út của cường đang ngậm
vú mẹ, mắt lim dim, thỉnh thoảng nó nhớ ra lại nhay nhay mút mút, dòng sữa
trắng đục có lúc chảy tràn ra quanh mép nó…( Còn nữa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét