TRUYỆN NGẮN VUI ! Của : Lao Quangthau
MẤT TIỀN NGU !
Trên chuyến xe
từ đường Biên về . Ba anh em bạn ngồi trên chiếc xe bốn chỗ hiệu Toyota bon bon qua Đồng
Bành thì nhìn thấy một cô gái ăn mặc ra vẻ thư sinh tay xách chiếc ba lô. Chiếc
áo trắng đơn giản nhưng ôm chiết eo vừa khít, chiếc váy mầu xanh thẫm dài qua
đầu gối một chút.Cô gái cao ráo, da trắng nhìn từ xa đã thấy vào mắt rồi. A lái
xe quay xuống dưới bảo B và C : Này mấy cậu
cho cô em lên cho vui vẻ nhé. B và C đồng thanh : Ô zê . Thế là xe tấp
vào dệ đường . Ba anh đồng thanh : Cô em về đâu đấy ? Cô gái cười e ấp,
mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, cô trả lời :
Dạ em về trường …Ở Hà Nội ạ. Các anh cho em đi nhờ với ạ!. Anh A vội bỏ lái xuống mở cửa trên. Anh B , Anh C
nhanh tay hơn mở cửa dưới đỡ ba lô của em gái rồi bảo em ngồi vào giữa ghế. Anh
B còn ga lăng đỡ tay trên đầu cô gái sợ em nó bị cộc đầu vào thành xe . Anh A
tiu nghỉu lên xe nổ máy chạy.
Ngồi yên
vị trên xe cả ba anh bắt đầu giới thiệu về mình. Anh thì là giám đốc công ti xây
dựng, anh là chủ kinh doanh tư nhân, anh thì
làm nhân viên cao cấp… Cả ba anh đều đưa cho em sinh viên các vi dít của
mình. Và khoe làm ăn phát triển rất tốt. Anh B và anh C bắt đầu sờ mó và thám hiểm em sinh viên. Em sinh viên
giả vờ ngủ hết ngả bến anh B lại ngả sang anh C . Hai anh hết nắn ngực lại thám
hiểm phía dưới của em nó. Anh A nhìn qua gương chiếu hậu, thấy bức xúc không
chịu được mới tạt xe vào lề đường kêu buồn ngủ đòi đổi lái thế là anh C phải
lên cầm lái. Anh A tranh thủ tìm hiểu cơ thể em sinh viên. Cả ba anh được bữa
no nê mê tơi. Bởi một cô em nõn nà như mộng. Anh C vừa lái vừa nhấp nhổm nhìn
gương chiếu hậu đầy vẻ tiếc nuôi.
Xe chạy qua
Bắc Ninh thì em sinh viên đòi xuống. Cả ba anh đều tiếc rẻ hỏi : Sao em bảo về
Hà Nội cơ mà ? Em sinh viên bảo : Em còn chút việc ở đây, xong rồi em mới vào
trường. Bây giờ em xin các anh một triệu . Ba anh ngạc nhiên thắc mắc: Bọn anh
cho em đi nhờ không lấy tiền của em thì thôi sao em còn đòi tiền ? . Em sinh
viên mới bảo : Bọn anh cho em đi nhờ, nhưng cả ba anh đều du lịch trên người em
đến hai tiếng đồng hồ. em lấy vậy là rẻ. Còn các anh không trả em cũng được. em
có Cácvi dít của bọn anh rồi. Em sẽ đến công ti bọn anh nói chuyện. Cả ba anh
biết bị mắc nỡm em ca ve nên hùn nhau tiền đưa cho em nó, mặc cả mãi rút cục em
nó chịu cầm bốn trăn nghìn rồi chia tay các anh với nụ cười mãn nguyện. Lên xe
cả ba người không ai nói với ai câu nào. Mặt ai cũng thất thần chán nản. ( Hết
)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét