Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

SỰ TRỞ VỀ ....

SỰ TRỞ VỀ ....
13:24 17 thg 11 2009Công khai26 Lượt xem 41
 
    Cách đây năm năm , một người đàn Ông xách chiếc va ly từ Tiệp Khắc cũ trở về , xuống đến sân bay  Tân sơn Nhất , lòng nặng trĩu ngập đầy nước mắt . Dáng đau khổ và tiều tuỵ một mình một bóng đi về không ai mong đợi . Vâng anh bạn Tôi đấy một người đã vứt nửa đời người vào đất nước Tiệp , ở nơi đó có người vợ Tiệp và hai đứa con trai .  Tại sao Anh fải trở về mà lòng đau đớn không nguôi như vậy ? . Vâng vì vợ Anh chủ động đâm đơn li dị đồng nghĩa với mất hết tài sản , hai bàn tay trắng, toà án chỉ cho fép một tuần gặp con một hai lần mà fải đúng giờ . Thưa các bạn những đứa con lai nó không hề thương xót người cha da vàng đầu đen tí nào , khi Tôi còn ở bên đó đã từng nhìn thấy và nghe thấy rất nhiều chuyện về những đứa trẻ mẹ là người bản xứ nhưng có cha là Việt Nam, vì là con lai nên chúng đến trường học rất bị chúng bạn trêu trọc về gốc gác của chúng , vì vậy chúng căm thù cái người sinh ra nó và cái dòng máu Việt trong chúng .


     Thời đó Tôi nhìn những người có vợ tây thấy thương họ lắm, lạc lõng cun cút ngoài xã hội nhưng ở chính trong ngôi nhà của mình cũng như con ở vậy , buồn lắm . Tôi cũng đã chứng kiến khi anh chồng Việt Nam đi làm thì chị vợ ở nhà đón trai vào hành lạc, người chồng biết mười mươi nhưng cũng đành bất lực chấp nhận mà thôi . Lại nói về Anh bạn Tôi trước khi li dị chị vợ đã kịp hợp thức hoá toàn bộ tài sản sang tên chị ta nên Anh fải trắng tay. Ở  trong ngôi nhà đi thuê một thân một mình thì thật tàn nhẫn sau bao năm cống hiến cho vợ  cho con .

    Vâng cũng may gia đình Anh có chỗ đứng trong xã hội nên về nhà một thời gian ngắn Anh có việc làm ngay , Anh làm một chân trong công ty suất nhập khẩu thuỷ hải sản , nên đã đỡ buồn và kinh tế đã tốt lên , những lần Tôi vào Sài Gòn có việc,  đều gọi Anh ra hàn huyên tâm sự , nhìn Anh Tôi biết anh nhớ mấy đứa con lắm . Tuy anh bây giờ đã là người Tiệp muốn sang đó lúc nào cũng được, nhưng nỗi đau lớn quá , không dễ gì đối mặt .

    Chiều hôm qua Tôi nghe điện của bạn bè đi Tiệp về hẹn gặp mặt gấp , vì bận nên Tôi đến lúc sắp tàn cuộc vui . Điều bất ngờ lớn nhất là Tôi gặp thằng bé lớn nhà Anh, bây giờ đã là một chàng trai cao hai mét và đặc Tiệp. vẫn khuôn mặt mà mười mấy năm trước Tôi gặp nó lon ton chạy theo Bố Mẹ , vậy mà bây giờ đã là chàng trai 24 tuổi . Tôi thấy anh hạnh fúc lắm , nhưng trong sâu thẳm nỗi buồn sâu nặng đeo bám anh Tôi biết điều đó .  Tôi mời mọi người về cơ sở massa của Tôi , cốt để cho thằng bé nó biết bạn bè của Bố nó cũng không đến nỗi nào , sau khi thưởng thức trương trình ở chỗ Tôi , lúc ra Tôi hỏi nó, thì nó cười và bảo tuyệt vời . khi chia tay hai Bố con , Tôi muốn trưa ngày hôm sau mời riêng họ  đến chỗ của Tôi vì tầng một có quán ba của một anh chàng người Fáp lấy vợ Việt mới mở . Họ đồng ý .

    Ngày hôm nay là mùng một chúng Tôi đi lễ chùa đến ba giờ mới xong. Tôi gọi điện và mời hai bố con đến , đường fố Hà Nội vào tầm chiều đi lại quả là cực hình , cuối cùng cũng gặp được nhau , sau vài chầu bia tươi Tôi hỏi nó ; Mày có bao giờ nhớ về người Bố của Mày ở Việt Nam không ? Nó cười và bảo có, nhưng Bố nó bảo luôn nó nói vậy thôi chẳng bao giờ nó thể hiện hay là nói nhớ Bố cả . Vâng cũng dễ hiểu thôi cách đây năm năm thì chính chúng cũng muốn tống cổ Bố nó ra khỏi nhà đấy thôi . Anh bạn Tôi bảo , Anh fải mua vé và làm giấy tờ cho nó sang đây đấy. Ồ ! là như vậy. nếu anh không làm như vậy thì cũng chẳng bao giờ nó về Việt Nam cả. Anh và tôi đều công nhận điều đó . Anh còn bảo sang năm cho thằng thứ hai về chơi tiếp , trong hai thằng, thằng nào thích ở lại làm ăn thì ở lại. anh nói anh đang dụ chúng nó ở lại . Thằng bé này đã về Việt Nam gần một tháng đều ở trong Sài Gòn .  cái tầm này Bố nó cũng tương đối khả giả rồi . và bạn bè Bố nó, họ hàng cũng vậy. Nên cậu ta có vẻ khoái lắm. 

   Trong sâu thẳm người Cha vẫn thầm mong ước con mình sẽ nghĩ đến Cha nó nơi đất Việt , cố nuôi hi vọng một trong hai đứa sẽ có đứa yêu tổ quốc này, thật khó lắm thay, Tôi không dám nói hay bình luận hơn nữa , nhưng điều mừng nhất là khi nó trở về Tiệp nó sẽ nói và sẽ có ấn tượng tốt về quê Cha nó , hy vọng nó sẽ kể với chúng bạn , mọi người rằng Cha nó cũng đang sống rất đàng hoàng và rằng người dân Việt Nam rất chịu khó làm việc, kiếm tiền và họ cũng rất biết tiêu tiền . Sau khi chia tay , để mai Bố con anh lại vào Sài Gòn, lòng vẫn bâng khuâng , có fần bùi ngùi, thương cảm tấm lòng của người Cha Việt, còn bao người Cha nữa , bao nhiêu đứa con lai nữa có được ngày hôm nay, một cuộc đoàn tụ tuy chưa mĩ mãn !.

                                                            
                                    Hai bố con gặp nhau !
                                           
                                             
                                                  
                                              
                               Chụp với nhân viên của Lão .
                                                    
                         Chụp với nhân viên của Lão.
                                                     
                                                         
                          Thằng bé chụp cùng Lão và nhân viên của Lão .
                                                          
                            Chụp cùng các Bạn đi Tiệp cùng.
                                                              
                                                                

4 nhận xét:

  1. Hy vọng hai cậu con lai của bạn Lão biết được câu cổ ngôn của người Việt " Cóc chết ba năm quay đầu về núi ". Và sớm quay về Đất Việt lúc còn là "Cóc thanh niên ". Để câu chuyện này kết thúc có hậu. Vậy thực tế đến bây giờ cha con đã đoàn tụ trên quê cha, đất tổ chưa !?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Bạn đã chia sẻ. từ lúc Lão viết bài này. hai đứa con đã quay lại một lần nữa rồi.Bạn ạ.

      Xóa
  2. Mà Lão đang ở nước ngoài hay sao mà giờ VN đang là 15h48, trên bloge lại báo là 00h46 ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lão đang ở Hà Nội thôi. giờ giấc họ tính theo giờ quốc tế Bạn ạ.

      Xóa