NHỮNG CÂU TRUYỆN NGẮN ĐẾN NHÓI LÒNG !
Chùm
truyện ngắn này lão đọc xong mà thấy nghẹn lòng , xót , đau cho cái sự
đời, cho tình đời đen bạc ! Vậy nên Lão cóp nguyên văn từ nhà Bloger
Ngọc ( VƯỜN XƯA )
http://blog.yahoo.com/_47WYJPCTAK5CIJTDXRRT4I2Q3A/articles/977607/index
Những
câu chuyện này Ngọc sưu tầm chủ yếu từ blog của chủ nhân Khotinh-05. Đó là những
truyện ngắn mà theo chủ nhân "đọc xong cay mắt quá". Xin
được giới thiệu cùng các bạn chùm truyện ngắn rất có ý nghĩa, để lại cho người đọc nhiều suy ngẫm này nhé!
Những
câu chuyện này Ngọc sưu tầm chủ yếu từ blog của chủ nhân Khotinh-05. Đó là những
truyện ngắn mà theo chủ nhân "đọc xong cay mắt quá". Xin
được giới thiệu cùng các bạn chùm truyện ngắn rất có ý nghĩa, để lại cho người đọc nhiều suy ngẫm này nhé!
Lòng tin
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây! ...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá! ...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho.
Nhạt
Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.
Ngày
ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng
hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.
...Ngày
nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra
bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo, kể từ
cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá nhạt.
Nhạt nên người ta không ăn của ông nữa...
Đưa đón
Nội từ quê vào thăm, mang quà quê vào cho cháu, nào là bánh đa gạo nếp, có cả chục trái dừa khô.
Thấy nội lỉnh kỉnh vất vả, con trách bố: "Sao không đón nội?" Bố bảo: "Bận quá!"
Ngoại
nước ngoài về thăm quê. Các cậu, dì thuê hẳn một xe ôtô đi đón. Bố cũng
đóng cửa hàng nghỉ buôn bán vài hôm, để cùng đi đón ngọai. Bố bảo: "Ai
cũng có mặt, bố không đi ngoại trách...."
Lời cuối
Chuông điện thoại reo vang, giật mình, như cái máy, tay bật đèn đầu giường, mắt nhìn đồng hồ: 12 giờ 20 đêm. Chờ đến tiếng thứ ba mới nhấc điện thoại. Giọng thằng em từ quê nhà lạc lỏng, buông xuôi :
- Má xấu quá rồi, không còn biết gì nữa! Anh nói với Má vài tiếng đi!!
Tôi tuyệt vọng :
- Má đâu còn nghe được!?
Thằng em nài nỉ :
- Anh nói với Má vài tiếng đi, Má còn chờ anh đó!!
Tôi nghẹn ngào trong điện thoại như một lời tạ tội :
- Má ơi, con không về kịp, thôi Má hãy đi đi, đừng chờ con nữa.
Mười lăm phút sau, chuông điện thoại lại reo vang, giọng thằng em não ruột: "Má đã ra đi!"
Chuông điện thoại reo vang, giật mình, như cái máy, tay bật đèn đầu giường, mắt nhìn đồng hồ: 12 giờ 20 đêm. Chờ đến tiếng thứ ba mới nhấc điện thoại. Giọng thằng em từ quê nhà lạc lỏng, buông xuôi :
- Má xấu quá rồi, không còn biết gì nữa! Anh nói với Má vài tiếng đi!!
Tôi tuyệt vọng :
- Má đâu còn nghe được!?
Thằng em nài nỉ :
- Anh nói với Má vài tiếng đi, Má còn chờ anh đó!!
Tôi nghẹn ngào trong điện thoại như một lời tạ tội :
- Má ơi, con không về kịp, thôi Má hãy đi đi, đừng chờ con nữa.
Mười lăm phút sau, chuông điện thoại lại reo vang, giọng thằng em não ruột: "Má đã ra đi!"
Ba
Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghĩ cho khỏe.
Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.
Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghĩ cho khỏe.
Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.
Ba
Học
lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì
thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến
chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe
đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối
năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho
tôi một trăm ngàn, ba hỏi: "Có dư đồng nào không con?” Tôi đáp: “Còn dư
bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp: "Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư
như lần trước thì có tiền mà sửa”.
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…
Cha tôi (Nguyễn Minh Hiếu)
Mẹ
bỏ đi theo người khác. Cha ở vậy nuôi chúng tôi. Hơn 20 năm. Tôi và anh
Hai đều có gia đình. Ngòai 60, bỗng cha tôi dường như trẻ lại. Ông năng
chải chuốt, đi lại và xài tiền nhiều hơn. Chúng tôi nghĩ ông có nhân
tình và đối xử có phần nghi ngại. Ông vẫn không nói.
Tôi
tìm đến bệnh viện, quyết định cho người tình của cha tôi một trận. Chợt
tôi lặng người đi vì người cha đang chăm sóc là mẹ. Thấy tôi, ông gượng
nói : "Ba sợ các con còn giận mẹ..."
Ngày cưới của cha
Anh hai làm ở thành phố, tổ chức đám cưới luôn trên ấy. Ba vượt hơn 200 cây số đường quành quả các thứ lo đám cưới cho anh.
Anh kế, rồi đến đám cưới tôi, ba lo lắng đến từng chi tiết, cả đến cách lạy, cách đi đứng như thế nào cho phải đạo...
Mẹ
mất sớm, ba sống cô đơn hàng chục năm. Khi các con đã yên bề cả, ba đi
thêm bước nữa. Ngày cưới của ba, cả ba anh em tôi đều viện cớ vắng
mặt...
Ước mơ
Chị mua giùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số, con muốn cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...
Con người vẫn thế - thói đời thế thôi !!!
cha mẹ hy sinh tuổi xuân tần tảo cho các con .
thế mà..........
buổi sáng cà phê lão ơi.!
비타민 같은 향기로움이 시길 기원합니다. -불변의흙-
mong xinh nha lao
Mong tat ca moi binh yen cho nhung con nguoi bat hanh
mong nhung su tha thu cho ke vo tam
mong niem vui cho nhung nguoi dang co noi buon...
ngay vui....lao nhe
행복을 전해줄 수 있다면 나도 또한 행복한 사람일 것입니다. 늘~
건강하세요... -불변의흙-
uhm, nếu sống chậm lại 1 chút, chú ý quan sát quanh ta nhiều chút, thì những chuyện này đang diễn ra ngay đây thôi !
Có lẽ mình chẳng làm được gì nhiều hơn,ngoài sự cảm thông LÃO nhỉ ?!
Nhưng dù sao ( cảm thông ) như vậy vẫn hơn......!
Tôi cũng thường làm vậy !
Chúc vui nhé LQT ơi ?!
ngày mới e qua thăm và chúc a một ngày an vui ,may mắn a nhé
Thì ra, gần nửa đời cầm bút, tôi mới ngẫm ra rằng: Viết ngắn thật không dễ chút nào!
Cảm ơn con sư tử của Blog Việt đã cho đăng lại những câu chuyện này!
Chúc một đêm không mất ngủ, thưa Lão QT.
Cám ơn anh đã có công sưu tầm và giới thiệu. Em cũng xin save về mấy web và tôn trọng bản quyền tác giả. Chúc anh hạnh phúc!
dù nước mắt rớt trên vành môi!!!
Đọc xong cay mắt quá.
Tôi đã khóc thật lão ạ,sao nước mắt cứ chảy xuôi lão nhỉ?
Chuc Anh đêm an lanh nhe!
Than quy!
Toàn những chuyện đọc xong thấy nhói lòng!