Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

HĨM ƠI HĨM À ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau. Phần 1

HĨM ƠI HĨM À ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau
 Phần 1


     Bà Nhâm cứ bắt đầu vào giấc ngủ sâu là lại giật mình tỉnh dậy. Mấy đêm rồi bà bị vậy. Khi giấc ngủ chìm dần vào vô thức là bà thấy có đứa bé cứ kéo tay bà mà lôi đi , nó không nói năng gì cả, thân hình mỏng manh bé xíu phất phơ . Rồi bà giật mình toát mồ hôi lạnh. Quái lạ; Có điềm gì đây !. Sao đứa bé nó cứ về lôi mình đi đâu vậy ? Sáng ra bà ngồi khoanh chân trên chiếc ghế giả da, bà đưa tay với chiếc ấm giỏ,  mở nắp rồi lấy chiếc ấm tích rót ra chiếc cốc nhựa mầu hồng nhạt đã cáu đen . Mầu nước vối hãm lâu đặc sánh nâu sậm. Bà Nhâm chiêu một ngụm rồi nuốt đánh ực. Bà nghĩ trong đầu ; Chắc có chuyện rồi, nhất định là vậy. Đã hơn sáu chục năm sống trên cõi đời này, nhiều lần linh tính mách bảo bà đều đúng. Bà vội đứng dậy tất tả đi sang nhà ông Nam là anh trai bà cũng là bố của con Tâm. Vừa dợm chân nơi bậc cửa tam cấp của gian nhà cấp bốn cũ kĩ. Bà đã hắng giọng : Bác cả có nhà không đấy ? Ông Nam ngồi gian giữa một chân chống lên ghế một chân duỗi dưới đất , lưng hơi ngả ra sau chiếc ghế gỗ mộc đã cũ mầu thời gian. Ông đang thư thả nhả khói , tay vẫn cầm chiếc điếu với chiếc đóm, mắt lờ đờ vì say thuốc. Nghe bà Nhâm réo tên mình ông Nam hơi giật mình; Quái lạ , sao cái bà này có việc gì mà réo mình sớm thế. Rồi ông quay qua cửa vừa lúc bà Nhâm bước vào trong nhà . Ông Nam nhìn bà em hỏi : Có việc gì mà bà vội vã thế ? Bà Nhâm ghé mông ngồi lên chiếc ghế đối diện với ông Nam rồi thẽ thọt nói : Bác ạ , mấy đêm nay em mơ lạ lắm, cứ như có điềm xấu gì đó. Ông Nam sốt ruột nói : Thì điềm gì bà kể ngay tôi nghe nào : Dạ em cứ thấy có đứa bé con nó túm tay em lôi đi bác ạ, mấy đêm nay cứ nằm vừa chợp mắt là lại thấy nó về. Em tính sang rủ bác lên thành phố tìm mẹ con con Tâm xem chúng có chuyện gì không !  

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2016

NHÌN VẬY MÀ KHÔNG PHẢI VẬY !

                                      

 Ngày hôm qua , Lão vất vả mới chụp được mấy kiểu ảnh của cậu khuyết tật này. Để rồi hôm nay rủ nhà Thơ Ái Nhân Thi Sĩ đến tận nơi khảo sát . Chỗ cậu ta ở cũng dễ tìm, vì cùng địa bàn với Lão và Nhà Thơ Ái Nhân. Trước khi vào nhà cậu ấy. Chúng tôi đã vào quán nước gần đấy để hỏi qua, nói chung họ đều nói bóng gió là nên tài trợ cho người nào có hoàn cảnh thật khó khăn hơn. Rồi bác ấy kể vợ chồng nhà này thuê nhà ở đây mấy năm rồi. mấy năm trước người vào làm từ thiện phải xếp hàng vào vì đông quá, có lúc chin mười giờ tối vẫn có cặp vợ chồng đứng tuổi mang đồ đến tặng. Rồi có người thì nói tối vợ chồng nà đó bỏ tiền ra đếm có hôm kiếm cả triệu bạc.

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

MƯA RÀO ! Phần kết. Truyện ngắn của Lao Quangthau.

MƯA RÀO ! Phần kết. Truyện ngắn của Lao Quangthau.



    Buổi sáng. Cả nhà đang bận rộn với những mẻ hàng để kịp giao cho khách hàng thì Toàn thấy con bé Yến Thập thò ngoài cửa , nó vẫy Toàn ra rồi dúi vào tay Toàn lá thư được gấp lại bằng giấy ô li nó bảo Cái Thúy gửi cho anh đấy. Nó ngồi ngoài phố đợi anh đấy, nói rồi nó chạy vụt ra ngoài, nhìn dáng  mập mạp của nó chạy mà buồn cười. Toàn mở  tờ giấy ra đọc. nét chữ ngoằn ngoèo được viết bằng máu : “Anh Toàn, em xin anh tha lỗi cho em. Em chỉ yêu mình anh thôi, nếu anh bỏ em em chết mất. Kí tên ; Thúy.” Toàn xem xong gấp nó lại rồi cho vào túi quần, mặt vô cảm quay vào nhà làm việc tiếp. Gần trưa khi mọi việc của gia đình đã xong. Toàn ra ngoài cửa đứng thấy con Yến chạy lại nói : Anh ơi con Thúy nó vẫn ngồi ở Nhà Trẻ đợi anh đấy, nó khóc sưng cả mắt. Cái mặt của Yến làm Toàn thấy thương nó, khổ; Vì bạn mà vất vả theo nó. Yến có thân hình hơi đẫy đà , nhưng được bộ mặt rất tây, nét như người Tây á vậy. Trong số mấy đứa chơi với nhau thì cái Yến là ngoan ngoãn hiền lành nhất . Mang tiếng là gái Khâm Thiên nhưng nó khác hẳn chúng bạn. Toàn nghe thấy cái Yến nói con Thúy vẫn đang ngồi khóc đợi Toàn thì toàn nói với Yến : Em bảo nó về đi, anh nhìn thấy nó chỉ muốn cho nó vài cái tát thôi. Nói rồi Toàn đi vào nhà , mặc bọn Yến bơ vơ ở ngoài.

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

MƯA RÀO ! Truyện ngắn của Lao quangthau

MƯA RÀO ! Truyện ngắn của Lao quangthau ( Truyện này xảy ra vào đầu những năm tám mươi của thế kỉ 20 )
 Phần1


  Vừa học đàn xong Toàn chào mọi người trong gia đình của thầy dậy đàn .Vội bước ra ngoài cửa . Vừa từ trong căn nhà tối u ám , chật chội . Toàn thò đầu ra ngoài thấy bầu trời cũng tối sầm lại rồi roạt roạt, ào ào, những đợt mưa rào mùa hạ quất thật nhanh, như đang nô đùa đuổi nhau . Bà cụ mẹ của thầy giáo vội vã dọn hàng, mấy người trong nhà cũng chạỵ ra, người thì che đậy, người thì bưng bê. Cả cái ngõ chợ Khâm Thiên bị cơn mưa rào quái ác làm cho nhốn nháo. Toàn lúng túng với chiếc xe đạp, áo mưa lại không có. Thầy dậy đàn thấy vậy liền nói : Đợi thầy vào lấy áo mưa cho. Toàn vội nói : Thôi thầy ạ, em sang bên nhà người yêu em bên ngõ Cổng Trắng có một đoạn thôi. Thầy giáo nói : Từ đây sang đó cũng ướt hết đấy. Toàn bảo : Vâng em chào thầy. Rồi Toàn lên xe cắm cúi phóng ra khỏi ngõ chợ. Mặc cho những đợt mưa chạy qua chạy lại đáp rát mặt, một tay gạt nước mưa trên mặt. Toàn  cố phóng nhanh trên chiếc xe Pơ Gio mầu copal .

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

BẢ CHUỘT ! ( Mục người Việt xấu tính )

BẢ CHUỘT ! ( Mục người Việt xấu tính )
 Truyện của Lao Quangthau.



   Trưa nay ngồi quán trà quen . Đang nhâm nhi chén trà nóng thì  anh bạn bán dạo đi qua, lão hỏi với ; Có bả chuột không? Anh ta dừng chiếc xe đạp cồng kềnh đủ thứ. Đằng sau còn có chiếc tủ kính có đủ các loại hàng. Mấy người ngồi  uống trà gần lão mới nói : Anh cứ lấy loại nước ấy, chỉ một tí là đi tong ngay. Nghe tư vấn vậy lão lấy mấy lọ nước. Anh bán hàng mang thuốc vào đưa cho lão rồi nói : Em chỉ bán thuốc chuột thôi đấy nhé. Còn em không chịu trách nhiệm gì đâu. Lão thấy lạ mới trả lời :Thì tôi mua đánh chuột chứ làm gì . Anh bán bả chuột mới kể : Tháng trước em bị một vố thế này ; Em hay bán trên chợ Bưởi . Hôm đó có một ông gọi em lại hỏi : Này chú , bả chuột của chú có đánh được chó không ? Em mới trả lời : Người còn chết thì chó nhẹ tênh ông ạ.

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

CÁT BỤI ! Truyện ngắn của Lao Quangthau

CÁT BỤI !  Truyện ngắn của Lao Quangthau



Chỉ còn mây ngày nữa là đến tết Nguyên Đán rồi. Huyền sức cũng đã cạn . Cơ thể chỉ còn hơn hai mươi kí. Mỗi khi đi lại chân phải lết lết rồi. Cái bụng chướng lên  gồ ra như có chửa năm tháng vậy, nên nhìn người cô có vẻ hơi kì dị. Hôm nay Huyền vui lắm, rút cục cái mong mỏi đợi chờ từng ngày đã được đền đáp; Hùng đã ra tù. Vừa ra khỏi trại là Hùng mò xuống bãi gặp Huyền ngay. Hai người nhìn thấy nhau mừng mừng tủi tủi. họ kéo nhau lên cái gác xép nhỏ xíu, ẩm mốc hôi hám là vương quốc của Huyền kể từ ngày dừng chân chốn giang hồ. Vậy  là năm năm đằng đẵng trong tù  nhờ cố gắng  cải tạo tốt, cộng với gia đình chạy trọt nên từ tám năm tù Hùng chỉ phải ngồi năm năm. Hai người ôm chặt nhau, mùi hôi từ cơ thể Huyền do lâu ngày không tắm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự nhớ thương của Hùng. Hùng nói với Huyền: Tôi nhớ cô lắm, biết là cô đang bị bệnh nặng, nên mong ngày mong đêm để được ra , lúc nào cũng lo chỉ sợ không còn gặp được cô. Huyền nghe Hùng nói vậy cô nhìn  vào mắt Hùng đầy âu yếm rồi nói : Ông tưởng tôi dễ đi thế hả. Tôi cũng phải đợi ông về bằng được chứ. Nghe Huyền nói xong Hùng ôm ghì cô vào lòng. Người Huyền chỉ còn là bộ xương dính liền vào da. Mầu da đen xỉn  của cô nay còn thêm ánh vàng của bệnh ung thư gan giai đoạn cuối nữa. Tuy  nằm ôm Hùng đấy, nhưng trong cơ thể đang quặn lên từng đợt, nhiều lúc cô đơ cả người cố gồng cho cơn đau mau qua đi. Hùng hôn lên đôi môi đã héo hắt không còn che được hai hàm răng  phô ra, hốc mắt Huyền cùng sâu hoắm. Nhìn như chiếc đầu lâu đã khô vậy.

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

BẨY THÁNG MẶN NỒNG ! Phần kết.Truyện ngắn của : Lao Quangthau

BẨY THÁNG MẶN NỒNG !  Phần kết.Truyện ngắn của : Lao Quangthau



  Mới bảnh mắt, bà Dũng đã nghe bọn con cháu nó kháo nhau; Tối qua thằng Thạch bị ăn đòn, trong lòng cảm thấy có chút hối hận. Bà Dũng gọi thằng Thuận đưa mình đến trụ sở công an xã. Bà viết đơn bảo lãnh xin cho Thạch được về. Phớt lờ những lời nói răn đe của bà Dũng. Thạch lấy xe máy đi một mạch đến nhà Nương. Nương nước mắt lưng tròng cô thấy thương Thạch quá. Cũng vì thương cô, muốn cho cô một danh phận rõ ràng mà anh bị gia đình ngược đãi như vậy. Nhìn mấy vết sưng tấy ở ngực Thạch cô thấy xót xa, sao người ta lỡ ra tay đánh người vô tội như thế. Cô hôn vào mấy vết bầm đỏ đó, nước mắt nóng hổi rơi xuống vết đau, Thạch thấy  nhẹ nhõm hẳn. Anh quay qua ôm cô thật chặt vào lòng. Tình yêu của mình là đây, cuộc sống của mình cũng là đây. Cảm ơn trời đã cho Nương đến bên đời mình. Thạch hôn ngấu nghiến Nương , hai người quấn chặt nhau trong yêu thương tột độ. Hai cơ thể như khao khát hơn, cùng rung lên những rung động thể xác , hình như trong khổ đau họ càng thấy hứng tình hơn, những rung động, co bóp làm cả hai đều rã rời.