CHỢ THỊT ! ( Dẩn Dẩu Trê ! ) Truyện ngắn của
Lao Quangthau. Phần 8.
Thằng
Dũng chính thức sang ở với Liên, chúng phớt lờ việc thằng Phấn chồng nó vẫn tồn
tại. Thằng Phấn là người Thổ làng , người cao ráo đẹp trai, hiền lành, nhưng bị
nghiện. Phấn là đứa liều lĩnh, dám làm tất cả , nhưng luôn tỏ ra điềm đạm, Nhà
ở sát Bằng Tường. Bố mẹ Phấn cũng hiền lành , Bố Phấn trước là thầy giáo, nên gia
đình rất nề nếp, vậy mà Phấn lại nghiện, tuy vậy cậu không hề bê tha. Cái xóm
nghèo đất cằn sỏi đá may còn có cái đường biên kéo lại. Hai ông bà ở nhà trông
thằng con chung của Liên và Phấn , bà cụ vẫn làm ruộng vườn kiếm chút rau chút thóc chứ không muốn phụ
thuộc vào Liên. Ông giáo chân bị khập khiễng, cứ chiều chiều hay đưa thằng con
ra Pò Chài chơi. Thằng Dũng và Liên cũng chẳng cần ý tứ gì. Thậm chí Dũng còn
bế nựng thằng bé. Ông cụ thấy thế cũng lờ đi, có điều từ đấy ông không ra
thường xuyên nữa.
Từ
lúc Dũng bước chân ra khỏi quán của Bình , nó ở hẳn bên quán của Liên, Hai đứa
sống như vợ chồng, thằng Phấn vẫn đến và
làm những công việc của Liên giao, mỗi khi nhìn thấy Bình nó vẫn chào hỏi bình
thường, chỉ có Bình là cảm thấy ngại không biết ăn nói thế nào với nó về chuyện
của thằng Dũng, chí ít nó cũng từ nhà Bình mà ra. Từ bữa đó Liên cũng trở mặt
với Bình luôn. Hai đứa công khai tuyên bố với mọi người sẽ di cho Bình hết đất
sống. Bình nghe vậy cũng chỉ cười khẩy ; Tuy chúng nguy hiểm thật nhưng với
quan hệ của Bình từ đường biên vào đến sâu trong lục địa thì chúng có muốn hại
bình cũng chẳng hại được. Bình luôn cảnh giác khi cho nhân viên ra ngoài đi
khách , lúc nào cũng có thằng Lung đi kèm. Thời kì xuôi chèo mát mái không còn
nữa. Chị Oánh là người Bình tưởng như thân thiết . Thì cũng xin nghỉ việc, Chị
lấy lại một cửa hàng, bắt đầu rủ rê lôi kéo nhân viên của Bình sang đó.
Hương
là người con dâu của chị Hoàn, Chị Hoàn có thời làm thuê cho gia đình Bình ,
hai vợ chồng nó mới có một đứa con gái được mấy tháng tuổi. Chồng Hương tên Hà
người thấp nhưng trắng trẻo đẹp giai , mồm lại rất khéo , nên cậu luôn có vài
em bên cạnh. Gia đình cũng chỉ đủ ăn, nên Hà tham gia vào đường dây bán lẻ ma
túy, Nhà cậu lúc nào cũng người ra kẻ vào tấp nập . Nơi nhà Hà ở vẫn như làng ,
nên ít ai để ý. Tường xây cao cây leo phủ quanh nhà , ngôi nhà mang cảm giác
lạnh lẽo, cách biệt. Bà Hoàn biết việc làm của con trai mình, bà phớt lờ đi
không ngăn cản gì. Nên Hà càng làm tới. Buổi sáng có tiếng gọi Hà , cậu ngó qua lỗ cửa hỏi
: Ai đấy ? . Rồi Hà nhìn thấy mặt thằng
mọi khi vẫn lấy thuốc. Hà vui vẻ mở cửa cầm thuốc đưa cho nó, cũng là lúc Công
An hình sự ập vào. Khám xét nhà của Hà còn mấy chục tép nữa. Hà ra hiệu cho
Hương lại gần rồi nói nhỏ: Em đang nuôi con nhỏ, em nhận tội cho anh, họ sẽ cho
em tại ngoại, rồi anh sẽ chạy cho em. Hương nghe chồng nói vậy thì gật đầu,
đứng ra nhận số hàng đó. Hương bị bắt lên đồn để hoàn tất hồ sơ, rồi họ cho về
vì có con nhỏ. Hà nghiễm nhiên thoát tôi.
Bà
Hoàn sang nhà Bình xin số điện của Bình . Hai mẹ con bà gọi điện cho Bình,
trình bấy hoàn cảnh và muốn gửi con dâu của bà sang bên Bình, lúc nào lo xong
án thì đón nó về. Bình gật đầu ưng thuận, bảo thằng Hà Đưa vợ nó lên đường
biên. Bình cho người đón hai vợ chồng Hà sang bên cửa hàng. Bình lần đầu biết
mặt vợ Hà, con bé cao ráo, nhưng mặt thì thẩm mĩ hoàn toàn, nhìn lộ rõ, sắc đẹp
chỉ được cải thiện hơn một chút, được cái da trắng kéo lại. Thằng Hà ở lại chơi
một ngày rồi quay về. Trước khi về nó bảo với Bình : Em gửi nó ở đây, sau này
tốn kém thế nào em sẽ thanh toán với Anh. Bình bảo : Mày cứ về đi, tao coi nhà
mày như người trong nhà , không phải lo nghĩ gì. Hương ở nhà Bình, chỉ ăn chơi
rồi đi buôn chuyện khắp nơi cũng chẳng
phải làm gì. Được vài tháng thì Hương nghe chị Oánh cộng với mọi người nói vào
. Thế là Hương đi khách. Trước khi làm gái Hương cũng nói với Bình: Anh ạ, em ở
bên này chẳng biết bao giờ mới được về, em muốn làm để có đồng ra đồng vào.
Bình bảo tùy em thôi, nhưng đừng để thằng Hà nó trách cứ anh. Hương nói : Anh
yên tâm đi có gì em sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Em làm thì anh cứ thu một
nửa coi như em ăn chia với anh, vì còn ăn ở ở đây. Bình gật đầu đồng ý : Cũng
phải thôi em ở đây không làm gì thì anh không nói , còn em đã làm việc thì làm
vậy cũng đúng .
Riêng
Hương vì là người trong nhà cũng như thằng Dũng, nên Bình không quản, nó muốn
làm gì thì làm. Những lúc Hương bị bệnh xã hội, Bình lại kêu thằng bán báo gốc
Thanh Hóa , về Việt Nam mua hộ thuốc để tiêm cho Hương. Đúng là người làm sao,
của chiêm bao là vậy. Hương mặt mũi không xinh xắn, môi dày lại rộng, đôi lông
mày đen sì . khi Hương cởi quần cho Bình xem tình trạng bệnh tình, thì Bình
thấy choáng. Sao của Hương lại kì dị như vậy ; Thảm cỏ xanh rì kéo từ chân rốn
xuống sau hậu môn. nó che kín hết tất cả. Nhưng điều đặc biệt nhất là; Khi Bình
vén mớ cỏ sang hai bên, thì thấy một
thứ nổi gồ gồ lên, thâm thâm hồng hồng lộ
hai cái môi trong quá dài chúng quấn lại thành một cục, Bình cầm lên kéo thử
thì nó dài đến hơn chục phân. Nhìn thật kì dị. Khi chị Oánh xin nghỉ việc để mở
quán. Chị cũng lôi kéo Hương sang đó làm. Hương có nói với Bình : Anh ạ, em xin
phép sang bên chị Oánh ở, bên đó ít người nên em thuê một phòng bên đó cho tiện
việc sinh hoạt. Bình nghe vậy gật đầu đồng ý chỉ nói : Vậy cũng được, có điều
em phải giải thích những việc này với mẹ chồng và chồng của em. Hương gật đầu
rồi nói : Vâng , anh yên tâm đi em sẽ tự chịu trách nhiệm . Bình nghĩ ; Thế là
hai đứa được gia đình chúng gửi gắm vì trốn nã đều đã ra khỏi nhà.
Hương
sang nhà chị Oánh được ít hôm thì thằng Hà sang thăm vợ nó. Khi nó biết là
Hương đã làm gái từ lâu, nó sang gặp Bình; Nó trở mặt ngay, nó bảo : Ông Bình, Tôi gửi vợ tôi cho ông ,
nhờ ông trông nom hộ, vậy mà ông để nó làm gái. Đã là người nhà mà ông còn ăn
chia với nó. Ông phải trả lại hết số tiền mà ông đã ăn chia với nó. Hóa ra ông
bắt nó làm đĩ để ông lấy tiền à? Bình nghe vậy thì cơn điên nổi lên. Bình nghĩ
trong đầu ; Mẹ cha quân ăn cháo đá bát, Ngày trước nó cũng làm gái rồi mày gặp
nó , rước nó về làm vợ , Mày bán ma túy rồi đổ cho vợ nhận tội. Mày đưa con vợ
mày sang cho tao nuôi không công cả năm trời, mày hứa với nó là cứ sang Trung
Quốc ít hôm, anh chạy án xong thì đón em về. Mày đã không chạy án lại còn lôi
con khác về ở. Âý vậy mà còn lên giọng với ông. Nghĩ vậy Bình Bảo: Con vợ mày
nó tự nguyện làm việc đó, của nó nó giữ làm sao tao quản được. Mà mày đã chửi
vợ mày sao còn sang đòi cả tiền ăn chia của vợ. Thế tao nuôi nó không công cả
năm trời tao có tính không ? Lúc nó làm ra tiền nó tự nghuyện đưa tao, nó bảo
đỡ cho tao tiền ăn ở , trước đấy tao nuôi không, tao có lấy đồng nào đâu .
Thằng Hà vẫn giọng cùn , chắc nó nghe bà Oánh với Con Liên thằng Dũng xúi vào
nó nói tiếp : Tôi không biết , ông phải trả hết tiền nó đã chia cho ông, Còn
không cẩn thận tôi sẽ tố cáo ông rồi triệt đường ông không về Việt Nam được
nữa. con Hương ngồi đấy không nói một lời, kệ cho chồng nó nói Bình. Bình lửa
giận bừng bừng xẵng giọng nói : Đúng là bọn mất dậy, rồi Bình nhìn Hương nói :
Em tự nguyện làm , rồi em nói em chịu trách nhiệm với gia đình em. Vậy sao bây
giờ em không nói gì vậy ?. Con Hương cắm
mặt xuống rồi nói lí nhí : Thì em cũng nghĩ là làm theo đúng luậtt là phải ăn
chia những anh Hà nói anh ấy và mẹ anh ấy đã nhờ Anh thì sao anh lại lấy tiền
ăn chia của em. Bình nghe Hương nói vậy thì nói : Vậy em tính xem em đã chia
cho anh bao nhiêu. Thằng Hà nhanh nhẩu nói : Nó bảo còn triệu bẩy nữa. Bình rút
tiền ra trả cho Hương rồi nói : Cút mẹ chúng mày đi, tao không muốn nhìn thấy
mặt chúng mày nữa. Thằng Hà cầm mớ tiền mặt tươi rói. Hai đứa dắt nhau về
phòng.
Về
đến phòng Con Hương nói với chồng: Anh làm quá như vậy làm gì , em ăn ở đấy bao
lâu , ông ấy có tính toán gì đâu. Thằng Hà nói lại : Em ngu bỏ mẹ, việc gì mình
phải chịu thiệt, nó đã nhận giúp đỡ em mà. Em chê tiền à. Nói rồi thằng Hà tốc
váy con Hương lên, có kéo tuột cái quần con xuống rồi lẳng vào một góc. Nó vục
mặt vào cái chỗ mà mới tháng trước Con Hương còn nhờ Bình Tiêm và bôi thuốc
diệt sùi mào gà, Thằng Hà theo thói quen , ngậm hai cái dải thịt thâm thâm kéo
dài ra , rồi ngậm vào , lấy răng nhay nhay nhẹ. Con Hương cũng không kìm được
nữa ghì chặt đầu thằng Hà xuống, Thằng Hà mải miết lặn ngụp trong cái đống bầy
nhầy đó , rồi nó chồm lên người con Hương ; Cái khúc củi của nó ngắn một mẩu
chỉ làm cho Hương cảm thấy nhột nhột tê tê . Con Hương miệng rên ư ử theo bản
năng , nhưng trong đầu nó đang nghĩ đến thằng nhân tình người Phúc Kiến mà nó
mới dọn ra ở với thằng đó như vợ chồng. Nó đành tưởng tượng , thứ vũ khí của
thằng đàn ông Phúc Kiến vừa thô thiển vừa lồi lõm, mỗi lần nó thục vào Hương là
nó giật nẩy người lên , cái cảm giác sung sướng chạy lan tỏa khắp thân hết lần
này đến lần khác. Con Hương chợt nhìn xuống; Thằng Hà vẫn đang bì bõm trong cái
ao đầy nước rộng hoác đen ngòm đó. Con Hương thở dài đánh thượt. Cũng là lúc
thằng Hà hộc lên một tiếng, rồi bấu chặt hai bên ngực của Hương Hai cái đầu ti
to như hai quả sấu bị ngâm nước bật qua bật lại dưới bàn tay thăng Hà. Rồi
thằng Hà nằm sõng sượi trên bụng nó . Nhìn như một đứa trẻ vừa chạy một đoạn
đường dài mệt mỏi giờ về nằm trên bụng mẹ. ( Còn nữa )
CHỢ THỊT ! ( Dẩn Dẩu Trê ! ) Truyện ngắn của Lao Quangthau. Phần 11. Phần kết.
Tiếng chuông điện thoại của Bình reo lên từng câu trong bài hát Trung Quốc Chẩu á chẩu đầy day dứt. Alô; Đào đấy hả ? Em lên chưa ? Tiếng trong điện thoại có vẻ vội vã ; Anh Bình hả em Đào đấy. Em gần đến nơi rồi . Em cùng hai đứa nữa lên anh ạ. Bình bảo : Ok lên đến nơi thì báo anh để anh cho người đón. Con Đào : Vâng ạ, em chào anh. Con Đào người Vĩnh Phúc , Con bé có nước da trắng như bột, tóc dài đen bóng, người hơi mập một chút nhưng chỗ nào ra chỗ ấy. Cơ thể con bé cũng thật tuyệt. Bình cũng rất ưng nó, nên thỉnh thoảng vẫn gọi nó vào nằm cùng. Nó cũng được đàn em của Bình đưa lên. Con bé có một tính cách khác thường. Nó vui vẻ hòa đồng, rất quan tâm đến mọi người. Khi thấy Bình nói cần thêm nhân viên , nó xung phong về nhà ngay, nó hứa kiểu gì cũng kiếm được người. Vậy là nó về, trước khi đi Bình đưa nó một mớ tiền để tiện bề đi lại.
Chiếc xe Ford Transit mười bốn chỗ chạy tuyến Hà Nội – Tân Thanh đang trớn bon hướng Thị Trấn Đồng Đăng , chỉ còn mười mấy cây nữa là đến cửa khẩu Tân Thanh. Đào ngồi cùng ghế với hai con bé. Chúng cũng chỉ mười tám, mười chin tuổi. Nhìn quê kệch , được cái cũng trắng trẻo xinh gái. Đào toan tính làm sao để nó sang Trung Quốc mà không có sơ sẩy gì, vì Đào chỉ rủ chúng đi làm ở Lạng Sơn thôi. Hai con bé ngu ngơ ngồi gật gù trên xe. Một bà buôn ngồi ngoài sát hai con bé, rỉ tai nói nhỏ : Hai chúng mày đi đâu đấy ? Con bé ngồi sát bà ta nói : Dạ chị ấy rủ bọn cháu đi làm. Người đàn bà nói tiếp: Chúng mày cẩn thận đấy , tao sợ nó mang mày sang Trung Quốc đấy. Hai con bé nghe vậy sợ cuống lên mặt tái mét. Chúng quay sang hỏi Đào : Chị, chị đưa chúng em đi đâu đấy ? Đào lờ mờ đoán được chuyện, liền bảo : Mấy đứa yên tâm , chị đưa đi làm chứ đi đâu nữa, đừng lo gì cả. Nói rồi Đào bảo con bé ngồi kế , em cởi sợi dây chuyền ra đưa chị cầm hộ, rồi đến nơi chị trả lại. Con bé cũng nghe lời, lập cập cởi chiếc dây chuyền vàng tây nặng gần một chỉ đưa cho Đào. Đào nghĩ trong bụng , mình cầm dây chuyền của nó, kiểu gì nó cũng phải nghe theo mình. Bà bên cạnh bấm chúng nó : Chốc nữa xuống xe kêu ầm lên để Công An biên phòng ra cứu, chứ tao chắc chúng mày bị mang bán đấy.
Xe đỗ sát cửa Khẩu Tân Thanh trả khách . Hai con bé luống cuống xuống xe, rồi bám lấy Đào kêu : Chị trả em sợi dây chuyền, em không đi với chị nữa. Đào bất ngờ khi thấy hai đứa quay mặt với mình. Bà Buôn lúc nãy đã ra trạm biên Phòng báo có có vụ lừa người bán sang Trung Quốc. Đào đang đôi co với hai con bé : Tao đã bảo tao cầm hộ, rồi tao đưa sau mà. Hai con bé nhất định đòi lại dây chuyền và kêu : Chị lừa bọn em sang Trung Quốc, em không đi nữa. Vừa lúc Công An Biên Phòng đến nơi nghe hai đứa khóc lóc nói . Vậy là Đào bị đưa vào Trạm Biên Phòng. Qua lấy lời khai Đào một mực nói : Chỉ mượn chúng sợi dây chuyền chứ không có mục đích gì. Vậy là Đào bị di lý về Lạng Sơn . Thằng Lung hớt hải chạy vào nhà kêu : Đại Ca , Đại Ca, con Đào nó bị tóm rồi, công an Biên Phòng bắt rồi. Bình đang ngồi uống bia cùng mấy khách Trung Quốc nghe thằng Lung nói vậy thì lặng người đi. Vậy là gay rồi, nó mà khai ra mình thì đứt hết.
Những ngày chuẩn bị xử án con Đào. Lòng Bình bất an. Nhỡ nó phun ra thì thật rách việc. Con Đào bị xử bẩy năm tù, tội lừa bán người sang Trung Quốc. Nhưng do hoàn cảnh gia đình Liệt sĩ, khó khăn về kinh tế nên Đào được giảm hai năm còn phải thụ án năm năm . Khi xử xong án của Đào , Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Vậy là mọi chuyện đã an bài. Đào bị nhốt ở trại giam Bắc Giang. Hàng tháng Bình đều về thăm Đào ở trong trai. Con bé vẫn lạc quan vui vẻ. không hề tỏ ra ân hận việc mình làm, Bình thật sự cảm kích bởi lòng trung thành của nó. Mỗi lần Bình vào thăm nó đều mua quà và nộp chút tiền để cho Đào tiêu vặt. Có tháng Bình lên gặp cả một đống người quen đang thụ án ở đấy. Tất cả đều án ma túy, tội lừa bán người, tội về ma túy . Bình đều có quà cho họ.
Trời đã sang xuân , cảnh vật vẫn thế. Pò Chài vẫn lạnh run người. Mấy ngày này mưa phùn lép nhép đến bẩn. Nhà ai cũng vẫn phải dùng đến chậu than củi để sưởi. Cảm giác nhớp nháp ngay đến Bình cũng khó chịu vì cái ẩm ướt nó ám cả vào người. Dạo này hàng hóa cũng ít đi nên lượng người ngủ lại qua đêm ở Pò Chài cũng ít. Buổi sáng Bình đang ngồi ăn sáng thì điện thoại reo, Bình thấy số của thằng bạn ở đồng Đăng Bình bắt máy nghe : Bình hả tao đây, tao bảo này ; Hôm qua tao thấy con Hồng bồ mày nó cặp tay với một thằng vào nhà nghỉ đấy ! Tao báo cho mày biết vậy đừng nói là tao bảo. Bình giận sôi người nhưng nén lại nói : Ok ông yên tâm đi tôi sẽ không nói đâu. Thằng Lung đâu ? Bình giận dữ quát tìm thằng Lung. Mấy đứa nhân viên thấy ông chủ tự nhiên nổi giận liền bảo : Anh ấy đi ra khu vực xuống hàng rồi anh ạ. Bình bảo : Lan Anh ra gọi nó về đây. Một lát thì thằng Lung tay ôm một quả dưa hấu rất to , mặt tươi rói cười hềnh hệch nói : Đại ca gọi em ạ . Bình bảo : Mày về lôi ngay cái Hồng sang đây , tao muốn gặp. Thằng Lung bảo : Dạ có chuyện gì mà gấp vậy anh ? Bình nói sẵng : Đ…mẹ tao bảo mày về lôi nó sang đây thì mày cứ làm đi. Thằng Lung cun cút vâng dạ rồi chạy về cửa khẩu.
Khoảng hơn một tiếng sau. Cả nhà đang ngồi ăn cơm thì Thằng Lung cùng em gái hớt hải bước vào. Bình buông đũa nói : Thằng Lung ngồi ăn cơm. Còn Hồng lên đây anh bảo : Bình mở cửa phòng đợi cho Hồng vào rồi chốt cửa lại. Bốp , bốp Hồng nhận hai cái tát như trời giáng. Nó ngơ ngác mặt tái mét vừa mếu vừa hỏi : Có chuyện gì mà anh đánh em thế ? Bình giơ tay định cho nó vài nhát nữa. Nhìn thấy ánh mắt sợ sệt, nước mắt bắt đầu chẩy Bình hạ tay xuống rồi chỉ mặt nó : Mày đã làm gì sau lưng tao ? Tao tin tưởng mày , không bao giờ giám sát xem mày đi đâu làm gì. Vậy mà mày lại phản bội tao hả ! Con Hồng quỳ xuống trước mặt Bình. Nó đã hiểu chuyện . Nó bảo : Anh tha thứ cho em. Hôm qua em uống say quá nên thằng bạn em nó đưa em vào nhà nghỉ, em cũng không biết. Em thề là có mỗi một lần thôi . Bình bảo : Mày đã phản bội tao. Tao không biết thì thôi, đằng này bạn bè tao gặp mày như vậy. Tao còn mặt mũi nào nữa. Hồng đã hiểu tất cả Hồng ngẩng lên nói với Bình : Anh không hiểu đâu, mấy thằng ở Đồng Đăng mach anh, chúng nó suốt ngày gạ gẫm em đi ngủ. Chúng nó còn bảo : Thằng bình nó không yêu mày đâu, nó chỉ lợi dụng mày thôi , mày theo nó làm gì. Chính vì chúng nó nói vậy mà em chán đời mới đi uống rượu rồi ra chuyện. Em xin anh tha lỗi cho em. Bình lạnh lùng nói : Thôi từ nay chấm dứt. Trước mày làm gì sau lưng tao, tao không thấy thì không có chuyện, nhưng bây giờ thì không được. Mày cút mẹ mày đi. Miệng nói tay Bình mở cửa : Hồng đứng dậy, lén nhìn Bình lần cuối rồi cúi mặt đi xuống. Hồng không nói một câu cứ vậy lẳng lặng ra của khẩu. Bọn nhân viên và Lung đều ngơ ngác không nói được câu nào. Chúng ở dưới nhà cũng đã nghe được hết câu chuyện.
Bình đóng cửa lại nằm trong phòng. Trong lòng đầy uất hận. Chẳng lẽ cuộc đời Bình luôn thế, chỉ có yêu thương được thủa ban đầu, rồi là sợ phản bội, lạ sự đớn đau vì bội phản. Chẳng lẽ trên đời này bọn đàn bà nó đều vậy . Đang nằm nghĩ miên man, nỗi đau tinh thần như cuốn phim kỉ niệm hiện về; Người đàn bà đầu tiên trong đời Bình Trong những đêm vợ chồng , cô ấy đã bao lần khóc bên vai rồi nói : Anh mà bỏ rơi em , chắc em chết mất, không sống được. Vậy mà khi Bình thất thế đi xa làm ăn. Cô ấy cũng đi với người khác , rồi li dị vắng mặt, bỏ Bình không thương tiếc. Rồi con bé ở Phố Khâm Thiên ; Nhất định nó giữ trinh tiết để bao giờ lên xe hoa mới dâng hiến, vậy mà mẹ cha nó ; Trong cái tối mưa gió bão bùng Bình chứng kiến nó đang thỏa thế nhục dục với thằng hàng xóm. Đàn bà là vậy sao. Bình nằm tâm trạng đầy uất ức. Hai dòng lệ tuôn ra từ khi nào. Rồi cũng không hiểu sao nữa; Từng đợt nấc liên tục Bình như chìm vào nỗi đau vô tận. Chẳng lẽ ta cứ cô độc như vậy sao. Từng người đàn bà đều phản bội ta. Tiếng kẹt cửa rồi Con Hạnh lẻn vào, nó lại bên Bình ôm mặt Bình, nó hôn lên khắp mặt Bình rồi nói : Anh đừng buồn nữa. Mấy thằng bạn anh đâu có tốt gì, chắc chúng cố tình hại chị ấy đấy. Bình im lặng không nói gì. Hạnh lấy lưỡi lách vào miệng Bình Rồi cô đưa lưỡi tìm kiếm sự ủng hộ từ Bình. Bình thấy con Hạnh nó làm vậy cũng nguội dần cơn buồn tủi. Bình ôm nó thật chặt. hai chiếc lưỡi quấn vào nhau. Nó thấy Bình hưởng ứng liền ngồi dậy trút bỏ quần áo, rồi nó cởi quần áo của Bình . Nó cắm cúi thơm nựng thằng bé , đến lúc Bình không chịu được nữa , vật nó nằm ngửa ra.
CHỢ THỊT ! ( Dẩn Dẩu Trê ! ) Truyện ngắn của Lao Quangthau. Phần 9.
Mùa đông về. Pò chài co mình vì lạnh, tứ bề xung quanh là núi đá, Pò Chài lọt thỏm ở giữa , cây xanh mới được trồng nên không có gì ngăn cản gió, nên đã lạnh thì lạnh tê tái. Hơi lạnh từ núi đá tỏa ra làm Pò Chài đã nhỏ càng nhỏ hơn . Đã bẩy tám giờ sáng mà các cửa hàng vẫn đóng cửa im ỉm , ngoài đường chỉ có những con gió lùa đùa giỡn với đám bụi, cùng những chiếc lá yêu đuối không chịu được rét vừa rụng xuống, chúng chạy lô xô cùng những chiếc túi li lông , gió đẩy chúng chạy táo tác, rồi dồn hết xuống dưới dốc, nơi cửa ra chính của Pò chài vào Bằng tường. Vào giờ này nhà nào cũng co ro chụm đầu bên chậu than củi . Bình đang mơ màng nửa tỉnh nửa thức. Con bé Lan Anh đã dậy từ bao giờ. Chỉ còn Bình nằm co rúm trong đống chăn bông trên người không mảnh vải. Mùi nồng nồng ngái ngái mà đêm qua Bình cùng Lan Anh quấn nhau đến rã rời ám cả vào chiếc chăn. Bình chợt nghe thấy tiếng nói của Hồng chủ nhà bên vọng lên : A Bình à ! Bọn nhân viên nói với Hồng : Ông chủ chưa dậy chị ạ. Bình không ngủ nướng nữa mà tốc chăn dậy, rồi đi vào nhà tắm làm vệ sinh.
Bình xuống nhà. Thằng Lanh lau tau xúc ấm pha trà , hai tay nâng chén trà đưa tận tay cho Bình. Bình hỏi nó : Chị Hồng vừa gọi tao có việc gì đấy ? Thằng Bình mau miệng nói luôn : Dạ để em sang gọi chị ấy. Bình làm một tợp vừa hết chén trà , Sức nóng của chén trà , hương thơm đặc trưng của loại trà mà thằng bạn Trung Quốc ở Nam Ninh mang ra tặng làm Bình thêm tỉnh táo. Vừa lúc Cái Hồng chủ quán kế bên bước vào, theo sau là thằng Lung mặt đang hớn hở như đợi báo công. Bình vẫy Hồng rồi nói : Vào uống nước em, trà vừa pha xong. Có việc gì mà em ới anh thế ? Hồng cầm chén trà thằng Lung vừa đặt vào tay , làm một nhấp rồi nói : À..Anh biết vợ chồng chị Hoa ở ngoài đường cái không ? vợ chồng làm nghề đổi tiền đó. Bình trả lời : Ừ anh có biết, bà đấy rất thân với con Liên trước cửa nhà mình mà, thỉnh thoảng bà ấy vẫn mang hàng hộ con Liên vào trong sâu. Hồng nói tiếp : Vâng , Công An cục đang khám nhà bà ấy, và xích tay cả hai vợ chồng cho lên xe rồi. Bình sốt ruột hỏi luôn: Vậy họ có tội gì hả em ? Hồng thủng thẳng nói : Sáng sớm nay bọn bộ đội biên phòng Trung Quốc đi tuần trên núi, phát hiện ra một cái xác chết của một người đàn ông Trung Quốc, được vứt trên núi sau nhà bà Hoa. Công An vào cuộc, họ có nhân chứng nói là tối qua người đàn ông đó đã mang một túi sách to toàn tiền Trung đi cùng bà Hoa về nhà bà ấy để đổi tiền.
Vậy là Công An vào nhà bà ấy khám nhà luôn, và vợ chồng bà Hoa cũng nhận là cái chăn cùng cái chiếu quấn xác người đàn ông đó là của nhà mình. Nhưng không nhận đã giết người đó. Khám nhà cũng không thấy số tiền đó đâu. Hồng nói đến đó thì thằng Lung chạy về hớt hải nói : Công An họ dưa cả hai vợ chồng đi rồi đại ca ạ. Bình gật gù rồi nói với Hồng : Thôi kệ chúng nó, tham lam mấy đồng bạc mà giết người ta như vậy thì cũng đáng phải trả giá. Thằng Lung xen vào : Em thấy người ta bảo chuyện này chắc chồng bà Hoa ra tay. Người ta còn nói chắc chắn phải có một thằng nữa trợ thủ thì mới giết được người đàn ông đó. Bình và Hông gật đầu công nhận. Vừa lúc cái Hồng em gái Lung mặt thất thần đi vội vào, mắt đỏ hoe nó chào mọi người rồi cầm cánh tay Lung vừa khóc vừa lắc lắc: Anh trai à, Anh Báo chết rồi ? Rồi Hồng quay sang Bình : Bình à em vào Bằng Tường báo cho chị gái , chút em quay ra anh về cùng em nhé . Bình gật đầu nói : Em đi mau đi rồi ra đây mình cùng về. Hồng đứng dậy xin phép về . Bình dặn với Hồng : Em à , anh về Đồng Đăng lo việc này , em ở nhà thỉnh thoảng ngó nhà cho anh nhé. Hồng nói : Anh cứ yên tâm, em sẽ để mắt đến, đừng lo.
Thằng Lung vừa sụt sịt vừa nói : Đại ca ! Anh cả em chết , nhà chẳng có đồng nào, anh giúp em lo cho em với, rồi em sẽ trả dần anh được không ạ ? Bình bảo : Được rồi để tao về rồi sẽ tính. Mày yên tâm đi, người trong nhà mà. Một lát thì Hồng quay ra. Hồng nói : Về đi các anh, chị gái với anh rể chốc nữa về sau. Căn nhà của mấy anh em Lung nằm trên lưng chừng quả đồi trọc, xung quanh chẳng có cây cối gì, toàn một mầu đất đỏ bạc thếch. Đầu nhà một đám thanh niên cùng mấy ông già đang chuẩn bị hoàn thiện một ngôi nhà bằng tre , với giấy dán đủ mầu. Bình bước vào ngôi nhà trình đất, nhiều chỗ đã bị sụt đất, chân rơm rạ thòi ra lởm chởm, các thanh tre xộc xệch. Nền nhà bằng đất nứt nẻ từng kẽ theo thời gian, có lẽ nhà chị Dậu trong Truyện Làng Vũ Đại của Ông Nam Cao còn đàng hoàng lành lặn Hơn chăng ! . Nhà không có tủ giường gì, ở gian ngoài ; A Báo nằm trên một cái chiếu cũ nát được trải trên mặt đất, một cái nữa đậy lên người A Báo. A Lung chạy lại lật chiếc chiếu ra . A Báo thân xác đã cứng đờ, Người chỉ còn mỗi bộ xương. Thằng Lung lấy tay vuốt mặt cho anh trai miệng thì thút thít: Anh trai, sao anh không đợi em về đã. Bình thấy vậy lòng cũng rưng rưng, quay mặt đi. Cái Hồng cầm tay Bình rồi kể : Bình à , tội cho A Báo lắm, nó bị SIDA giai đoạn cuối bệnh viện trả về. Mấy tháng nay cứ nằm một chỗ , đi ngoài liên tục, cũng chẳng ăn uống gì. Em cứ phải ở nhà chăm sóc anh ấy. Bình hỏi Hồng : Thế anh trai có vợ con chưa ? Hồng nhìn bình , mắt mọng nước , vừa nấc vừa nói : Nó có vợ rồi, con trai cũng mười mấy rồi, bị nghiện nên vợ mang con về nhà ngoại từ lâu rồi. Bình cám cảnh cho cái gia đình quá khốn khổ này.
Tội nghiệp cho Hồng , cô ấy vất vả như vậy mà Bình đâu biết, vậy mà cứ có việc lại gọi Hồng sang, lúc thì đưa hàng về, lúc đón hàng sang. Một mình cứ cun cút như thế về tận Hà Nội rồi quay lên. Vậy mà ở nhà còn anh trai đang đợi chết. Bình gọi Lung và Hồng lại rồi nói : Bây giờ phải mất khoảng bao nhiêu để lo xong việc ? Hai anh em nhẩm tính rồi nói số tiền cho Bình. Bình đưa tiền rồi nói : Tranh thủ lo cho xong việc đi. Thằng Lung bảo, người già cũng nói rồi, khoảng một tiếng nữa được giờ tốt là mang anh trai đi chôn thôi. Bình bảo : Vậy đi lo việc nhanh lên. Bình bỏ ra ngoài đầu nhà. Nhìn những người đàn ông Thổ đang trang trí ngôi nhà tre, chúng to gấp rưỡi chiếc quan tài, khi khênh ra đồng chôn, chiếc nhà này sẽ được đặt lên trên mộ để người chết có cái nhà mà ở. Một con lơn khoảng ba mươi cân được cao lông sạch sẽ, Trắng ởn , đặt trên chiếc mâm nhôm mới. Mọi người trong làng đã lục tục tới, mấy người thợ kèn bắt đầu thổi. Tiếng kèn thật nỉ non ai oán. Lần Đầu Bình được nghe tiếng nhạc đám ma của người dân tộc, nó réo rắt ám ảnh hơn của người Kinh nhiều. Chiếc quan tài mộc chỉ được quét một lớp phẩm đỏ được khênh ra , được đặt lên chiếc xe hòm có bánh xe . Ngôi nhà tre được chồng lên trên quan tài, dòng người đưa tiễn A Báo ra nghĩa địa vẻn vẹn có hơn chục người. Hồng tay níu sau chiếc xe đòn có mấy người đang ủn vừa khóc vừa hờ : Ới anh trai ơi , sao anh ra đi sớm vậy… Chẳng kịp nhìn mặt vợ con, sao anh bỏ lại bọn em mà ra đi…Bình mắt đỏ hoe, rưng rưng lệ đi cùng đoàn người. A Báo được chôn trên lưng chừng quả đồi. Việc chôn chóng vách. Mọi người kéo nhau về nhà, đợi ăn cơm uống rươu.
Bình thấy mọi việc đã xong, liền xin phép ra về. Mọi người đều muốn giữ Bình ở Lại. Hồng và Lung chắc biết tính của Bình nên để Bình ra về. Bình dặn Lung : Cúng ma cho anh trai xong thì sang nhé. Lung vâng dạ và hứa xong việc sẽ sang ngay. Bình trở lại Pò Chài , lòng nặng trĩu, không ngờ gia cảnh của Hồng lại khốn khó như vậy. Nhìn ngôi nhà lợp rơm đã cũ bết lại, xung quanh tường trình đất đã mục nát, giường tủ không có, hình ảnh đó cứ ám ảnh Bình. Nhất là việc Hồng tự tay chăm sóc rồi lau chùi tắm rửa cho A Báo Khiến Bình gai gai ớn lạnh. Nhỡ cô ấy bị lây thì sao !. Bình cố gạt những cái ám ảnh đó ra khỏi đầu. Buổi tối Sau khi nhân viên đã được lấy đi bao đêm hết nhà chỉ còn con bé Hạnh mới được thằng Tuấn đưa sang. Bình kêu Tuấn và Hạnh cùng ra khu chợ ăn đêm làm vài chai bia. Con bé vừa mới sang, người nhỏ nhắn nhưng cân đối, da bánh mật, được cái nhìn rất duyên , cô bé có mái tóc dài ngang lưng , dầy và đen nhánh . Tuấn chọn cô bán hàng đồ nướng đã ăn quen, rồi kéo ghế mời Bình và Hạnh ngồi. Cô bán đồ nướng cười giả lả nói giộng lơ lớ : Anh trai lâu rồi mới thấy anh ra, có món chim lợn nướng mới mà ngon lắm, anh làm mấy cái nhé. Bình trả lời : Được cho mấy cái đi, rồi quay sang Tuấn với Hạnh nói : Mấy đứa ăn gì thì kêu đi. Bình quay sang cô bán hàng : Em à, cho anh mấy chai quả táo lạnh. Cô bán quán cười rồi nói : Dạ anh uống thử loại mầu vàng giấy bạc đi, nó mới ra ngon lắm. Bình nhìn cô chủ quán đẫy đà có nét dễ gần đang cười thân thiện với mình liền nói : Ok cho anh loại đó uống thử xem sao.
Ba thầy trò đang ăn thì mấy đứa nhân viên của nhà được lấy đi bao đêm, chắc chúng cũng vừa làm xong một nháy , bọn này khôn lắm kiểu gì chúng cũng bảo mấy thằng khách Trung Quốc làm luôn một nhát, rồi gạ gẫm đi ăn đêm. Mấy đứa thấy Bình đang ngồi ăn liền chạy ra bá vai bá cổ chào, rồi khoe : Em vừa cho nó làm một cái, rồi gạ nó ra đây, may lại gặp anh, một lát có thêm mấy đứa nữa ra. Cái Lan Anh ghé vào tai Bình nói : Tối nay không có em, anh đừng có ngủ với con mới đấy nhé rồi nó hôn chụt một cái vào má Bình, nó đá mắt sang cái Hạnh như khẳng định chủ quyền. Bình cười bảo : Yên tâm đi. Rồi dặn mấy đứa , không đứa nào được ngồi lên xe ô tô của khách đâu đấy. chúng vâng dạ rồi quay ra tíu tít với thằng khách bao đêm miệng nói : Lẩu Cung ( Chồng ) ngon lành . Trời đêm mùa đông càng lạnh. Vậy mà bầu trời Pò Chài như sáng lên ở cái góc đầy mầu sắc và nhục dục này. Cái mùi son phấn rẻ tiền với mùi xác thịt cùng nhau lan tỏa , cùng mùi đồ nướng, mùi bia rượu. Chắc ít nơi có cái khung cảnh như thế này, bọn con gái vô tư khoe, thằng chồng ( Khách ) tao khỏe lắm , súng to lắm, nó vừa làm hai ba cái liền…Rồi chúng bú mớm nhau công khai trong lúc ăn. Bình cũng không ngờ đời mình có lúc lại lạc vào trong quang cảnh ô trọc này. Rồi Bình tặc lưỡi. Cuộc sống mưu sinh nó vậy, phải chấp nhận nó thôi. Cuộc đời đâu có mang lại điều gì may mắn cho ta đâu, chỉ thấy khổ đau và mất mát. Bình thở dài hơi từ trong người phả ra thành dòng khói trắng bạc phếch chạy rải ra trước mặt, Bình làm ngụm bia cuối cùng rồi bảo thằng Tuấn thanh toán tiền. Mắt Bình hơi ướt , những tia máu đỏ nhỏ xíu đang hằn lên. Bình đứng dậy Hạnh thấy ông chủ của mình tâm trạng buồn, liền cặp tay níu sát người cùng nhau đi về quán.
Sau khi sập cửa xuống Bình bảo Hạnh : Chốc nữa vào phòng của anh nhé . Hạnh dạ lí nhí rồi xuống nhà tắm tắm rửa. Bình cởi quần áo nằm một lát, chiếc chăn cũng vừa ấm thì Hạnh kéo cửa bước vào. Bình hất hàm bảo : Em chốt cửa lại đi. Hạnh leo vào nằm cùng Bình, Bình đưa tay cởi đồ của Hạnh, hạnh có chút ngượng ngùng nhưng cũng phụ với Bình cởi đồ ra. Vô tình Hạnh thấy của Bình đã cứng ngắc dựng ngược lên từ bao giờ. Bình kéo Hạnh lại vừa ôm vào lòng vừa nói: Hôm nay mẹ em lên cùng hả, sao bà ấy lại về ngay vậy, sao không ở lại chơi ? Hạnh bảo mẹ em phải về ngay vì còn phải đi giao hàng nữa. Nhà em làm Hương đốt mà. Bình hỏi : Em bao nhiêu tuổi rồi, em biết rõ công việc ở đây chứ ? Hạnh ôm vai Bình nói : Dạ em được anh Tuấn nói rồi ạ. Em vừa tròn mười bẩy. Bình lật người đè lên người Hạnh. Sự non tơ mềm mại của Hạnh Làm Bình đầy phấn khích. Cơ thể của Hạnh không săn chắc mà rất mềm mại, bình hôn tới đâu có cảm giác như mọi thứ muốn trôi vào người Bình đến đấy. Cái hôn cũng tuyệt vời ; Nó ấm nóng và run rẩy đầy nhục cảm. Mọi thứ như muốn tan ra cùng Bình. Lần đầu tiên Bình có cảm giác lạ lùng như vậy. Khi Bình đã xâm nhập vào hẳn Hạnh thì thấy lạ lắm. mọi thứ như biến mất như nhập làm một, Bình chỉ thấy có thứ gì đó vô tận , như trôi đi , như biến mất, nhưng lại nóng rẫy, sũng nước , quả là tuyệt vời. Còn Hạnh cô đón mở hết cỡ , cô lần đầu tiên thấy cái sự lạc thú xác thịt nó phiêu linh, bồng bềnh đến thế, những rung động trên khắp cơ thể được Bình đánh thức dậy. Chúng hân hoan chào đón sự xâm nhập, sự dầy xéo mạnh mẽ của Bình, Hạnh cứ bay lên rồi lại rơi xuống , cứ sau mỗi lần cảm giác được bay lên thì nó lại cao hơn cao lên dần. Bình cứ vậy mà xâm nhập rồi tan chẩy đến tận cùng. ( Còn nữa )
CHỢ THỊT ! ( Dẩn Dẩu Trê ! ) Truyện ngắn của Lao Quangthau. Phần 10.
Trời đã đứng bóng. Cơm nước cũng vừa xong . Gía lạnh cũng đã tan bớt. Bình đang chuẩn bị lên gác nghỉ trưa thì Lan vợ A Tài vào . Lan vồn vã chào Bình : Em chào Anh . Anh ăn cơm chưa ? Bình liền trả lời : Lan hả , em đi đâu vậy ? Dạ em vừa về Việt Nam sang anh ạ. Mai em định đi thăm chồng em. Thấy Lan nói vậy Bình hỏi ngay : Thằng Tài nó bị sao vậy em ? Lan mặt hơi chùng xuống nói : Dạ bọn Công An Bằng Tường nó nghi anh ấy buôn bán ma túy , nhưng không có chứng cứ. Nhân hôm thằng Tân em trai anh ấy , nó bị nghiện, Công An khám trong người nó thấy có mấy tép thế là nó đưa về nhà , chắc chúng ném thuốc vào, và vu cho chồng em buôn bán tàng trữ hàng trắng. Bình nói : Tội nghiệp. Thằng Tài nó bản lĩnh là vậy mà bị đi tù kiểu lãng xẹt thế. Vậy mai mấy giờ em vào thăm nó, mà nó bị nhốt ở đâu ? Lan trả lời : Dạ anh ấy bị tù ngay ở Bằng Tường Thôi, cũng sướng lắm, em vào thăm luôn ấy mà. Bình hỏi : Thế mai anh vào cùng, phải mua gì cho nó thì được ? Lan cười bảo : Anh ơi nó đi tù sướng hơn ở nhà. Anh không phải mua gì đâu anh cứ làm két bia vào, gọi bếp của chúng nó xào nấu cho mấy món, rồi mấy anh em ngồi nhậu thôi.
Chín giờ sáng Bình vào chợ Bằng Tường. Lan đang bán hàng . cô gửi lại cho người bên cạnh trông hàng hộ rồi cùng Bình ra vẫy Taxi đến trại giam. Nơi giam giữ tù nhân cũng rất bình thường , không kín cổng cao tường lắm. Nhà thấp , chạy lúp xúp dài suốt vào trong. Đứng ngoài không nhìn thấy gì xẩy ra ở phía trong. Lan vào gặp trực ban đăng ký xin gặp Chồng. Một lát thì A Tài được đưa ra. Căn phòng gian ngoài thông với lối đi ra đường được làm nơi tiếp khách. Chào hỏi nhau xong Bình bảo Tài gọi đồ ăn của trại rồi ba người ngồi uống với nhau. Bình hỏi : Cậu bị xử bao lâu ? A Tài nói : Thấy bảo khung của em là bẩy đến tám năm, Ôi giời lo gì anh . Em nằm đây cũng như ở nhà thôi. Lan nói thêm vào : Em định chạy giảm bớt đi anh ạ. Bình bảo : Ừ nên chạy cho cậu ấy, chứ sướng mấy thì cũng là thằng đi tù. Ngồi uống hết gần Thùng Bia thì chia tay. Bình nói : Thôi anh về đây. Mong cậu chóng được ra. Có dịp anh sẽ lại vào thăm. A Tài bảo : Vâng A Bình về nhé. Em cảm ơn anh đã vào thăm. Anh không lo đâu, em chóng ra thôi mà. Nói rồi A Tài theo quản giáo đi vào khuất sau bức tường. Sau khi Bình thanh toán tiền ăn . Lan cùng Bình bắt xe về chợ. Lan bảo : Anh vào chợ rồi đi ăn cơm với em đi. Bình bảo : Thôi anh phải ra ngoài, đi lâu không tiện. lần tới nếu anh rỗi sẽ lại vào thăm nó. Em thỉnh thoảng ra chơi với anh nhé. Lan trả lời : Vâng vậy anh về, để em vẫy xe cho anh.
Bình đang đợi mấy đứa nhân viên rửa xong khay Trà , nhìn quanh không thấy thằng Lung đâu. Quái lạ trời lạnh như vậy, mới sáng mà nó đã chạy đi đâu ! Đang định hỏi nhân viên thì thằng Lung hớt hải chạy về , miệng phì ra khói , nó liến thoắng bảo : Đại ca , Đại Ca ! Có chuyện lớn rồi . Bình cau mày nói : Có chuyện gì , bình tĩnh nói tao xem nào ! Nó nói tiếp : Bọn bộ đội Biên Phòng Trung Quốc, nó vừa giải con Hòa xuống núi cả Công An Cục nữa, nó đưa con Hòa về chỗ ở của nó để khám , riêng trong va ly nó xách ở Việt Nam sang đã đến chục bánh rồi. Qủa này con này dựa cột rồi Đại Ca ạ. Bình nghe mà thương cho con bé. Tội nghiệp nó ; Ở quê đi mua bán đồng nát cũng đủ nuôi chồng với hai đứa con gái. Cuộc sống bình yên , dễ chịu. Vậy mà con Hoa em nó về đón sang Trung Quốc , hứa hẹn cuộc sống cao sang phú quý. Con Hòa bỏ lại chồng con theo em gái sang Trung Quốc. Mới có non tháng ; Từ đứa đen đúa mốc meo, nó đã lột xác thật sự, trắng trẻo xinh gái, không còn dáng dấp của người đàn bà lam lũ hai con nữa. Con em nó còn dắt mối cho ở với một thằng Trung Quốc. Hai đứa thuê một phòng, sống với nhau như vợ chồng . Và rồi được con em gái đào tạo thành kẻ xách hàng trắng qua đường Biên.
Cả Pò Chài xôn xao , không nghĩ con Hòa lại to gan thế. Thằng bồ nó thấy con Hòa bị bắt cũng biến mất dạng luôn. Con Hoa cũng không dám léng phéng đến đường biên nữa. Nó vẫn coi như không có chuyện gì , hàng ngày ở Hà Nội cứ chiều đến nó vẫn đánh mấy chục triệu tiền lô đề. Tối vẫn vào các vũ trường đập phá. Công An Bằng Tường nhắn cho con Hoa muốn cứu chị thì chồng đủ một chục vạn ( Ba trăm triệu ) Sau chục ngày không có tiền sẽ xử tử hình ngay. Mọi người đều nghĩ con Hoa sẽ xuống tiền cứu Chị gái nó. Nhưng không; Nó không hồi đáp và quên luôn chị gái nó. Hết thời hạn. con Hòa bị xử bắn ngay tại Bằng Tường. Để lại ở quê hai đứa con cho mẹ già nuôi, và thằng chồng hiền lành chất phác bỗng dưng bị mất vợ. Pò Chài ngày càng nhiều vụ do người Việt gây ra. Những xác chết lạnh cứng nằm ven đường , vô thừa nhận. có khi chết bởi một nhát dao lá lúa mỏng dính vì bị đâm mà không ra một chút máu nào, nhưng trong nội tạng đã bị ngoáy đứt hết. Những chủ quán kinh doanh như Bình. Thỉnh thoảng lại bị công an Bằng Tường Phối hợp với Việt Nam bắt về chịu án. Do phạm tội từ trước hoặc do bán gái vào sâu rồi bị kiện. Cuộc sống Pò Chài càng ngày càng ngột ngạt khó chịu. Bình Nằm vắt tay lên trán nghĩ mông lung, bên cạnh là con bé người Vĩnh Phúc vừa mới sang. Linh đã có hai con rồi, nó mang theo cả một đứa em gái cũng đã có một con. Hai chị em theo thằng đàn em của Bình sang đây làm. Đang miên man toan tính chuyện của mình. Bình mặc cho Linh mơn trớn trên cơ thể. Ở dưới nhà vọng lên liếng láo nháo từ ngoài đường. Bình nói vọng ra ngoài : Có đứa nào ngoài đó đi xem có chuyện gì đi !. Một lát Thì cái Hạnh chạy lên nó gõ cửa rồi lẻn vào ngồi cạnh Bình, Mắt nhìn cái Linh đầy khó chịu. Cái Hạnh kể : Ngoài cửa khẩu có một xe tải chở bọn gái Việt bị bắt vì bị truy quét ở trong sâu, họ đổ chúng ở ngoài đó rồi đuổi về Việt Nam . Bọn nó chẳng đứa nào chịu về , mà tìm cách quay lại. Chị Liên với mấy chị nữa bắt được mấy đứa đang nhốt chúng ở trong nhà. Ngoài đó đang ồn ào lắm. Bình bảo Hạnh : Cứ thỉnh thoảng lại vậy mà. Khổ toàn bọn bị bán vào sâu làm gái , mới đầu thì khóc lóc nỉ non, tìm cách trốn, thế mà ăn sung mặc sướng ít bữa là chẳng đứa nào chịu về nữa.
Hạnh nói thêm : Chị Liên bắt được mấy đứa nhìn ngon lắm anh ạ. Bình bảo : Ừ rồi chúng lại được mang bán vào trong sâu thôi. Hạnh cúi xuống hôn lên má Bình. Tay đặt lên chỗ đang ấm nóng của Bình, Hạnh mặc kệ Linh đang ngỡ ngàng nhìn mình. Bình thấy vậy nói với Hạnh : Em xuống nhà đi, bảo thằng Lung đừng có chạy lung tung đó. Cái Hạnh ngúng nguẩy ấm ức đi xuống, còn nhìn xéo cái Linh một cái . Linh đắc ý cười nhếch mép rồi cúi xuống hôn lên ngực Bình, rồi từ từ đưa cái lưỡi nóng rẫy của mình chạy dần, chạy dần xuống dưới. Bình cong người lên khi Cái miệng của Linh đang tham lam từ từ xâm chiến Bình. Bình nhìn Linh ; Con bé có hai con rồi mà sao người nó tròn trịa đẹp vậy. Mớ tóc dầy đen bóng xõa xuống lưng trần có nước da trắng mịn không tì vết. Cái mặt tròn với đôi mắt to đen láy đôi môi đỏ đầy gợi cảm. Cái đôi bánh giầy căng mọng , đầu nhỏ xíu rất nóng chà lên người Bình làm Bình tê dại. Bình Mụ đi vì cảm giác như một phần cơ thể của mình muốn tách ra , muốn phiêu diêu vào chốn hoan lạc. Linh ngồi dậy trườn dần xuống dưới Bình , Bình vô thức đặt tay nơi của hang đầy ma mị được bao bọc bởi một rừng cây xanh mướt che kín. Bình thấy như một bầu đầy mật ngọt vừa được cắt ra từ tổ ong rừng. Linh vểnh hông lên vì bị Bình đặt cả bàn tay ôm trọn. Rồi cô lắc hông tuột khỏi tay bình, cô miết nó xuống để lại những vệt nước nóng ấm dính nhớp lên đùi Bình. Linh từ từ ngôi lên trên Bình. Bình giật nẩy người , sự ấm nóng lan tỏa đi khắp cơ thể. Bình ngạc nhiên khi thấy người đàn bà hai con này lại có sự gắn kết như vậy. Một sự thít chặt rồi mấp máy liên hồi không nghỉ, khiến Bình ngạc nhiên và hưng phấn tột độ. Bình lật Linh xuống vì không thể chịu được cái sự bóp nghẹt thít chặt như vậy. Nhưng cũng không trụ được bao lâu. Bình cứ thế mà ghì chặt Linh và chịu sự co bóp đến tê người cho đến cái giật cuối cùng. Linh nhìn Bình đờ đẫn. Cô nói : Anh thấy tuyệt không ? Bình vẫn còn trong cảm giác thực sự ngạc nhiên và thích thú Bình nói : Anh ngạc nhiên quá. Em quả tuyệt vời, chưa bao giờ anh gặp ai mà như cái pít tông thít chặt như vậy. Cơ địa của em quả là tuyệt.
( Còn nữa )
Em phải học viết chuyện như Lão anh mới được. Lão anh viết hay lắm luôn !
Trả lờiXóa