HÔM NAY TÔI GẶP MỘT CÂU CHUYỆN TỨC CƯỜI ! ( 23 - 4 - 2011 )
Tôi là chủ cơ
sở " MASSA PHƯƠNG HẰNG " Hôm nay có lịch hẹn làm việc với Bà giám Đốc
khăch Sạn Holidays Hà Nội,. Bà cũng là người kiêm nhiệm chức phó tổng
Công ty TNHH một thành Viên Thăng Long GTC. Đúng chín giờ sáng Tôi và
một cô Em cùng góp vốn gõ cửa phòng của Bà giám Đốc . Bà vui vẻ mời
chúng Tôi vào và quay điện thoại gọi thêm cô bên phòng thị trường lên
làm thư kí. Mới đầu không khí tương đối thân thiện , Bà giám Đốc trách
nhẹ Cô Em đi cùng với Tôi : Sao Cháu lại hỏi Cô là bao giờ sửa chữa , Cô
đã đưa thông báo cho cháu Rồi mà, Cô Em Tôi bảo Cháu không biết rõ ngày
nào nên cháu mới hỏi Cô thôi, Ô hay thế cái thông báo đó Cháu không đọc
à. Vâng đó là cái thông báo đưa cho cậu nhân viên của Tôi thông báo là
đến mùng 3 tháng 5 này sẽ dừng kinh doanh khoảng sáu tháng để khách sạn
sửa chữa. Khi khách sạn xong sẽ tùy vào tình hình mà đưa ra một mức giá
phù hợp...
Tôi mới thưa với Bà giám Đốc rằng : Thưa Chị đấy là cái thông báo một phía bên Chị mà chưa có sự thỏa thuận, bàn bạc cũng như lộ trình rõ ràng trong thời gian bọn Em ngừng kinh doanh thì khách sạn phải hỗ trợ ra sao, vì bọn Em sẽ mất hết khách và nhân viên, mùa đông bọn em đã phải bù lỗ liên tục bây giờ nóng lên thì lại phải ngừng kinh doanh thì các chị phải có phương án hỗ trợ Bọn Em chứ ! Chị giám Đốc bắt đầu nóng mặt : Ô hay làm gì có chuyện bồi thường thiệt hại hay trợ giúp thiệt hại ở đây. Đây là nhà của bọn Tôi . Tôi muốn sửa chữa thế nào là quyền của chúng Tôi, bao giờ sửa chữa xong thì các Anh Chị lại vào hoạt động tiếp, Tôi cộng thêm vào hợp đồng những tháng Anh chị Nghỉ là quá đáng rồi, Huống hồ đây là trường hợp bất khả kháng , do khách sạn xập xệ và ngấm nước nhiều... thì phải sửa chữa.
Tôi mới bảo : Thưa Chị trường hợp bất khả kháng là : Ví dụ thiên tai dịch họa, hay chiến tranh xảy ra mới là bất khả kháng. Bà giám đốc bắt đầu nói với giọng rất to và khó nghe : Đây cũng là trường hợp bất khả kháng, Cô ở phòng thị trường cũng vào hùa theo và bảo đây là trường hợp bất khả kháng. Chúng Tôi vẫn nhỏ nhẹ nghe và thưa chuyện nhưng bắt đầu đã ong hết cả đầu do bà gIám Độc nói to quá : A hóa ra các Anh Chị muốn đòi bồi thường hả, không có chuyện đó đâu nhé, một xu cũng không có , Nếu thích thì cứ đi kiện đến các nơi đi nhé , Tôi không có đền bù hay bồi thường gì hết. Tôi thấy ngột ngạt quá , nên đứng dậy xin phép ra về và chốt lại : Vâng với không khí này thì không thể nói chuyện được Tụi Em xin phép về và sẽ gửi Chị bằng văn bản những ý kiến của bọn Em ! Khi ra khỏi cửa rồi vẫn vọng từ trong phòng bà giám Đốc ra những lời nói khó nghe với âm lượng rất lớn .
Hình như Bà giám Đốc này không hiểu về luật hợp tác làm ăn thì phải, những thông báo mà Bà ấy đưa chúng Tôi thì đều do phòng kế toán thảo và không có dấu má gì. Nếu Tôi đòi hỏi có dấu đỏ và chữ kí Thì Bà ấy còn cười nhạo ra vẻ chúng Tôi thì cần gì phải chữ kí và dấu. Ngược lại những kiến nghị của chúng Tôi Bà Âý đều bắt phải viết bằng văn bản , nhưng Bà ấy không bao giờ hồi âm những bức xúc của chúng Tôi luôn dung túng cho nhân viên coi thường doanh nghiệp của chúng Tôi và luôn có hành vi đuổi khách. Khi khách sạn đợn phương ngừng để sửa chữa chỉ có mỗi cái lệnh ngày 3 tháng 5 này phải thu dọn đồ đạc để chúng Tôi tiến hành sửa chữa, chẳng cần biết chúng Tôi sẽ ra sao với bao nhiêu thiệt hại như vậy, không điều đình không thương lượng và còn chủ động thách thức chúng tôi đi kiện . Thật là buồn cho một Công ty có những con người như vậy. ( Về nhà ,Cô Em tôi bật máy ghi âm lên mới thấy là Bà này có một ! )
Bà Hồng giám Đốc và Chị Minh phòng thị trường !
Cô Em Tôi nghệt mặt ra nghe Bà giám Đốc dạy bảo !.
Các Bạn tham khảo thêm : http://vn.360plus.yahoo.com/quangtrung2691/article?mid=46249
Tôi mới thưa với Bà giám Đốc rằng : Thưa Chị đấy là cái thông báo một phía bên Chị mà chưa có sự thỏa thuận, bàn bạc cũng như lộ trình rõ ràng trong thời gian bọn Em ngừng kinh doanh thì khách sạn phải hỗ trợ ra sao, vì bọn Em sẽ mất hết khách và nhân viên, mùa đông bọn em đã phải bù lỗ liên tục bây giờ nóng lên thì lại phải ngừng kinh doanh thì các chị phải có phương án hỗ trợ Bọn Em chứ ! Chị giám Đốc bắt đầu nóng mặt : Ô hay làm gì có chuyện bồi thường thiệt hại hay trợ giúp thiệt hại ở đây. Đây là nhà của bọn Tôi . Tôi muốn sửa chữa thế nào là quyền của chúng Tôi, bao giờ sửa chữa xong thì các Anh Chị lại vào hoạt động tiếp, Tôi cộng thêm vào hợp đồng những tháng Anh chị Nghỉ là quá đáng rồi, Huống hồ đây là trường hợp bất khả kháng , do khách sạn xập xệ và ngấm nước nhiều... thì phải sửa chữa.
Tôi mới bảo : Thưa Chị trường hợp bất khả kháng là : Ví dụ thiên tai dịch họa, hay chiến tranh xảy ra mới là bất khả kháng. Bà giám đốc bắt đầu nói với giọng rất to và khó nghe : Đây cũng là trường hợp bất khả kháng, Cô ở phòng thị trường cũng vào hùa theo và bảo đây là trường hợp bất khả kháng. Chúng Tôi vẫn nhỏ nhẹ nghe và thưa chuyện nhưng bắt đầu đã ong hết cả đầu do bà gIám Độc nói to quá : A hóa ra các Anh Chị muốn đòi bồi thường hả, không có chuyện đó đâu nhé, một xu cũng không có , Nếu thích thì cứ đi kiện đến các nơi đi nhé , Tôi không có đền bù hay bồi thường gì hết. Tôi thấy ngột ngạt quá , nên đứng dậy xin phép ra về và chốt lại : Vâng với không khí này thì không thể nói chuyện được Tụi Em xin phép về và sẽ gửi Chị bằng văn bản những ý kiến của bọn Em ! Khi ra khỏi cửa rồi vẫn vọng từ trong phòng bà giám Đốc ra những lời nói khó nghe với âm lượng rất lớn .
Hình như Bà giám Đốc này không hiểu về luật hợp tác làm ăn thì phải, những thông báo mà Bà ấy đưa chúng Tôi thì đều do phòng kế toán thảo và không có dấu má gì. Nếu Tôi đòi hỏi có dấu đỏ và chữ kí Thì Bà ấy còn cười nhạo ra vẻ chúng Tôi thì cần gì phải chữ kí và dấu. Ngược lại những kiến nghị của chúng Tôi Bà Âý đều bắt phải viết bằng văn bản , nhưng Bà ấy không bao giờ hồi âm những bức xúc của chúng Tôi luôn dung túng cho nhân viên coi thường doanh nghiệp của chúng Tôi và luôn có hành vi đuổi khách. Khi khách sạn đợn phương ngừng để sửa chữa chỉ có mỗi cái lệnh ngày 3 tháng 5 này phải thu dọn đồ đạc để chúng Tôi tiến hành sửa chữa, chẳng cần biết chúng Tôi sẽ ra sao với bao nhiêu thiệt hại như vậy, không điều đình không thương lượng và còn chủ động thách thức chúng tôi đi kiện . Thật là buồn cho một Công ty có những con người như vậy. ( Về nhà ,Cô Em tôi bật máy ghi âm lên mới thấy là Bà này có một ! )
Bà Hồng giám Đốc và Chị Minh phòng thị trường !
Cô Em Tôi nghệt mặt ra nghe Bà giám Đốc dạy bảo !.
Các Bạn tham khảo thêm : http://vn.360plus.yahoo.com/quangtrung2691/article?mid=46249
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét