GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của
: Lao quangthau. 9-3-2022
Phần 1.
Hiền vừa gánh quang gánh đồ đồng nát vào để trong bếp thì cơn mưa cũng ập
đến sau lưng. Trận mưa rào đầu mùa hạ đến là bất ngờ, những vạt mưa chạy đi chạy
lại trên mái Fibro xi măng nghe như chúng đang đuổi nhau vậy, mưa xối xả trút xuống hiên trái
bếp, nền đất nện sủi lên bong bóng. Hiền vớ lấy chiếc ghế gỗ nhỏ rồi đặt xuống
dưới cặp mông gầy toàn xương của mình, cô có cảm giác như có tiếng cộc khô khốc
phát ra ở chiếc ghế. Cơn mưa bất chợt buổi xế chiều khiến mồ hôi ướt trên chiếc
áo phin mầu nâu nhạt trở nên lành lạnh. Hiền chợt rùng mình, cô đứng dậy bước
ra phía cửa bếp, tính chạy lên nhà trên, ngập ngừng một chút rồi cô lấy tay che
lên đầu chạy nhanh dưới những hạt mưa nặng hạt. Hải chồng cô đang ngồi chăm chú
xem chương trình thời sự bên chiếc ti vi 14 inh mầu vỏ nhựa mầu đỏ, trời mưa to
gió lớn nên hình ảnh bị nhiễu, nó cứ giật giật liên hồi khiến Hải cứ nhấp nhổm
dơ tay đập liên tục lên nóc chiếc ti vi, nó chỉ đứng im được vài giây rồi lại
giật đùng đùng. Hải tức mình cầm chiếc điều khiển đưa lên tắt phụt một cái, miệng
buông một câu : Mẹ nó, xem cũng không yên. Vừa hay Hiền đã chạy lên đứng ngay
trước khung cửa. Hải ngạc nhiên hỏi : Em về lúc nào vậy ? Hiền trả lời giọng mệt
mỏi : Em vừa mới về thôi. Mà em như người tàng hình thì phải, hai đứa con với
ông chồng , lại cả con chó nữa , không ai thấy tôi về là sao ? Nghe mẹ nói khó
chịu. Con Đào cùng con Tuyết đang nằm trên giường, tay chúng cắm cúi viết hay vẽ
cái gì đó, hai đứa đồng loạt kêu lên : Con chào mẹ. Con chó vàng gầy guộc khoảng
dăm ký lúc này cũng uể oải đứng dậy , nghoe nguẩy cái đuôi, lắc lắc cái đầu rồi
nhìn cô chủ chăm chú ra vẻ chào cô chủ. Hải lên tiếng : Chắc em đi nhẹ quá, lại
vào bếp luôn nên không ai thấy thôi, em đi thay quần áo đi, cảm lạnh bây giờ. Hải
đứng dậy , cái thân gầy guộc cao nhẳng, lưng cong cong, cậu vươn vai một cái,
cũng không làm cái lưng thẳng hẳn được, khuôn mặt gầy hơi dài cũng chẳng vui
lên được tí nào. Hiền nhìn chồng, nhìn hai đứa con, rồi nhìn xuống con chó. Cô
chạnh lòng, trong lòng dậy lên một nỗi tủi thân, cô nghĩ trong lòng ; Biết bao
giờ mới thoát khỏi cảnh bần hàn này được chứ.
Có ai ở nhà không ? Tiếng của Huệ cất lên lanh lảnh, có phần chua chua.
Cất tiếng lần thứ hai thì thấy có tiếng người đàn ông ra lời : Ai gọi đó ?. Hải
đứng ở trong cửa hỏi ra lần nữa: Ai đấy ? . Huệ chưa trả lời ngay mà đứng nhìn
căn nhà một tầng, mái ngói đã cũ kĩ, tường nhiều chỗ đã bong tróc. Hải nhìn kĩ
người đàn bà béo đậm, có nước da ngăm ngăm, mặc bộ quần áo bó sát, chiếc áo
cánh mầu xanh tím, có in hoa mầu trắng nhạt bó chặt lấy cơ thể, lòi cả mỡ ở phần
bụng ra, chiếc quần tây mầu đen cũng bó chặt cặp đùi lồ lộ to tròn, đôi chân đi
đôi giầy da kiểu búp bê mầu đen, trên vai đeo một chiếc túi da mầu nâu đậm có vẻ
đắt tiền, trên hai bàn tay có mấy chiếc nhẫn vàng ta khoảng hai chỉ một cái. Cô
ta đang chăm chú nhìn ngắm ngôi nhà. Huệ cất lời cũng chẳng ra chào, chẳng ra
ta thán : Khổ, ở thế này mà cũng ở được. Rồi cô nhìn vào cửa cất tiếng nói: Em
Huệ đây, anh rể quên em rồi hả ? . Mắt Hải bỗng sáng lên, lộ ra vẻ vui mừng :
Huệ hả ? Lâu lắm mới thấy em về. Huệ không trả lời anh rể mà nói luôn : Chị em
đâu rồi ? Hải gãi gãi đầu rồi nói : Chị em đi chợ mà. Huệ chép miệng nói : Vẫn
đi thu mua đồng nát chứ gì? Hải cười ngượng trả lời : Thì em bảo, làm gì bây giờ
? Rồi Hải nói tiếp : Em chắc chưa ăn gì hả ? Để anh đi đặt nồi cơm nhé, nấu
nhanh thôi. Huệ nói luôn : Ừ anh rể đặt nồi cơm đi, để em ra chợ mua cái gì về
ăn. Huệ vừa nói xong thì thấy hai đứa cháu gái đang vui vẻ cười nói, tay cầm cặp
sách đi từ ngoài ngõ vào. Chúng nhìn thấy người lạ liền đứng lại nhìn chằm chằm
vào Huệ , Huệ thấy vậy liền nhìn chúng rồi cười nói : Ôí giời Con Tuyết , con
Đào đây hả? Sao lớn nhanh thế ? Nhưng mà sao như đói ăn vậy ? Trông hai đứa như
hai cái que ấy, gầy và đen quá. Hải nghe em vợ nói vậy cũng thấy sượng sượng
nhưng vẫn lên tiếng : Hai đứa chào dì Huệ đi, rồi quay sang Huệ thanh minh: Dì
đi lâu không về nên chúng không nhận ra đấy. Hai đứa cúi đầu bẽn lẽn chào bà dì
rồi len lén đi vào nhà. Con Đào nói nhỏ vào tai con chị : Nhìn bà dì phốp pháp
nhiều mỡ nhỉ chị nhỉ. Con Tuyết gừ lên một tiếng , nó lườm con em một cái , rồi
nó bụm miệng cười, nói nhỏ vào tai con em : Con nỡm, mày nói dì mày thế à ? Rồi
hai đứa cười khúc khích. Ở ngoài sân Hải nói với Huệ : Con Tuyết cũng mười hai
rồi, con Đào mười tuổi em ạ. Lần trước em về chúng mới có ba, bốn tuổi, nên
chúng không nhớ được, mà lúc đó em gầy hơn bây giờ. Huệ nghe anh rể nói vậy, cô
nhìn xuống người mình rồi mặt thoáng ửng đỏ. Cô nói: Vâng , càng ngày em cứ phì
ra như vậy, chán quá anh ạ, thôi em ra chợ mua thức ăn đây.
Hiền ngồi cùng với mấy người bạn cùng nghề ở
vườn hoa gần cổng thành Sơn Tây cũ, cữ buổi trưa là mọi người lại tụ tập về
đây, khoe nhau đã mua được gì, Có món nào có giá trị thì có người mua lại luôn,
đỡ phải đi đến đại lý thu mua. Hiền hôm nay gồng gánh vào tận trong Mía, trong
làng Đường Lâm, chân vẫn còn mỏi, cô cũng chỉ mua được vài cái nồi thủng, một
ít lông vịt, lông gà, mấy đôi dép nhựa rách , chẳng đáng giá gì. Con bạn ngồi
bên cạnh nói với Hiền : Chán quá mày ạ, cứ buôn bán kiểu này chắc chết mất thôi,
nhà lại còn mấy miệng ăn nữa. Hiền gật đầu tán đồng rồi cũng ra lời : Tao cũng
lo lắm, nhà bốn miệng ăn, hai đứa con đang lớn, ông chồng thì lúc nào có việc
người ta mới gọi, mày bảo thời buổi này mấy ai có tiền xây nhà mà có việc. Cái
đất Sơn Tây nghèo quá, nghe nói Hà Nội bây giờ buôn bán tốt lắm, ấy vậy mà cái
xứ của mình vẫn im lìm cũ kỹ. Chặc, chẳng biết bao giờ thoát khỏi cảnh này, tao
chán lắm rồi. Mấy cô mấy chị cùng hùa vào : Hay là tính nước khác, thoát li khỏi
cái vùng quê nghèo khó này, biết đâu lại đổi đời. Hiền tham gia vào : Có khi phải
thế mấy bà ạ, chứ thế này thì lo lắm. Huệ đi bộ theo con đường quen thuộc ngày
nào, đi thêm đoạn nữa thì đến phố Phạm Hồng Thái. Huệ phấn chấn hẳn lên, vài bước
chân nữa đã thấy chợ Nghệ, chợ vẫn thế ; Thấp tè, cũ kĩ, gần trưa nên chợ vãn gần
hết. Huệ lại gần mẹt thịt lợn, cũng chỉ còn vài miếng cắt dở. Huệ bảo bà chị
bán hàng cân nốt cho chỗ thịt, Chị bán hàng nhìn Huệ rồi cất giọng làm thân :
Cô em ở nơi khác đến đây hả? Huệ có chút đỏ mặt rồi cô lúng túng nói : Chị
không nhận ra giọng của em à, em người ở đây mà. Bà chị lại giả lả nói : Không
phải, nhất định là em ở nơi khác chứ quê mình thì chị đã nhận ra. Huệ không nói
gì nữa, cô biết, mười mấy năm bị bán sang Trung Quốc lấy chồng, giọng cô đã bị
pha nhiều nên người ta nói vậy cũng phải thôi. Cô mua thêm mấy miếng đậu, ít
hành, mấy quả ớt. Huệ nghĩ bụng; Thôi tạm thế, có gì mai tính sau.
Trong lòng bỗng chộn rộn, những hình ảnh xưa cũ hiện về, Huệ nhớ lúc mới
dậy thì; Nhà đói lắm, ăn không đủ no, cô hay theo đám đàn anh, đàn chị lang
thang nơi bến xe, rồi chỗ thành cổ, mấy anh chị lớn làm gì cô cũng chẳng quan
tâm, miễn là thỉnh thoảng được ăn ké một bữa thịnh soạn là được rồi. Cũng chẳng
nhớ làm sao mà cô bị lừa sang Trung Quốc, rồi bị bán sang tay nhiều người, cuối
cùng bị đưa vào gần Phúc Kiến lấy chồng, một chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi, khổ chẳng
khác gì ở quê. Cho đến khi Huệ đẻ đứa con thứ hai cho nhà chồng thì biến cố lớn
xẩy ra. Chính quyền xã đến lôi Huệ đi triệt sản. Huệ đau đớn về thể xác, lại
còn bị bọn chúng chửi rủa mà phải cam chịu, đến lúc được về nhà thì ngôi nhà đã
bị chính quyền xã cho máy ủi đến san bằng, cũng chỉ vì đẻ đứa thứ hai . Huệ uất
ức nói với nhà chồng: Tôi phải ra ngoài kiếm ăn đây, chứ ở đây thì chết đói cả
nhà thôi. Thấy Huệ nói vậy thì nhà chồng cũng không quản nữa, mặc kệ Huệ muốn
làm gì thì làm. Mấy năm sống với người bản địa, không có bóng đồng hương nào
nên Huệ nói tiếng địa phương đã như thổ dân . Huệ nghe nói ở đường biên làm ăn
tốt lắm, vậy là cô bỏ nhà , bỏ con lại cho thằng chồng già nuôi, cô nói với nó
: Cứ ở nhà đi, tôi làm có tiền khắc mang về cho anh nuôi con. Cô lần mò về đường
biên. Để nuôi cái miệng, để làm quen với môi trường mới, cô đã đi khách, cái gì
mà ra tiền là cô làm. Rồi cô cũng thành người sành sỏi, nhờ có chút vốn liếng
tích cóp được, cô đã rủ mấy người bạn mới quen ở đường biên cùng mua gái bị lừa
từ Việt Nam sang để mang vào trong sâu bán, Thấy bán gái không được nhiều tiền,
lại phải chia bôi nhiều, cô đào tạo mấy đứa nhân viên rồi cùng nhau đi làm hàng
quay. Cái cách làm này lãi hơn nhiều. Cô mang một đứa vào bản sâu bán cho dân bản
địa, khi cầm tiền xong , cô đi ra ngoài bến xe, tìm chỗ nghỉ ngơi. Con hàng bị
bán giả là người ngây ngô không biết tiếng, cũng khóc lóc này nọ, đợi đến đêm
nhà chồng không để ý là nó trốn ra khỏi nhà, chạy ra bến xe để cùng về. Huệ đi
các nơi để bán hàng quay như thế, nên cũng kiếm được số vốn kha khá.
Mải nghĩ miên man, trước mắt đã là Thành Cổ Sơn Tây, quang cảnh yên ắng cỏ cây xanh bắt mắt, Huệ
nhớ lại ngày xưa mình cũng hay cùng đám anh chị đến nơi này nghỉ ngơi sau một
buổi đi rạc cẳng . Có tiếng cười rồi tiếng trọc ghẹo nhau. Huệ nghe thấy hình
như có cả tiếng của Hiền, chị gái mình. Huệ rảo bước đến chỗ lùm cây cao hóa ra
có chị của mình ở đó thật. Cả bọn đang nói cười, người thì đang nhai cơm từ chiếc
cặp lồng cũ kĩ mang theo. Thấy người lạ xuất hiện, cả bọn cùng ngước lên nhìn.
Hiền buột miệng nói : Huệ hả? Em mới về hả? Cả bọn quay sang nhìn Hiền. Lúc này
Hiền cất lời giải thích với mọi người : Em gái em đấy, nó lấy chồng bên Trung
Quốc, cũng mười mấy năm rồi. Huệ cất tiếng : Dạ , em chào các chị, rồi nó nhìn
Hiền nói: Em mới về, em bảo anh rể thổi cơm rồi, còn em ra chợ mua thức ăn, đi
muộn nên mua được mỗi ngần này. Mấy người bạn của Hiền thấy Huệ giơ ra chỗ thịt
vừa mua. Họ thấy cũng khớp, nhà họ mấy khi mà mua nhiều thế, giỏi thì hai lạng,
ba lạng là cùng. Huệ bảo : Thôi , về thôi chị. Hiền lúng túng đứng dậy sắp
quang gánh , rồi cô chào mấy người bạn, lúc cúc theo chân Huệ đi về. Huệ ném mấy
thứ vừa mua được vào cái thúng đằng trước. Hiền hỏi em gái : Em về có lâu không
? Huệ nói với chị: Để về nhà rồi nói chuyện chị ạ. Huệ thấy thương bà chị, người
gầy gò , da đen sạm, cứ sống thế này thì đến chết mòn thôi. Huệ càng tin dự
tính chuyện định nói với chị mình là đúng, dù gì thì cũng thay đổi được hoàn cảnh
của chị mình. Huệ quay qua nói với chị : Chị này, quê mình buồn quá, em về cứ nghĩ
sẽ thấy quang cảnh thay đổi nhiều lắm, ai ngờ mọi thứ vẫn như vậy, vẫn những dẫy
phố cũ kĩ, nhà cửa thấp tẹt , con người nhìn cũng cũ kỹ lạc hậu, nhìn mà phát
chán. Hiền biết là em mình nói đúng nên nín nhịn, chẳng thèm ra lời. Cả hai đi
đến cửa hàng tạp phẩm. Huệ nói với chị : Chị đợi em một tí, em vào mua mấy chai
bia, Hiền nói với cô em: Có ai uống đâu mà mua . Huệ cười rồi đáp lại: Thì em
cùng anh rể uống. Hiền kêu lên : Ối giời anh của em làm một cốc nhỏ thôi cũng
đã say rồi. Kệ, Huệ vẫn vào cửa hàng mua năm chai bia quả táo ( Bia Tầu ) rồi
mì chính, nước mắm, chai xì dầu. Hai tay
xách một bịch to mang ra để vào Thúng của Hiền. Bất chợt Tiếng chuông từ nhà Thờ
Hưng Hóa vang lên chộn rộn. Hiền nói với em : Mười hai giờ trưa rồi đấy. Huệ
tươi cười có phần phấn chấn nói với chị : Chị này, đã lâu lắm em mới được nghe
tiếng chuông nhà thờ đấy. Hiền hỏi cô em : Thế bên Trung Quốc không có nhà Thờ
à ? Huệ cụp mắt xuống nói : Chùa chiền còn bị phá nữa là nhà Thờ, chán lắm chị ạ.
Sau một lúc trổ tài bếp núc, Huệ cũng nấu xong mấy món xào theo cách của
Tầu, mùi thơm bốc lên làm hai đứa con của Hiền háo hức, chúng ngồi chực mâm cơm
mà nở nụ cười sung sướng. Chẳng gì cũng lâu lắm rồi, thức ăn mới có nhiều như
thế. Cả nhà ngồi vào mâm, Huệ rót bia vào hai cốc rồi giục anh cầm lên cụng
chén. Hải có vẻ ngại với cô em vợ, có cảm giác cô ấy mới là chủ nhà vậy. Huệ
làm một hơi gần hết cốc bia , rồi gắp cho mình một miếng thịt cho vào miệng, cô
đưa đôi đũa lên huơ huơ qua mọi người rồi nói : Tự nhiên đi cả nhà. Hai đứa con
gái của Hiền gắp ăn trong sự phấn khích . Huệ nhìn hai đứa ăn như vậy liền cất
tiếng : Anh rể với chị gái này, hôm nay em về đây là để bàn với anh chị, nếu
anh chị đồng ý nghe theo em, thì mấy đứa nhỏ này sẽ luôn được ăn ngon mặc đẹp,
chẳng mấy mà anh chị đập cái nhà này đi, xây lại cái to hơn. Cả nhà đang ăn
nghe Huệ nói vậy, nhất loạt đều dừng nhai mở to mắt nhìn Huệ. Hải tò mò chống
đũa hỏi em vợ : Em nói gì anh chẳng hiểu? Hiền cũng hỏi theo : Có gì mày nói thẳng
để anh chị nghe xem nào? Huệ rót bia ra cốc rồi cầm cốc chạm vào cốc của anh rể,
cô nói tiếp : Em muốn đưa chị sang bên kia, em đang nhiều việc , muốn đưa chị
sang phụ giúp, người nhà vẫn hơn, chứ thuê người ngoài cũng được nhưng vì nghĩ
đến chị, đến gia đình nên em mới quyết định về đón chị. Hiền nghe vậy cứng họng
chưa biết nói gì thì Hải ra lời : Thôi em ạ, vợ chồng anh quen sống thế này rồi,
có rau ăn rau , có cháo ăn cháo, chứ để vợ anh nó đi xa như thế, biết thế nào,
rồi còn con anh nữa, chúng đang lớn thiếu mẹ làm sao được . Huệ cắt lời anh rể
nói : Em tính hết rồi, em mở quán ngay sát đường biên thôi, đi lại dễ dàng, trước
mắt chị gái xa chồng con một thời gian, rồi ổn định sẽ đón cả nhà sang cũng được,
còn khi chị đã ở bên đó, hàng tháng anh sang thăm chị, hai vợ chồng lại được gặp
nhau, rồi anh cầm tiền về lo cho các cháu. Hiền nói xen vào : Em nói chuyện này
bất ngờ quá, chị chưa đi xa , chưa xa gia đình ngày nào, rồi sang đấy bỡ ngỡ biết
làm được cái gì ? Huệ cười giả lả rồi cầm tay Hiền nói : Ôi giời chị cứ nghĩ
quá , em sẽ lo hết cho chị, chị chỉ việc trông hàng cho em thôi, mỗi tháng em
cho chị ít nhất cũng cả chục triệu, nếu đắt hàng thì còn hơn thế. Hải nghe em vợ
nói đến số tiền đó thì trong lòng chợt thấy có chút hào hứng. Hiền cũng vậy,
nhưng nỗi lo sợ khi ra khỏi nhà vẫn còn chiếm lĩnh trong lòng nên vẫn thấy
không yên. Hai đứa con gái của Hiền vẫn dỏng tai lên nghe, nhưng chúng vẫn kịp
gắp thức ăn ăn rất nhiều. Khi bụng đã no, chúng đồng loạt đứng dậy, kéo nhau ra
ngoài sân chơi, để mặc mấy người lớn nói chuyện.
Huệ lại chấn an hai vợ chồng Hiền: Hai người ở cái chốn này mãi mà nó có
thay đổi gì đâu, các thành phố lớn thay da đổi thịt hàng ngày. Ngay ở đường
biên người ta mang hàng thuê qua biên cũng kiếm vài triệu một ngày. Có người
sang bên kia đi người không, rồi khi về đi một chiếc xe đạp điện , hay chiếc xe
đạp, đi về đến Lạng Sơn là có năm bẩy trăm tiền công rồi, cứ ngày hai chuyến là
có tiền triệu. Vợ chồng Hiền nghe em gái nói vậy thì cảm thấy vui vui. Huệ nói
tiếp : Em còn ở nhà hết ngày mai, anh chị cứ bàn với nhau đi, rồi trả lời em
sau cũng được, em nghĩ đây là cơ hội cho nhà chị đổi đời đấy. Hai người cũng phải
nghĩ đến hai đứa con, đang tuổi ăn tuổi học nữa. Hiền dọn mâm cơm. Hải bảo em vợ
: Lên ngồi uống nước đi em, cứ để chị dọn. Hai đứa con thấy mẹ dọn mâm , chúng
chạy vào mỗi đứa mang một thứ xuống bếp hộ mẹ chúng. Con Tuyết tranh thủ nói với
mẹ : Mẹ này, mẹ có định đi Trung Quốc không ? Hiền quay qua lườm con bé rồi nói
: Không phải việc của bọn mày, bớt cái miệng lại, đừng có đi bép xép với người
ngoài đấy, tao mà biết chúng mày nói ra ngoài là tao xử lí đấy. Con Tuyết nghe
mẹ nói vậy, nó phụng phịu nói : Vâng con biết rồi. Con Đào kéo áo con chị , hai
đứa cùng nhau đi lên nhà. Chúng nghe thấy dì của chúng đang nói với bố chúng :
Thì em nói vậy anh cứ suy nghĩ kỹ, vận đến thì chỉ mấy năm là có của ăn của để
thôi. Hải gật gù, mặt cậu đỏ như gà trọi, chắc có chút men bia làm cho Hải mạnh
dạn và ra dáng đàn ông hơn, không như vẻ cam chịu lúc Huệ vừa về . Hải nói : Được
rồi để anh bàn với chị xem sao, nếu chị quyết định thì anh cũng ủng hộ. Huệ
nhìn ra sân thấy Hiền mang quang với đôi thúng ra chuẩn bị thì Huệ vội nói :
Này chị gái, em mấy năm mới về mà chị định không ở nhà với em mà đi chợ tiếp hả
? Hiền cười gượng nói : Thì cuộc sống mà, chị tranh thủ đi một lát rồi về ngay
thôi. Huệ đứng dậy, quả quyết đi ra ngoài sân, cô giằng chiếc quang gánh vứt vào
góc sân rồi nói : Chẳng trách cứ nghèo mãi. Chị phải thay đổi tư duy đi chứ. Cứ
bám lấy nó thì bao giờ mới ngóc mặt lên được. Hải hùa vào: Bỏ đấy đi em, em gái
mới về chơi ai lại bỏ đi như thế. Huệ cầm tay chị gái kéo vào nhà, Hiền ngại
ngùng miễn cưỡng theo sau em gái. ( Còn nữa )
GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của:
Lao quangthau
Phần 2
Mới gần chín giờ tối mà không gian đã im ắng. Nhà nhà đã tắt hết đèn. Cả
một vùng trời tĩnh lặng , đôi lúc có con chó giật mình vì tiếng động lạ, nó sủa
liên tục vài câu, làm cho những con chó khác cũng sủa hùa theo thành một dây
truyền dài đến tận đâu đó, lúc đó chỉ còn những tiếng sủa như tiếng vang nhắc lại.
Một chặp sau lại yên ắng trở lại. Huệ không quen với khung cảnh này mới hỏi chị
gái : Chị này, ở đây có quán Bar nào không ? Hiền không hiểu liền hỏi lại em
gái : Quán bar là gì ? Huệ hơi bất ngờ vì chị mình hỏi lại câu đó. Cô liền nói
: Ôi chị tôi lạc hậu quá, quán bar là quán rượu, có rượu tây rồi nhạc nhẩy đó.
Hiền bây giờ mới hiểu. Cô à lên một tiếng rồi nói với Huệ : Ăn còn chẳng đủ nữa
là nhẩy nhót. Ở đây sang nhất là mấy cái quán ăn có thịt Trâu hay quán phở ,
quán cơm thôi. Huệ nghe thấy vậy thì lắc đầu nói : Buồn nhỉ. Hiền nói với em
gái: Chị chuẩn bị chỗ ngủ ở trong phòng rồi đó, tối nay chị em mình ngủ trong
đó, để ba bố con nó ngủ ở gian ngoài. Huệ thấy cũng chẳng có gì vui, tivi thì Hải
cũng đã tắt từ lâu rồi, anh ta đang nằm trong góc giường đã ngáy o o rồi. Hiền
thấy em gái có vẻ không vui liền nói : Em vào trong phòng đi, lâu rồi chị em
mình chưa tâm sự. Huệ miễn cưỡng đi vào trong. Hiền ra đóng cửa ngõ, cài chốt cửa
trong nhà rồi tắt đèn đi vào buồng. Huệ thấy chị vào thì nằm nhích vào bên
trong. Hiền nằm xuống. Hai chị em gái nằm trên giường , cô em to gấp đôi cô chị,
nhìn cảnh này mới thấy Hiền như bị suy dinh dưỡng trầm trọng. Trong đáy lòng Huệ
dâng lên một chút thương cảm. Thực ra trong lòng Huệ với người chị này cũng chẳng
có nhiều kỉ niệm. Chỉ là cùng mẹ khác cha, từ bé đã có khoảng cách về “Bố tao bố
mày rồi”. Bây giờ cũng chỉ vì cần một người thân tín mà phải lặn lội về quê. Huệ
nghĩ ; Công việc của mình tốt nhất là người trong nhà, nên mới nghĩ đến Hiền.
Trong đầu Huệ đang tính nói thế nào cho chị mình xuôi mà đi với mình. Hiền nằm
bên cạnh Huệ. Cô thấy những hình ảnh mười mấy năm trước hiện về, hồi đó con Huệ
chỉ là đứa nanh nọc khó bảo, luôn không coi chị gái mình ra gì, nó đi bụi suốt
ngày, rồi tự nhiên mất tích luôn, đến năm bẩy năm sau mới lò dò về thăm nhà, được
vài bữa lại đi như chưa bao giờ tồn tại. Giờ đây nó trở về nói là muốn giúp đỡ
mình. Bản chất hiền lành , dễ tin người nên suy nghĩ mông lung một lát thì Hiền
cũng thấy mềm lòng, chẳng gì người ta đã nói “Một giọt máu đào hơn ao nước lã ”
là gì . Rồi Hiền nghĩ ; Chắc con bé đã thay đổi tâm tính. Vừa hay Huệ quay người
ra , một tay đặt lên bụng cô chị, Huệ gần như giật thót mình vì chạm phải mấy
cái xương sườn của chị gái , cô kêu lên : Chết mất , sao người chị toàn xương
thế ? Hiền cười nhẹ nói với em : Thì vất vả triền miên. Suốt ngày chợ búa lấy
đâu ra mà béo như dì được.
Huệ nói tiếp : Chị này . Em ở nốt ngày mai, sáng ngày kia em đi, chị đi
với em nhé. Mai em sẽ bán một cái nhẫn vàng rồi đưa tiền cho chị, chị để lại tiền
cho anh rể , để anh ấy lo cho các cháu. Sang đó có tiền rồi hàng tháng chị gửi
về cho anh ấy, nếu muốn gặp chồng thì bảo anh ấy lên, hai vợ chồng hú hí với
nhau rồi anh ấy về cũng được. Hiền ngập ngừng nói : Em này, liệu chị có phù hợp
với việc bên đó không ? Chị sợ sang đó không được việc lại làm phiền em. Huệ cười
nói : Chị ơi, ai mới sang đó cũng lo sợ đủ điều, nhưng em cam đoan với chị , ai
cũng chỉ sau một tháng thôi, được ăn ngon mặc đẹp, ăn mặc theo mốt, đỏ da thắm
thịt rồi thì chẳng ai muốn về đâu. Nghe Huệ nói vậy Hiền cũng yên tâm. Huệ nói
tiếp : Em nói thật với chị nhé ; Chị ở nhà cứ làm ăn vất vả như vậy, đến lúc
lao lực, chị chết đi chỉ khổ thân chị thôi, còn anh rể anh ấy sẽ đi lấy vợ
khác. Hiền gật đầu rồi hạ quyết tâm, cô nói với em gái : Được rồi , chị đi với
em, chị cũng muốn thay đổi cuộc đời, chứ sống khổ thế này chị sợ lắm, rồi còn
hai đứa con gái đang lớn nữa, chị không muốn chúng đi theo nghề của chị. Huệ thấy
chị gái mình đã đồng ý, trong lòng phấn chấn, yên tâm hẳn lên. Vậy là đã xong
việc. Huệ nói với Hiền : Chị ạ, em chưa nói đến Trung Quốc đâu, chỉ cần như Hà
Nội với Lạng Sơn, Đồng Đăng thôi, chị đã thấy cuộc sống khác lắm rồi, người ta
tiêu tiền như rác ấy chứ. Sáng ngày kia em đưa chị về Hà Nội chơi một ngày để
chị mở rộng tầm mắt. Sau đó chị em mình sang bên kia. Em nói thật nhé : Sống
không có tiền, vừa hèn, vừa bị khinh thường. Khi chị có tiền trong tay, chị tự
tin lắm và chị sẽ không muốn ở căn nhà ọp ẹp này nữa đâu. Mà có khi chị sang
bên đó một thời gian chị lại muốn lấy chồng Trung Quốc rồi ở luôn bên đó ấy chứ.
Hiền nghe em gái mình nói vậy thì vỗ đánh đét vào cánh tay Huệ, Hiền nói có vẻ
bực bội : Mày nói vậy làm chị sợ đấy, chị đi làm để mong kiếm được tiền về giúp
chồng con chứ không nghĩ bậy bạ như vậy đâu. Anh rể mày mà nghe được câu này
thì vĩnh viễn chị chỉ có làm bạn với đôi quang gánh thôi. Huệ cười khì nói : Em
nói trêu chị thôi mà. Nói vậy nhưng trong lòng Huệ biết thừa, cô nghĩ trong bụng
: Để rồi xem chị có muốn về nữa không, Huệ cười một cách bí hiểm. Hiền không đủ
nhanh nhậy để đọc được thái độ của em gái. Cô chỉ nghĩ; Mình sẽ làm thật tốt để
có nhiều tiền mang về nhà. Hiền chìm vào giấc ngủ. Còn Huệ loay hoay với chiếc
điện thoại một lúc thì cũng cất tiếng ngáy đều.
Huệ tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ , đã hơn tám giờ
sáng rồi. Huệ đi ra phòng ngoài thấy yên tĩnh quá, cô đoán bọn trẻ đã đi học.
cô thấy Hải đang mồi thuốc lào vào nõ chiếc điếu cầy rồi anh ta cầm chiếc bật lửa
cứ thế bật lên dí vào nõ điếu. Hải rít một hơi dài, tiếng nõ điếu kêu ro ro
giòn tan. Đến khi chỗ thuốc lào cháy đỏ hết mới dừng lại. Hải chiêu một ngụm nước
trà, nuốt ực một cái rồi ưỡn ngực ngửa cổ nhả từ từ khói thuốc ở trong lồng ngực
ra. Huệ nhìn cảnh đó liền lấy tay hua hua chỗ khói thuốc lào đang bay nghiêng
ngả về phía cô. Huệ đợi anh rể nhả hết khói thuốc cô mới cất tiếng hỏi : Anh rể
à, chị em đâu rồi ? Hải nhìn em vợ rồi cất tiếng: Dì dậy rồi à, chị em đang ở
dưới bếp ấy. Huệ đi ra cửa thấy những đám khói mỏng đang ùa ra từ trong gian bếp,
tiếng nồi xoong kêu lách cách. Thấy bóng Huệ đang lò dò đi đến, Hiền nói vọng
ra , em dậy rồi hả ? đánh răng rửa mặt đi rồi ăn cơm sáng. Huệ thấy chị nói vậy
thì thảng thốt kêu lên : Trời ơi bây giờ đã ăn cơm hả, chị để đấy đi, em làm vệ
sinh xong , hai chị em ra ngoài ăn sáng, xong đi chợ mua đồ về nấu ăn trưa luôn
một thể, chứ ăn cơm gì giờ này. Hiền trả lời em: Dì đi lâu ngày quên hết rồi,
nhà mình sáng nào chẳng ăn cơm sáng rồi ai mới đi làm việc của người ấy. Huệ
nói xen vào : Chị ơi, thói quen ngày xưa bây giờ lạc hậu rồi, chị thay đổi thói
quen đó đi chứ. Hiền cầm mấy thanh củi đang cháy dụi vào trong bếp cho tắt đi rồi
đứng dậy, cũng may lúc nẫy hai đứa con trước khi đi học, mỗi đứa cũng đã làm một
bát cơm rang. Hiền phủi tay rồi đi lên nhà. Huệ cũng đi vào, cô lại gần chiếc tủ
gương ba buồng lấy lược chải đầu, buộc gọn mớ tóc đen nhánh rất dầy thành một
cái đuôi ở đằng sau. Huệ cầm túi xách đeo vào vai rồi nói với anh rể: Anh ở nhà
nhé, em với chị đi chợ một lúc. Hải gật đầu nói : Vâng dì đi đi, nhớ về sớm còn
cơm nước. Hai chị em vào quán phở trên con phố gần nhà, Huệ gọi hai bát phở gà.
Hiền cắm cúi ăn ngon lành. Huệ cầm đũa gẩy gẩy trong bát phở của mình rồi nhấp
nhấp một hai sợi phở. Cô thấy khó chịu với mùi mỡ gà bị ôi mà họ chan vào bát.
Hiền ngẩng lên hỏi em gái : Sao không ăn đi, nguội hết rồi ?. Huệ kéo cái bát của
chị mình lại gần, cô san gần hết bát phở sang cho chị rồi cất tiếng : Chị ăn hộ
em , em tự nhiên thấy ngang bụng quá. Hiền đón lấy bát phở, cô nói : Hay là em
không quen thức ăn ở đây ?. Huệ lắc đầu nói : Không phải đâu, phở Trung Quốc
còn dở hơn em vẫn ăn được, chắc do thay đổi môi trường thôi. Chị ăn tiếp đi. Hiền
cắm cúi ăn nốt chỗ phở em gái vừa san cho.
Đợi người ta làm con gà xong, Huệ mua thêm mấy món nữa rồi hai chị em đi
về. Trên đường tiện thể Huệ vào cửa hàng vàng, bán đi một chiếc nhẫn hai chỉ.
Huệ thanh minh với chị : Tiền em để trong tài khoản ngân hàng bên Trung Quốc
nên về đây không rút được. Em đưa chị năm triệu để chị lo việc nhà. Còn khi
sang đó sẽ có tiền lương sau. Hiền cầm số tiền em gái đưa mà thấy lòng chộn rộn
khó tả, từ bé đến giờ chưa bao giờ được cầm số tiền đó trong tay, mang tiếng buôn
đồng nát vốn cũng chỉ có vài trăm bạc thôi, nhà có công chuyện gì là tiêu hết,
sau đấy lại phải đi vay làm vốn đi chợ tiếp. Trong bữa cơm thịnh soạn, sướng nhất
là hai đứa trẻ. Chúng được ăn thỏa thích thức ăn, chúng nhìn dì của chúng đầy
ngưỡng mộ, chúng nghĩ dì của chúng giầu thật, rồi chúng ước giá ngày nào cũng
được ăn ngon như thế. Con Tuyết nói với mẹ : Con thích nhà mình lúc nào cũng được
ăn ngon như thế này. Huệ thấy Hiền lườm con. Huệ liền lên tiếng : Cháu yên tâm,
chỉ ít ngày nữa thôi, mẹ cháu sẽ gửi tiền về cho bố con cháu, sẽ được ăn ngon
thường xuyên. Cả hai đứa vui quá reo lên: Hoan hô mẹ, Hải trầm ngâm từ đầu bữa
vì đã biết quyết định của vợ. Cậu thấy có phần hụt hẫng. Đã mười mấy năm rồi, vợ
chồng no đói có nhau, bây giờ vợ lại đi làm ăn xa tận nước ngoài. Chẳng biết
vui hay buồn, nhưng trước mắt một mối lo mơ hồ rất khó tả. Huệ thấy tâm trạng
anh rể không vui bèn cầm cốc bia lên nói : Nào cụng ly nào anh rể. Anh đừng lo
lắng quá, có em ở bên cạnh chị, chỉ có may mắn mà thôi, chị phụ với em một thời
gian, có chút vốn liếng , lúc đó hai vợ chồng làm ăn buôn bán cái gì mà chẳng
được. Thấy chồng buồn. Hiền cũng mủi lòng. Mắt rơm rớm nước, cô an ủi chồng : Anh
ở nhà nhớ bảo ban hai đứa, em đi cùng dì, nếu không chịu được em sẽ về ngay,
còn nếu tốt đẹp thì hàng tháng em sẽ chuyển tiền về, đây anh cầm tạm số tiền
này mà lo cho ba bố con, lúc nẫy dì Huệ đưa cho em đó. Như phản ứng dây chuyền
hai đứa con gái mắt cũng đỏ hoe, chúng bây giờ mới cảm thấy chúng chuẩn bị phải
xa mẹ chúng , chưa biết lúc nào mới được gặp lại mẹ. Không khí bữa cơm chùng hẳn
xuống. Huệ thấy cả nhà đang bi lụy liền lên tiếng : Nào anh rể cụng ly chúc mừng
cho sự thay đổi của gia đình, dứt khoát mai này anh chị và các cháu sẽ sung sướng
hơn nhiều, em bảo đảm chắc chắn điều đó. Hải miễn cưỡng cầm cốc bia lên rồi ra
lời với em vợ: Anh hy vọng đó là sự thật, có điều nó thay đổi đột ngột quá nên
anh thấy bỡ ngỡ thôi, hy vọng em sẽ dìu dắt chị gái em , cũng là giúp đỡ cho
gia đình anh thoát khỏi cảnh khó khăn này. Huệ cướp lời anh rể : Ôi giời, em đã
nói rồi, anh cứ yên tâm đi, em đã nói chắc chắn sẽ là vậy.
Mười giờ sáng hai chị em đã lên đến Hà Nội, Huệ đưa chị gái về khu vực
phố cổ lấy phòng , Huệ nói với chị gái : Chỗ này ngay gần chân cầu Chương
Dương, sáng mai ô tô tuyến sẽ đến đón chị em mình lên đường biên sớm. Hai chị
em tắm rửa xong Huệ rủ chị gái đi vào phố Hàng Ngang - Hàng Đào mua sắm. Huệ chọn
cho Hiền một chiếc áo phông, áo sơ mi, cùng hai cái quần bò, một đôi giầy giống
kiểu của mình. Huệ nói với chị : Mua tạm thế thôi, sang bên đó có mà đầy chị ạ.
Huệ ép chị gái thay đồ mới vào luôn, nhìn Hiền mặc đồ mới vào, trông khác hẳn
không như kiểu thôn quê, thô kệch nữa. Huệ nói với chị : Đúng là : “Quần áo giầy dép làm nên con người”. Chị bỏ
lại quần áo cũ đi, bây giờ nhìn chị đẹp ra nhiều rồi đấy. Em chắc chị sang bên
kia, chỉ cỡ một tháng thôi, chị thay da đổi thịt lúc đó lại ối thằng Nà Bản Tầu
( Ông chủ ) nó say chị ấy chứ. Hiền đốp lại em gái ngay : Dì đừng nói lung
tung, chị theo em để làm kinh tế, cốt thay đổi cuộc sống chứ không phải để làm
việc bậy bạ. Huệ cười trừ rồi nói : Em đùa chút thôi mà, chị làm gì mà căng thẳng
thế. Huệ nói xong, cô nhếch mép một cái, trong đầu nghĩ ; Để rồi xem chị có thắng
nổi cám dỗ không ? Huệ nói tiếp : Ôi em thấy cái bụng của mình nó réo rồi, chị
em mình đi kiếm cái ăn đi. Hai chị em đi bộ về đầu phố Đinh Liệt, chỗ này có
quán cơm suất, có rất nhiều món ăn, lúc nào khách vào ăn cũng đông đúc. Hiền ăn
thấy rất ngon miệng, công nhận ở Hà Nội họ nấu ăn ngon thật. Huệ bỏ đũa, cô nói
với chị : Ăn xong rồi chị em mình về khách sạn nghỉ, tối em đưa chị đi quán ba
giải ngố, sáng mai mình đi sớm chị ạ. Hiền cũng buông đũa, cô trả lời em gái :
Thì tùy em sắp xếp, chị biết gì đâu. Hai người lúc này đã nặng bụng, chân đã mỏi,
Huệ vẫy chiếc xe Taxi vừa đi tới, hai chị em lên xe. Hiền nhìn quang cảnh đường
phố qua cửa kính của xe, cô nói với Huệ : Hà Nội đẹp thật em ạ, lần đầu tiên chị
vào trong khu này đấy, nhiều hàng hóa, hàng quán quá. Đúng là có tiền sướng thật.
Huệ tiếp lời chị : Chị yên tâm đi, chỉ vài tháng nữa chị sẽ được như mọi người
thôi. Lúc đó chị sẽ thấy mình cũng đang ở một đẳng cấp khác đấy. Huệ thả cơ thể
mình xuống chiếc giường đôi nghe đến bịch một tiếng, chiếc giường rung lên , Hiền
thấy em mình như con trâu vậy thì phì cười. Hiền vừa cười vừa nói : Khiếp thật,
chị cũng không ngờ là em béo lên nhanh như vậy đấy. Ngày trước chị thấy em cũng
chỉ như chị thôi. Huệ tưng tửng trả lời chị gái : Kệ chị ạ, trước em cũng ngại
lắm vì thấy mình béo quá, sau này rồi em bơ luôn không nghĩ gì nữa, cũng gần ba
mươi rồi, chẳng trẻ trung gì nữa, bây giờ cứ có tiền là có tất chị ạ. Như em
đây bọn con trai vẫn bu đầy, em thích thằng nào mà chẳng được. Hiền thấy em gái
mình nói vậy thì ngại ra mặt, trong lòng nghĩ bụng; Con này nó thay đổi nhiều
quá, có cảm giác như nó là con người khác chứ không phải là em mình. Hiền mơ hồ
lo lắng cho những ngày sắp tới. Cô thở dài một tiếng. Huệ thấy chị như vậy liền
trấn an : Chị lại lo lắng hả, chị yên tâm đi, em của chị đã làm cái gì thì chỉ có ok thôi.
Huệ giật mình tỉnh giấc, xem điện thoại thấy đã năm giờ chiều liền thảng
thốt, ôi em ngủ ghê quá, tí nữa thì nhỡ mất. Mà chị không ngủ được hả? Em đã
nói rồi chị đừng có lo mà. Huệ quay số điện thoại rồi nói : Anh Hùng hả, nhập
cho em mấy con với , tí nữa em quên mất, nói xong Huệ đọc mấy con đề, mấy con
lô, Hiền nghe đến lô đề thì không hiểu,
vì cô cũng chưa đánh bao giờ, nhưng khi nghe đến người ta báo số tiền Huệ đã
đánh thì Hiền giật mình; Trời ơi, nó đánh một phát hết hơn hai mươi triệu luôn,
số tiền cả năm mình vất vả cũng không kiếm ra được. Huệ thấy chị mình mắt tròn
mắt dẹt khi thấy mình đánh lô đề. Huệ cười nói: Em thỉnh thoảng đánh chơi ấy
mà, cũng toàn thua , nhưng chẳng thấm tháp gì, chị không phải lo đâu. Hai chị
em nằm lại trên giường, Huệ gọi điện sang bên Trung quốc, Hiền thấy em gái nói
bằng tiếng Trung cô chẳng hiểu gì, chỉ thấy hai người cười cợt với nhau mãi, cuối
cùng Hiền nghe thấy Huệ nói : “Cái ủa san shử ù wan, khoai tiển bai bai.”( Gửi
cho tao ba mươi lăm vạn , nhanh nhé, tạm biệt) . Hiền quay mặt vào trong tường,
trong lòng thấy rộn lên, tim rung lên, trời ạ; Mình mới đi xa nhà có nửa ngày
mà đã thấy nhớ nhà, nhớ chồng con rồi. Mắt rơm rớm nước, cô cố ép lòng xuống, bụng
nghĩ ; Mình đi làm cốt để thay đổi cuộc sống mà, cố lên. Buổi tối , Hà Nội đã
lên đèn, Huệ rủ chị gái đi ăn, hai người vào một hàng phở bò gần khách sạn. Hiền
ngửi thấy mùi nước phở đã thấy bụng sôi lên rồi, lần đầu tiên được ăn phở Hà Nội,
công nhận nó ngon thật, nước dùng ngọt và thơm, ngay cái miếng thịt chín khi
cho vào miệng nó như muốn tan ra, lại thơm phức nữa, miếng bò tái lại vừa mềm vừa
ngọt, ngay tương ớt cũng đã ngon rồi, chúng hòa quyện nhau làm cho bát phở bò
trở nên ngon tuyệt. Hiền bắt chước em gái lấy quẩy chấm vào bát nước phở, cô tận
hưởng vị thơm béo ngậy của nó mà tự mỉm cười, Hiền ước giá lúc này có chồng và
hai đứa con gái ở đây, để cùng thưởng thức món phở này.
Huệ chăm chú nhìn vào màn hình ti
vi, đến phút cuối cũng không ăn được con nào. Huệ thở dài đánh sượt một cái , rồi
trở lại thái độ dửng dưng như không có gì. Hiền ngầm quan sát thấy thái độ của
Huệ như vậy, biết cô em mình trượt hết. Hiền cũng lờ đi coi như không nhìn thấy.
Đến gần chín giờ tối, Huệ thay quần áo, giục Hiền thay theo. Hai chị em đi vào
phố Tạ Hiện, vào đại lí chuyển tiền nhanh. Hiền thấy Huệ hí hoáy đếm các cọc tiền
năm trăm nghìn và hai trăm nghìn rồi cho tất cả vào một túi ni lông mầu đen Cậu
chủ nhà giao ước với Huệ : Một tỉ đấy em nhé. Huệ gật đầu xác nhận, hai chị em
chào chủ nhà, cùng nhau đi ra ngoài. Hiền chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy số tiền
lớn như thế. Cả hai mang theo túi tiền đi bộ đến quán bar cũng ngay gần đấy. Vừa
vào đến cửa, Hiền thấy mấy cậu bảo vệ niềm nở chào hỏi Huệ, Huệ rút mấy trăm
đưa cho mấy cậu ấy bảo nhớ chia nhau. Cửa quán Bar mở ra để hai chị em vào. Mùi
khói thuốc lá, mùi bia rượu, mùi nước hoa, mùi son phấn, mùi người xộc thẳng
vào mũi Hiền, rồi tiếng nhạc mạnh đến tức ngực, khó thở, một không gian đặc quánh, mờ ảo. Hiền xây xẩm mặt
mày, cô húng hắng ho, rồi lấy tay bịt mũi. Huệ thấy chị như vậy thì cầm tay lôi
chị đi tìm bàn, miệng trấn an Hiền: Chị yên tâm chỉ một lúc là chị quen ngay
thôi mà. Một cậu thanh niên còn rất trẻ , cao ráo đẹp trai, thấy khách quen vội
tiến lại gần nói : Chào chị gái, chị đi theo em nào. Cậu ta đưa hai người vào một
chỗ ở giữa quán. Cậu ta nói : Chị đợi em, em mang đồ ra ngay. Được một lát cậu
ta mang một xô đá nhỏ. Một chai rượu John xanh uống dở bên trong chai vẫn còn
khoảng hai phần ba. Cùng hai cái li. Cậu ta đặt xuống mặt bàn thêm một bao ba số
nhập ngoại. Huệ dúi vào tay cậu trai chút tiền rồi nói : Cứ để đó cho chị, có
gì chị gọi thêm sau. Huệ mở chai rượu rót ra hai li rồi gắp mỗi viên đá vào một
li, cô đặt trước mặt Hiền. Hiền xua tay nói : Chị không biết uống, em uống một
mình đi. Huệ cầm li rượu đặt vào tay chị nói : Chị đã đi theo em thì chị phải tập
dần đi, Bây giờ chị nhấp một tí cũng được. đừng lắc đầu người ta cười cho đấy.
Hiền đưa mắt nhìn sang xung quanh thấy đàn bà con gái nhiều hơn cả đàn ông, họ
đều ăn mặc hở hang tay cầm li rượu lên là làm luôn một tợp , khiến Hiền thoáng
rùng mình. Cô nghe lời Huệ nhấp một chút vào miệng. Trời ơi, nó vừa cay vừa hăng
hắc rất khó chịu, lại còn nóng hết cả cổ họng nữa. Có một chút mà làm Hiền nóng
rực người, mặt mày xây xẩm. Hiền nhăn nhó đặt li rượu xuống , cô nhìn Huệ rồi
nói : Ôi giời chị chịu thôi. Tí nữa thì chết sặc.
Huệ ép chị gái uống thêm không được nên đành để mặc Hiền ngồi ngó chỗ nọ
, nhìn chỗ kia. Còn Huệ thỉnh thoảng xuống nhẩy nhót lắc lư. Hiền để ý thấy có
một vài người đàn ông thỉnh thoảng lại gần Huệ, họ vừa nhẩy vừa thì thầm chuyện
gì đó. Hiền thấy Huệ uống đã nhiều. Cô đợi Huệ nhẩy hết bài đi lại bàn ngồi. Cô
nói với em gái: Em này, mình về đi, chị không chịu được nữa rồi. Huệ nghe Hiền
nói vậy, nhìn vào điện thoại mới có hơn mười một giờ đêm. Huệ nói : Còn sớm mà,
mọi khi phải hai giờ em mới về. Nghĩ thế nào Huệ quết định : Thôi được bọn mình
đi về, mai còn đi sớm. Huệ gọi thanh toán tiền . Hai chị em liêu siêu đi ra khỏi
quán bar. Tuy Hiền chỉ có nhấp một chút nhưng do cộng hưởng từ mùi thuốc lá,
mùi rượu, cùng thứ âm nhạc chát chúa. Khi ra khỏi quán cô cũng chuếch choáng
không kém gì Huệ. Hiền giật thót mình , miệng thảng thốt kêu lên : Em, còn gói
tiền ! Huệ cười khanh khách nói : Em chuyển cho người ta rồi. Hiền thắc mắc nói
: Em chuyển lúc nào sao chị không biết. Chị vẫn ngồi gần bọc tiền mà. Huệ bảo :
Em gái chị mà, chị yên tâm đi. Đi được một lát thì cả hai đều tỉnh táo lại. Hiền
nhìn Huệ rồi nói : Em uống giỏi thế ?. Chị tưởng em say rồi đấy. Huệ cười lắc lắc
cái đầu nói: Em uống quen rồi, ở bên Trung Quốc rượu còn nặng hơn nhiều. Em mà uống
thì bọn đàn ông đổ hết ngay. Uống rượu là một chuyện, quan trọng là nhân tiện
công việc nữa chứ không phải chơi không đâu chị ạ. Về đến khách sạn cậu lễ tân
chạy ra mở cửa , cậu ta nhanh nhẩu nói : Hai chị đi chơi về sớm thế ạ ? Huệ trả
lời cậu ta : Bọn chị sáng mai phải đi sớm cậu ạ. Hai người lên giường đi ngủ,
chẳng ai còn tâm trạng nói chuyện nữa, Hiền mệt rũ ra vì vừa bị tra tấn mấy tiếng
trong môi trường độc hại đó lại có thói quen ngủ sớm nên chìm vào giấc ngủ ngay.
Huệ thì cũng đã hành xác trong rượu và nhẩy nhót đến mệt bã người nên chẳng mấy
mà tiếng ngáy lúc nhỏ lúc to của Huệ đã vang lên khắp phòng. Tiếng xe cộ đã chạy
ầm ầm ngoài đường, còi xe vang lên chộn rộn. Hai chị em vẫn đang ngủ say thì tiếng
điện thoại reo lên. Huệ quờ tay cầm lấy điện thoại áp vào tai nghe, tiếng tài xế
xe khách thông báo đã ở dưới cửa khách sạn rồi. Huệ liền trả lời : Vâng, bọn em
xuống ngay đây. Huệ cuống lên giục chị gái , hai chị em làm vệ sinh qua loa rồi
vớ hành lí đi vội xuống. Huệ lại quầy thanh toán tiền phòng, lấy lại giấy tờ rồi
leo lên chiếc xe Ford mười sáu chỗ mầu ghi biển số Lạng Sơn, trên xe đã có đến
gần chục người, toàn người biết mặt nhau. Anh lái xe hơn chị em Hiền khoảng dăm
tuổi. Anh ta chạy thẳng rồi quẹo lại lên cầu Chương Dương. Khi xe đã chạy trên
cầu, cậu ta ngoái lại nhìn Huệ nói : Hôm qua bọn em xõa đến mấy giờ ? Huệ trả lời
giọng khiêu khích : Gớm, gọi ông anh với thằng em lơ xe ra mà còn làm cao. Có
hai chị em nên cũng về sớm thôi. Anh lái xe vội thanh minh : Anh muốn ra lắm chứ,
nhưng chiều qua có đám giỗ ông già vợ, không bỏ được. Để lần sau phục thù nhé.
Huệ đáp lại : OK để xem nhé. Chẳng mấy xe đã chạy đến địa phận Từ Sơn . Huệ nói
với lái xe: Anh chạy chậm cho em đón hàng với. Xe đến ngã tư thì thấy một cậu đeo
cặp kính RayBan đen, trên đầu đội mũ vải mầu xanh che gần kín mặt. Cậu ta thấy
xe chạy tới thì cúi xuống nhấc một cái ba lô học sinh xong chạy ra xe quẳng vào
lòng Huệ. Cậu ta quay lại lấy xe máy phóng đi luôn. Chiếc xe Ford cũng tăng tốc
chạy đi. ( Còn nữa )
GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của
: Lao quangthau
Phần 3.
Gần mười giờ sáng chị em Huệ lên đến đường biên. Tân Thanh đang náo niệt
hàng ra vào, có rất nhiều ô tô xếp hàng để được sang bên Trung Quốc đổ hàng, và
cũng khoảng số lượng xe như thế đang đợi hàng bên kia chuyển sang. Đủ loại người,
đủ loại quần áo. Nhưng có lẽ chiếm số đông vẫn là mầu áo xanh của người dân tộc.
Họ đi từng tốp quang gánh vác trên vai, rồi một số người thì đang gò lưng kéo
xe cải tiến đầy hàng từ bên kia về. Nhìn ai cũng khẩn trương. Hiền được Huệ đưa
vào một cái lán quây cót lụp xụp, mái lợp lá cọ ngay sau mấy dẫy nhà. Từ ngoài
phải lom khom người để chui vào, trong ánh sáng nhờ nhờ, Hiền thấy có người nằm
trên trõng tre, người thì ngồi dưới đất, phải có đến sáu bẩy người . Một bà chị
mặt xương xương người thon thả , đầu chit mỏ quạ bằng chiếc khăn sợi mầu xanh đồng
mầu với chiếc áo cánh chị ta đang mặc. Chị ra dáng là trưởng nhóm. Chị ta hất
hàm chào Huệ : Em đến sớm nhỉ. Bọn chị cũng đang đợi đây. Thế đây là ai ? chị
ta chỉ vào Hiền. Huệ cười nói : Ầy à chị gái em đấy mà. Hiền thấy hơi lạ. mới đấy
mà thái độ của em gái mình đã thay đổi. Nó có vẻ dửng dưng không thân thiện với
mình như mấy hôm trước. Hiền cũng mặc kệ, lần đầu ngồi xe đi đường dài , nên Hiền
rất mệt. Cô ngồi bệt xuống cạnh mấy người dân tộc. Huệ lên tiếng : Thôi , cũng
muộn rồi, bọn chị đưa bọn em sang bên kia đi. Bà chị ra dáng trưởng nhóm nói :
Mấy bà thay quần áo cho hai chị em nó đi. Mấy chị kia đứng dậy đưa quần áo dân
tộc cho hai chị em Hiền, thay quần áo xong, quần áo cởi ra với chiếc cặp học
sinh được giao cho một cậu ra dáng nhanh nhẹn nhất. Bà chị phát lệnh lên đường.
Hiền cũng được đưa cho chiếc đòn gánh với vài sợi dây buộc ở đầu đòn, chân xỏ
đôi dép nhựa đã cũ, mấy người lẳng lặng đi ra khỏi lán, họ luồn lách giữa đám
cây dại rồi men theo một lối mòn rất nhỏ để leo lên núi, Hiền leo không quen, vừa
đi vừa thở dốc. Có lúc cả bọn phải dừng lại núp vào mấy lùm cây để chờ cho mấy
tên công an Biên Phòng Trung Quốc đi qua. Khoảng mười lăm phút, cả bọn đã leo đến
đỉnh núi. Hiền nhìn xuống chân núi, một quang cảnh rất khác hiện ra trước mắt,
những con đường bê tông rộng , thẳng tắp nằm giữa những dẫy nhà hai tầng mái
ngói đỏ, các dẫy nhà đều giống hệt nhau, Hiền lại đi theo đám người dẫn đường
men dần xuống sau một dẫy nhà, rồi lại luồn lách qua những đám cây rậm rạp , cuối
cùng cũng ra đến đường. Cả bọn lại rồng rắn dắt nhau vào trong một khách sạn có
toàn chữ Trung Quốc. Huệ lấy chìa khóa trong túi xách, mở cửa cho cả bọn vào.
Huệ giục Hiền thay quần áo. Hai chị em trả lại quần áo, trả tiền công cho mấy
người dân tộc. Mấy bà vui vẻ chào hai chị em, bà mặt xương xương nhìn Huệ nói :
Có gì thì điện cho bọn chị nhé, bọn chị đi đây. Nói rồi cả bọn thoăn thoắt kéo
nhau đi xuống phố.
Huệ giục chị gái: Chị đi tắm đi. Rồi chị em mình đi kiếm cái gì ăn. Hiền
nghe theo em , lấy quần áo ra rồi mở cửa phòng tắm. Huệ ở bên ngoài nói chuyện
điện thoại với ai đó bằng tiếng Trung. Một lát thì có người đến gõ cửa, chắc là
người đàn ông nói tiếng Trung trong điện thoại đến, sau đó anh ta đi ngay. Hiền
ra khỏi buồng tắm, cô cầm chiếc khăn bông to lau tóc. Hiền nói với em: Ở bên
này cái gì cũng khác em ạ. Hiền nhìn vào chỗ để đồ , cái ba lô học sinh không
còn ở đó nữa. Hiền lơ đi coi như không biết. Huệ lên tiếng : Căn phòng này em
thuê theo tháng đấy, tính ra tiền mình sáu triệu thôi. Hiền nghe giá đó thì thấy
giật mình, căn phòng đâu có rộng đâu, chỉ có chiếc giường đôi , với một bộ bàn
ghế nhỏ, Một chiếc tủ đứng hai buồng, một buồng tắm tương đối rộng. Hiền ngồi
lên giường, tính nằm xuống một lúc thì Huệ bảo : Chị em mình đi ăn đi , em đói
lắm rồi. Hai chị em đi bộ vào khu vực có nhiều hàng quán. Nơi này có từng dẫy
nhà giống hệt nhau chạy dài từ cửa khẩu vào, có bốn dẫy song song như vậy. Huệ
dừng ở một quán phở vừa có chữ tầu vừa có chữ ta , mấy cô trong quán thấy Huệ
vào liền chào hỏi đon đả: Vừa mới sang đấy à ? Huệ trả lời : Vâng em vừa mới
sang. Mấy người nhìn vào Hiền rồi nhìn Huệ có ý hỏi ; Hàng hả ? Huệ hiểu ý liền
cất tiếng : Chị gái em đấy. Ở nhà khổ quá, nên em đưa sang đây làm ăn cùng. Mọi
người ồ lên nói : Chị gái ruột hả ? Huệ tưng tửng trả lời : Thì ruột mà. Cô chủ
nhà buông một câu : Nhìn có mỗi nước da là giống nhỉ. Huệ hơi khó chịu khi nghe
câu nói đó. Vì Huệ biết nước da của hai chị em đều ngăm ngăm mầu đồng, được thừa
hưởng từ người bố của họ. Huệ đáp lại : Này , có bán hàng không đây ? Chọc
ngoáy gì đấy ?. Vâng chị em tôi xấu. Cả bọn cười phá lên , chị chủ quán cười ha
hả nói : Gớm đang ế hàng đùa cho vui thôi, mà tao nói thật chứ có nói sai đâu.
Ăn gì để tao làm ? Huệ nghe chị chủ quán hỏi liền hất hàm hỏi chị gái : Chị ăn
gì ? Hiền bảo : Ăn gì cũng được, đang mệt, ăn cái gì nhè nhẹ thôi em ạ. Huệ lên
tiếng : Vậy cho em hai bát cháo gà đi, mỗi bát cho hai trứng nhé. Hai chị em cắm
cúi ăn. Ở ngoài cửa có một chiếc xe bốn chỗ vừa đỗ, một tốp cả ta cả tầu ra khỏi
xe rồi kéo vào ngồi bàn bên cạnh . Huệ biết bà chị tên Hoa trong nhóm mới vào.
Chị ta có nhà, có chồng người Trung Quốc sống trong Bằng Tường, có quán chứa
gái ở ngoài này. Chị ta cất giọng toang toác : Bọn Công An Bằng Tường vừa bắt
được một xe bốn chỗ lèn kín hàng trắng, chắc của bọn Việt Nam mang sang. Quả
này lại có mấy đứa bị dựa cột rồi. Huệ nghe vậy liền quay sang hỏi : Chế à , vừa
bắt hả Chế ? . Thì tao vừa chứng kiến mà . A Hoa trả lời Huệ. Sau đó cả bọn lại
quay vào vừa ăn vừa nói tiếng Pà Và , Hiền không nghe được, nhưng Huệ thì hiểu
hết. Huệ thấy bọn nó nói chuyện với nhau; Đợt này bọn chủ người Việt bị bắt nhiều
quá. A Hoa còn nói : Mấy quán chứa gái công an Việt Nam, Trung Quốc hợp tác với
nhau bắt gần hết bọn chủ rồi. Tao cũng phải tránh mặt ít ra đây. Huệ nghe A Hoa
nói vậy thì nghĩ bụng ; Bà là trùm buôn gái, may bà có quan hệ nhiều chứ không
bà đi tù đầu tiên rồi. Hiền hỏi Huệ : Sao bọn chủ lại bị Công An việt Nam sang
bắt. Huệ à lên một tiếng rồi trả lời chị gái : Thì mấy quán đó chứa gái, bọn
gái mới lớn bị mấy thằng ma cô nó giả vờ yêu đương rồi lừa sang đây. Có đứa thì
nghe sang đây đi làm lương cao thế là theo chúng nó sang, đến khi biết là đã bị
bán làm gái thì đã muộn rồi. Hiền lại hỏi : Nhưng sao Công An Việt Nam biết được
? Huệ lại phải giải thích : Thì mấy đứa bị bán , không chịu làm gái, thế là bị
tra tấn , chúng bắt buộc phải nghe theo lời chủ. Nhưng trong lòng chúng vẫn rắp
tâm tìm cách trốn về Việt Nam. Trong số khách đến chơi gái , có khách Việt Nam,
chúng nó mượn điện thoại của khách, gọi điện về cho gia đình. Người nhà chúng mới
báo Công An, Công An Việt Nam làm việc với bên Trung Quốc, thế là họ phối hợp
sang giải cứu chúng nó. Chủ không kịp trốn là bị bắt đưa về việt Nam xử tù
luôn.
Ăn cháo xong. Hai chị em đi sang
dẫy bán quần áo. Huệ chọn cho chị gái thêm mấy bộ quần áo nữa, mua luôn đồ dùng
cá nhân . Nhoáng cái đã tiêu mất tiền triệu rồi. Hiền mặc cho Huệ muốn mua gì
thì mua. Hai chị em mang đồ mới mua về phòng. Huệ nói : Chị để đồ vào một bên tủ
nhé, nếu thiếu gì bảo em, em mua. Bây giờ
chị nghỉ ngơi đi. Em đi xem hàng họ thế nào rồi em về, chiều bọn mình đi ăn cơm
Tầu. Huệ mở cửa đi ra, trước khi sập cửa lại còn dặn Hiền: Chị không được đi
đâu đấy nhé. Có ai đến gọi cũng đừng mở cửa. Chị vừa sang lớ ngớ là bị bắt cóc
đấy. Hiền nghe em gái nói vậy thì gật đầu, cô lên giường nằm. Huệ sập cửa lại
đi xuống dưới nhà dặn cô lễ tân : Mày để mắt đến chị tao nhé, nó mới sang chưa
biết gì nên có ai đến hỏi hay rủ đi đâu thì mày cản hộ tao, và gọi cho tao nhé.
Nói xong Huệ ra đường vẫy xe taxi đi vào Bằng Tường. Ngồi trên xe Huệ bịt mũi
nói : Khiếp , xe của mày hôi thế . Đứa con gái trạc tuổi Huệ cũng béo tốt cười
cười nói : Thì mày bảo, tao phải ăn ngủ trên xe chứ có nhà cửa gì đâu. Huệ biết
bọn này đều ở Phương Bắc ngay sát nước Nga chúng nó rủ nhau ra đường biên kiếm
ăn, mỗi đứa một xe ô tô, tất tật chúng đều sinh hoạt trên xe, cái mùi cơ thể đặc
trưng của bọn nó đã hôi rồi, lại còn mùi thức ăn của chúng nữa, chúng nó ăn
cũng khẩu vị khác mình, thịt cừu thịt dê các kiểu nên rất nặng mùi. Xe đến Bằng
Tường. Huệ trả tiền xong thì túc tắc đi bộ đến nhà người quen. Huệ cũng sốt ruột
khi lúc nẫy trong lúc ăn bọn A Hoa kể chuyện Công An bắt được một xe hàng mà Huệ
đâm lo. Nhưng có lẽ không có chuyện gì, chứ không mình đã không yên. Hiền nằm một
mình trong phòng, máy điều hòa làm cô lạnh, lần đầu đi xa nhà, lại sang nước
khác, trong lòng thấy chộn rộn lên nhiều nỗi lo, Hiền nhớ chồng , nhớ con. Chẳng
biết giờ bố con nó đã ăn cơm chưa? Có nhớ mình không ? Nước mắt tự nhiên chảy
dài hai khóe mắt. Hiền lau mắt , rồi cố tịnh tâm lại . Cô đã quyết tâm đi xa
làm ăn thì không thể mềm lòng được. Hiền nghĩ vậy , tay với chiếc điều khiển bật
Tivi lên, mấy kênh toàn tiếng Trung, Hiền không hiểu gì nên lại tắt phụt đi.
Chị à, dậy đi ! Huệ vừa gọi vừa lay vai Hiền. Hiền giật mình choàng tỉnh,
phải mất mấy giây cô mới định hình được là mình đang ở đất Trung quốc. Hiền hỏi
Huệ: Em vừa về à. Chị mệt quá thiếp đi lúc nào không biết . Huệ nhìn lên chiếc
đồng hồ treo tường rồi nói : Chị em mình chuẩn bị đi ăn đi. Hiền nói : Nhanh thật
, lại đến bữa chiều rồi. Hai chị em vào quán của người Trung Quốc. Huệ hỏi Hiền
: Chị ăn gì ? Hiền cười nói : Ôi dào, em cứ gọi đi, chị biết gì mà nói. Huệ gật
đầu rồi nói: Vậy để em gọi : Phú duyển ( Nhân viên phục vụ ) Cô gái trạc ngoài
hai mươi đeo tạp dề mầu nâu đỏ tiến lại
chào Huệ rồi đưa tờ thực đơn cho Huệ xem. Nhìn qua một lượt Huệ cất tiếng gọi món
: Cho tao một nửa con vịt quay, một đĩa rau muống xào, một đĩa thịt muối xào quả
đậu, một bát canh bí. Cô gái phục vụ ghi ra giấy xong, rảo bước vào phía trong.
Huệ nhìn chị gái , hỏi chị : Chị ăn cháo hoa không ? Hiền trả lời : Thôi
cơm đến nơi rồi , ăn cháo sao ăn được
cơm nữa. Huệ cười cười đi lại gần nồi cháo hoa to để ở góc phòng , lấy một chiếc
bát ô tô nhỏ múc đầy bát cháo, lấy thìa múc một ít ớt tươi, Một ít tầu soi ngâm
xì dầu( Một loại củ gần giống củ su hào ), rồi về bàn ngồi ăn ngon lành. Món ăn
đã được mang ra hết, hai chị em đều đói nên ăn nhiệt tình. Huệ thấy chị mình ăn
có vẻ ngon miệng nên hỏi chị : Món ăn Trung Quốc có được không chị? Hiền ngừng
nhai nói với em, mùi vị hơi lạ nhưng ngon em ạ. Nhất là món Vịt quay này chị lần
đầu ăn . Huệ nói : Từ từ rồi chị sẽ thưởng thức hết các món , món vịt quay này
nếu ở Bắc Kinh nó mới ngon chị ạ, kiểu ăn cũng khác chứ không như thế này . Hiền có vẻ không hiểu
. Huệ giải thích : Em nói qua thôi, con vịt quay ở Bắc Kinh nó to hơn thế này,
khi quay xong, da của nó giòn tan, người ta lọc lấy phần da dính chút thịt , rồi
thái từng lát mỏng, sau đó dùng bánh tráng dầy và mềm quấn lại cùng với hành lá
và gia vị , sau chấm với với xì dầu đặc, ăn ngon tuyệt, đấy cứ nhắc đến là em lại
thèm rồi. Khi nào có dịp em sẽ dẫn chị đi Bắc Kinh chơi nhân thể thưởng thức
món đó luôn.
Hai chị em nằm trên giường xem ti vi, chuông điện thoại của Huệ vang
lên. Huệ cất tiếng : Wẩy ai đấy ? Giọng đàn ông bên kia vang lên : Shư Ủa ( Tao
đây ) Tao chứ ai, nghe nói mày mang cả
chị gái sang đây hả. Tao vừa ở trong ra , tao với thằng Coóng đang ngồi ăn đêm dưới này, chị em mày xuống đây đi. Huệ
nghe xong , nét mặt vui vẻ, cô nói với chị : Chị em mình xuống dưới ăn đêm đi,
bạn em đang đợi ở dưới . Hiền đang nhớ nhà, thấy em gái nói vậy liền trả lời :
Thôi, em đi đi, chị vẫn mệt, để chị ở trên này. Huệ nói hơi gắt : Ơ kìa, chị
hay nhỉ, họ mời hai chị em mà, với lại là mối làm ăn của mình, chị cũng phải
làm quen dần đi chứ. Hiền miễn cưỡng đi cùng em gái xuống dưới nhà. Hai chị em
đi bộ ra khoảng sân rộng, chỗ này ban ngày chật cứng xe với người. Vậy mà về
đêm có bao nhiêu quán ăn mọc lên, đèn đuốc sáng trưng , mùi đồ nướng, mùi đồ
xào nấu thơm phức bốc lên đầy quyến rũ , khói với lửa trong chảo bùng lên nhìn
thật vui mắt. Cả khu ăn đêm nhộn nhịp toàn người Trung quốc. Ăn mặc lịch sự
cũng có, ở trần cũng có. Bên cạnh mỗi người là một cô gái ăn mặc hở hang, son
phấn lòe loẹt, cất giọng nói õng ẹo nửa Việt nửa Tầu. Hiền nhìn mà thấy ngại. A
Huệ Cô lải( Lại đây ). Có tiếng đàn ông gọi. Hai chị em nhìn thấy cánh tay đang
vẫy từ nơi cất ra tiếng gọi. Khi hai chị em đã ngồi xuống. Huệ giới thiệu với
Hiền: Chị à, đây là A Tài bạn trai của em, còn đây là A Coóng bạn buôn cùng A
Tài, Hai người đều ở Hà Bắc nhưng buôn bán ở đường biên này, cứ vài hôm gom đủ
hàng họ mới lại vào trong. Huệ quay qua hai người đàn ông rồi nói: A Tài, A
Coóng đây là chị gái của tao tên Hiền. Hai người đàn ông cùng cười thân thiện rồi
đưa tay ra bắt tay Hiền. A Tài rót rượu ra bốn chén. Huệ thấy chai rượu thuốc
này biết ngay mấy thằng bạn mình có ý đồ, trong người Huệ liền dậy lên ham muốn,
thấy người đã nhộn nhạo. Huệ nháy mắt với A Tài rồi nói : Rượu ngon đấy. Nào
Cam Pây ( Cạn Chén ) Huệ đưa chén rượu cho chị mình. Hiền vội xua tay : Không,
chị không uống được đâu. Huệ nghiêm mặt tỏ ra quan trọng. Cô nói với chị : Chị
à, nể mặt em gái đi, toàn bạn tốt mà, uống rồi đi ngủ có sao đâu. Hiền miễn cưỡng
chạm li cùng mọi người. Vị rượu thuốc hơi ngọt lại không sốc lắm, nên Hiền
không bị choáng, chỉ thấy máu trong người nóng dần lên. Lúc này Hiền quan sát
khéo hai người đàn ông, thấy họ đều cao ráo , nhìn nước da họ Hiền nghĩ chắc do
ra đường biên nhiều nên có mầu nâu sạm, Tuy vậy lúc họ phanh áo ngực ra vẫn thấy
mầu da trắng hồng. Nhìn họ rất phong trần, cả hai ăn mặc quần áo có vẻ đắt tiền,
Quần âu, giầy tây bóng lộn, áo mông tơ ghi mầu nhã rất đẹp. mỗi người đều kẹp
nách một chiếc cặp da nhỏ.
Hiền có vẻ đã nhập cuộc với cả bọn , có điều cô chỉ dám nhấp một chút một.
Bọn con gái mấy bàn bên chúng nhìn thấy Huệ liền quay sang chào : Chị Huệ, chị
vừa mới lên hả? Huệ cười với mấy đứa rồi gật đầu. Hiền hỏi em gái: Bọn con gái
này là thế nào , mà ở đâu ra đông thế ? Ăn mặc lại hớ hênh nữa. Huệ cười hề hề
rồi nói với chị : Bọn làm gái đó chị, ở đây có mấy chục quán chứa gái, mấy đứa
này là đi bao đêm với khách đấy, ăn xong là chúng nó về khách sạn tẩn nhau.
Nghe Huệ giải thích Hiền cũng chỉ hiểu được một phần. Có điều chưa bao giờ thấy
một nơi nào mà nó hỗn tạp và lạ lùng như thế, càng ngày, mùi son phấn rẻ tiền,
mùi xác thịt, mùi thức ăn, mùi bia rượu càng quyện vào nhau, chúng tạo thành một
mùi kinh khủng nhưng lại đượm mầu sắc dục. Nếu tính ra chắc Hiền cũng uống được
hai chén rượu, trong khi hai vỏ chai đã hết nằm ngay dưới chân bàn. Huệ thấy
trong người rạo rực khó chịu lắm rồi nên lên tiếng bằng tiếng Trung Quốc : A
Tài bọn mình uống nốt chai này rồi về phòng nhé, tao cảm thấy khó chịu lắm rồi.
Nói xong Huệ nháy mắt với A Tài. Hiền lúc này đầu óc cũng đã lơ mơ, cảm giác
lâng lâng , đầu nhẹ bấc. Hiền cũng không còn để ý đến thái độ của mọi người nữa.
Theo quán tính cô cầm chén rượu lên cụng cùng mọi người. Trong cơ thể cũng bắt
đầu thấy khó chịu, thấy bức bối… Huệ nói với A Coóng : Mày giúp tao đưa chị tao
về nhé. Tất cả cùng đứng dậy, Hiền chuếch choáng đứng không vững, có lẽ rượu đã
bắt đầu ngấm. Cô để anh bạn Trung Quốc dìu đi về phòng. Hơi ấm cơ thể, mùi nước
hoa đàn ông ập vào mũi, dính vào cơ thế của Hiền, khiến cô không tự chủ được nữa,
Hiền cứ thế để người đàn ông dìu mình về phòng. Huệ cùng bạn trai đã đi về
phòng. Huệ chốt cửa xong liền kéo người tình về giường, hai người vội vã trút bỏ
quần áo, cả hai quấn lấy nhau, căn phòng bốc lên một thứ mùi rất khó tả, nó vừa
hôi hám từ mùi hôi của cơ thể hai người, cả mùi rượu bốc ra cùng mùi xác thịt,
căn phòng chỉ còn tiếng rên đầy cảm khoái của Huệ. Hiền thấy hành lang khách sạn
có vẻ khang khác rồi thấy cửa phòng cũng khác. Hiền định hỏi người đàn ông thì
đã bị anh ta mở cửa dìu lại phía giường
của anh ta. Lúc này, không biết tại men rượu hay tại sự quyến rũ xác thịt từ
người đàn ông lạ, Hiền nằm trên giường, cô chống đối yếu ớt, bởi tự trong cơ thể
của cô có thứ gì đó đang trỗi dậy thôi thúc cô, chúng đang đòi phải được giải tỏa,
thoáng chốc Hiền cảm nhận được xự xâm nhập rất khác lạ, đầy mới mẻ, Một thân
xác đang gắn chặt với mình. Cô thấy mình bồng bềnh rồi nhễ nhại, rồi ướt át, nó
làm Hiền mụ đi trong hoan lạc, Hiền chỉ kịp nghĩ; Hình như đây là lần đầu tiên
trong đời, Hiền thấy cơ thể mình được thăng hoa, được thỏa mãn như vậy, cô rú
lên, rung lắc trong vô thức rồi từ từ lịm đi. (Còn
nữa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét