Thứ Hai, 20 tháng 6, 2022

VONG THEO . Phần 1. Truyện ma của : Lao quangthau 20-6-2022

 VONG THEO ! Truyện ma của : Lao quangthau 16-5-2022

 

Phần 1.




 

  Năm đứa bọn Hồng trong đó có hai đứa con trai và ba đứa con gái. Đều là người Điện Biên về Hà Nội học đại học. Cả bọn đều là người kinh, gia đình của chúng lên Điện Biên xây dựng kinh tế mới từ những năm sáu mươi của thế kỉ trước, ở mãi rồi họ cũng trở thành dân bản địa. Nhà trường mấy lần thông báo nhập học là mấy lần cả bọn về Hà Nội tìm nhà trọ, có lần đặt cọc xong thì lại dính đến cách li xã hội do dịch CoVid 19. Khi mọi người đều đã được tiêm mũi thứ ba, rồi chủng mới biến thể Omicron lây nhanh và mạnh nhưng triệu chứng nhẹ, nên gần như trở thành miễn dịch cộng đồng. Hà nội đã dần mở cửa , không còn chống dịch mạnh như trước nữa. Mấy đứa được nhập trường trở lại sau hai năm phải học Online ở nhà. Việc đầu tiên là chúng lùng sục các khu vực gần trường của chúng. Cuối cùng trên trang thông tin cho thuê nhà, chúng cũng tìm được một căn hộ ưng ý, giá cả rất hợp lí. Con Hồng là đứa nhanh nhẹn, tháo vát nhất nên được cả bọn tin cậy, có việc gì cả bọn cũng giao cho nó quyết định. Con Hồng lấy số điện gọi cho chủ nhà. Sau khi nghe chủ nhà thông báo về giá cả, anh ta nói : Nếu bọn em chốt giá ba triệu rưỡi tiền thuê chưa kể tiền điện nước thì mười hai giờ đêm nay đến nhà anh kí hợp đồng rồi nhận nhà luôn. Hồng thông báo với vả nhóm tinh thần như vậy, cả bọn mừng rỡ vì nếu năm đứa chia đều thì có bẩy trăm nghìn một đứa, cộng thêm chút tiền điện nước cứ cho là mỗi đứa hết một triệu thì cũng rẻ chán. Nhưng chúng đều thắc mắc với Hồng; Sao mười hai giờ đêm anh ta mới cho đến xem phòng và kí hợp đồng ? Hồng nghe cả bọn thắc mắc thì bất chợt thấy hơi lạnh gáy. Cô nghĩ ; Lạ nhỉ, sao họ lại chọn giờ giữa đêm như thế để kí hợp đồng ? Nhưng rồi cái hợp lí về giá cả , cùng với nơi ở thuận tiện cho việc đi học, lại gần chợ cóc nên đã thuyết phục được cả bọn.

 

   Hồng đang chơi ở nhà bạn bên Long Biên. Nó thấy đã muộn bèn bật điện thoại lên nhìn màn hình để xem giờ, đã hơn mười một giờ đêm. Hồng nói với cả bọn : Tao phải về để kí hợp đồng thuê nhà. Cả bọn bất ngờ khi nghe con Hồng nói vậy, Tất cả đều nhao nhao : Sao lạ vậy, kí kết gì lúc nửa đêm như thế? Hồng cười nhếch mép trả lời mấy đứa bạn : Tao cũng chịu, hay là gặp thằng cha chủ nhà lập dị thì sao ? Thây kệ, miễn là được việc. Một đứa nói xen vào : Mày nhớ gọi mấy đứa bạn của mày đến cùng đấy , kẻo lại bị ăn thịt. Cả bọn cười hơ hớ. Con Hồng cười hùa theo. Nó nói : Gớm, bọn mày nhìn thấy tao dễ bị làm thịt lắm hả. Bạn nó nói : Thôi biết mày rồi, đi đi kẻo hết giờ đẹp. 

 

    Năm đứa có mặt ở dưới chân chung cư mi ni . Hồng gọi điện cho chủ nhà, tiếng chuông kêu lần thứ hai thì chủ nhà bắt máy. Hồng nói ngay : Anh ơi, bọn em đến rồi. Người đàn ông nói luôn : Ok, bọn em vào đi, anh đang ở trong phòng. Phòng số hai tầng một nhé. Cả bọn dắt xe vào trong tầng hầm để rồi vào thang máy bấm lên tầng một. Hồng nhìn thấy chủ nhà đứng ngay ở cửa căn hộ thứ hai, tay cầm điện thoại, Dáng anh ta tầm thước, nước da mai mái, khuôn mặt khó tả, nó vừa vuông lại vừa hơi méo. Trên người anh ta toát lên một vẻ rất lạ, có phần bí hiểm. Anh ta đưa tay ra bắt tay mọi người, bàn tay anh ta lỏng lẻo, lạnh giá lại hơi nhơm nhớp khiến Con Hồng thấy rờn rợn, trên mặt anh ta nở nụ cười kiểu ngoại giao nửa vui vẻ lại nửa như dửng dưng. Cả bọn kéo vào xem bên trong căn hộ. Căn hộ khá sạch sẽ, mọi đồ vật đều được bố trí hợp lí, có một phòng ngủ tương đối rộng, ở bên trong kê một chiếc giường đôi có đệm ga đầy đủ, phòng ngoài là phòng khách tương đối rộng, có bộ bàn ghế xô pha bọc vải thô mầu cứt ngựa nhìn rất nhã. Trong góc phòng là khu vực bếp, chỗ cửa sổ có thêm cái giường một cũng có đệm và ga giường , phía trong cùng là nhà vệ sinh, có đầy đủ đồ dùng thiết yếu, có cả bình nóng lạnh. Cả bọn cảm thấy rất hài lòng. Chỉ có điều hơi lạ là; Đồ đạc trong căn phòng có vẻ mới hơn so với tuổi của căn nhà.

 

    Cuối cùng bọn Hồng cũng chốt với giá cả của anh chủ nhà đã đưa ra, hợp đồng anh chủ nhà đã soạn sẵn, đã in ra làm hai bản. Hồng đại diện cho cả nhóm đọc lướt qua, thấy ổn liền lấy bút từ tay anh chủ nhà kí vào hợp đồng. Anh chủ nhà gật đầu có vẻ hài lòng. Anh nói : Bây giờ cho anh lấy ba tháng tiền nhà trước, như anh đã nói trong điện thoại và trong hợp đồng bọn em vừa kí đó. Mấy đứa đã chuẩn bị tiền từ trước nên đồng loạt đưa tiền cho cái Hồng. Hồng đếm đủ mười triệu năm trăm nghìn, nó vuốt ngay ngắn xấp tiền rồi đưa cho anh chủ nhà. Anh ta đưa tay nhấp nước bọt rồi đếm lại chỗ tiền Hồng vừa đưa. Anh ta đếm xong gật đầu hài lòng . Anh gấp số tiền lại rồi nhét vào túi quần. Anh ta nói với bọn Hồng : Anh ở trên tầng bốn có vấn đề gì thì lên gặp anh hoặc gọi điện cho anh nhé. Không hiểu sao khi nghe anh chủ nhà nói đến tầng số bốn, bất giác cả bọn thấy gai gai nơi sống lưng. Hồng buồn cười phát ra thành tiếng khi nhìn mấy đứa bạn, chúng nó cũng đang có cảm giác như mình. Hồng nhìn thấy con Lê gai ốc nổi đầy tay, nó đang lấy tay xoa xoa chỗ gai ốc như mong chúng lặn xuống ngay. Cả bọn nhận chùm chìa khóa từ tay anh chủ nhà. Mấy đứa quên ngay cảm giác gai người vừa xong. Chúng nhìn ngắm căn phòng, rồi nhảy ào lên chiếc giường đôi, cả bọn nhún nhẩy đầy phấn khích, chúng không nghĩ là chúng thuê được một căn hộ giá hợp lí mà lại ở ngay gần trường như thế.

 

      Hồng hắng giọng rồi nói : Tao bảo này, bây giờ cũng một giờ đêm rồi, tốt nhất là ngủ lại luôn, mai mọi người đi lấy đồ của mình mang về đây là xong, mà tao tính trời vẫn lạnh thế này nên chúng mình góp tiền mua hai cái chăn lông loại dầy để đắp, chứ không là không chịu được đâu. Cả bọn gật đầu tán thành ý của Hồng. Thằng Tuân, thằng Hà ra phòng ngoài nhẩy lên chiếc giường một , hai thằng để nguyên quần áo như vậy mà ngủ. Ba đứa con gái cũng vậy, sau một ngày hoạt động ngoài đường, với lại đã quá muộn nên cả bọn quắp nhau đi vào giấc ngủ ngay.

 

     Có tiếng động rất nhẹ ở cửa sổ, rồi có một bóng đen leo lên bậu cửa sổ, cái bóng đó ngồi nhìn chăm chú vào chiếc giường một nơi có thằng Tuân cùng thằng Hà đang ngủ say như chết. Trong ánh sáng nhờ nhờ của các loại đèn báo nhỏ xíu nằm trong các thiết bị điện trong phòng. Thằng Tuân bắt đầu cảm nhận được có người đang từ cửa sổ nhìn mình. Bóng đen đó không có gì là rõ nét, nhưng dứt khoát đó là một con người. Có điều cái mặt nó mờ mờ ảo ảo, không ra hình gì, nhưng trong đầu Tuân hiểu nó là một gã đàn ông. Cái bóng đen đó ngồi nhìn chăm chú hai đứa một lúc thì nó nhẩy xuống cuối giường. Lạ thật ; Tuân thấy rõ ràng là nó nhẩy rất mạnh xuống giường. Vậy mà giường không hề rung động, thằng Tuân không hề cảm nhận được sức nặng của nó tạo nên. Nó cứ đứng nhún nhẩy ở trên giường như vậy một lát. Tuân vẫn hé mắt theo dõi nó. Rồi như không thỏa mãn với trò chơi đó, cái bóng đen tương đối to lớn nhẩy xuống đất, nó dùng hai tay lấy hết sức nâng cái đầu giường lên. Cảm giác bị dựng ngược lên làm thằng Tuân sợ rúm người lại. Cũng vừa lúc thằng Hà cũng cảm nhận được có người dựng ngược cái giường nó đang nằm. Nó hốt hoảng choàng dậy.

 

  Thằng Tuân cũng bừng tỉnh ngồi dậy luôn. Thằng Hà hoảng hốt nói líu cả giọng : Này, này , Tuân , mày có thấy cái giường của mình vừa bị dựng ngược lên không? Thằng Tuân nghe thằng Hà run rẩy hỏi vậy thì nó cũng gật đầu xác nhận. Nó đang lạnh toát người, lưỡi nó cứng lại không nói được câu nào. Thằng Hà nói tiếp : Này, hay bọn mình mệt quá nên ngủ mê nhỉ ? Nói xong nó bật dậy nhẩy xuống giường. Nó đi ra chỗ công tắc đèn bật cho đèn sáng lên, nó nói : Để đèn sáng cho yên tâm. Thằng Hà lẩm bẩm : Quái lạ, sao mê gì kì cục vậy ?  Thôi ngủ đi sáng đến nơi rồi. Vì cùng là tuổi ăn, tuổi ngủ nên chúng lại nằm xuống đi vào giấc ngủ ngay.

 

    Bên trong buồng ngủ. Con Hồng đã ngủ say, nó nằm ngửa, hai tay của nó đặt lên ngực, miệng nó thỉnh thoảng lại há ra phả hơi ra nghe đến phì một cái. Nó đang đắm chìm trong giấc ngủ thì nó thấy có một bóng người to lớn đang cố kéo hai đứa bạn nó ra khỏi người nó. Con Lê đang nằm tự nhiên thấy như có ai đó đang gỡ tay nó ra khỏi bụng con Hồng. Rồi đến lượt con Thịnh cũng thế. Nó cũng có cảm giác như có ai đó nhấc chân nó lên không cho để trên người con Hồng. Cả ba đứa cứ mơ màng như vậy cho đến khi ở phòng ngoài đèn sáng do thằng Hà bật lên thì mọi thứ mới trở lại yên tĩnh.

 

     Sáng ra cả bọn đứa nào cũng uể oải , chúng chỉ muốn ngủ thêm nữa, con Hồng bật điện thoại lên nhìn màn hình thì cũng đã mười giờ sáng rồi. Nó choàng dậy nói : Thôi rồi, thế là nhỡ việc rồi, hẹn chúng nó chin giờ sáng uống cà phê bên Long Biên vậy mà bây giờ mới dậy. Cả bọn năm đứa ngồi quây quần ở phòng khách, đứa nào cũng uể oải có vẻ mệt mỏi . Con Thịnh còn ngáp ngoạc cái miệng ra, phát ra cả tiếng, khiến cả bọn đổ dồn mắt về nó. Ngáp một cái quá đã , nhìn nó có vẻ sảng khoái tươi tỉnh ra, nó cất tiếng : Chúng mày ạ. Hôm qua ngủ trong phòng tao thấy lạ lắm, tự nhiên cứ như có ai cầm chân tao hất ra khỏi người con Hồng ý. Nghe con Thịnh nói chưa dứt lời , mấy đứa còn lại đều rùng mình, người nổi đầy gai ốc, chúng đều liên tưởng đến sự việc đêm qua chúng cảm nhận thấy. Con Lê ôm chặt vai con Hồng , nó run run cất tiếng : Ừ chúng mày ạ, tao cũng thấy như có ai cầm tay tao hất ra khỏi người cái Hồng ý. Con Hồng vốn cứng vía nhất nhưng khi nghe hai đứa nói vậy, nó tái mặt, nghĩ đến chuyện cái bóng đen to lớn cứ loay hoay ở trên giường. Nó định buột miệng nói, nhưng nó sợ nói ra làm cả bọn sợ hãi, nên nó lại thôi. Thằng Tuân lúc này cũng tham gia : Ừ tao thấy lạ lắm, tao thấy có một bóng đen ngồi ở cửa sổ, chỗ này này, nó chỉ vào khung cửa sổ, nhìn không rõ mặt nó vì tóc tai xõa xuống che kín gần hết mặt. Nghe đến đây bốn đứa còn lại lạnh hết gáy, gai ốc nổi lên rần rần. Chúng ngồi sát lại nhau hơn. Rồi thằng Tuân nói tiếp: Nó cứ nhìn tao chằm chằm rồi nó nhẩy xuống giường nhún nhẩy một lúc, sau đó nó nhẩy xuống đất lại chỗ cuối giường, đưa hai tay dựng cái đuôi giường lên khiến tao với thằng Hà bật ngửa dậy, tí bị rơi ra khỏi giường. Thằng Hà không nói gì , nó chỉ gật đầu xác nhận, tay nó đang xoa xoa chỗ gai ốc nổi đầy trên cánh tay. Thằng Tuân nói tiếp : Thằng Hà sợ quá ra bật đèn cho sáng, từ lúc đó mới yên đấy. Cả bọn lại đổ dồn mắt về thằng Hà. Nó lại gật gật đầu xác nhận.

 

   Con Lê nói vào : Thảo nào bên trong chỗ bọn tao cũng yên luôn. Con Hồng lúc này mới lên tiếng : Thôi, chắc không có chuyện gì đâu, lạ nhà với lại chúng mày chạy nhẩy cả ngày nên tối mê với mẩn thế thôi. Con Hồng tuy rất sợ nhưng nó sợ mất số tiền vừa đặt cọc, nên cố trấn an mình, trấn an cả mấy đứa bạn. Nó nói tiếp : Thôi, xem đi ăn cái gì còn đi mua chăn mua thêm cái gì còn thiếu luôn một thể. Con Lê nói : Tao bảo này ; Ra ngay chợ cóc ở đây, có hàng bún riêu có hai mươi nghìn một bát thôi, ngon phết. Cả bọn nhất loạt đứng dậy kéo nhau đi. Con Hồng đi sau cùng, nó còn loay hoay khóa cái cửa, khi ra đến đầu hành lang thì nó gặp ba anh lớn hơn nó mấy tuổi đang đi ở ngoài vào. Mấy ông đó ngạc nhiên thấy tay nó cầm chìa khóa lại vừa ở căn phòng đó đi ra. Một anh cất lời hỏi nó : Này, này em . Em vừa mới thuê phòng một lẻ hai đấy à ? Cái Hồng nhanh nhẩu trả lời : Vâng năm đứa bọn em vừa thuê phòng đó anh ạ. Cậu trai cùng hai cậu bạn có vẻ gì rất lạ, họ không nói gì mà nhìn nhau ra điều rất ngại. Hồng thấy có gì đó không ổn liền hỏi : Có chuyện gì ở phòng đó mà em thấy bọn anh có vẻ sợ thế ạ ? Cả bọn lắc đầu, cậu trai lúc nãy lại nói : À không có gì đâu, chỉ là căn hộ đó đã lâu lắm rồi không có ai thuê thôi. Hồng nghe anh ta trả lời như vậy thì cũng chột dạ, cái lạnh từ đâu ùa về dọc sống lưng. Mấy anh trai dơ tay chào Hồng. Một anh trong bọn cất tiếng: Bọn anh ở trên tầng trên, có cần giúp đỡ gì thì cứ ới nhé. Nói xong họ lên cầu thang bộ rất nhanh cứ như có ma đuổi.

 

    Hồng thấy gai người thật sự. Chẳng lẽ căn hộ đó có vấn đề nên mới rẻ như thế ? Rồi mấy ông anh kia nữa, nhìn thái độ của họ khi biết mình ở căn hộ đó, cả ba đều e ngại. Hồng lắc đầu, xua đi cái thắc mắc đó, nó chạy theo đám bạn. Con Lê thấy nó chạy lại, liền đưa cho nó cái ghế nhựa rồi nói : Ngồi đi, tao gọi cho mày rồi đấy. Mà con này sao mày lề mề vậy, có mỗi khóa cửa mà cũng lâu? Con Hồng trả lời nó : Thì vừa ra đến đầu nhà thì gặp mấy ông anh ở tầng trên nên đứng lại chào hỏi nhau một tí. Mấy đứa đang cắm mặt vào bát bún riêu nghe con Hồng nói vậy đều liếc sang con Hồng. Thằng Tuân bảo : Mẹ con này, thấy trai là sáng mắt ngay. Con Hồng cũng không vừa nó đáp trả lại : Ừ đấy thế thì sao ?. Con Hồng đưa tay đón bát bún từ tay chị bán hàng đưa cho, nó cất lời cảm ơn rồi đưa tay múc một thìa ớt trưng đầy cho vào bát bún rồi nó cầm đôi đũa lùa lấy lùa để, nó mặc kệ cái nóng rát của nước dùng, cái cay xè của ớt trưng. Hình như nó đang đói ngấu , hay nó đang cố tình làm dịu đi nỗi sợ đang lớn dần trong nó. Con Lê thấy ngạc nhiên, chưa bao giờ con bạn nó ăn kiểu đó, nhìn mồ hôi mồ kê của nó vãi ra khắp mặt mà thấy khiếp. Nó lắc đầu rồi buột miệng : Chịu , chẳng hiểu?  

 

  Ăn sáng xong, mấy đứa về lấy xe cùng nhau ra phố Cầu Giấy mua hai cái chăn lông, cùng mấy vật dụng nữa. Cả bọn lại kéo nhau về căn hộ , bầy biện, lau dọn lại. Căn phòng bây giờ nhìn rất bắt mắt. Chúng rất hài lòng. Chuyện hồi đêm trước chúng đã quên hẳn. Chẳng mấy mà đã đến buổi trưa, cả bọn ra góc phố gần đấy ăn cơm bụi. Mỗi xuất chỉ có ba mươi nghìn, nhưng cũng đầy đủ. Cả bọn ăn ngon lành. Con Hồng vừa nhai vừa lên tiếng: Sang đầu tuần là phải đi học rồi, chúng mày có làm việc gì thì làm nốt đi nhé. Còn chuyện tiền nong chi phí, ăn uống cứ chia đều cho dễ nhé. Nó nói tiếp : Ăn xong bọn mày đi đâu thì đi, tao về ngủ đây, ăn xong chỉ muốn nằm chứ không muốn làm gì cả. Bốn đứa kia hỏi nhau xem có phải làm gì không ? Rút cục thằng Hà đi với thằng Tuân đi lấy nốt đồ gửi ở nhà người quen về. Con Thịnh nhờ con Lê đi cùng đến nhà bà cô nó lấy cái máy sấy tóc. Con Hồng một mình đi về phòng . Cả hành lang vắng tanh, con Hồng có cảm giác gờn gợn, sau gáy như có hơi lạnh lùa vào nó. Nó thoáng rùng mình liền chạy nhanh về cửa phòng, nó lập cập lấy chìa khóa mở cửa rồi đóng sập lại. Nó chạy vào phòng nằm vật xuống. Nó nghển cổ lên nghe ngóng. Chẳng có gì cả, mọi thứ vẫn yên tĩnh. Nó tự nhủ ; Chắc mình thần hồn nát thần tính chứ ban ngày ban mặt làm gì có chuyện gì.

 

     Nghĩ vơ vẩn một lát thì nó thiếp đi. Con Hồng bất giác thấy lạnh, nó vô thức đưa tay quờ cái chăn lông vừa mua lúc nẫy, nó kéo đầu chăn ngang qua bụng rồi lại ngủ ngon lành, tiếng ngáy nhỏ đều đều lại cất lên.Phía dưới chân giường, có một bóng đen bất ngờ hiện ra, thân hình anh ta tương đối to lớn, cái mặt thì mờ mờ ảo ảo. Hồng  thấy anh ta trèo lên cuối giường, một tay từ từ hất cái đầu chăn đang đắp hờ trên bụng Hồng ra. Anh ta đưa tay xoa nhẹ lên bụng Hồng, bàn tay lạnh toát làm Hồng giật nẩy người. Chưa hiểu có chuyện gì thì anh ta chồm lên người Hồng. Lúc này con Hồng gần như tỉnh ngủ hẳn. Nó ngồi phắt dậy. Đưa tay kéo vội cái chăn chùm lên đầu gối mình. Việc đầu tiên là nó đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Nó thấy mọi thứ đều tĩnh lặng bình thường, duy có điều; Nó cảm nhận rất rõ có một luồng khí lạnh đang quanh quẩn gần nó. Bất giác nó phóng xuống đất, chạy ra phòng ngoài. Nó ngồi bó gối trên chiếc ghế xa lông. Nó vốn là đứa cứng vía nhất, nên mặc dù cảm giác như thật vừa xảy ra với nó ở trong buồng, nó có hoảng sợ một chút rồi nó ngồi dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh. Nó cứ ngồi bó gối như vậy, đầu dựa vào thành ghế ngủ lúc nào cũng không biết.

 

    Có tiếng mở cửa, rồi tiếng ầm ào của lũ bạn làm con Hồng tỉnh ngủ. Cả bọn ngạc nhiên thấy con Hồng ngủ ngồi trên xa lông như thế. Con Lê cất tiếng hỏi : Này Hồng, mày có bị làm sao không đấy? Sao có chỗ ngủ đàng hoàng không vào ngủ mà vạ vật ở ngoài này ? Con Hồng ậm ừ nói : Ừ thì nhà mới tao cảm thấy hơi lạ nên ngồi ngoài này tính lúc nào buồn ngủ hẳn thì vào trong, không ngờ ngủ quên đi mất. Con Hồng không dám kể chuyện vừa xẩy ra với nó. Cả bọn thấy nó nói vậy thì tin ngay, không hỏi han gì nữa. Mấy đứa mang đồ vừa mới mang về sắp xếp cho vào tủ. Một lát thì thằng Tuân nói : Mẹ, nhanh thế, đã sắp tối rồi đấy, bọn mình tối nay ăn gì nhỉ ? Con Thịnh cất tiếng : Tao bảo này, bây giờ chưa đi học thì ăn tập trung, còn sang tuần vào học rồi thì đứa nào ăn gì thì cứ tự nhiên, chứ không thể đợi chờ nhau được. Con Lê gật đầu nói : Chính xác, thì cũng như lần trước thôi, mạnh đứa nào đứa ấy ăn. À tao bảo này; Bọn mình đi ăn bún chả đi, vừa ngon vừa nhẹ bụng, ngay chỗ chợ có hàng bà Mùi bán ăn cũng được lại rẻ nữa. Mấy đứa gật gù tán đồng ý kiến của con Thịnh. Con Hồng lên tiếng : Ừ thì đi ăn, nó nói tiếp : Bây giờ vẫn sớm đi bộ ngắm nghía đường phố một tí cho đói hẳn đã. Cả bọn cùng đi bộ dọc trên con phố ngay gần trường, toàn hàng quán mọc san sát, trên vỉa hè nhiều chỗ vướng xe không đi được, chúng nhảy xuống lòng đường lại phải vọt lên ngay vì xe cộ quá nhiều. Cả dọc phố có quá nhiều quán ăn, mùi thơm bốc ra trở thành nỗi thách thức cái dạ dầy của chúng. Cuối cùng con Thịnh kêu lên : Thôi quay về thôi, ngửi mùi thức ăn nhiều làm tao đói quá rồi. Cả bọn nhất loạt quay đầu. Con Hồng không hiểu sao trong người bồn chồn khó tả, cứ như có ai đang thúc dục nó điều gì đó mà nó cũng không hiểu nổi. Thằng Tuân thấy cái mặt con Hồng đơ đơ kiểu gì đó, nó liền hỏi : Này Hồng, mày bị ma nhập hay sao đó, mà mặt cứ đần ra thế ? Cả bọn nhất loạt nhìn con Hồng, rồi tự dưng đứa nào cũng nổi da gà. Con Lê nói : Khiếp, mày nói gì mà nghe ghê thế. Nói xong nó đi lại gần con Hồng hơn, nó nhìn chằm chằm vào mặt con Hồng , gai ốc nó lại rộ lên trên người nó. Phải rồi, nhìn nó cứ sao sao ấy. Con Hồng thấy mấy đứa bạn của mình nhìn ngắm mình rồi bình loạn lung tung, nó bực mình lên tiếng : Ừ đấy, tao bị ma ám đấy. Cả bọn không biết đùa hay thật , nghe con Hồng công nhận vậy, chúng chạy tóe ra, ra vẻ sợ sệt. Khiến con Hồng bật cười.

 

     Con Hồng mở cửa căn hộ. Mấy đứa đứng sau lưng nó lên tiếng : Công nhận bún chả ngon, nhưng ít bún quá, chốc nữa có khi lại bị đói. Thằng Hà nghe vậy liền nói : Còn cả thùng mì tôm mới mua mà còn sợ đói. Vào trong nhà, chúng ngồi chen nhau trên xa lông , con Lê bật ti vi lên, cả bọn chăm chú nhìn vào màn hình. Tiếng người MC đang nói về 5k rồi đọc số liệu ngày hôm nay có bao nhiêu ca mắc Covid. Thằng Hà làu bàu nói : Thì nhiễm cộng đồng hết rồi còn gì. Họ nói thì nói thôi chứ bây giờ có mà hàng chục hàng trăm nghìn ca mới trong ngày ý chứ. Chứ ở đấy mà một với hai nghìn ca. Con Thịnh là đứa ít nói nhất, nhưng cứ cất lời là ra vẻ hiểu biết lắm, nó thấy bạn nó nói vậy nó liền bảo : Thì rõ ràng bây giờ người ta để cho miễn dịch cộng đồng rồi. Ai cũng được tiêm ba mũi, rồi biến thể Omicron nó là chủng nhẹ nữa, nên có người bị cũng không biết mình bị. Ngay trong bọn mình đây này, có lây nhau cũng chẳng biết, nếu không xét nghiệm. Con Lê vào hùa: Ừ có lẽ bọn mình cũng bị rồi ý chứ, nhưng nhẹ nên không biết thôi, họ bảo cái hậu Covid mới để lại hậu quả ghê gớm. Tao mấy hôm nay người nó yếu yếu làm sao ý, hay là bị hậu Covid nhỉ? Cả bọn cười ồ lên . Thằng Tuân nói : Ối giời mày yếu quá nhỉ, ăn cơm thì xin thêm cơm, ăn bún thì xin thêm bún. Con Thịnh bị trêu tịt luôn không nói nữa.

 

    Ba đứa con gái tự động đứng lên đi về phòng ngủ, đứa thì ngáp ngoạc cái miệng ra, đứa thì uể oải đứng dậy.Thằng Tuân vươn vai rồi quay hai tay mấy vòng. Nó cất tiếng : Chán nhỉ, chẳng có trò gì chơi. Thôi thì đi ngủ sớm vậy. Hai thằng cởi bộ quần áo dài trên người mặc mỗi cái quần đùi, thằng Hà rũ cái chăn len mới mua cho nó tung ra rồi nó đắp lên cho hai đứa. Không hiểu vô tình hay cố ý mà con Hồng lại nằm giữa. Con Lê nằm ngoài cùng. Con Thịnh nằm trong sát tường. cả hai đứa nằm quay vào con Hồng chúng đều quắp bụng con Hồng. Con Hồng đưa hai tay vung lên khiến tay hai đứa kia bung ra, con Hồng nói giọng khó chịu : Chúng mày nằm dãn ra một cái, tao bức bối quá. Cả hai đứa hơi bất ngờ ở thái độ của con Hồng. Mọi khi nó còn thích  được ôm ấp ấy chứ. Con Lê hơi nghển đầu nhìn sang con Thịnh , cả hai đưa đều trợn mắt lên rồi lắc đầu. Chúng cùng nhất loạt quay mặt ra ngoài, mặc kệ con Hồng.

 

     Thằng Hà nằm ngoài cùng thấy chưa tắt đèn, nó ngồi dậy, thằng Tuân liền nhìn nó hỏi : Mày làm gì đấy? Thằng Hà trả lời : Tao tắt đèn. Thằng Tuân vội nói : Thôi để đèn đi, đêm qua sợ bỏ mẹ. Nghe Thằng Tuân nói vậy, thằng Hà vội nằm thụp xuống, kéo chăn kín đầu. Cả căn phòng vẫn sáng trưng. Con Lê dậy tắt đèn trong phòng, nó nói vọng ra ngoài: Chúng mày không dậy tắt đèn đi à. Thằng Tuân trả lời ngay, giọng có vè hơi gắt : Kệ bọn tao, để đèn cho dễ ngủ. Mấy đứa con gái lắc đầu , con Lê không nói nữa, nó lên giường ngủ. Phía cửa ra vào tuy đã đóng ngăn cách với phòng ngoài nhưng ánh sáng vẫn hắt vào nên trong phòng của mấy đứa con gái không tối hẳn, mà sáng nhờ nhờ rất khó chịu. Cũng mệt rồi nên chúng cũng mặc kệ, không tranh cãi với hai thằng kia nữa. Con Hồng cũng đã ngáy đều đều, tiếng ngáy không to như bọn con trai. Con Thịnh lẩm bẩm : Con này dễ ngủ thế? Rồi căn phòng chìm vào tĩnh lặng hẳn.

 

     Tiếng xe cộ, tiếng người cũng đã ít dần, thỉnh thoảng không gian chỉ bị xáo trộn bởi đứa nào đó vê ga xe máy rồi phóng rẹt qua. Chung cư Mini nằm trong ngõ nên tiếng ồn không ảnh hưởng mấy. Căn hộ của năm đứa sinh viên cũng im ắng như bao nhà khác. Ở phòng ngoài nơi có thằng Tuân và Thằng Hà đã ngủ say. Cái rèm ở cửa sổ tự nhiên lay động. Trước khi ngủ thằng Hà đã kéo cái rèm che kín ô cửa sổ. Cái rèm bây giờ rung động nhiều hơn, rồi có một cánh tay mầu đen vén một góc rèm, cứ thế một người đàn ông mặc bộ đồ đen hiện dần ra. Cái bóng đó, ngồi chồm hỗm trên khung cửa sổ, lúc này cái rèm đã ở sau lưng cái bóng đó. Hình như không gian lạnh hơn thì phải. Thằng Tuân cùng thằng Hà bất giác nằm co lại kéo chăn kín đầu. Nhoáng một cái bóng đen đó đã biến mất.

 

   Ở trong phòng ngủ của ba đứa con gái. Ba đứa cũng bất chợt thấy lạnh hơn, chúng cũng co lại như con tôm. Chăn cũng che kín đầu. Con Hồng nằm co gối hai tay để trên ngực, miệng vẫn ngáy đều đều. Dưới chân giường bất chợt hiện ra một bóng đen. Đúng cái bóng người đàn ông đã vào từ cửa sổ ở phòng ngoài. Không hiểu bằng cách nào mà cái bóng đó đã lù lù ở ngay cuối giường của ba đứa con gái. Cái bóng đó đứng nhìn chăm chăm con Hồng. Rồi nó từ từ leo lên giường, nó trườn từ dưới chân giường, trườn lên đầu giường, rồi nó tách dần từng đứa cách rời cái Hồng ra. Con Hồng đang ngủ ngon lành, nó thấy một người đàn vuốt ve nó, cặp bánh dầy thanh xuân cương dần lên, nơi núm cứng đanh như hạt đậu . Con Hồng cảm thấy thích vô cùng, nó thấy anh ta hôn lên cổ nó, một luồng khí rất lạ làm cho nó rùng mình, cơ thể nó càng ngày càng cảm nhận được sự đòi hỏi về giới tính. Người đàn ông đó đưa tay luồn dần xuống phía dưới. Nó đã sung sịu từ lúc nào. Con Hồng hạ hai chân xuống, nó hơi dãn cặp chân thon dài của nó ra. Nó thấy sự ve vuốt ngày càng mạnh dạn, rồi người đàn ông đó từ từ nằm đè lên người nó.

 

    Không hiểu do bản năng hay do sự dậy bảo tốt từ gia đình. Con Hồng bất giác khép cặp chân lại. Nó hất tung người đàn ông đó ra . Cái bóng đó thẳng thốt đầy bất ngờ, nó chuẩn bị thực hiện được ý đồ của mình thì bất ngờ bị hất bay ra. Con Hồng ngồi hẳn dậy, mặt đỏ bừng, cơ thể vẫn còn hưng phấn. Nó ngó khắp phòng một lượt. Hai đứa bạn thấy con Hồng vung tay vung chân rồi bật dậy thì chúng cũng giật mình tỉnh theo. Chúng ngơ ngác thấy con Hồng mặt đỏ lựng, mắt long lanh ướt, cặp môi mọng lên, cứ như nó đang phê cái gì đó. Con Lê cất lời : Này, con điên , đang ngủ ngon, mày mơ thấy thằng nào đấy ? Con Thịnh chăm chú nhìn con Hồng, nó đang hóng câu trả lời của con Hồng. Lúc này con Hồng tĩnh trí lại nó hiểu vừa rồi chỉ là giấc mơ thôi. Nó lắc đầu rồi trả lời bạn : Không có gì đâu, dạo này tao ngủ hay bị giật mình thôi, chúng mày ngủ tiếp đi. Hai đứa bạn thấy nó nói vậy thì nằm xuống, chúng đang ngủ dở nên vào lại giấc ngủ rất nhanh. Con Hồng biết là mình vừa nằm mơ, nhưng không hiểu sao cảm giác thì hoàn toàn thật. Bộ ngực của nó vẫn đang tưng tức căng lên, nó bất giác đưa tay xuống phía dưới, nó hiểu ra sự tình, hóa ra cảm giác vừa rồi là thật. Nó có chút tiếc nuối vì đã tự mình làm hỏng chút lãng mạn đó. Nhưng nó cũng bắt đầu thấy có gì đó không bình thường. Vì từ xưa đến giờ nó không bao giờ nằm mơ kiểu như vậy. Nó nằm xuống, gặm nhấm sự hưng phấn đang nguội dần.

 

    Cái bóng đen đó bị Hồng hất vằng ra, nó trốn sau cái rèm phía cuối giường. Nó chứng kiến hết chuyện ba đứa con gái vừa nói chuyện với nhau. Nó cũng cảm nhận được là con Hồng cũng rất thích những hành động của nó. Nó bực mình vì việc không thành. Nó đợi cả bọn ngủ say , sau khi nó đã ngắm cái Hồng thật lâu. Nó lại chỗ đuôi giường, hai tay của nó nắm vào thành giường, nó cứ thế rung lắc. Chiếc giường chao đảo liên hồi. Đủ để ba đứa con gái cảm nhận được cái bất bình thường đó. Khi ba đứa không chịu được nữa đồng loạt hét lên thì cái bóng đen đó mới chịu biến mất. Ở phòng ngoài, phía cuối giường cũng bắt đầu có tiếng kịch kịch , rồi chiếc giường bị nhấc lên đặt xuống vài lần, rồi chiếc giường bắt đầu chao đảo. Hai thằng đang ngủ say bỗng nhận thấy chiếc giường rung lắc mạnh, mới đầu chúng chưa hiểu là có chuyện gì, đến khi định thần lại để nhận rõ sự việc thì chúng hoảng hốt tính phi xuống dưới đất. Cũng rất bất ngờ, cái giường lại trở về im ắng. Cả hai thằng chẳng hiểu mình đang mê hay tỉnh nhưng cả hai đều đang run bần bật, người chúng lạnh toát. Thằng Tuân ôm chặt lưng thằng Hà, nếu là mọi khi thì thằng Hà đã hất tay thằng Tuân ra còn chửi xéo cho nó một câu. Nhưng lúc này thằng Hà lại ôm chặt hai cánh tay của thằngTuân. Nghe ngóng một lúc nữa , chúng không thấy có động tĩnh gì, dần dần chúng cũng chìm vào giấc ngủ. Căn hộ lúc này cũng đã hơn hai giờ đêm. Mọi vật lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cái bóng đen vẫn đang ngồi chễm trên bậu cửa quan sát hai thằng. Trong giấc ngủ, thằng Tuân với thằng Hà vẫn mơ hồ cảm nhận được có luồng khí lạnh đang di chuyển trong phòng. ( Hết phần 1 )


Phần 2.

 

      Tiếng động cơ xe máy, tiếng còi ô tô, tiếng người đi lại rầm rập ở ngoài đường. Vậy mà trong căn hộ của bọn con Hồng vẫn im ắng, chúng đang ngủ rất say. Tiếng điện thoại của con Hồng vang lên đến hồi thứ tư : “ Bình minh ơi dậy chưa cà phê sáng với tôi được không ?”...Lúc này con Hồng mới uể oải chồm qua người con Lê với tay lấy điện thoại trên bàn phấn. Mắt nhắm mắt mở nó nói : Ai đấy ạ? Đầu dây bên kia thằng bạn nó nói : Mày nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi con nỡm. Con Hồng đưa chiếc điện thoại ra xa khỏi tai, nó nhìn vào màn hình, rồi thốt lên : Thôi chết đã gần mười một giờ rồi à ? Thằng kia nói : Mày làm sao vậy toàn sai hẹn thế ? Con Hồng uể oải nói : Thôi chốc nữa tao sang rồi bọn mình đi ăn trưa, tao kể chuyện cho. Bây giờ tao đi đánh răng đã. Nói đến đây nó cúp máy rồi giật tung cái chăn len lên  miệng thì hô: Dậy đi bọn mày, trưa rồi. Hai đứa kia chắc dậy rồi nhưng cứ nằm nướng, nghe con Hồng hô vậy, chúng nó ngội dậy ngay. Con Thịnh lầu bầu : Mẹ, sai lầm ở cái nhà này. Hai đêm rồi nó làm cho sợ vãi. Thế này thì không được rồi. Con Hồng nghe con Thịnh nói vậy thì trả lời : Được rồi, để tao tính xem.

 

    Miệng nói là để tao tính, chứ con Hồng đầu óc cũng rối tinh, nó xả nước lạnh lên người cho tỉnh táo mà chẳng nghĩ được cái gì, trong đầu chỉ thấy xót chỗ tiền ba tháng vừa đóng, rồi nó lo làm sao mà tìm được chỗ nào tử tế lại gần trường hơn chỗ này chứ ?. Con Hồng lại nghĩ ; Có lẽ thử hỏi chủ nhà, hay mấy người đang thuê trong nhà này xem, biết đâu có cách khắc phục thì sao. Thằng Tuân với thằng Hà cũng đã dậy, hai đứa ngồi trên xa lông đợi đến lượt vào nhà vệ sinh, mặt hai đứa nhăn nhó, thằng Tuân cất tiếng : Này bọn mày, đêm qua chúng mày có thấy gì không ? Con Thịnh ngồi ngay đầu ghế nói : Không ổn mày ạ, kiểu này đến phải bán sới khỏi đây thôi. Con Lê gật đầu nói : Phải đấy, tao cũng tởn lắm, từ bé đến giờ mới thấy cảnh dựng giường như vậy. cứ như họ không muốn cho mình ngủ ý, sợ vãi. Thằng Hà nói chêm vào : Ừ đêm qua tao không tắt đèn, vậy mà vẫn bị dọa bọn mày ạ.

 

   Con Hồng mở cửa buồng tắm, nó cầm cái khăn lau chỗ nước dính trên tóc, nó thấy bọn này nói chuyện hồi đêm, nó bắt buộc phải lên tiếng : Thôi, cứ nghe ngóng một hai bữa nữa xem, biết đâu chỉ là do mệt mà nằm mê với mẩn thì sao ? Con Lê chen ngang nói : Mê mẩn mà cả năm đứa đều thấy vậy à ? Mày nghiên cứu đi, không có là tao ra ngoài ngủ đấy. Con Hồng đành đưa ra quyết định: Tao tính rồi, để tao đi tìm hiểu xem, biết đâu chỉ cần thắp hương kêu cầu vài câu là yên thì sao ? . Từ hôm về chưa có hương khói gì, biết đâu thổ công ông ấy giận. Thấy con Hồng nói có lí, cả bọn không nói gì nữa. Con Hồng nói tiếp : Mà bọn mày cũng lạ ; Người vùng cao mà sợ mấy con ma, như bọn ở phố thì đã đành. Mấy đứa kia nghe con Hồng nói vậy, chúng trừng mắt lên rồi kêu hứ một tiếng. Con Hồng Thấy vậy ôm miệng cười. Nó mặc quần áo, xỏ giầy xong, nó nói : Tao đi có việc đây, chiều về tao sẽ tìm hiểu xem thế nào. Bây giờ muộn rồi bọn mày tự đi ăn đi nhé, rồi nghĩ xem có kế gì hay không ? . Con Hồng vừa đi khỏi : Con Thịnh liền lên tiếng : Tao sợ lắm, chúng mày ở thì ở chứ tao không dám đâu. Con Lê cũng gật đầu nói : Tao cũng vậy, sợ lắm. Hai thằng con trai có vẻ cứng hơn , thằng Tuân nói : Thì con Hồng nó bảo để nó tính rồi, để một hai hôm nữa xem sao. Con Thịnh nói : Kệ , tao ra ngoài ngủ, bọn mày không sợ thì cứ ở lại.

 

    Nồi lẩu ếch đang bốc khỏi, thằng Dũng cùng con Hồng với hai đứa con gái nữa, mắt đang chăm chăm nhìn vào nồi lẩu. Quán này ngay đầu cầu Long Biên. Mở bán đã mấy năm nay , luôn là địa chỉ của mấy đứa nghiện lẩu Thái. Cái nước lẩu ngọt ngọt, chua chua, cay cay, rất hợp với khẩu vị của tụi nó. Gắp miếng đùi ếch cho lên miệng cắn một miếng. Con Hồng vừa nhai vừa nói : Bọn mày ạ, căn hộ bọn tao thuê có vấn đề. Cả bọn dừng nhai đổ dồn ánh mắt về con Hồng. Con Hồng nói tiếp: Hai đêm rồi tao luôn có cảm giác có một người đàn ông tìm cách ngủ với tao, mấy đứa cùng phòng cũng toàn bị dựng giường. Mấy đứa kia nghe vậy dừng hẳn đũa, hai đứa con gái lắc người rùng mình, cứ như chúng đang rơi vào hoàn cảnh đó vậy. Thằng Dũng bạn từ năm đầu với con Hồng, bây giờ vẫn cùng lớp. Nó ra vẻ ông cụ non, nó nói : Chuyện này chắc là có thật đấy, từ lúc mày đến đây tao đã thấy lạ rồi, ngay tao cũng thấy lành lạnh sống lưng nhưng tao không nói, mày có khả năng bị vong nhập đấy. Con Hồng nghe vậy giật thót người, sau ót nó như có một lực lớn đánh vào rồi thốc lên đỉnh đầu. Nó sợ thực sự, mặt nó tái đi. Nó nhìn thằng Dũng rồi nói : Mày đừng dọa tao, tao tí vãi ra đây đấy. Thằng Dũng mặt nghiêm túc. Nó nói tiếp : Tao nói thật chứ không dọa đâu, tốt nhất là mày điện về nói chuyện với bố mẹ mày, xem chỗ nào giỏi thì nhờ người ta xem, rồi giải quyết đi. Chứ để lâu không ổn đâu. Hai đứa bạn nó nẫy giờ ngồi chăm chú nghe. Chúng có vẻ không tin lắm chuyện tâm linh, con Ánh nói ráo hoảnh : Thôi ăn đi bọn mày, nói mãi chuyện đó ghê bỏ mẹ. Vậy là tất cả chăm chú vào nồi lẩu ếch. Chúng nói về công việc làm thêm, thu nhập có mười mấy nghìn một giờ , phát ngán. Thằng Dũng nói : Tao hồi lớp mười muốn có tiền tiêu nên tao cũng xin đi bưng bê ở quán cà Phê , mới đầu được có mười ba nghìn một tiếng thôi, làm hơn một tháng cũng chẳng thấy tăng lương vậy là tao xin nghỉ luôn. Bọn mày bảo : Làm bục mặt ra cả ngày chưa được trăm nghìn, sống kiểu gì ? Nồi lẩu cũng đã hết. Mấy đứa rủ nhau về trung cư nhà cái Ánh nghỉ ngơi.

 

     Con Hồng nằm cạnh thằng Dũng , nó quay qua hỏi thằng bạn : Mày bảo tao nên làm gì bây giờ? Mấy đứa ở cùng chúng nó tính bỏ căn hộ đó. Tao thì tiếc một đống tiền vừa đặt xong, chưa ở được bao nhiêu. Thằng Dũng trả lời nó : Bây giờ mày cứ về đó ở nốt một hai tối nữa, nếu vẫn bị như thế thì phải bỏ thôi. Mà còn phải xem có bị vong nó theo không, chứ không đơn giản đâu, mày không cẩn thận, mày đi đâu nó theo đấy đấy. Con Hồng lại rung động toàn thân, gai ốc nổi rùng rùng . Nó hỏi lại thằng Dũng : Thật thế hả mày ? Thằng Dũng mặt nghiêm túc nói: Tao biết nhiều truyện này mà. Bố tao cũng toàn viết truyện ma, mà toàn chuyện có thật đấy. Cái vong đó nó thấy hợp với mày là nó đeo bám suốt, vậy nên tao mới bảo; Mày ở một hai hôm nữa mà vẫn bị quấy nhiễu vậy thì phải điện cho mẹ mày mà lo cúng kiếng xem sao. Con Hồng gật gù rồi nói : Ừ tao biết rồi, để tao tính. Nói xong nó đòi về trước. Cả bọn ái ngại thay cho nó. Con Hồng cưỡi trên cái xe máy Way an pha biển Cao bằng , mặt nó đầy căng thẳng, lúc đi qua cầu Long Biên tí nữa thì húc vào đít xe của người đi đằng trước. Nó vội xin lỗi rối rít. Nếu là ngày thường cái mặt nó câng câng lên chứ không tỏ ta ngoan ngoãn như thế.

 

    Thằng Tuân thấy con Hồng thất thểu đi vào phòng, nó hất hàm hỏi : Mày đi chơi kĩ thế ? Còn con Lê với con Thịnh đâu? Tưởng chúng đi với mày ? Con Hồng trả lời : Tao đi từ sáng mà, chúng nó ở nhà với bọn mày, bây giờ lại hỏi tao ? Thằng Hà quay qua thằng Tuân nói : Mày lẫn à, tao thấy hai đứa nó bảo đi ăn trưa xong thì tìm chỗ nào ở tạm rồi tính sau đó thôi. Lúc này thằng Tuân mới nhớ ra, mặt nó đăm chiêu rồi nó nói vào khoảng không , chẳng cho ai nghe cả : Mà có lẽ mình cũng phải tính, chứ thế này thì cũng không thọ được. Cả ba đứa nhìn nhau. Thằng Tuân hỏi con Hồng : Thế mày tính thế nào ? Con Hồng nửa nằm nửa ngồi trên đi văng, nét mặt lo âu , nó nói ; Thì ở một hai hôm nữa , nếu không ổn thì đi tìm nhà khác chứ biết làm sao bây giờ ?. Thằng Hà ra lời luôn : Thế chịu mất ba tháng tiền nhà à? Thằng Tuân bực mình nói : Thế mày xót tiền thì ở cho hết đi. Thằng Hà nghe vậy liền lắc đầu lè lưỡi. Con Hồng nhìn thấy vậy cũng phải bật cười.

 

    Ba đứa đi ăn cơm bụi về. Trời đã tối hẳn. Con Hồng tra chìa khóa mở cửa, căn phòng tối om, có phần lành lạnh. Cả ba ngại ngùng cùng bước nào. Chúng cảm thấy không khí trong phòng khác với lúc chiều. Nó gờn gợn lành lạnh rất khó tả. Cả ba đứa ngồi bó gối trên bộ xa lông, xem tiếp bộ phim bộ của Việt Nam ; ‘Thương ngày nắng về”. Chẳng đứa nào nói ra nhưng cả ba đứa đều ngồi thu lu trên ghế, không dám bỏ chân xuống. Đến khi hết phim, cả bọn tính chuyện đi ngủ. Con Hồng ngập ngừng rồi nó nói : Hay là hai thằng mày vào ngủ với tao. Thằng Tuân gạt phắt. Nó nói : Mày điên à. Nam nữ thụ thụ bất thân, nhỡ đêm hôm bọn tao nổi hứng gây án thì sao ?. Con Hồng biết là thằng Tuân nói đùa. Nó biết thừa hai thằng không dám vào trong phòng ngủ cùng. Con Hồng lấy hết can đảm nói : Được rồi, một mình thì một mình sợ quái gì. Nói rồi nó đi thay quần áo ngủ, nó mặc chiếc váy xuông vải mỏng dài đến mắt cá chân, bên trong không mặc nội y gì cả, nó vẫn quen mặc kiểu thế mỗi khi ngủ một mình. Ở bên ngoài, thằng Tuân chùm chăn xong, nó quay sang nói với thằng Hà , cứ để đèn nhé, thôi ngủ đi. Con Hồng thấy hai thằng để đèn thì nó tắt đèn ở trong đi, nó không quen để đèn sáng khi ngủ, hiện giờ ánh sáng ở phòng ngoài hắt vào khiến căn phòng có ánh sáng nhờ nhờ cũng đã khó chịu lắm rồi.

 

     Con Hồng đang nằm hai tay để trên bụng. Một thoáng rất nhẹ, cái bóng đen xuất hiện ở chân giường. Nó đưa đôi mắt xanh lét nhìn chăm chăm vào con Hồng. Con Hồng cũng cảm nhận được người đàn ông này có gì đó quen quen, nó nhớ ra cái bóng đen, và bàn tay mơn trớn nó từ hôm trước. Nó thấy trong lòng phấn chấn, rồi rạo rực, dù vậy nó vẫn giả bộ không thấy gì, nó vẫn nằm như thế. Nhưng sự thật thì con suối đã ri rỉ như muốn vỡ òa ra. Cái bóng đen nhẩy tót lên giường. Nó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hồng, tay nó đặt lên bộ ngực trinh nguyên của con bé. Khiến cặp bánh dầy như muốn nứt toác ra. Con Hồng đã bắt đầu khó chịu , nó vặn hai chân như muốn giảm cảm giác khó chịu đang dâng lên đầy bức bối. Cái bóng đen đó từ từ kéo  vạt chiếc váy của con Hồng lên đến cổ. Dưới ánh sáng nhờ nhờ, một thứ trắng như ngà lộ ra làm căn phòng như sáng hẳn lên. Cái bóng đen phủ lên cái hình hài trắng như thạch cao đó. Rồi Hồng mất kiểm soát hoàn toàn. Lần đầu tiên trong đời, những cảm giác mới lạ đầy đê mê cứ dồn dập ùa về, phải rất lâu Hồng mới thoát khỏi sự thăng hoa mãnh liệt đó. Hồng bải hoải nằm thở. Cái bóng đen đột nhiên biến mất. Lúc này con Hồng mới dần tĩnh trí lại, nó mở mắt ra nhìn quanh. Quái lạ, sao có một mình mình ? Vậy sự thăng hoa đến mụ người đi vừa rồi là mơ chăng ? Nó nhìn xuống người mình, chiếc váy bị dồn một đống ở cổ. Nó giật mình thảng thốt đưa tay giật mạnh gấu váy cho nó bung xuống. Nó hoang mang tự hỏi : Điều gì đã vừa xảy ra với nó ? Mọi thứ rất thật, cảm giác râm ran vẫn còn trên từng thớ thịt của nó. Nó đưa tay xuống dưới, một khoảng ga giường vẫn còn ướt, và nó thấy nhớp nháp nơi đó. Phải rồi. Nhất định chuyện vừa rồi là có thật. Vậy chẳng lẽ cái bóng đen đêm qua là thật ư ? Và đêm nay nó đã làm được việc mà nó đã khao khát !.

 

  Con Hồng sợ hãi thật sự. Nhưng cũng rất lạ, nó lại rất mâu thuẫn với bản thân nó, vì trong nó vẫn còn sự thỏa mãn vẫn âm ỉ đến bây giờ. Con Hồng quyết ngồi dậy rồi nó đi vội vào nhà tắm. Nó xả nước lên người. Nó thấy rõ từng bộ phận trên cơ thể của nó vẫn còn căng mọng, đầy hấp dẫn. Con Hồng chợt râm ran ở dưới da đầu, cái râm ran rất khó tả, nó làm con Hồng bất chợt sợ hãi. Nó có cảm giác như có ánh một mắt đang nhìn chằm chằm vào nó. Nó xoay người nhìn khắp mấy góc phòng, nó không thấy có gì. Nó nhanh chóng tắt vòi nước rồi quơ cái khăn tắm lau vội, nó chụp cái váy cho chui qua đầu. Nó chạy vội về phòng, khắp cơ thể vẫn còn run lên. Nó đưa tay bật công tắc đèn, rồi nhẩy ào lên giường, nó tung chiếc chăn len ra rồi chụp kín cả đầu. Nó hiểu rằng không thể cố ở đây được nữa. Nó nằm suy nghĩ đủ thứ, cuối cùng nó quyết định, sáng mai nó sẽ điều tra về căn phòng này. Có thế nào nó sẽ gọi điện cho bố mẹ nó ngay.

 

    Gần sáng. Thằng Hà, thằng Tuân đang ngủ say thì cả hai đều thấy có một bóng đen ngồi chồm hỗm trên thành giường phía dưới chân chúng. Cái bóng đen đó đưa cặp mắt xanh lét nhìn chúng chăm chú, rồi nó nhe răng ra, để lộ hai hàm răng khấp khểnh trắng toát, phía trong họng của nó là một mầu đỏ lịm. Hai thằng lạnh toát người, chân tay cứng đờ. Bất chợt cái bóng đen đó nhẩy xuống sau thành giường hai tay nó nâng cái đầu giường lên, miệng  nó phát ra tiếng cười khùng khục. Thằng Hà với thằng Tuân không chịu nổi nữa chúng tung chăn bật dậy, hét rất to rồi nhẩy ra khỏi giường. Chúng cùng nhẩy lên chiếc ghế xô pha, ngồi thu lu trên đó. Cái bóng cùng lúc cũng biến mất. Ở trong phòng, con Hồng vẫn thao thức không ngủ được. Đột nhiên nó nghe tiếng hét thất thanh của hai thằng bạn, đầu nó ong lên, một cơn địa chấn dưới vỏ não của nó khiến nó như muốn xỉu. Nó định thần lại rồi cố tung chăn chạy ra phòng ngoài. Nó thấy hai thằng bạn nó đang thu lu chên chiếc ghế xô pha, mặt vẫn còn tái mét. Nó hiểu ngay là đã có chuyện. Con Hồng lại gần hai thằng, nó cũng co chân lên ngồi. Trên chiếc ghế xô pha ba đứa ngồi thu lu mặt cắt không còn giọt máu. Nhìn khung cảnh đó mới thấy chúng đã khiếp sợ như thế nào.

 

    Bây giờ là năm rưỡi sáng, dưới đường đã có tiếng người í ới, tiếng xe máy chạy ồn ã. Thằng Hà đứng dậy ra mở toang cửa ra. Nó quay lại nhìn hai đứa bạn lúc này đã bỏ chân xuống dưới nền nhà. Mặt chúng phờ phạc vì mất ngủ và sợ hãi. Thằng Hà cất lời : Thôi, tao đi làm vệ sinh rồi chuồn đây, con Hồng có quyết định như thế nào thì gọi cho tao. Thằng Tuân cũng đứng dậy nói : Tao vào với, thế là hai đứa cùng đi vào nhà tắm làm vệ sinh. Con Hồng cầm điện thoại lên gọi cho thằng Dũng. Đầu bên kia tiếng thằng Dũng vẫn còn ngái ngủ cất lên: Alô , khi nghe thấy tiếng của con Hồng. Thằng Dũng nói khó chịu : con Điên mày gọi gì sớm thế ? Tiếng con Hồng thì thào : Tao bảo này, đêm qua tao bị con ma đó nó làm thịt đấy. Nghe đến câu đó thằng Dũng cũng nổi da gà khắp người. Thằng Dũng tò mò hỏi : Thế rồi thế nào ? Con Hồng trả lời : Thôi, bây giờ mày đến đây đi, điều tra cùng tao căn hộ này sao nó lại như vậy, cả hai thằng kia cũng bị nó dựng giường, gần sáng hét ầm lên, ba đứa sợ quá hết ngủ luôn. Tao muốn nhờ mày một việc ; Mày đến đây với tao ngay đi, cùng đi ăn sáng xong rồi hỏi han ở đây xem căn phòng này ngày trước có chuyện gì xẩy ra không ? Nhớ đến ngay nhé.  Thằng Dũng nghe con Hồng nói vậy, tuy rất sợ nhưng cũng lấy hết can đảm nói : Được rồi, khoảng bốn mươi phút nữa tao có mặt.

 

   Thằng Dũng để xe trong tầng hầm xong, nó lấy điện thoại gọi cho con Hồng. Một lát thì cả thằng Hà , thằng Tuân cùng con Hồng đi xuống. Cả bọn cùng nhau ra quán bún riêu ngay chợ cóc gần đấy. Thằng Hà vừa nhai vừa nói : Tao vái cả nón, sợ lắm rồi ăn xong tao phắn đây, Cái Hồng tìm được chỗ mới thì điện cho tao. Thằng Tuân hùa theo : Tao cũng vậy, tao tởn lắm rồi. Con Hồng cất tiếng : Được rồi, chúng mày cứ di tản đi, ăn xong tao với Dũng sẽ tìm hiểu xem sao, rồi tao gặp chủ nhà xem có xin lại được chút tiền nào không .  Con Hồng cùng với thằng Dũng đi lên gác hai, con Hồng bước đến cửa căn phòng có mấy anh mà hôm chuyển nhà đến nó gặp họ ở đầu hành lang. Sau hai hồi gõ cửa thì có tiếng hỏi ai đấy ? Rồi tiếng mở chốt cửa. Khi thấy một anh mình trần ló đầu ra, con Hồng lên tiếng : Em chào anh. Cậu trai đã nhận ra người gõ cửa. Cậu vội nói : Đợi anh một chút nhé. Nói rồi cậu quay vào thông báo có khách, giục hai anh bạn cùng phòng dậy mặc quần áo vào. Cậu trai quay ra mở hẳn cánh cửa rồi nói : Vào đi bọn em, có việc gì thế ? Con Hồng cùng thằng Dũng ngồi vào chiếc ghế xô pha , con Hồng chủ động lên tiếng trước : Em xin lỗi vì đến gặp bọn anh sớm quá, em sợ nếu muộn các anh đi làm mất. Cậu trai lúc nẫy liền nói : Không sao, có việc gì em cứ nói. Con Hồng mở lời : Các anh ạ, hôm mới đến, em thấy thái độ của bọn anh khi biết em thuê căn phòng đó. Em cũng hơi tò mò muốn biết, nhưng chưa có thời gian gặp các anh để hỏi. Từ hôm về đây, bọn em luôn gặp chuyện anh ạ. Một anh chen vào : Gặp ma chứ gì? Khi nghe câu hỏi của anh đó. Con Hồng nổii da gà rần rần, thằng Dũng cũng vậy. Anh ta nói tiếp : Anh định nói ngay với bọn em, nhưng rồi sợ bọn em nghĩ bọn anh chơi xấu này nọ hay không muốn cho bọn em ở, bọn anh biết trước sau gì bọn em cũng gặp chuyện, nên cứ để bọn em trải qua.

 

   Con Hồng nghe anh trai nói vậy thì nói liền : Vâng em hiểu ạ, em muốn bọn anh cho bọn em biết có chuyện gì đã xẩy ra ở căn hộ đó được không ạ ?. Nói xong Hồng thấy cả ba anh có vẻ cùng có cảm giác rợn người cùng một lúc. Anh lúc nãy ra mở cửa lên tiếng : Đúng là có chuyện em ạ. Căn phòng đó trước là em ruột của chủ nhà ở, không hiểu có chuyện gì xẩy ra, anh ta đã uống thuốc diệt cỏ chết ở trong phòng. Mấy hôm sau khi có mùi hôi bốc lên, mọi người mới phá cửa ra thì cái xác của anh ta đã trương lên, người thâm sì, trên miệng anh ta vẫn còn đầy bọt trắng sùi ra. Hồng nghe anh ta kể đến đây, sau gáy nó ớn lạnh, cả phần vỏ não râm ran. Người Hồng gần như đông cứng lại, bên cạnh Dũng cũng ngồi im, mặt tái đi. Anh ta kể tiếp : Cũng từ sau cái chết đó không ai vào căn hộ đó ở quá được một tuần. Anh ta nhìn Hồng rồi hỏi : Chắc em bị anh ta quấy rầy hả ? Hồng thoáng đỏ mặt, cô ấp úng nói : Vâng mấy đêm em đều bị cái vong đó phá, còn mấy đứa bạn em thị bị dựng giường anh ạ. Cả ba anh mở to mắt nhìn nhau, họ chắc bây giờ mới được nghe cụ thể, trước chỉ nghe loáng thoáng thôi. Cái Hồng quay qua Dũng nhìn ra điều; Nên đi về thôi. Nghĩ thế nào Hồng nói với ba anh trong phòng : Anh ơi, giờ này chủ nhà có nhà không anh ? Một anh cất tiếng : Chắc sớm thế này, anh ấy vẫn ở nhà đấy, bọn em lên xem. Con Hồng đáp lời : Vâng ạ, bọn em muốn trả phòng, không biết có xin lại được chút tiền cọc nào không ? Cả ba anh nghe Hồng nói vậy thì cùng nhìn nhau cười. Một anh nói : Quên chuyện đó đi em, những người thuê trước cũng đều ngậm ngùi thôi. Con Hồng đứng dậy, Dũng đứng lên theo. Con Hồng nói : Thôi, em cảm ơn các anh, em lên đó xem có gặp anh chủ nhà không đã. Cả ba người đàn ông nhìn Hồng với con mắt thông cảm , họ gật đầu, rồi chào  hai đứa.

 

     Leo lên tầng bốn bằng cầu thang bộ. Dũng thắc mắc hỏi Hồng : Sao không đi thang máy ? Hồng nói : Thôi sợ bỏ xừ, tôi đang muốn thoát ra khỏi tòa nhà này ngay bây giờ đây. Đi mấy bước nữa thì đến phòng bốn lẻ hai. Hồng thấy phòng này mở cửa, nó nhìn xéo vào bên trong thấy thông liền với phòng bốn lẻ bốn. Ở giữa căn phòng bốn lẻ hai là một ban thờ rất to rộng choán gần hết chiều ngang của căn phòng, Hồng thấy có nhiều tượng , nhiều bát hương, có nhiều cây nến điện chạy lập lòe trên ban thờ, mùi khói hương lan tỏa ra tận cửa. Với khung cảnh âm u có vẻ liêu trai khiến con Hồng cùng thằng Dũng gờn gợn . Con Hồng chợt phát hiện ra bên phía trái của ban thờ lấp ló sau một lọ hoa là tấm ảnh chân dung của một người đàn ông, không hiểu sao Hồng bị hút vào tấm ảnh đó, nó lôi Dũng rón rén lại gần nhìn cho rõ bức ảnh. Trời ơi. Người đàn ông này có những nét dù không chắc chắn, nhưng Hồng có linh cảm là đúng anh ta đêm qua đã ân ái với mình, Nhìn anh ta trắng trẻo dễ nhìn, nhưng có vẻ yểu tướng. Hồng có cảm giác anh ta đang cười như chế diễu Hồng. Không hiểu sao, ngay cái lúc căng thẳng sợ hãi này mà cơ thể của Hồng lại biến chuyển rất kì lạ, mọi thứ trên người nó cứ nhao nhao như muốn phải được đáp ứng ngay. Hồng thấy không ổn liền đứng xoắn chân, khép đùi lại, làm vậy vẫn không ổn Hồng liền kéo Dũng lùi ra xa tránh tầm mắt của bức ảnh. Rồi chúng nhìn thấy một người đàn bà gầy gò ăn mặc bộ quần áo sẫm mầu vừa loay hoay ở chỗ sau ban thờ, người đó như cái bóng, lúc ẩn lúc hiện khiến hai đứa càng sợ. Nhất là cái mặt gầy trơ xương rất vô cảm của bà ấy. Hồng lấy hết dũng khí, nó e hèm rồi lên tiếng : Anh Hùng ơi . Không thấy động tĩnh gì ngoài tiếng lanh canh của bát đĩa thỉnh thoảng vang lên từ sau ban thờ, tiếng động chắc do người đàn bà tạo ra. Hồng lên tiếng một lần nữa. Dũng đi sang cửa căn phòng bốn lẻ bốn thấy cửa hơi hé mở, liếc vào trong Dũng chỉ thấy sự lạnh lẽo toát ra từ căn phòng đó. Gọi thêm lần nữa cũng chẳng có ai ra. Chỉ thấy người đàn bà như cái bóng lúc hiện lúc khuất ở phía sau ban thờ. Bà ta cũng không hề nhìn ra dù chỉ một lần. Con Hồng thất vọng nói với Dũng : Thôi , đành gọi điện cho ông ấy vậy. Sau ba loạt chuông reo cuối cùng cũng có một giọng người đàn ông vang lên. Hồng nghe tiếng nói của anh ta mà thấy rờn rợn, nó cứ như chập chờn từ nơi nào xa lắm vọng về. Hồng bật loa ngoài rồi mở to lên, Hồng nói : Anh Hùng ạ. Em là Hồng mới thuê nhà của anh được mấy hôm đây ạ. Em muốn nói chuyện với anh. Anh đang ở đâu ạ ? Tiếng bên kia nói : À chào em, anh đang đi công việc, có việc gì em cứ nói luôn đi anh nghe. Hồng lại e hèm rồi nói tiếp : Thế này anh ạ, từ hôm bọn em thuê nhà của anh, ban đêm tất cả chúng em không được ngủ yên anh ạ. Cứ gần sáng là bị dựng giường, còn em thì bị quấy rối rất sợ anh ạ. Em muốn trả lại anh căn hộ.

 

    Chủ nhà nói lại : Ồ có chuyện đó thật hả em? Anh thì không thấy có chuyện đó bao giờ. Còn cứ như theo hợp đồng, bọn em không ở nữa thì cũng không sao, có điều tiền nhà với tiền cọc là không trả lại em ạ. Hồng nghe vậy nói luôn: Anh ơi, bọn em là sinh viên ở trên vùng cao xuống, anh thông cảm cho bọn em xin lại tiền được không ạ? Tay chủ nhà vẫn nói giọng tỉnh queo: Không. Em ơi, cứ theo hợp đồng mà làm, bọn em dọn xong thì lên gác để lại chìa khóa cho anh nhé, không thì để ở trên bàn phòng em đang ở cũng được. Tiếc quá lại phải chia tay với bọn em. Nói xong câu đó anh ta cúp máy. Hồng thực sự sốc, cô không hiểu sao lại có người đàn ông vô cảm như vậy. Anh ta thật lạnh lùng và vô cảm. Hồng nghĩ vậy, trong lòng đầy ấm ức. Nó cầm tay Dũng lôi đi xuống. Vừa đi Dũng vừa nhìn Hồng rồi nói : Mày thấy không? Tao đã linh cảm đúng là mày đã bị vong theo. Nếu không nhầm thì mày với anh ta đã có gì với nhau. Con Hồng giật mình ngước lên nhìn Dũng rồi nói : Sao mày nghĩ vậy? Dũng cười nói : Thì lúc mày nhìn thấy bức ảnh của anh ta, rồi thấy mặt mày khác đi, cơ thể mày cũng phản ứng khác lạ. Hồng im lặng trong bụng nghĩ ; Công nhận thằng này tinh thật. Dũng lại lên tiếng : Mày về quê đi, xem thế nào rồi nhờ thầy trục cái vong đó ra, để lâu không tốt đâu. Ngay bây giờ mày có thứ gì ở trong phòng thì lấy trước đi, từ giờ đừng quay lại đây nữa. Con Hồng nghe bạn nói có lí liền rủ Dũng vào dọn đồ cùng mình. Mọi thứ đã được buộc gọn gàng trên xe. Hồng gọi điện cho mấy đứa bảo về dọn phòng đi, tùy nghi di tản có gì liên lạc sau. ( Hết phần 2 )    


Phần 3.

 

  Ngôi nhà cấp bốn lợp mái Pro xi măng tương đối rộng. Mái đã cũ xỉn mầu theo thời gian, từng mảng rêu xanh bám đầy trên những tấm Pro xi măng. Tường nhà được xây bằng gạch xi măng ép cũng loang lổ rêu phong, ngay đầu hồi có cây sấu già phủ bóng chùm xuống khắp ngôi nhà. Cửa ra vào hơi thấp. Con Hồng đưa tay vén cái màn che cửa bằng vải điều đã cũ , Mẹ nó cẩn thận cúi đầu bước qua bậc cửa, nó khom người bước liền theo sau.  Căn phòng được thắp sáng bằng một bóng đèn điện treo lơ lửng ở giữa nên hơi tối. Trước mặt hai mẹ con là một cái điện thờ tương đối lớn, bên trên có mấy ngọn đèn dầu đang leo lét cháy. Một người đàn ông dáng gầy mặc bộ quần áo chàm mầu đen có viền đỏ đã ngả mầu đang ngồi quay lưng ra cửa. Ông ta thấy có khách vào liền quay người lại, người ông thầy gầy khô, mặt cũng gầy, da sát xương, ông thầy tầm hơn năm mươi tuổi. Mẹ cái Hồng liền chắp tay có vẻ kính cẩn, bà nói : Dạ thưa thầy , đây là con gái con, hôm qua con đã gọi điện cho thầy trước đấy ạ. Ông thầy gật gù, đưa mắt quan sát con Hồng, ông nhìn xoáy vào mắt nó một lát rồi nói : Có một vong nam đang ở trong con bà đó, nghe chừng nó có vẻ say đắm con gái bà lắm. Con Hồng nghe ông thầy phán vậy, nó rúm người lại, nó bám chặt vào tay mẹ nó. Bà mẹ cũng hãi không kém. Người bà run lên, bà cảm thấy cơ thể mình lạnh toát. Vậy là con bà bị ma nhập thật. Chiều qua nó về, nhìn nó hốc hác, mặt xám lại, bà đã nửa tin nửa ngờ rồi. Bây giờ ông thầy phán vậy bà càng lo sợ.

 


    Ông thầy chỉ tay xuống chiếu rồi nói : Mời hai mẹ con bà ngồi. Mẹ con con Hồng lập cập ngồi xuống chiếu. Mẹ con Hồng mở túi xách lấy ra tờ năm trăm nghìn , bà nhoài người với lấy cái đĩa nhựa trắng đã ngả mầu lại. Bà đặt tờ tiền lên đó rồi cung kính đầy về phía ông thầy, miệng nói : Dạ, thầy làm ơn xem hộ cho con, có thế nào thầy chỉ bảo cho con biết ạ. Ông thầy cầm cái đĩa đặt lên trên ban thờ rồi lấy mấy nén hương thắp lên rồi ông cắm vào một loạt bát hương ở trên ban thờ. Ông lùi lại cung kính chắp tay rồi lầm rầm khấn . Con Hồng mặc kệ ông thầy đang lầm rầm khấn vái, nó đưa mắt khắp phòng. Nó thấy một đôi rồng được làm bằng vải một trắng một đỏ to như bắp đùi của nó, đang quấn trên hai bên xà gỗ. Rồi con hổ mầu trắng, vằn đen đang nhe nanh, miệng đỏ như máu đứng ở trong ô dưới cùng. Trên các bậc của điện có hoa quả, bia rượu, bánh kẹo bầy đầy ở trên đó. Ông thầy đã khấn xong, ông cầm hai đồng trinh tung lên cho chúng rơi xuống cái đĩa, ông lắc đầu, miệng lầm rầm khấn tiếp. Rồi ông tung lại hai đồng xu, ông gật đầu có vẻ mãn nguyện, ông đặt cái đĩa xuống, ông e hèm một cái làm con Hồng dừng quan sát, đưa mắt nhìn vào ông thầy. Ông thầy lúc này kéo hai ống quần cao lên một chút, rồi ông từ từ ngồi xuống, hai chân xếp bằng. Ông lại nhìn con Hồng chằm chằm . Ông thầy hắng giọng lần nữa rồi cất lời : Tôi vừa khấn xin các ngài thần linh cai quản vùng này rồi, tôi cũng nói truyện với vong xong. Con Hồng lại rung người gai ốc nổi lên. Ông thầy nói tiếp : Nó nói nó chưa có vợ , nên khi gặp con gái bà, nó thấy hợp, nó nhập vào luôn. Tôi đã nói là không thể theo con bà được, nhưng nó bảo : Bây giờ con gái bà đã là vợ nó, nó không thể rời xa được.

 

   Tôi lại thuyết phục nó : Âm dương cách trở, vong không thể theo người trần được. Vậy vong muốn gì thì cứ nói để ta nói với nhà họ thu xếp đáp ứng cho vong. Nó vẫn một mực không đồng ý. Vậy nên tôi tính thế này; Nếu bà đồng ý thì chuẩn bị mười triệu đưa cho tôi, tôi sẽ sắm lễ, rồi mời thêm một thầy nữa để cưỡng chế vong này, phải làm dứt điểm một lần cho xong bà ạ. Mẹ cái Hồng chăm chú nghe ông thầy nói xong, bà liền lên tiếng : Dạ thưa thầy, trăm sự nhờ cả ở nơi thầy, tôi cũng được người quen giới thiệu, nên tôi tin tưởng ở thầy, để tôi gửi tiền cho thầy luôn. Nói rồi bà mở túi đếm đủ mười triệu đưa cho ông thầy. Ông thầy cầm số tiền đặt lên cái tráp. Ông nói : Cũng là chỗ người quen cả, nên bà yên tâm, tôi sẽ làm giúp bà, tôi phải mời thêm thầy của tôi về nữa thì mới đủ sức trục nó ra khỏi con gái của bà. Vậy sáng mai cỡ chin giờ bà đưa cháu quay lại để làm lễ bà nhé. Con Hồng thấy mẹ mình đưa tiền cho ông thầy mà sót cả ruột. Nhưng nó biết cũng chẳng còn cách nào. Mấy hôm nữa là chính thức nhập học rồi. Nó cũng tranh thủ về rồi cũng lại phải quay lại Hà Nội ngay.

 

     Bữa cơm chiều của nhà con Hồng có thêm mấy người hàng xóm, mâm cơm thịnh soạn. Có món khâu nhục, cá rán, măng vầu tươi luộc chấm muối ớt, món canh rau bò khai nấu với thịt nạc . Thằng em con Hồng đang học năm cuối cấp, sang năm cũng thi đại học. Nó cầm bát lên rồi nhìn cái Hồng, nó cười tủm tỉm rồi nói : Em mời chị, em mời anh rể. Cả nhà thảng thốt bất ngờ vì câu nói của thằng em con Hồng. Khi hiểu ra, ông bố con Hồng trừng mắt nhìn thằng con . Ông mắng nó : Này, mày làm sao vậy? Sao lại ăn nói như vậy, mày muốn chị mày bị nó theo suốt đời hả ? Mấy ông hàng xóm nâng chén rượu lên cười xòa rồi cùng nói : Thôi uống rượu nào, nó nói cho vui ấy mà. Con Hồng khi nghe thằng em nó nói vậy, người nó rung lên, bứt rứt khó chịu. Nó cố nén cái khó chịu trong người nó xuống. Nó cầm bát cơm lên ăn, nó không hề bực mình vì câu nói của thằng em mà nó cũng chẳng rõ tâm trạng của mình ra sao nữa. Nó cắm cúi ăn, mặc kệ cho mọi người nói chuyện. Mẹ con Hồng nhìn nó, thấy nó khác hẳn mọi ngày, kể cả kiểu cách ăn của nó cũng không giống như ngày thường khiến bà càng lo lắng. Có bao giờ nó như vậy đâu. Ngày trước, ngồi ăn cơm nó cũng nói thật lực, vậy mà bây giờ chỉ cắm mặt ăn. Tiễn người khách cuối cùng ra về cũng đã chin giờ tối. Cả nhà ai nấy đều chuẩn bị đi ngủ. Con Hồng nói với mẹ nó : Con về phòng của con đây. Mẹ nó ái ngại nhìn nó rồi nói : Hay mẹ vào ngủ với mày nhé. Con Hồng ngần ngừ rồi nó trả lời mẹ nó : Thôi mẹ ạ, con ngủ một mình quen rồi. Thực lòng nó nghĩ, đang ngủ mà có chuyện gì để mẹ nó thấy thì chẳng ra gì. Nên nó mới từ chối mẹ nó. Thực tâm nó nghĩ ; Đêm nay sẽ ngủ ngon thôi, chẳng có Vong nào mà theo nó về đây rồi lại đòi ngủ với nó cả.

 

     Thành phố Điện Biên mới chín giờ tối đã thấy tĩnh lặng , tất cả đều chìm vào một mầu đen u ám, hầu hết mọi nhà đã tắt đèn, chỉ còn mấy con phố lớn là còn người qua lại, phía xa một chút dẫy núi đen thẫm nằm im lìm, thỉnh thoảng có ánh đèn xe máy lóe lên cùng tiếng ì ì của động cơ xe vọng lại. Ngay quanh nhà con Hồng cũng tối om, đám đom đóm ở đâu bay tóe ra, ánh sáng lạnh xanh lét cứ chập chờn quanh những bụi cây hoa cảnh, chúng bay xen cả vào mấy cây bằng lăng đang ngủ yên dọc trên vỉa hè. Khiến ánh sáng cứ lập lòe trên cành cây nhìn rất ma quái. Trên đường có hai thanh niên người gầy đét, cưỡi trên chiếc xe Wây tầu phát ra tiếng kêu lọc xọc, lọc xọc, đi rất từ từ, cả hai đứa đảo mắt sang hai bên dẫy phố. Chúng đang xem có gì sơ hở không để lấy đi đổi thuốc, cứ một lát chúng lại há miệng ngáp hết cỡ. Đám chó nhà thấy hơi của bọn nghiện, chúng đua nhau gầm gừ rồi sủa gắt lên. Hai thằng nghiện vẫn láo liên tìm cơ hội la liếm đồ đạc của ai đó.  Thoảng lại có chiếc xe ô tô bán tải phóng vèo qua. Căn nhà của nhà con Hồng đã tắt hết đèn nên nhìn tối đen, phía trước cửa, những bóng cây bằng lăng bị gió làm xao động, chúng in lên tường những hình thù di động rất dị hợm, như chúng đang trêu đùa nhau, lúc thì đè lên nhau, lúc lại như đang cút bắt. Con Hồng cũng đã ngủ say, trên người nó mặc chiếc váy mỏng xuông dài mầu ghi nhạt, một chân nó co lên còn một chân duỗi, nên một mảng đùi trắng phau lồ lộ ra, dịch lên một chút là một thảm cỏ dày mượt đang lấp ló dưới vạt chiếc váy bị tốc lên.

 

     Một người đàn ông nước da trắng xanh lại gần con Hồng. Nó thấy rất quen thuộc, cảm giác như nó với người đó đã thuộc về nhau từ lâu. Nó mỉm cười đón nhận nụ hôn của người đó thật đắm đuối. Bàn tay mềm mại lạnh toát của người đàn ông bắt đầu đưa lên cơ thể nó, nó hơi nhột vì bị lạnh, nhưng rồi nó vẫn để yên cho người đó kéo hết chiếc váy ngủ lên cao , dồn một đống nơi cổ nó. Rồi nó mụ đi, nó thấy người đó đã ở rất sâu trong nó. Cứ thế, hai người đưa nhau vào một cơn mê vô tận. Con Hồng thấy mình thật hạnh phúc, nó cứ bay lên, bay lên theo nhịp dìu của người đó. Rồi đến khi nó lịm đi. Con Hồng thấy người đàn ông đó rời đi rất nhanh, làm nó hơi hụt hẫng, thoáng một cái người đó đã mất dạng. Con Hồng mệt quá ngủ lịm đi.  Tiếng của mẹ con Hồng đứng ngoài cửa gọi nó, gọi mấy câu vẫn không thấy nó trả lời, bà liền đẩy cửa đi vào. Mẹ nó há hốc miệng khi nhìn thấy con Hồng gần như lõa thể, chiếc váy vẫn còn cuộn một đống ở nơi cổ của nó. Hai chân dạng ra, mẹ con Hồng quá bất ngờ, miệng của bà vẫn chưa ngậm lại được, bà lại gần một chút nữa, bà nhìn thấy dấu tích của cuộc mây mưa. Bà sốc thật sự, chân mẹ con Hồng như muốn nhũn ra, một tay bà bám vào thành giường, bà dịch về phía đầu giường, bà đưa tay lay vai nó, bà gọi : Hồng, Hồng..Sao mày ngủ say như chết thế ? Con Hồng giật mình tỉnh dậy. Nó thấy hình hài của nó đang làm mẹ nó sốc. Nó xấu hổ vội ngồi bật dậy, đưa tay chỉnh lại cái váy.

 

    Mẹ cái Hồng thảng thốt, máu bốc lên mặt, khiến khuôn mặt bà đỏ gay, bà hỏi nó : Này con, đêm qua mày cho ai vào phòng à ? Con Hồng vẫn còn xấu hổ , nó lắc đầu rồi trả lời mẹ nó : Làm gì có ai, mẹ làm sao thế? Mẹ nó vung tay rồi quả quyết: Không có ai mà sao tao thấy như bãi chiến trường ấy, đây này, cả cái ga giường đây này. Con Hồng nghe mẹ nó nói , nó càng xấu hổ, nó cất lời : Mẹ ơi là mẹ. Đấy, có thế thì con mới từ Hà Nội về đây để mẹ giúp con đấy. Lúc này mẹ con Hồng mới ngã ngửa ra. Bà nghệt mặt ra rồi thảng thốt; Thôi chết, chả lẽ nó dám lộng hành thế ư ? Bà nói tiếp : Thế này thì không ổn rồi. Thôi đến giờ hẹn rồi, mày nhanh nhanh chóng chóng sửa soạn đi, không lại muộn bây giờ . Con Hồng chở mẹ nó trên chiếc xe SH Mod đời mới. Ngồi đằng sau, mẹ con Hồng cứ niệm : Con lậy nam mô a di đà phật. Con lậy nam mô a di đà phật… Luôn miệng, mắt bà nhắm lại. Chắc bà vẫn còn sốc chuyện vừa nẫy bà nhìn thấy hình ảnh của con Hồng nằm ở trên giường.

 

    Hai mẹ con con Hồng vén màn bước vào. Hai người đàn ông ở bên trong điện đã ăn mặc chỉnh tề đúng kiểu thầy cúng người dân tộc Thái. Ông chủ nhà đang loay hoay sắp đồ trên điện thờ. Ông thầy cúng được mời đang sắp lễ vào một cái mâm bằng đồng thau đã cũ . Họ thấy hai mẹ con con Hồng vào thì đều dừng tay lại. Chủ nhà cất tiếng chào và hỏi mẹ con cái Hồng : Thưa bà, từ hôm qua tới giờ cháu nó có thấy gì lạ không ạ ? Mẹ con Hồng mặt vẫn còn bất an, bà lên tiếng : Dạ thưa Thầy, quả là không ổn thầy ạ, đêm qua nó lại về gần gũi với con bé. Ông Thầy hình như đã biết trước sự việc. Ông nói : Vâng tôi cũng đoán vậy, kiểu gì vong cũng làm chuyện đó, vì nó biết nó sẽ phải chia tay cô bé này. Nói rồi ông nhìn xoáy vào con Hồng. Ông cũng thấy có phần bất an, ông nói cứng : Ta bảo đây, ngươi không thể trợn mắt trợn mũi đe dọa ta như vậy được lâu đâu. Hôm nay nhất định bọn ta sẽ bắt nhốt ngươi lại. Ông thầy cúng được mời đến cũng dừng tay sắp lễ , nhìn chăm chăm vào cái Hồng. Ông cất tiếng ồm ồm đầy nội lực: Người biết điều thì còn được hưởng ân huệ của đức ngài ban cho, còn nếu cứng đầu thì ngươi sẽ bị đọa đấy, rồi không chuyển kiếp được đâu. Cái vong đó có vẻ vẫn thách thức hai ông thầy. Nó không hề run sợ. Ông Thầy chủ nhà ra hiệu cho con Hồng ngồi ra giữa chiếu. Ông thầy thứ hai đặt cái mâm ở trên có đồ mặn lên trên đầu con Hồng, ông chỉnh cho nó yên vị khi ông vừa bỏ tay ra khỏi cái mâm thì nhoáng một cái, cái mâm đầy lễ ở trên đã bị hất tung lên. Mẹ con Hồng tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, mặt bà tái mét, người rung lên lạnh toát.

 

   Ông thầy cúng chủ nhà lấy một lá bùa dán lên trán con Hồng. Một lá bùa dán lên mình con gà , cái mâm cũng đã được sửa lại. lần này ông thầy được mời đến đã chuẩn bị sẵn cái roi dâu có tẩm nước tiểu. Ông lăm lăm trong tay. Ông thầy cúng tay thì bắt chú, miệng lầm rầm khấn bằng tiếng dân tộc. Khấn hết câu , ông bê mâm lễ đặt lại lên đầu cái Hồng. Lần này mâm lễ nằm yên không nhúc nhích. Ông Thầy được mời đến cầm cây roi dâu vừa đi vừa quật quanh người cái Hồng. Ông thầy chủ nhà ngồi trước mặt con Hồng, tay bắt quyết, miệng nói bằng tiếng dân tộc liên tục. Thỉnh thoảng ông lại cầm cái dùi gõ liên hồi vào cái chuông đồng. Lúc này miệng con Hồng phát ra tiếng : Ôi đau quá, con xin các thầy tha cho con. Ông Thầy cầm roi dâu vừa vụt vừa hỏi : Vậy vong có ngoan ngoãn thoát khỏi tín chủ đây không ? Con Hồng lại nói giọng van lơn nhưng vẫn nói cứng : Con yêu cô ấy, con xin các thầy nương tay cho con. Ông thầy lại quất roi tiếp, miệng tra khảo . Ông thầy chủ nhà càng ngày càng đọc chú nhanh hơn, tiếng chuông cũng dồn dập hơn, Tiếng chuông ngân lên làm bà mẹ con Hồng có cảm giác nó như xói vào óc bà. Con Hồng lại kêu lên đau đớn : Con xin các thầy , con xin ra khỏi cô ấy đây ạ. Ông thầy đứng lại, dừng tay roi, ông hỏi : Vậy vong có hứa là sẽ thoát ra và theo bọn ta về phủ chúa không ? Con Hồng giọng run rẩy nói : Con hứa là con sẽ thoát ra, con chỉ xin các thầy cho con được về nhà của con thôi ạ, con sẽ ngày đêm theo hầu cho các ngài ở trên đất của gia đình con ạ. Ông thầy lắc đầu nói : Không được, ta cho ngươi về đấy ai quản được ngươi, khác nào ta thả hổ về rừng. Bây giờ ta bắt trói người ở đây, xong lễ ta hóa cho ngươi quần áo, tiền vàng rồi ta đưa ngươi về hầu bà chúa thượng Ngàn ở đền trên này, ngươi sẽ ở đấy ngày đêm xám hối, ngươi theo hầu ngài rồi có ngày ngươi sẽ được siêu thoát. Ngươi có đồng ý không ? Biết là không còn cách nào khác. Vong đó gật đầu, nhìn bản mặt buồn bã của cái Hồng, rồi đột nhiên nó ngoáy đầu rồi rung người, chiếc mâm đầy đồ cúng trên đầu nó cũng nghiêng theo nhưng không hề rơi thứ gì ở trên đó. Ông thầy buông roi dâu vội đưa tay ra đỡ cái mâm đầy đồ lễ, ông đặt mâm lễ xuống dưới nền nhà.

 

    Con Hồng đã tỉnh lại, trông có vẻ hơi mệt mỏi, ông thầy cũng không còn niệm chú với gõ chuông nữa. Ông ngồi nhìn thẳng vào mắt con Hồng rồi hỏi nó : Cô thấy trong người thế nào rồi ? Con Hồng trả lời : Dạ cháu thấy nhẹ người hơn rồi ạ. Mẹ con Hồng lết lại sát con gái , bà cất tiếng hỏi : Này con, con vừa rồi có nhớ là con đã nói những gì không ? Con Hồng ngơ ngác nói : Không, con có nói gì đâu, lúc nẫy con chỉ thấy người nặng trĩu rồi như mê đi thôi. Mẹ con Hồng rùng mình, gai ốc nổi lên. Nghe con Hồng nói vậy bà mới tin chuyện con Hồng bị vong nhập là có thật. Ông Thầy chủ điện nhìn mẹ con con Hồng rồi cất tiếng : Vậy là bà và cô yên tâm rồi, tôi đã cho hóa vàng và các đồ mã, vong nhận xong sẽ bị quân lính đưa về phủ chúa để ăn năn xám hối. Không còn theo quấy rối cô nữa. Cái vong này chết trẻ, lại chưa có vợ nên nó thấy cô đây trẻ đẹp, nó mê luôn rồi nhập vào cô ấy, cũng may là làm lễ trục vong sớm, chứ để lâu hậu quả khó lường. Mẹ con Hồng ra lời : Vâng gia đình tôi xin đội ơn các thầy , may có thầy cao tay mới đuổi được nó chứ không thì nguy ạ. Nói rồi mẹ con Hồng mở túi xách lấy ra bốn tờ năm trăm đặt vào đĩa, bà nói : Gọi là có chút hương hoa biếu hai thầy ạ, chúng tôi xin đội ơn hai thầy, nói xong bà có vẻ tần ngần , bà nói tiếp : Dạ tôi hỏi khí không phải , vậy là con bé nhà tôi về Hà Nội học sẽ không còn lo gì nữa chứ ạ? Hai ông thầy cả cười, ông thầy được mời đến bây giờ mới lên tiếng : Bà và cô cứ yên tâm, vong đã bị nhốt lại và có người canh giữ rồi, vong đó sẽ được cảm hóa , rồi cũng được siêu thoát thôi, không có cách nào theo phá cô đây được nữa đâu, cứ vui vẻ và an tâm nhé. Mẹ con Hồng huých vào người con Hồng rồi nói : Thôi , chúng ta xin phép hai thầy rồi về đi, cũng quá trưa rồi. Ông thầy chủ điện đã kịp cho một đống đồ lễ vào cái túi ni lông đen to. Ông đặt vào tay mẹ cái Hồng, ông nói : Bà cầm chút lộc về thụ ạ, chúc bà cùng gia đình luôn may mắn, chúc cô đây về Hà Nội học sẽ công thành danh toại. Con Hồng cúi đầu chắp tay nói : Dạ , con cảm ơn hai thầy ạ. Nói xong hai mẹ con nó ra lấy xe đi về.

 

    Con hồng ở lại với gia đình nốt đêm nay, sáng mai nó phải bắt xe về Hà Nội để cho kịp nhập học. Vậy là nó đã gỡ bỏ được nỗi lo ám ảnh nó cả chục ngày qua. Nó nằm trên giường đầy tự tin, chiếc váy ngủ phủ xuống sát gót, cơ thể nó hiện rất rõ những bộ phận trên người nó mỗi lúc nó cử động. Con Hồng bấm điện thoại cho mấy đứa bạn , thông báo đã xong thủ tục, nó kể lại chuyện buổi sáng làm lễ cho mấy đứa nghe, người nó thỉnh thoảng lại nổi gai ốc rần rần mỗi khi kể lại lời mẹ nó kể cho nó nghe lúc vong đang còn trong người nó. Đến thằng Hà là người cuối cùng nó thông báo, nó nói : Xong hết rồi nhé, mày bảo mấy đứa tranh thủ tìm nhà đi nhé, khoảng trưa mai là tao xuống đến nơi đấy. Nó chợt nhớ là chưa điện cho thằng Dũng, chắc nó đang mong tin tức của mình lắm đây. Nó bấm số, bên kia giọng thằng Dũng cất lên : Con ôn, tao tưởng mày thăng rồi chứ, sao bây giờ mới hiện hồn vậy ?. Con Hồng cười hì một cái, nó nói với thằng Dũng : Thì tao phải xong việc mới có chuyện để nói chứ. Trưa nay xong hết rồi, hết hồn mày ạ, mãi nó mới chịu ra khỏi người tao, mà mày biết không ? Nó theo tao về đây. Đêm qua nó còn làm tao một trận mê tơi nữa đấy. Thằng Dũng nghe vậy cười há há, nó bảo : Mày cũng phê lòi ra chứ gì? Con Hồng gật đầu xác nhận. Nó kể : Rất lạ mày ạ, hôm ở nhà thuê đó , hình hài nó mờ mờ ảo ảo, nhưng từ lúc mà tao với mày lên trên nhà nó đó, nhìn tấm ảnh thờ của nó thì khác hẳn mày ạ . Đêm qua nó như bằng xương bằng thịt về với tao luôn, tao cứ ngỡ là chuyện xảy ra là thật. Sáng ra mẹ tao vào phòng tao gọi tao dậy, tao xấu hổ muốn chui xuống đất, vì để mẹ tao thấy hiện trạng chiến trường từ hồi đêm vẫn còn y nguyên.

 

   Cơn buồn ngủ ập đến , nó không cưỡng lại được. Con Hồng chìm vào giấc ngủ. Căn phòng cũng chìm vào bóng đêm, không biết làm cách nào mà có một con đom đóm nó chui vào phòng của con Hồng. Trong bóng đêm đen kịt, chỉ có mỗi ánh sáng lúc tắt lúc sáng của con đom đóm, nó bay quanh nhà, có lúc nó bay là là trên người con Hồng, con Hồng vẫn ngủ say không biết gì. Trong tiềm thức nó chỉ thấy cơ thể đang muốn thức dậy, đang muốn làm một điều gì đó, mà nó không kiểm soát được. Trong ánh sáng chợt lóe lên của con đom đóm, cơ thể của nó hiện lên đầy quyến rũ, mọi thứ trên nó như căng lên, như muốn nứt toác ra. Cứ như vậy, dưới ánh sáng lập lòe từ con đom đóm. Căn phòng lúc thì chìm vào đêm đen tuyệt đối, lúc lại lóe lên soi rõ hình hài thanh xuân căng mọng của con Hồng.  Hết

 

     

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét