Thứ Tư, 1 tháng 6, 2022

GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau Phần 4. Phần 5 Phần 6 ( Hết )

 

GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau

Phần 4.

 

  Chị Hiền ơi ! Tiếng gõ cửa làm Hiền tỉnh giấc. Hiền đập đập vào vai A Coóng miệng nói : Dậy dậy . A Coóng giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác, mắt đỏ ngầu. Cậu ta cũng mới chỉ chợp mắt được một lúc. Hiền cũng vậy, mắt cô đang cay xè. Bụng Hiền nghĩ ; Thằng cha này khỏe thật, nó vần mình cả đêm, thân xác mình bây giờ rã rời. Nhưng phải công nhận, hắn làm mình phê thật, từ khi biết đàn ông đến giờ, bây giờ mình mới thật sự thấy cái cảm khoái từ xác thịt nó ra làm sao. Trước đây mình chỉ nghe bọn bạn buôn đồng nát chúng nó kể về những thú vui và đam mê của chúng chứ mình chưa được tận hưởng bao giờ, chỉ có đêm vừa rồi mình mới thật sự thấy cơ thể mình đã được đánh thức. A Coóng nhìn Hiền mỉm cười rồi nhổm dậy hôn vào bộ ngực bánh dầy rất mỏng của cô, chỉ có cái núm mầu nâu đậm to như hạt quả nhãn là nổi lên rõ nhất. Hiền xấu hổ, lúng túng, bất giác lấy hai tay che đi phần ngực, cô với lấy chiếc áo mặc vội vào... Hiền chạy ra mở cửa cho Huệ. Huệ nhìn thấy bộ dạng của chị gái , cô liền nở nụ cười  thích thú mang đầy hàm ý, Hiền mặt đỏ lên , chân tay luýnh quýnh , nhưng đôi mắt long lanh ướt thì không che giấu được , Bất giác Huệ lên tiếng : Chị gái có vẻ hợp cạ với A Coóng nhỉ ? Em thấy anh ta thích chị từ đầu đấy. Nói rồi Huệ len qua người Hiền, đi vào trong phòng. A Coóng đã vơ quần áo đi vào phòng tắm. Huệ nói to : Ta cơ ( Anh trai ) Nhanh lên còn đi ăn sáng, muộn rồi đấy. Hiền đang chải lại tóc, miệng nói theo : Chị cũng đói quá. Huệ lại cười hềnh hệch rồi nói : Chắc vần nhau suốt đêm chứ gì ? Thảo nào đói là phải. Hiền phát vào tay em gái nói : Tại em đấy, em làm chị phản bội chồng, bây giờ biết ăn nói thế nào. Huệ cười giả lả nói : Ôi chị tôi lạc hậu quá , người ta vẫn nói ; “ Mắt không nhìn thấy, tim không đau” Chị ở đâu phải âu đấy chứ. Chị yên tâm đi, chị không nói ra , em không nói thì ai biết. Em thấy anh ta thích chị, để chốc nữa ăn sáng, em sẽ hỏi, nếu anh ta thích chị thật sự, thì chị cứ ở hẳn đây với anh ta, đỡ mất tiền thuê nhà. Vì thực ra chị ở bên em cũng không tiện vì còn A Tài nữa. Thỉnh thoảng nó ra đây sẽ khó xử. Hiền bối rối trong lòng, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có lí, mình chẳng mất gì lại được mọi thứ.

 

     Cả bọn kéo nhau vào quán Phở của người Trung Quốc. Quán cũng không rộng lắm, trong quán có dăm người đang ăn. Mọi người ngồi xuống bàn. Cả bốn người đều gọi phở gà. Hiền nhìn bát phở mà thấy lạ lẫm, ngoài sợi bánh phở hơi giống bên Việt Nam thì mọi thứ đều khác, nước dùng trong như nước lã lại chẳng có mùi vị gì cả, ngoài mấy lát thịt gà thái mỏng, có thêm chút hành, chút rau bạc hà, Hiền thấy Huệ cùng hai người đàn ông lấy thìa xúc ớt trưng, dưa chua thái nhỏ, hạt đậu tương rang, lạc rang cùng cho vào bát của họ, nhìn bát phở của họ mà Hiền thấy lợm giọng khó chịu, một thứ hổ lốn lại được gọi là phở, Hiền thấy cả ba đều ăn ngon lành. Hiền đành cứ để nguyên như vậy mà nhắm mắt ăn chứ không dám cho thêm thứ gì vào. Phục vụ mang ra hai khay há cảo vừa bỏ ra khỏi nồi hấp, khói vẫn còn bay lên. Hiền bắt chước mọi người gắp một cái , chấm vào bát nước tương rồi đưa vào miệng. Cái món này thì ăn có lí hơn, vì nó có nhân thịt xay với hành tạo nên vị ngon riêng của nó. Huệ cùng hai người Trung Quốc cắm đầu ăn một mạch rất ngon lành, nghe chừng đã no, Huệ nhìn hai người đàn ông rồi cô nhìn xoáy vào A Coóng xong cô ra lời : Anh rể à, anh có thích chị gái em không ? Nghe Huệ hỏi. A Coóng dừng nhai, miệng tủm tỉm có vẻ rất vui, anh ta lắc lư cái đầu rồi nhìn Huệ. Anh ta nói : Được à, tao thích nó, bảo nó ở với tao đi, tao sẽ lo cho nó. Lúc nào mày với nó có việc làm thì tao không nói, còn thì cứ ở bên phòng của tao, mọi thứ tao lo. Mày yên tâm tao sẽ cho tiền nó. Bảo nó đừng lo, tao thích nó, cái khoản ấy cũng hợp lắm, anh ta nói xong thì cười khùng khục. Huệ nghe xong gật gù, mặt lúc này ra vẻ nghiêm túc cô nói lại : Cảm ơn Ta cơ, mà tao nói thật ; Nếu mày đối xử không tốt với chị tao , tao sẽ xử lí đấy. A Tài nghe Huệ nói vậy thì cười phá lên rồi nói : A Huệ , mày yên tâm đi, thằng này nó dại gái lắm, nó mà đã mê đứa nào thì nó coi như mẹ nó luôn. Cả ba đứa đều cười. Hiền nghe ba người nói chuyện mà không hiểu câu nào. Huệ lúc này mới nhìn sang Hiền rồi cô lên tiếng : Chị à, em vừa nói chuyện với thằng chồng chị, nó bảo chị yên tâm, cứ ở với nó, có gì nó lo hết. Việc của chị em mình là việc của chị em mình, nó không can dự, chị chỉ việc làm vợ ngoan của nó thôi. Hiền nghe em gái nói đến đây thì đỏ bừng mặt. Cô xấu hổ không nói câu nào. Nghĩ thế nào Hiền nói với Huệ : Em nói với nó là chị ít tiếp xúc với người ngoài nên chị không biết gì , nó đừng lừa chị là được. Nghe Huệ dịch lại : A Coóng miệng tủm tỉm ra điều rất vui cậu ta nhìn Hiền rồi nghiêm túc nói : Lẩu phò ( Vợ ) yên tâm tao rất nghiêm túc với đàn bà, tao chỉ sợ đàn bà phụ tao thôi. Hiền nghe Huệ nói lại thì gật đầu tỏ ra rất vui.

 

  Cuộc sống mới của Hiền nơi đất khách là một bước ngoặt không ngờ lớn nhất mà chính cô cũng không tin là mình thay đổi nhanh đến thế. Cô không còn nhớ nhiều đến chồng con ở quê nhà nữa, vài lần muốn gọi điện về nhà lại thấy ngại , vì phải gọi nhờ hàng xóm. Cũng mới chỉ già một tháng thôi mà diện mạo của cô đã khác nhiều, Hiền đã có da có thịt, cơ thể nẩy nở hơn, chỗ nào ra chỗ đó, duy có nước da, mặc dù không phải dầm mưa dãi nắng nữa. Nhưng nó chỉ sáng lên một chút thôi chứ không trắng như những đứa con gái khác cũng cùng sang đây. Hiền đã biết nói vài câu tiếng Trung nên dễ sinh hoạt với người chồng hờ hơn , đi ra chợ mua bán đồ ăn đã biết giá cả. Không hiểu do bản tính không thay đổi hay do mặc cảm, Hiền đi xuống đường lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện, cô không để ý đến ai, cũng chẳng nhìn vào ai, lúc nào cũng như cái bóng. Cô chỉ xuống đường những lúc cần thiết rồi ở lì trên phòng. Kể cả khi A Coóng mang hàng vào trong sâu bán. Duy có việc khó hiểu nhất mà Hiền không mở lời hỏi Huệ được đó là ; Không thấy Huệ buôn bán gì, chỉ thấy nó cả ngày la cà ở mấy bàn mạt chược, hoặc đi đâu đó chốc lát rồi lại về phòng. Hiền nhiều lúc hoang mang , không hiểu Huệ mang cô sang đây với mục đích gì ?. Như đoán được những thắc mắc của Hiền. Huệ nói luôn với chị gái : Chị không phải lo nghĩ gì cả, cứ ăn chơi hưởng thụ đi, khi chị quen thông thổ, thành thạo nơi này rồi, em sẽ giao việc cho chị. Cứ cách mấy ngày Huệ lại gọi mấy bà dân tộc lên phòng để hóa trang cho hai chị em rồi cùng vượt biên về bên Việt Nam. Huệ đưa Hiền về Lạng Sơn ăn chơi nhẩy múa cả đêm, sáng hôm sau lại bắt xe lên đường biên. Hiền cũng dạn dĩ hơn, việc đi lại đã không còn ngại ngùng lạ lẫm nữa. Huệ thấy Hiền đã quen với thông thổ nên cách vài hôm cô lại bảo Hiền đi về Lạng Sơn lấy hộ mấy thứ đồ Huệ cần, Huệ hướng dẫn tỉ mỉ, về đến đâu, sau đó bắt xe gì để quay lại đường biên, rồi vào chỗ cũ nhờ mấy bà đó đưa sang. Vài lần tự mình đi như thế Hiền đã quen, cô hoàn toàn chủ động những công việc mà Huệ sai bảo, không cần phải lo lắng hay hỏi đi hỏi lại Huệ nữa.

 

   Hiền đã sang Trung Quốc được gần hai tháng. Sau khi bàn với Huệ , cô mới quyết định gọi điện cho chồng. Cô gọi về máy bàn của nhà hàng xóm, nhờ gọi hộ Hải sang nghe. Thấy chị hàng xóm chạy sang nói có vợ gọi điện về. Hải mừng đến luýnh quýnh, miệng nói lắp liên tục. Đến khi cầm được ống điện thoại, nghe được tiếng của Hiền. Hải mới chấn tĩnh dần. Đầu dây bên kia Hiền nói : Chồng hả ? Em đây, hôm nay em mới có thời gian gọi cho anh được. Ở nhà thế nào ? Bọn con Tuyết con Đào vẫn đang đi học hả ? Ở nhà có ai nói gì về em không ? Nghe Hiền hỏi một loạt câu hỏi . Hải vội trả lời vợ : Chào vợ. Con mình vẫn đi học, chúng nó ngày nào cũng nhắc đến em. Thế công việc bên đó thế nào rồi ? Ở nhà cũng có bàn tán về em mấy ngày đầu thôi, rồi chẳng ai hỏi han nữa. Hiền trả lời chồng : Thì mới sang em chưa quen việc, lại bận trông hàng cho cái Huệ nên cũng không có thời gian. Em bảo này, anh thu xếp sáng mai lên chỗ em nhé, anh mượn cái bút đi rồi ghi lời em hướng dẫn chỉ đường và cách thức để anh sang bên đó. Anh sang đây lấy tiền ăn rồi chiều anh bắt xe về ngay , ở nhà bọn nó không có ai trông cũng không ổn. Hải mượn được cái bút, chủ nhà xé cho tờ lịch treo tường . Hải hí húi ghi vội những hướng dẫn của vợ. Hải đặt ống nghe xuống rồi cảm ơn chủ nhà. Cậu chạy về nhà, trên mặt như giãn hết cỡ. Vậy là bao lo âu đã được giải tỏa. Mai mình sẽ lên chỗ vợ. Hải lo sắp xếp công việc ở nhà, dặn dò hai đứa con : Bố bảo này, sáng mai bố đi thăm mẹ, tối bố về ngay, hai đứa đi học về là ở trong nhà, không được đi đâu, không được nghe ai rủ rê đi đâu, hai đứa nghe rõ chưa? Cả hai đứa đều nhẩy cẫng lên khi nghe bố nói sẽ đi thăm mẹ, vậy là bố chúng sẽ có tiền. Con Tuyết con Đào tranh nhau nói : Bố nhớ bảo mẹ mua đồ chơi và quần áo cho bọn con nhé. Hải cười rất tươi, cậu trả lời chúng : Cứ yên tâm, ngoan là sẽ có quà. Theo số điện thoại . Hải gọi cho số di động của chủ xe , hẹn sáng mai đến đón Hải. Cả đêm Hải không ngủ được , cứ thấp thỏm , đặt ra nhiều giả thiết về vợ mình, không hiểu sau hơn hai tháng , cô ấy ra sao? Gầy hay béo? Có thay đổi gì không ?

 

   Tiếng chuông điện thoại reo. Huệ nhìn số rồi đưa lên tai nghe : Uẩy , xe lên đến nơi rồi hả anh? Người lái xe trả lời : Đến rồi em. Anh cho thằng lơ xe nó đưa ông ấy về chỗ em dặn rồi đó. Huệ liền nói : Vâng, em cảm ơn anh. Có gì chiều anh lại đưa ông ấy về cho em nhé. Tay lái xe trả lời : Ok em, nhớ bảo anh ấy đúng giờ đấy. Huệ quay số gọi cho mấy bà dân tộc. Nhờ mấy bà ấy đưa Hải sang bên này. Huệ tắt máy rồi đi vội về phòng Hiền đang ở. Huệ vẫy Hiền ra rồi nói : Ông Hải ông ấy đang sang rồi đấy. Chị em mình đợi ở chân núi rồi đưa ông ấy đi ăn cơm luôn. Xong rồi chị mở phòng, đưa ông ấy vào tâm sự một lúc rồi để ông ấy về cho kịp chuyến xe nhé, lúc nào xong việc thì điện cho em, em mang đồ đến cho chị. Như chị em mình đã bàn, chị cứ bảo cửa hàng của hai chị em ở trong Bằng Tường nhé. Ông ấy có đòi vào xem thì bảo; Không có hộ chiếu không vào được. Hiền gật đầu, đi vội vào nhà tắm cầm lược lên chải đầu, rồi chỉnh đốn lại quần áo. Hai chị em cùng đi xuống dưới, đi ra chỗ chân núi quen thuộc đợi Hải. Đợi được một lát thì có tiếng loạt xoạt phía trên núi rồi tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch, loáng một cái, cả đoàn người đã xuất hiện trước mặt hai chị em. Huệ nhìn thấy Hải trong bộ quần áo hóa trang thì phì cười, cô lấy tay bịt miệng. Hiền vội nói : Anh thay luôn quần áo ra đi. Hải lúng túng vì phải thay quần áo trước thanh thiên bạch nhật. Hiền động viên chồng: Không sao đâu , anh cứ cởi tự nhiên. Mấy bà dân tộc nhận tiền công xong lại lục tục kéo nhau ra cửa khẩu. Hải nhìn ngắm vợ từ đầu đến chân . Huệ thấy vậy nói ngay : Anh rể , anh thấy em nuôi chị có khéo không ? Hải gật gù rồi nói : Công nhận có khác. Mà vợ phải lên đến năm sáu cân ấy nhỉ, suýt nữa anh không nhận ra. Hiền cười , đưa tay quàng vào eo chồng , cô nói : Bọn mình đi ăn đã đi, chắc anh đói lắm rồi. Hải gật đầu. Huệ nói với chị gái: Đưa anh rể vào quán cơm tầu cho anh ấy biết mùi cơm tầu chị ạ. Lần đầu Hải được ăn Thịt quay Bắc Kinh, ngay món Khâu Nhục cũng rất ngon, mới nhìn bát thịt thấy toàn mỡ đã thấy ngán, nhưng khi cho vào miệng, miếng thịt nhừ như tan ra trong miệng, mùi vị của nó cũng rất hấp dẫn, những món rau xào được xào bằng xì dầu cũng rất ngon và lạ. Hai chị em Hiền vừa ăn vừa gắp cho Hải. Họ cùng uống hết một chai rượu thuốc, loại mà ngày đầu Hiền được A Coóng, A Tài mời uống. Hải cẩm vỏ chai rượu thuốc lên, nó hình dẹt thấp, cỡ ba trăm mili lít, có dán nhãn mác rất bắt mắt. Hải cất lời khen rượu thuốc dễ uống lại rất ngon, mầu cùng mùi vị của nó cũng hay. Huệ nhìn chị gái cười rồi nói với anh rể : Rượu này là rượu; Ông uống bà khen hay đó anh. Hiền thấy em gái nói vậy thì lừ mắt, rồi nhìn chồng nói : Rượu thuốc này bọn Trung Quốc cũng thích uống vì nó dễ uống anh ạ, mỗi chai tính ra tiền Việt là hơn một trăm nghìn thôi. Hải nghe vậy thì chép miệng nói : Ngon thì ngon thật nhưng đắt quá. ở nhà mình chai này chỉ mười mấy nghìn là cùng. Huệ đáp lại anh rể: Khác nhiều chứ anh rể, rượu này sản xuất bảo đảm, mà từ nẫy đến giờ anh đã thấy người anh có gì khác chưa ? Hải không hiểu ý của Huệ lắm, nhưng đúng là trong người Hải bây giờ có nóng lên và thấy bứt rứt, rạo rực. Thanh toán tiền ăn xong Huệ nói với anh rể : Hai anh chị về phòng nghỉ đi nhé, em đi có việc một chút. Nói rồi Huệ đợi Hiền dẫn chồng đi về hướng khác. Huệ liền đi về phòng của mình nằm.

 

    Hải hỏi vợ : Thế hai chị em bán hàng ở đâu, sao không đưa anh về đấy ? Hiền cầm tay chồng nói : Bọn em bán hàng trong Bằng Tường cơ, cách đây hơn ba mươi cây số. Anh không có hộ chiếu không vào trong đó được. Bây giờ bọn mình đi lấy phòng, bọn mình tâm sự một lúc rồi anh về kẻo lỡ chuyến xe. Hải chỉ biết gật đầu. Cũng chẳng biết hỏi gì hơn. Hiền vào một khách sạn mở phòng. Hai vợ chồng leo lên tầng hai. Mọi thứ đều bỡ ngỡ với Hải, cảm thấy cái gì cũng mới lạ, khác hẳn ở bên Việt Nam. Chốt cửa xong Hiền nói với chồng : Anh đi tắm đi, Hiền chỉ vào buồng tắm. Hải đi vội vào. Hiền đi vào cùng, hướng dẫn cho Hải Cách sử dụng vòi hoa sen và cách chỉnh nóng lạnh. Từ lúc Hải đặt chân sang Trung Quốc cậu cảm thấy mọi thứ lạ lẫm ngay cả với vợ của mình cũng vậy, ăn ở với nhau mười mấy năm vậy mà mới có hơn hai tháng, gặp lại vợ mà Hải tự nhiên mất tự tin , có cảm giác như vợ mình đang ở đẳng cấp khác. Hải khớp với những thứ thay đổi từ Hiền. Trong lòng hơi mất tự tin. Hải kì cọ rất kĩ, chỉ sợ chỗ nào còn bẩn sẽ làm cho vợ khó chịu. Đến lúc nghe Hiền giục, cậu mới luống cuống mặc quần áo đi ra. Hiền vào trong buồng tắm lấy chiếc khăn tắm to đưa cho Hải rồi nói : Anh lau đầu tóc , người ngợm đi ướt hết rồi kìa. Hiền tắm sơ qua rồi quấn chiếc khăn tắm lên người đi ra ngoài. Hải thấy rạo rực trong người, Một Hiền hoàn toàn khác, không như mấy tháng trước toàn da với xương đen nhẻm. Giờ trông cô cứ nần nẫn trước mắt, tuy vậy Hải vẫn không dám lại gần Hiền , mặc dù trong lòng muốn nhẩy xổ vào vợ cho thỏa những ngày xa vợ.

 

   Hiền đọc được ánh mắt ngại ngùng của chồng liền chủ động lại gần Hải, tự tay mình cởi đồ cho chồng, trong lòng có chút thương hại Hải. Hiền cũng không hiểu làm sao mà tự nhiên thấy tắt lửa lòng với chồng. Lâu không gặp mà trong lòng không còn ham muốn. Không như ngày trước lúc còn túng thiếu kham khổ, Hải lâu không động đến Hiền là cô tỏ ra bức bối khó chịu ngay. Hải ôm vợ rất chặt, cậu vừa nói vừa hôn lên khắp mặt rồi đến ngực vợ. Miệng nói : Anh nhớ em phát điên lên. Bọn trẻ con cũng luôn miệng nhắc đến em. Hiền không nói gì, cô muốn cho xong trách nhiệm với chồng. Hải lúc này đầu óc bắt đầu mụ mị, cậu bị thu hút bởi cơ thể nẩy nở đầy khêu gợi của vợ. Hải được vợ khuyến khích, cậu lao vào cuộc chiến rất nhanh, vừa cảm nhận được cái ấm áp sũng sịu, múp míp như của ai đó chứ không phải cái gầy dơ xương của vợ, vừa thấy sự cảm khoái trào lên thì cậu đã thúc thủ. Nhịn đói bao lâu nay, đến lúc được ăn thì không chịu nổi. Cậu bám chặt lấy vợ, giẫy thêm vài cái đầy nuối tiếc. Hiền biết trước kết cục sẽ như vậy, cô đưa tay vuốt đầu Hải rồi xuôi xuống lưng chồng vừa xoa vừa an ủi : Tại lâu quá đấy mà, thôi để lần sau vậy, bây giờ anh vào tắm lại đi còn về cho kịp chuyến. Hải đầy tiếc nuối cố ôm ghì vợ mình, đưa miệng tìm môi vợ, Hiền tránh khéo nụ hôn của chồng, cô áp môi vào cổ của chồng đưa lưỡi ra liếm nhẹ rồi mút chụt một cái khiến Hải rùng mình nổi da gà. Hiền từ từ tách chồng ra, cô lúc này chỉ thấy nhớ A Coóng, nhớ mùi da thịt, mùi nước hoa của anh ta, nhớ đến rạo rực. Hải thấy vợ mình đang thẫn thờ, cậu cảm thấy có lỗi với vợ, có lẽ tại mình mà thái độ của vợ như vậy chăng ?  Hải đành buông vợ ra rồi đi vào trong buồng tắm. Hiền vẫn để người trần như vậy, cô với tay lấy chiếc túi xách nhỏ, lấy tiền ra đếm đủ mười triệu, cô lấy dây chun buộc lại. Trong lòng Hiền lúc này có nhiều tâm trạng ; Phải rồi, số tiền này có một phần của người chồng hờ đã cho cô như trả công cho những lần anh ta được thỏa mãn, cùng với sự phục vụ cơm nước , giặt giũ cho anh ta mỗi lần anh ta ra ngoài này. Trong này có cả số tiền mà cô đã cun cút nghe theo lời em gái. Hiền cho số tiền còn lại vào chiếc túi. Cái Huệ nó cũng dặn cô đưa cho chồng đủ chi tiêu thôi, chứ đưa nhiều rồi anh ta sinh hư, bao nhiêu rồi cũng hết, chị phải giữ để làm vốn cho sau này, em sẽ đưa chị ra ngân hàng mở thẻ. Hiền cũng thấy lời khuyên của em gái là hợp lí. Hiền bấm số gọi cho em gái, giục em mang đồ đến ngay. Một lát sau có tiếng gõ cửa, lúc này Hải cũng đã mặc quần áo xong. Hiền bảo Chồng : Anh ra mở cửa cho Huệ đi, để em mặc quần áo , nói rồi cô vơ đồ mang vào trong buồng tắm. Tiếng vòi nước xối ào ào vang lên. Huệ đi vào quan sát căn phòng, cô hơi nhăn mũi, có lẽ mùi mồ hôi của Hải đã làm cho cô khó chịu. Hải không để ý đến thái độ của Huệ. Cậu chỉ ghế bảo Huệ ngồi. Hiền cũng mở cửa buồng tắm đi ra. Cô tiến lại chiếc túi du lịch to mà Huệ vừa mang đến, đưa tay kéo khóa ra, Hiền lôi ra một hộp hình chữ nhật , cô mở nó ra, bên trong là chiếc điện thoại đã lắp sẵn sim Việt Theo. Cô khởi động máy rồi đưa cho chồng. Hiền nói với chồng : Điện thoại em mua cho anh, em đã nhập số của em và của Huệ ở trong này rồi nhé. Bây giờ anh có thể dùng ngay được rồi, anh chịu khó để ý một lúc là dùng thành thạo thôi. Còn đây là quần áo, giầy dép của hai đứa. có cả hai máy trò chơi cho chúng. Nói rồi Hiền sắp xếp lại đồ cho gọn rồi kéo khóa lại, cô đưa chiếc điện thoại cho Hải. Hải cầm điện thoại cho vào túi quần. Hiền lấy xấp tiền đã quấn dây chun đưa cho Hải, cô nói : Đây là tiền chi tiêu của ba bố con. Anh cố gắng tiết kiệm để còn lo cho sau này nữa. Tháng sau lúc nào em gọi điện thì anh lại sang nhé. Hải nghe vợ dặn thì chỉ biết gật đầu, trong lòng nặng trĩu vì lại phải chia tay vợ, bao nhiêu điều muốn nói mà chưa có thời gian dãi bày, chuyện tình cảm của vợ chồng vẫn đang làm Hải thèm thuồng tiếc nuối. Huệ mở túi lấy ra hai tờ năm trăm nghìn đưa cho Hải rồi nói : Anh cầm giúp em, em cho bọn trẻ tiền ăn quà. Chuẩn bị đến giờ rồi , anh về cho kịp chuyến, tháng sau anh lại lên nhé. Ngoài cửa phòng đã có tiếng dân tộc léo nhéo lại gần. Hải Thay quần áo rồi theo đoàn người đi sang bên Việt Nam.

 

   Ngồi trên xe để trở về quê. Tâm trạng của Hải đầy mâu thuẫn, với số tiền mười triệu Hiền đưa, hai bố con cũng duy trì cuộc sống được đôi tháng. Cô ấy dặn Hải , chi tiêu tiết kiệm, em cũng phải để vốn cho sau này em về vợ chồng mình còn có vốn liếng làm ăn. Trong sâu thẳm Hải thấy hình như mình đang mất dần cô ấy, hình như chỉ còn là nghĩa vợ chồng, có lẽ cô ấy chỉ còn trách nhiệm với hai đứa con, chứ với mình, cô ấy không còn rung động. Ngay tấm thân nóng bỏng mướt mát đó, cũng đâu còn thuộc về mình, cô ấy để mình muốn làm gì thì làm, mình thì lại thúc thủ trong ê chề. Vậy mà cô ấy nỡ thúc dục mình mau chóng đi về. Sau bao nhiêu ngày nhung nhớ vợ, vậy mà chỉ được gặp có một chốc lát trong bữa cơm vội, trong cái ân ái vội vàng. Chẳng biết chỗ làm ăn của hai chị em cô ấy ra sao ?. Mình cứ như người ngoài cuộc vậy. Rồi Hải nghĩ ; Hình như mình đã sai khi để cô ấy  đi sang đó làm việc. Có lẽ một lúc nào đấy, cũng như em gái cô ấy, sẽ tuột khỏi tầm tay của gia đình. Lòng Hải trùng xuống , trước mắt cậu chỉ thấy một mầu xám u ám. ( Còn nữa )

 

GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI . Truyện ngắn của : Lao quangthau

Phần 5.

 

   Hơn chín giờ tối.  Hải mới bước thấp bước cao về đến nhà, cậu uể oải đưa tay đẩy cánh cửa. Tâm trạng của cậu không ra làm sao cả, trong đầu trống rỗng. Con Tuyết , con Đào đang nằm trên giường học bài, chúng nó nghe thấy có tiếng kẹt cửa rồi riếng con chó rít lên cuống quýt mừng ông chủ.  Hai đứa đồng loạt ngẩng mặt lên nhìn ra phía cửa thì thấy cái mặt thất thần của bố nó hiện ra, hai đứa vội quẳng bút nhẩy bổ xuống đất cùng hét to lên đầy vui sướng : A bố về !. Bọn con tưởng bố mai mới về cơ, bọn con đang lo chỉ có hai đứa ngủ với nhau đấy. Con Đào vội hỏi ngay : Bố, mẹ có gửi quà về cho bọn con không ? Hải tiến lại bộ bàn ghế, thả cái thân đến bịch một cái, cái xương hông va vào mặt ghế phát ra tiếng cộc làm Hải đau điếng. Cậu cũng chẳng thèm suýt xoa như mọi khi mà chỉ nhăn mặt một cái. Hải đưa ba lô ra cho hai đứa con gái rồi nói : Đấy, quà của chúng mày đấy, đứa nào vừa cái gì thì lấy cái đó, cấm có cãi nhau. Mắt hai đứa sáng lên, chúng cùng reo lên : A nhiều quà quá. Nhìn bọn trẻ đang sung sướng lôi ra khỏi ba lô đám đồ mẹ chúng gửi về. Tự nhiên Hải thấy nhói trong tim. Cậu nhớ lại ; Kể từ lúc cậu có mặt bên Trung Quốc, mọi thứ diễn ra nhanh quá, chỉ kịp ăn một bữa, chỉ kịp gần gũi vợ một chốc lát, rồi là những hành tung rất lạ của cả hai chị em họ. Bây giờ, khi đã về đến nhà, Hải mới bình tâm suy sét lại mọi việc, cậu tự vấn ; Việc vợ mình sang đó làm với Huệ , có điều gì đó khó hiểu, mới đầu Huệ nói là bán hàng ngay đường biên , vậy mà hôm nay Hai chị em lại nói bán hàng tận trong Bằng Tường. Hải mơ hồ có gì đó khuất tất với hai chị em Hiền. Hải lo lắng rồi tự hỏi : Liệu chị em họ có lừa dối mình điều gì không ?. Đêm nay dài quá. Hải trằn trọc mãi mà chưa thể ngủ được, mùi cơ thể của vợ, sự mướt mát tròn căng của vợ làm Hải thèm thuồng, nhớ vợ đến bức bối trong lòng. Rồi những suy nghĩ vẩn vơ hiện ra ; Liệu cô ấy ở bên đó có đi với ai không? Tự do không ai quản như thế ?!. Hải ngồi dậy tốc màn lên, cậu đi ra phòng ngoài, lại gần chiếc bàn, ngồi xuống chiếc ghế. Hải với lấy chiếc điếu cầy, cậu cho thuốc lào vào nõ điếu rồi từ từ với chiếc bật lửa ga mầu đỏ dí nó lại gần nõ điếu, trong đêm thanh vắng, tiếng xẹt từ bánh xe đánh lửa vang lên nghe rõ mồn một. Ngọn lửa phụt ra liếm nhanh vào chỗ thuốc nơi nõ điếu. Hải rít thật sâu mấy hơi liền khiến chỗ thuốc chỉ còn là một đốm lửa đỏ rực sáng hết cỡ rồi tối dần lại. Hải quẳng chiếc bật lửa lên mặt bàn làm nó phát ra tiếng kêu khô khốc, chiếc điếu cầy cũng tuột xuống cái xô nhựa, Hải ngửa cổ khoan khoái nhả thừng bụm khói trắng pha ánh xanh rất dầy ra khỏi miệng , dưới ánh đèn ngủ, nhìn chúng thật ma quái. Hải chợt nổi da gà, những luồng khói bay xoắn lên như hình ảnh vị thần chui ra khỏi lọ trong truyện cổ tích A La Đanh và cây đèn thần. Người vẫn còn đờ đẫn bởi điếu thuốc lào. Hải đi liêu siêu về lại phòng của mình, đi qua chiếc giường có hai đứa con gái đang ngủ, Hải thấy chúng nằm co quắp mỗi đứa một kiểu, nhưng cái chung nhất trong chúng là trên môi vẫn còn đọng lại nụ cười vui sướng. Trên tay chúng vẫn ôm mấy thứ đồ chơi của mẹ chúng gửi về. Hải vào đến giường của mình, vén màn lên rồi nằm vật ra, tay vắt lên trán. Trong đầu cứ vang lên tiếng i i i dài lê thê đập thẳng vào não của cậu, Hải không biết đó là tiếng dế ở ngoài kia đưa vào hay tiếng tự phát ra từ trong đầu mình. Mắt mở vô hồn, đầu óc chẳng nghĩ được gì. Hải cứ nằm trong trong như vậy.

 

     A Coóng đẩy cửa buồng tắm bước ra, trên người quấn mỗi chiếc khăn tắm mầu trắng. Cậu ta nhìn Hiền đang đắp trên người chiếc chăn  mỏng, mặt cô chẳng ra buồn chẳng ra vui, thấy A Coóng lại gần, mặt cô vẫn không hề biểu cảm. A Coóng tủm tỉm cười rồi đưa tay giật nhẹ  chiếc chăn Hiền đang đắp ra, ném nó xuống chân giường. Cơ thể Hiền lộ ra, bộ quần áo lót mỏng không che nổi mầu đen lấp ló của đám cỏ rậm rì. A Coóng rút chiếc khăn tắm đang quấn quanh người mình, ném xuống dưới đất rồi nằm sát bên Hiền. Đưa tay xoa đều lên lưng cô. Cậu nói nhỏ vào tai Hiền: Hôm nay chồng của vợ sang đây hả? Thế có làm cái nào không ? Sao mặt vợ buồn thế ? Hiền được vuốt ve cùng cái cơ thể trắng hồng nóng hổi ấp sát vào cô. Cơ thể của Hiền nóng dần, phần dưới hầm hập, mạch nước cũng tự động khai nguồn. Hiền cười ngượng nghịu nói : Ừ chồng tao sang, tao cho nó ít tiền rồi bảo nó về chứ có kịp làm gì đâu. Nói xong Hiền ấp môi mình vào môi người tình, hai cơ thể nóng giẫy ập vào nhau. A Coóng chịu không nổi liền chồm lên người bạn tình, cậu thốt lên: Tao nhớ mày quá. Hiền cũng nói trong hơi thở gấp : Ủa xẻng nỉ ! ( Tao nhớ mày ) Hai người quấn vào nhau, mặc dù chiếc điều hòa vẫn đang chạy nhưng tiếng va chạm của cơ thể do mồ hôi túa ra tạo nên những âm thanh đầy nhục dục. Quần nhau một hồi lâu, đến khi thân xác của Hiền rã rượi. Còn A Coóng nằm vật ra bên cạnh. Mọi thứ trong Hiền đang dịu dần, chỉ còn phần bụng dưới vẫn đang rung lên nhè nhẹ. Hiền mãn nguyện, tự nhiên cô nhếch miệng cười khi nhớ lại cảm giác hời hợt qua quýt như bôi bẩn cơ thể của mình lúc hồi trưa của Hải. Rồi cô cười chao chát, cô cũng chẳng biết mình cười vì sự đời trớ trêu hay cảm thương cho Hải, hay cười vì được thỏa mãn thân xác mà người tình vừa đem lại. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hiền đưa tay về phía bàn phấn, nhấc điện thoại thì thấy số của Huệ. Hiền nhận máy , miệng kêu : Uẩy Huệ hả , có chuyện gì đấy ? Huệ nói : Chị gái à, chị với thằng chồng chị ra chỗ ăn đêm đi, em với A Tài  vừa ra đây. Tiếng ồn ã, tiếng léo nhéo của đám con gái vọng vào trong máy cùng tiếng của Huệ. Hiền vội trả lời : Ừ chị ra đây. Hiền đập tay vào vai A Coóng rồi nói : Lẩu Cung ( Chồng ) Dậy đi.  A Tài , A Huệ đang đợi ở quán. Đang thiu thiu ngủ A Coóng liền mở mắt ra trả lời Hiền : Vậy hả ? Cậu ta ngồi hẳn dậy rồi nói tiếp : Nào thì đi xuống. Hai người mặc lại quần áo, cùng nhau đi xuống bãi ăn đêm. A Huệ ngước nhìn chị gái, thấy mặt chị giãn hết cỡ, mắt sáng long lanh, môi đỏ mọng, thì biết chị mình vừa làm chuyện ân ái xong. Huệ quay qua A Tài nháy mắt với anh ta một cái rồi quay qua Hiền nói : Vừa ăn xong hả chị ?. Nhìn là biết liền. Hiền không trả lời em, cô cúi mặt xuống ngượng ngùng. A Coóng thấy Huệ trêu bạn gái của mình liền ra lời : Chuyện, mấy hôm nhịn thèm mà. Rồi hắn cười : khà khà công nhận phê thật. Cả bọn cùng cười . Huệ nhìn A Tài nói : Hình như bọn họ phê hơn mình thì phải. Cả bọn lại được trận cười nữa. Ngồi nói đủ thứ chuyện, Hiền biết được ít từ nên thỉnh thoảng mới nói chen vào được vài câu. Huệ thì thao thao bất tuyệt, nổ tiếng Trung như tiếng mẹ đẻ. Khi hai cái vỏ chai rượu thuốc cùng mấy vỏ chai bia Thanh Đảo đã nằm dưới chân bàn. Huệ nói nhỏ vào tai Hiền : Sáng mai chị về Việt Nam sớm nhé. Em hẹn mấy bà Thổ đón chị rồi, chị nhớ đặt báo thức đấy. Hiền thấy em mình nói như vậy thì hơi bất ngờ. Bụng nghĩ ; Sao nó nói với mình gấp vậy ? Nghĩ vậy cô cũng không hề hỏi lại. Huệ dặn tiếp: Chị theo xe đến Từ Sơn thì xuống. Em dặn tài xế rồi, đến đó nó sẽ cho chị xuống. Chị gọi vào số này. Huệ đưa một mẩu giấy có số điện thoại cho Hiền rồi chị nhận đồ của họ, sau đó chị đợi ở đấy sẽ có xe tuyến đến, chị lên xe trở lại chỗ mấy bà Thổ, họ sẽ đưa chị sang bên này luôn. Chị nhớ là không truyện trò, hay tạt lung tung nhé. Nhận xong đồ là về luôn chuyến xe đầu tiên. Hiền nghe em dặn xong. Cô gật đầu trả lời : Chị biết rồi. Cô thấy hơi lạ; cô cũng đã về Việt Nam một mình mấy lần rồi, nhưng lần này nó lại dặn dò mình kỹ hơn. Nói một thôi với Hiền. Huệ quay ra nói với hai ông bạn Trung Quốc : Thôi uống thế thôi, bọn tao sáng mai phải dậy sớm, A Chế của tao phải về Việt Nam có việc. A Tài liền nói : Ok. Nào chúng ta cạn li nào. Tất cả đồng thanh hô : Cam Pây ( Cạn li ) Cả bọn ngửa cổ lên làm một hơi , mấy cốc bia được uống trơ đáy. A Tài kêu tính tiền. Lúc này bọn gái đi bao đêm vừa ngủ với bọn Trung Quốc cuốc đầu xong chúng bắt đầu kéo ra đông. Tiếng cười nói, tiếng phát âm ngọng nghịu rộ lên. Mùi son phấn rẻ tiền cũng bắt đầu vương vất khắp khu chợ đêm.

 

    Tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên. Hiền giật mình tỉnh dậy, vậy là đã năm giờ sáng. Cơ thể có phần mệt mỏi, đã biết sáng mình phải dậy sớm rồi mà hắn còn cố làm thêm cái nữa. Trong đầu có chút váng vất , nhìn hắn vẫn ngủ say còn mình thì mắt cay xè mà bực. Hiền dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa , đang lau khô người thì có tiếng gõ cửa. Tiếng bà người Thổ lơ lớ gọi : Hiền ơi, dậy chưa ? Đến giờ rồi. Hiền bước ra ngoài vớ quần áo mặc vào người , cô cất tiếng trả lời : Dạ . Chị đợi em một tí, em xong rồi ạ. Hiền mở cửa đón bộ quần áo dân tộc từ tay chị trưởng nhóm. Cô thấy có đến ba bốn cái đầu nữa đang lố nhố sau lưng bà chị. Hiền vội mặc bộ quần áo dân tộc ra ngoài rồi khép cửa lại, kế đến là tiếng huỳnh huỵch của đám người đang rảo bước . Sương mù vẫn còn vương trên đám cây rừng, những mảng mây trĩu nặng mầu trắng bay là đà trên lưng chừng núi. Hiền thoáng rùng mình vì hơi lạnh toát ra từ núi đá. Chị trưởng nhóm nhắc Hiền : Nhanh lên em, tranh thủ bọn biên phòng nó đổi ca mình đi an toàn hơn. Tiếng thở dốc, tiếng bước chân dồn dập, cuối cùng cả nhóm cũng đổ xuống chân núi bên Việt Nam. Phía bên ngoài khu bãi tập kết hàng, đã có nhiều người đi lại, rồi tiếng mặc cả mua hàng cũng rộ lên, ánh sáng vàng từ các cột điện ngày một mờ đi, nhường cho ánh bình minh đang ló rạng. Hiền đã chỉn chu trong bộ quần áo của mình. Cô đi vội ra bãi xe. Chiếc xe Ford mười sáu chỗ đã gần kín chỗ. Hiền tiến lại vừa leo lên xe vừa chào tay tài xế. Cậu lái xe nhìn Hiền mỉm cười rồi nói : Cô em đúng giờ nhỉ. Hiền đáp lại : Thì đặt báo thức mà anh, Hiền nói tiếp : Khoảng mấy giờ về đến Hà Nội anh nhỉ? Cậu lái xe trả lời : Thì cỡ hơn chin giờ thôi, sớm chán. Mà em quay lên luôn hả ? Hiền nói ngắn gọn sau khi ngồi yên vị : Vâng, em quay lại luôn. Chiếc xe từ từ rời bến. Trời mới tờ mờ sáng, đường biên vẫn còn khói sương vương vất trên mặt đường, trên những lùm cây, cái lạnh hanh hao của sớm mùa hè làm mọi người thu mình lại, ai cũng cố chợp mắt một lúc nữa. Hiền nằm dựa đầu vào thành ghế, cô nhắm mắt lại, cố ngủ thêm chút nữa, cho hết cơn thèm ngủ.

 

   Xe cứ vơi dần trên chặng đường về xuôi. Đến khi chỉ còn sáu bẩy người trên xe, chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người một tâm trạng, chẳng có ai vui , mặt ai cũng đăm chiêu hoặc có người thỉnh thoảng thở dài đánh sượt một cái. Tiếng anh tài xế vang lên: Đến Từ Sơn rồi nhé. Hiền nghe anh tài nhắc vậy liền ra lời : Vâng, anh cho em xuống ạ. Chỗ này được rồi ạ. Hiền xuống xe , đúng chỗ ngã ba có đường nhánh từ đường quốc lộ rẽ vào trong thị trấn Từ Sơn. Đám xe ôm đồng loạt lao đến, tiếng ; Cô em này là của tao, của tao, rộ lên. Hiền lắc đầu trả lời : Em không đi đâu, em đợi xe quay lại bây giờ , nói rồi cô lấy điện thoại ra gọi điện theo số của Huệ cho. Cô bấm số xong , vo viên tờ giấy có ghi số điện thoại rồi ném đi xa. Tiếng đổ chuông vừa vang lên thì đầu bên kia đã nhận máy : A Lô chị đến rồi hả ? Chị mặc áo mầu gì đấy? Hiền vội trả lời : Mầu trắng em nhé. Đầu dây bên kia tắt phụt một cái. Chỉ chưa đầy hai phút , một cậu thanh niên dáng bặm trợn, hai cánh tay xăm trổ kín, cả cổ cũng xăm mầu xanh lét đến tận cằm. Cậu ta phóng đến sát Hiền, rút túi lấy điện thoại ra gọi. có tiếng chuông đổ ở máy của Hiền. Cậu ta yên tâm gật đầu chào Hiền, tay nhấc chiếc cặp số mầu đen ở giữa xe máy đưa cho Hiền, rồi cậu ta rồ ga phóng vụt đi. Hiền ngó nghiêng xung quanh, cô thấy bên kia đường có một gờ xi măng và bụi cây tương đối rậm rạp. Hiền xách chiếc cặp tương đối nặng sang đó, đưa tay bẻ mấy cành lá lót làm chỗ ngồi. Cách vài phút lại có một người xe ôm chắc đi trả khách về, lại vè vè tiến lại hất hàm hỏi Hiền có đi xe không. Hiền ngồi ôm chiếc cặp, trong lòng thắc mắc , không hiểu ở bên trong có thứ gì mà có vè nặng? Hiền đồ chắc nó là vật gì đó, chứ không phải là quần áo, tuy tò mò muốn biết, nhưng nhớ lời Huệ dặn, không được mở ra, hay đưa ai cầm hộ. Hiền lại ôm nó vào lòng. Cứ vậy khoảng chục phút thì chiếc xe tuyến quen đã chạy tới. Hiền đứng dậy, cậu lơ xe nhanh nhẹn nhẩy xuống tính đỡ chiếc cặp cho Hiền. Cô vội hất tay cậu ta ra miệng nói : Chị cầm được rồi. Mọi người nép chân lại để cho Hiền len vào. Hiền nhét cái cặp xuống gầm ghế ngay chỗ để chân. Cô ngửa người, mắt nhắm lại, Hiền thắc mắc ; Lạ thật mắt mình sao cứ díp lại. Mặc cho xe chạy, Hiền tranh thủ chợp mắt. chẳng mấy chốc xe đã đến trạm kiểm soát Đồng Bành rồi trạm Dốc Quýt, mặc cho hải quan với công an Biên Phòng ngó nghiêng gầm xe, gầm ghế. Họ hỏi trong cặp có gì ở bên trong thì Hiền trả lời họ chỉ có quần áo của mình thôi.

 

    Đoàn người vừa đổ dốc , chân vừa đặt trên đường bao thì Hiền thấy Huệ đã đứng chờ , mặt tươi cười, Huệ đón lấy chiếc cặp rồi bảo Hiền : Chị về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi một lúc đi, em đi một tí rồi  về, hai chị em mình đi ăn, chắc chị đói lắm rồi hả ?. Hiền trả lời lại em gái : Thì từ sáng đến giờ chỉ ngồi ô tô, chứ có kịp ăn cái gì đâu, mệt muốn chết. Huệ cười hì một cái rồi xách chiếc cặp đi ra ngoài đường lớn. Cô bấm số điện thoại, khoảng ba phút thì có một cậu trai làng đi xe máy phóng đến. Huệ đưa chiếc cặp đen cho cậu ta. Chiếc xe máy lao về phía Bằng Tường. Huệ gọi một cuộc điện thoại nữa cho một người đàn ông khác, trên mặt Huệ lộ rõ  niềm vui. Hiền thay quần áo ngay tại chỗ, mấy bà người dân tộc nhận tiền xong cũng đi nhanh ra phía cửa khẩu. Hiền lững thững đi bộ về phía khách sạn mình đang ở, người bây giờ cô mới thấy đói, chân tay như đi mượn. Mở được cánh của phòng, cô bước vào lấy chân đạp cho cánh cửa khép lại. Cô tiến lại bên chiếc giường nằm vật ra đấy. Mắt Hiền đảo quanh, quái lạ thằng  bồ mình nó đi đâu rồi nhỉ ? Hiền móc chiếc điện thoại trong túi quần ra bấm số máy của A Coóng. Tiếng đầu dây bên kia nói : Uẩy lẩu phò ( Vợ ) hả ? Mày vừa về hả? Tao có chút việc trong Bằng Tường chắc mai tao mới về được. Mày ngủ sớm đi nhé. Hiền nghe  thằng chồng hờ nói một thôi như vậy thì chỉ còn biết ậm ờ. Cuối cùng Hiền trả lời : Ừ Tao biết rồi Ủa Xẻng Nỉ ( Tao nhớ mày ) rồi tắt máy. Hiền quăng chiếc điện thoại xuống đệm, cô nhắm mắt lại, cảm giác vừa đói vừa mệt ùa về. A Coóng thấy Hiền tắt điện thoại thì gật gù có vẻ hài lòng. Cậu đang ngâm người trong bồn tắm , nước nóng cùng mùi hương của xả bốc lên làm cậu vô cùng dễ chịu. Con bé nhân viên trên người không một mảnh vải đang nửa đứng nửa ngồi người nghiêng vào trong bồn tắm. Nó đang kì cọ cho A Coóng, nó mỉm cười hỏi rất nhẹ nhàng, cái giọng người Phương Bắc rất nhanh nhưng nhẹ như gió thoảng : Vợ mày gọi hả ? A Coóng lắc đầu nói : Không, khách hàng của tao thôi, nói rồi cậu đưa tay nắn cặp nhũ hoa trắng như tuyết, đầu nhỏ xíu hồng hồng rất đẹp. Con bé thoáng rung người, da gà nổi khắp người, nó mỉm cười nói : Lão bản , từ từ nào !. A Coóng vốn dĩ là kẻ phong lưu rất hiểu chuyện. Cậu gật đầu, thu tay lại rồi nằm ngửa ra để mặc con bé nhân viên kì cọ, mơn trớn khắp người.

 

   Căn phòng khép kín được bài trí rất đẹp và tiện lợi, phía trong là phòng tắm rộng rãi thoải mái, có đầy đủ trang thiết bị, chiếc bồn tắm to rộng được để giữa phòng tắm, ngăn hai bên là chiếc ri đô bằng nhựa trong rất rộng . Trong phòng ngủ ; Chiếc giường rất to, sạch sẽ, ga giường mầu hồng nhạt rất đẹp, kế bên là chiếc bàn phấn , bên trên có chai rượu vang trắng đã mở nắp và hai chiếc li thủy tinh cao. Con bé cắp tay A coóng đi về phía giường , nhìn đôi trai gái thật đẹp, người đàn ông cao ráo, ngoài những chỗ bị bắt nắng thì da trắng hồng mịn màng, bụng hơi có mỡ, sát bên là người con gái thon thả da trắng mịn, cặp mông rắn chắc lắc lư theo bước chân, cái eo thon gọn, cơ thể của cô ta thật đẹp. A Coóng cảm thấy hài lòng với gói trọn gói chin trăm đồng ( Gần ba triệu tiền Việt ) Cậu cảm thấy mình như là một ông chủ thật sự. Con bé chăm sóc tận tình, rất nhẹ nhàng , nó cầm chai rượu vang trắng lên, rút nút rồi nghiêng cổ chai rất điệu nghệ, rót ra hai li , đưa cho A Coóng một li, hai người cười vui vẻ cùng cụng li, Con bé nhấp nhẹ một ngụm rượu, nó đưa tay bứt một trái nho đưa vào miệng người đàn ông, rồi từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của hắn. Cứ thế hôn dần xuống dưới. A Coóng mới đầu hơi bị nhột, nhưng cơ thể hưng phấn cũng rất nhanh. Cậu cứng người khi đôi môi nóng hổi rất nhẹ nhàng cưng nựng phần dưới của cậu. A Coóng đưa tay bám vào đầu con bé. Miệng rên lên đầy cảm khoái, đến khi không kìm được nữa, cậu giẫy từng chặp.. Con bé mải miết thu nhận hết những gì còn xót lại. Xong xuôi nó nhoài người lên nằm cùng A Coóng . Nó nói vào tai cậu : Mày nghỉ cho lại sức đi, chốc nữa tao sẽ giúp mày tiếp. A Coóng thở dồn từng chặp, cơn sướng cực độ khiến cậu hơi bải hoải. Tiếng chuông điện thoại kêu, Con bé phục vụ cầm điện thoại đưa cho khách. A Coóng mở máy chưa kịp nói thì đầu dây bên kia A Tài đã nói : Mày thấy nơi này được không? Toàn mĩ nhân cả, mà vợ mày nó về rồi đấy . A Coóng trả lời bạn : Tao biết rồi, đang dở dang thế này, thôi cố tận hưởng đi, sáng mai về cũng được. A Tài nói : Thôi, xong rồi về , chứ con Huệ nó biết anh em mình ở trong này rồi, nó vào tìm thấy, nó mà làm ầm lên thì mất cửa làm ăn đấy. A Coóng nói với bạn : Vậy một tiếng nữa mình về nhé. Tao chưa xong. A Tài cười hô hố : Tao biết rồi, ăn cho cố rồi về . A Coóng đưa tay nắn bóp ngực con bé. Công nhận cơ thể của nó đẹp quá, một vẻ đẹp không tì vết. Ấy vậy mà nó đi đến hơn hai nghìn cây số để đến cái chốn tỉnh lẻ này làm gái. Thật tiếc cho nó. A Coóng nghĩ bụng : Kể cả mình nhận bao nuôi nó chắc cũng không nổi, cậu nghĩ ; Nó kiếm tiền ác hơn mình ấy chứ. Thôi mình tận hưởng nốt đi thôi, nghĩ vẩn vơ quá, đành quay về với con vợ hờ nhưng sạch sẽ ngon lành của mình vậy, nghĩ đến đây cậu cười đắc ý. Con bé nhân viên thấy A Coóng động tay nó hiểu ý, lần này nó chăm chú và nhiệt tình hết sức, nó biết khách cũng đến lúc phải về rồi. A Coóng muốn thể hiện mình là đàn ông đích thực, cậu chồm lên như một con ngựa chiến. Nhưng cũng không thể lâu hơn trước một cô gái có nghề, cùng tấm thân đầy ma lực như thế. A Coóng nằm thúc thủ trên cơ thể căng đầy của con bé. Miệng thốt lên : Tuyệt, tuyệt, mày thật tốt dùng . Con bé ghì chặt người khách, nó hôn lên má khách rồi nói : Tao biết mày phải về rồi, có dịp khác nhớ đến với tao nhé. Tao thích mày. Nói rồi nó nhổm dậy kéo A Coóng vào phòng tắm, nó mở vòi hoa sen, cầm vòi tưới nước ấm lên người cậu, rồi bôi sữa tắm khắp người A Coóng. Con bé kì cọ sạch sẽ rồi lau người cho khách. Nó dìu A Coóng ra ngoài lấy quần áo mặc cho cậu, nó cài khuy áo, kéo thắt lưng cho khách rồi thơm nhẹ vào má A Coóng. A Coóng mở chiếc cặp da nhỏ lấy ra năm tờ một trăm mầu đỏ tươi đưa cho con bé. Con bé nhân viên mắt sáng lên miệng nói : Tao cảm ơn mày, nhớ quay lại nhé Lão Bản ( Ông chủ ) A Coóng mở cửa ra ngoài, trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối.

 

   Hiền đi ăn cùng Huệ xong hai chị em cùng về phòng của Hiền. Hai đứa nằm trên giường, mắt của Hiền díp lại chỉ muốn ngủ ngay. Tiếng chuông điện thoại kêu lên. Huệ nhìn thấy số của A Tài liền nghe : A Tài nói ngay : A Huệ à, chúng tao về hơi muộn, có gì đi ăn đêm nhé. Bọn tao sắp xong việc rồi. A Huệ trả lời : OK nhớ về đấy nhé. Bản tính của A Huệ chẳng khác đàn ông là mấy, nên ít khi để ý đến người khác, kể cả biết thừa A Tài nhiều lúc vẫn đi chơi gái, nhưng cô cũng lờ đi coi như không biết. Hiền đang thiu thiu thì Huệ nói : Bọn nó chốc nữa về chị ạ, nó bảo lúc nào chúng về thì đi ăn đêm . Hiền nghe em nói chỉ gật đầu không nói gì. Huệ mở chiếc ví ra lấy năm xấp tiền loại một trăm đồng đưa cho Hiền , Huệ nói : Chị gái , chị cầm tiền này. Mai chị nhớ cho vào thẻ nhé, chỉ để một ít tiêu vặt thôi. Hiền thấy em gái mình đưa xấp tiền thì tỉnh ngủ hẳn, cô cầm đếm thấy có năm xếp , cô cười rồi đi lại chiếc tủ lấy chiếc ví cho số tiền đó vào. Huệ nói chị em mình cố gắng làm một thời gian nữa rồi về Việt Nam mở quán chị ạ, em sẽ đánh hàng về để chị bán. Hiền nghe em nói thì thấy vui trong lòng. Tin tưởng vào lời nói của Huệ. Với Huệ , chuyện hứa hẹn này nọ chỉ cốt được việc, chứ không đời nào cô chịu về Việt Nam sinh sống. Ở bên này đã quen rồi, về Việt Nam biết làm gì ? Sống sao nổi. Còn trong tâm trí của Hiền cũng đã thay đổi nhiều. Mới đầu là đi tìm đường cứu gia đình, mong muốn thay đổi cuộc sống, vợ chồng con cái không phải vất vả, không phải ăn bữa nay lo bữa mai nữa. Còn bây giờ trong đầu óc cô rỗng tuếch, nhiều lúc cô không hiểu nổi bản thân mình nữa. Sau bao nhiêu năm vất vả mòn gót trên những con đường quê để buôn thúng bán mẹt , suốt ngày chỉ lo làm sao kiếm được vài đồng đủ mua gạo, đủ đóng tiền học cho hai đứa con. Ấy vậy mà chỉ sau có vài tháng , trong đầu Hiền bây giờ chỉ toàn ám ảnh chuyện chăn gối , sự thỏa mãn hàng ngày, với số tiền kiếm được dễ dàng từ người tình, từ Huệ làm cô mất hẳn ý chí , mất hẳn cái bản năng bon chen cần mẫn vốn có. Cô thấy đầu óc cứ mông lung, mụ mị. Cô nghĩ ; Chẳng lẽ mình đã thay đổi nhiều như thế? Chẳng lẽ những suy nghĩ làm lòng chỉ sống vì chồng vì con, đã không còn trong tâm trí của cô nữa. Dạo này cô không còn hay nghĩ đến chồng, kể cả đến hai đứa con gái, cũng không còn nhớ nhung chúng quay quắt như những ngày đầu mới sang bên này. Thật lạ !. Tự Hiền thấy mình thay đổi nhanh quá. Rồi đầu óc cô cứ miên man những giằng co, mâu thuẫn ở trong đầu. Cuối cùng Hiền cũng thiếp đi chìm vào giấc ngủ sâu. Huệ thấy chị gái đã ngủ say. Cô quay số về Việt Nam tán chuyện với mấy thằng bạn chơi lô đề cờ bạc, mấy thằng đó cũng đã từng đi vào sàn nhẩy với nhau, rượu say lại lôi nhau vào khách sạn. Những câu nửa đùa nửa thật, chuyện nhớ nhung, chuyện chồng chồng vợ vợ đầy dễ dãi buông thả. Nhiều lúc Huệ cười ré lên rất to. Hiền vẫn không hề nhúc nhích, cô đang ngủ rất say, trên khuôn mặt cô lúc này mang nét thánh thiện ngô nghê như ngày nào còn ở nhà. ( Còn nữa )

 

GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của : Lao quangthau

 

 Phần 6

 

    Trời cũng đã sang thu, tiết trời rất lạ. Sáng thì lạnh run người nhưng buổi trưa thì trời vẫn nắng rát mặt, ra đường vẫn mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Ấy vậy mà khi màn đêm buông xuống, khí lạnh từ phía bắc tràn về chúng tụ hợp với núi đá càng làm cho không gian lạnh thêm. Hiền nằm một mình trên giường. A Coóng đi vào trong sâu phải mai mới ra đến ngoài này. Mới có mấy ngày mà cô đã thấy nhớ sự mạnh mẽ đến bạo liệt, nhớ cái mùi mồ hôi nồng nồng của người tình. Nhưng rồi cô tự an ủi mình : Chỉ mai thôi, người ta sẽ ra, sẽ lại đầy ắp trong mình. Mới nghĩ vậy mà phần hạ bộ đã ẩm ướt đến khó chịu. Để xua đi cái ám ảnh ham muốn đó Hiền ngồi dậy rời khỏi giường. Cô lại chiếc tủ đứng đưa tay mở cánh cửa ra, lấy cái túi xách của mình, mở khóa lấy quyển sổ tiết kiệm ra rồi trở lại giường, vừa nằm cô vừa ngắm nghía cuốn sổ to bằng bàn tay có bìa mầu hồng. Cô chậm rãi xem đến tờ cuối cùng , cô thấy vui trong lòng, mới đấy mà mình đã có hơn bốn vạn tệ rồi. ( Hơn một trăm triệu ) Đấy là hàng tháng đã gửi tiền về cho ba bố con Hải. Nghĩ đến Hải , lòng cô chợt chùng xuống .Vậy mà cũng lâu rồi cô chưa gặp chồng. Không biết dạo này anh ta có béo lên không ? Hay vẫn gầy như thế ?. Tự đáy lòng có chút thương cảm dâng lên, nhưng nó không đủ mạnh để Hiền phải day dứt. Mà hai đứa con gái chắc cũng phổng phao lắm rồi. Mình cứ định về quê ít hôm mà cứ lấn cấn mãi chưa về nổi. Cứ định về là cái Huệ nó lại cản, nó bảo : Đang làm ăn tốt, bây giờ mà chị về rồi nó xui đi thì sao, chưa kể lúc có việc thì chị lại không có mặt kịp thời. Thôi, chị cứ để đến dịp tết này rồi về chơi một thể. Bây giờ đang vào vụ, lo cầy tiền hãng chị ạ. Hiền nghe bùi tai lại bỏ ý định đó. Dù gì thì ở đây cô cũng coi như đã có gia đình, đã có chồng mới, cuộc sống đầy đủ. Có về quê cũng chỉ là trách nhiệm thôi. Hiền mường tượng tới khi cuốn sổ này lên đến mấy chục vạn, lúc đó mình muốn làm gì cũng được. Cô mỉm cười khi nghĩ đến cái ngày đó. Tiếng chuông điện thoại kêu lên cắt ngang màn tưởng tượng bay bổng của Hiền, Cô lại trở về với hiện tại : Uẩy , gọi chị có việc gì đấy ?  Có mấy bước chân sao không sang đây mà phải gọi điện ?. Từ bên kia đầu dây Huệ nói : Em đang ở trong Bằng Tường cơ. Em bảo này. Sáng mai chị về đón hàng nhé. Em vừa dặn mấy bà Thổ rồi đấy. Sáng mai vẫn như mọi khi. Chị chịu khó nhé, hơi đột xuất, nhưng vì đang cần hàng. Đợt này nhiều hơn đấy. Chị cẩn thận nhé. Nhớ đến Lạng Sơn thì xuống xe , đi kiểu khác nhé, vẫn giờ giấc như thế . Hiền thấy hơi bất ngờ. Giờ này nó mới báo cho mình biết phải về Việt Nam vào sáng sớm mai. Tuy có chút khó chịu trong lòng nhưng Hiền vẫn nhận lời. Cô nói với em gái : Được rồi, chị biết rồi, em cứ yên tâm. Hiền nói xong tắt máy đưa tay để chiếc điện thoại lên mặt bàn phấn. Hiền nâng niu cuốn sổ tiết kiệm, cô nghĩ trong đầu : Thế là mai số tiền lại được tăng lên rồi, cô mỉm cười đắc ý, trong lòng đầy phấn chấn, cô đứng dậy đi lại chiếc tủ cho cuốn sổ vào lại túi xách da nhỏ.

 

    Sáng sớm, Hiền vừa làm vệ sinh xong thì mấy bà Thổ đã í ới ngoài cửa. Hiền đón lấy bộ quần áo dân tộc đã cũ mặc vào người rồi mở tủ lấy chiếc túi xách nhỏ ở trong có cuốn sổ tiết kiệm. Cô cầm theo bên mình. Ra khỏi cửa khách sạn. Hiền thoáng rùng mình, sáng hôm nay lạnh quá, cô rùng mình, hai tay xoa vào nhau liên tục. Bà chị trưởng nhóm biết là Hiền bị lạnh, chị ta nói trấn an cô : Em yên tâm. Đi vài bước chân nữa là nóng hết người ấy mà. Sang đến đất Việt Nam Hiền thay quần áo xong, khoác lên người chiếc áo gió mầu bã trầu, cô rảo bước ra bãi xe, chiếc xe tuyến đã nổ máy chuẩn bị chạy. Hiền cười chào anh tài xế. Mọi người trên xe đều quen mặt nhau nên hỏi han nhau mấy câu rồi lại ngồi im lặng. Mỗi người lại mải với những toan tính của mình. Trời hôm nay quang đãng, xe mới chạy qua Lạng Sơn đã thấy những vạt nắng mầu vàng rất nhẹ vương trên con đường quốc lộ rồi. Hiền nghĩ ; Chắc ngày hôm nay sẽ nắng lắm đây. Vậy cũng tốt đỡ phải co ro ngoài đường. Xe về đến Từ Sơn, Hiền xuống xe cũng vừa lúc cậu người quen đi xe máy lao đến sát Hiền, hai người nhận ra nhau, không ai nói với ai một lời. Cậu ta vẫn ngồi trên xe, vẫn để máy nổ. Hiền đưa tay nhận chiếc cặp số rồi quay ra nhìn quanh một lượt, cô thấy yên tâm mới bước lại chỗ ngồi quen thuộc đợi xe đến. Hiền thấy chiếc cặp nặng gấp rưỡi mọi khi nhưng cô cũng chẳng quan tâm lắm. Cô ít khi thắc mắc hay nghĩ ngợi về những thứ có bên trong chiếc cặp. Dù vậy Hiền vẫn ý thức được sự quan trọng và đắt giá của nó. Xe chạy đến địa phận Lạng Sơn. Anh tài xế đỗ lại cho Hiền xuống xe. Hiền  vừa chạm chân xuống đất thì có bốn năm chiếc xe máy đã chạy đến bao vây quanh Hiền. Cô chọn một cậu thanh niên có chiếc xe Minsk có vẻ mới hơn và sạch sẽ hơn trong bọn họ. Hiền ngồi lên xe , chiếc cặp để giữa cô và cậu xe ôm. Hiền nói với cậu ta: Cậu cứ chạy đi rồi tôi chỉ đường. Đám xe ôm còn lại chưng hửng tản đi, cậu thanh niên nhìn Hiền nói : Vâng, chị định đi đâu ? Hiền vỗ vào vai cậu ta rồi nói : Cứ chạy đi. Cậu xe ôm là dân chuyên nghiệp nên cậu hiểu ý khách ngay. Cậu nhắm phía đường biên mà phóng. Chiếc xe qua mấy trạm kiểm soát ngon lành, chẳng ai để ý đến chiếc xe minsk và người ngồi trên xe. Khi xe đỗ trước cửa lán của mấy bà Thổ . Hiền hỏi cậu xe ôm : Bao nhiêu tiền hả em ?. Cậu xe ôm vừa gãi đầu vừa nói : Thì chị biết rồi đấy, chị cho em bao nhiêu thì cho. Hiền mỉm cười mở ví lấy ra hai trăm nghìn đưa cho cậu ta. Mắt sáng lên. Cậu ta cảm ơn rồi đạp cần khởi động, tiếng pô xe nổ từng tiếng giòn tan vang lên rồi cậu vê ga phóng vút đi, để lại phía sau một vệt khói xanh đen tỏa ra một khoảng lớn trong không gian. Hiền cúi người chui vào lán của mấy bà Thổ. Trong quán lúc này chỉ còn mấy người có tuổi đang ngồi trên giường đánh bài tiến lên. Hiền thấy vậy cất lời hỏi một bà : Cô ơi , mấy chị kia đi đâu hết rồi ạ? Bà cô có tuổi tay vẫn cầm mấy quân bài ngẩng lên nhìn Hiền rồi nói : Có đấy, đợi một tí đi, chúng nó quay về bây giờ đấy.

 

    Bên ngoài có tiếng mấy bà Thổ đang ồn ã nói chuyện gì đó với nhau. Tiếng nói gần dần rồi Hiền thấy họ kéo nhau chui vào lán. Bà chị trưởng nhóm thấy Hiền liền nói : Ô em về đúng giờ nhỉ. Đợi ở đây một tí đi, đợi mấy đứa nó về. Hôm nay bên kia có nhiều Biên Phòng đi trên đồi lắm, phải có người thám thính trước đấy. Mà đợt này khó đi , em bảo cái Huệ nó trả cho các chị thêm tiền đấy nhé. Hiền tự nhiên thấy trong lòng hồi hộp, con tim đập nhanh hơn. Hiền nghe bà chị người Thổ nói vậy thì nói lại : Được mà, để em bảo với nó. Mấy bà Thổ nghe Hiền nói vậy thì đều cười vui vẻ. Phía ngoài cửa có một cậu thanh niên mồ hôi mồ kê túa ra trên mặt, ướt cả lưng áo bước nhanh vào trong lều. Nó nói trong hơi thở : Được rồi, tranh thủ đi thôi, tôi thấy chúng nó kéo nhau xuống chân núi hết rồi. Bà chị trưởng nhóm đợi Hiền thay quần áo xong, chị ta gật gù rồi nói: Này, em đưa cái cặp cho thằng bé nó cầm đi, nó khỏe mạnh nhanh nhẹn không sợ gì đâu. Hiền nghe vậy từ chối luôn. Cô nói : Thôi để em mang cũng được, cũng không nặng, mà cũng chẳng có gì quan trọng ở trong chị ạ. Bà chị người Thổ gật đầu nói : Ừ chị sợ mày bị mệt thôi mà. Cả bọn rồng rắn đi về phía chân núi. Chẳng mấy mà đã leo lên lưng chừng. Khi cả bọn chuẩn bị đổ dốc như mọi khi thì đồng loạt có tiếng vừa Trung vừa Việt quát lên: Tất cả đứng im. Mấy bà Thổ cùng cậu thanh niên thấy bóng Công An Biên Phòng bên kia họ liền chạy túa ra, nhoáng một cái tất cả đã mất dạng, chỉ còn trơ ra mỗi Hiền. Cô bủn rủn chân tay, mặt ngơ ngác chưa hiểu có chuyện gì thì hai tay đã bị chiếc còng số tám sập lại. Chiếc cặp cùng với chiếc túi xách da của cô bị một người Công An Biên Phòng giật lấy. Mấy người bọn họ vây quay quanh Hiền, một người có vẻ là chỉ huy quát Hiền : Mở cặp ra. Hiền run rẩy ngồi thụp xuống, tay lẩy bẩy mở khóa cặp, hai tiếng tách, tách lần lượt vang lên, chiếc cặp được mở ra . Bên trong là những bánh mầu trắng to hơn bàn tay được bọc một lớp quần áo ở ngoài. Hiền mặt thất thần. Lúc này cô nhìn thấy có đến chục người mặt đằng đằng sát khí, họ mặc mấy loại quần áo đồng phục khác nhau cùng áp tải cô đi xuống chân núi. Có tên còn cầm khẩu Ak thúc báng súng vào lưng Hiền miệng hắn quát : Khoai, Khoai ( Nhanh, Nhanh )  Xuống gần đến con đường dưới chân núi, Hiền đã thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ sẵn. Họ đẩy Hiền lên xe. Hiền thoáng nhìn thấy ở một góc phía một tòa nhà , khuôn mặt Huệ Tái mét đang lấm lét nhìn về phía Hiền rồi nó quay vội đi.

 

   Huệ tận mắt chứng kiến chị gái mình bị công an bắt. Trong đầu biết chắc thế là hết, thế là chấm dứt tất cả. Nhân trong lúc Hiền chưa bị đưa về phòng khách sạn để khám xét. Huệ lấy hết can đảm chạy về khách sạn rồi chạy nhanh lên phòng. Cô lấy cuốn sổ Tiết kiệm, vơ lấy chiếc túi xách bằng da nhỏ trong có khoảng hơn một vạn tiền mặt (Hơn ba chục triệu ), cô vơ mấy bộ quần áo, rồi sập cửa đi như chạy xuống. Huệ còn phải làm một việc nữa , đó là chạy ra chi nhánh ngân hàng gần nhất . Huệ cố tạo ra vẻ mặt bình tĩnh tự tin. Bước vào rút hết tiền ở trong tài khoản. Cậu nhân viên ngân hàng nhìn xoáy vào mắt Huệ rồi hỏi : Chào chị, trong sổ của chị có mười vạn năm trăm đồng ( Hơn ba trăm triệu đồng ), chị muốn rút hết hả ? Huệ vội nói : Phải rồi , tôi rút hết để nhập hàng, sang tuần mới lại cho tiền vào lại tài khoản. Cậu nhân viên ngân hàng, đưa tờ khai bảo Huệ điền dữ liệu rồi kí tên vào. Ngay sau đó Huệ nhận được đủ tiền. Huệ rất nhanh chạy về chân núi, nơi bây giờ không còn bóng người công an nào nữa. Huệ một mình đi như chạy lên đinht núi, thân hình nặng nề, chiếc áo sơ mi ướt sũng lưng. Tuy là trời đã vào Thu nhưng Huệ thấy nóng nực bức bối vô cùng, con tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Huệ đổ dốc cũng rất nhanh. Vừa xuống núi, Huệ vừa quan sát chung quanh. Cũng may cả một đoạn núi duy nhất có một mình Huệ. Huệ đi xuống núi, cô chọn chỗ có ít người nhất lại tương đối khuất. Huệ cất tiếng gọi một tay xe ôm tầm trên bốn mươi tuổi, trên người mặc bộ quần áo đã cũ, Người xe ôm được gọi liền đạp nổ máy chiếc xe Minsk rồi rồ ga lao về phía Huệ. Cô ngồi nhanh lên xe rồi bảo tay lái xe ôm : Đi về Lạng Sơn. Thấy người chạy xe có vẻ ngần ngừ vì đoạn đường quá xa, hoặc giả anh ta đang thắc mắc sao đầy xe ô tô tuyến mà lại đi xe ôm cho mất nhiều tiền. Huệ thanh minh ngay : Em hay bị say xe ô tô nên phải ngồi xe máy , anh chạy nhanh cho em, kẻo khách hàng nó đi mất lại không lấy được tiền. Người xe ôm biết là gặp khách sộp nên yên tâm nổ máy chạy đi ngay.

 

    Chiếc xe cảnh sát chở Hiền chạy khoảng hai trăm mét thì đỗ ở ngay cửa khách sạn chỗ Hiền ở. Cả toán công an áp giải Hiền lên phòng ở của cô. Trong bụng Hiền vẫn nghĩ A Coóng vẫn đang có việc trong Bằng Tường chưa về. Cánh cửa phòng vừa được nhân viên Khách Sạn mở ra , tất cả sững người khi thấy một người đàn ông đang nằm trên giường xem ti vi trên người mặc mỗi một chiếc quần lót. Anh ta giật nẩy người vì cửa mở bất ngờ, chưa kịp hoàn hồn thì bốn năm tay công an Biên Phòng đã lao đến đè chặt anh ta rồi giật cánh khuỷu tra còng số tám vào. A Coóng quá bất ngờ khi bị rơi vào thảm cảnh này, cậu nhìn sang bên Hiền, thấy cô mắt đỏ hoe , hai tay cũng bị còng chặt. A Coóng đã lờ mờ hiểu chuyện. Mấy tay công an lấy báng súng đánh tới tấp vào A Coóng khiến cậu ta xây xẩm, đau đớn kêu rên, tiếng vang khắp hành lang, miệng luôn kêu : Tao có tội gì mà chúng mày bắt tao ? Một tay công an có vẻ là chỉ huy hất hàm cho một công an viên, cậu ta hiểu ý mở va li của Hiền cho A Coóng xem. A Coóng chết sững. Chân tay mềm nhũn , cơ thể như mất hết sinh lực. Cậu biết vậy là án tử đang treo trên đầu Hiền và đầu cậu. Mấy tay công an lục tung khắp phòng, không khí thật khẩn trương. Mất một lúc lâu chúng không tìm thấy được gì, chúng liền quát tháo, chửi đổng rồi thúc báng súng đưa hai người xuống dưới. Ngồi trên xe thùng bên cạnh là mấy công an áp giải. Hiền không dám mở miệng. A Coóng cũng im thin thít, anh ta đưa đôi mắt đầy oán trách sang Hiền.

 

     Xe chạy thẳng vào trại giam tại Bằng Tường. A Coóng bị nhốt riêng một phòng. Vừa bị đẩy vào trong phòng, cậu đã bị hai tay công an đánh cho sấp mặt, một công an viên hỏi : Mày buôn hàng này lâu chưa ? Còn cất ở đâu không ? A Coóng lắc đầu trả lời : Tao không biết gì, tao chỉ cặp bồ với nó, chứ không biết nó buôn cái hàng này. Bọn công an lại đấm đá tới tấp. A Coóng cảm thấy như cơ thể mình đang rời ra từng mảnh, cái đau đớn về thể xác mới kinh khủng làm sao. Lần đầu tiên trong đời A Coóng bị tra tấn đúng nghĩa đen như thế này. Trong lòng cậu càng oán hận Hiền. Kẻ đã đưa cậu vào cùng một chỗ chết . Hiền cũng được nhốt vào một phòng riêng gần phòng của bạn tình. Khuôn mặt phinh phính bắt đầu có những vết thâm tím nổi cục trên mặt. Hiền bị đau đến tột cùng. Từ nỗi đau thể xác cộng với sự thật kinh hoàng, Hiền nhớ lại khi chiếc va li được mở ra, tám bánh Hêroin hiện ra, Hiền chết sững. Cô thừa biết với số lượng này cô sẽ bị xử bắn. Nếu bị bắt bên Việt Nam chắc cũng không có ngày về. Đầu óc của Hiền quay cuồng, mụ mị , không còn làm chủ được cơ thể cùng ý nghĩ của mình nữa. Những câu hỏi, những cú đạp , đấm đá của đám công an cũng đã qua cái ngưỡng của đau đớn và sợ hãi. Bây giờ với Hiền chỉ còn là cái thân xác thoi thóp thở với niềm tin chắc chắn là mình sẽ bị chết. Chúng đánh chán Hiền cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu, cùng đôi mắt như mất hết sinh lực. Đánh mãi mà không khai thác thêm được gì chúng lắc đầu ngao ngán rồi kéo nhau ra ngoài. Hiền bị nhốt một mình ở trong phòng. Mọi thứ lại trở về yên lặng. Hiền nằm sấp sát chân tường. Cô gặm nhấm từng cơn đau, chúng nhói lên khắp trên cơ thể. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người chồng gầy gò cam chịu, với hai đứa con gái mặt đang hớn hở như vừa có quà. Hiền thèm được thấy những người thân của mình. Thèm được mang đôi quang gánh rong ruổi khắp đường cùng ngõ cụt. Rồi Hiền trở về với thực tại, cô biết mọi thứ đã hết, đã chấm dứt thật rồi. Hiền phát ra những tiếng hức hức trong bi ai, trong đau đớn, cho sự tận cùng của tuyệt vọng.

 

       Căn phòng đang chìm trong bóng tối, Hiền chập chờn trong mộng mị , cô không ngủ sâu được, cứ nằm ngóng ra ô cửa sổ mong trời mau sáng, cô đang đợi một phép mầu nào đó có thể đến với mình. Cứ chăm chăm vào cửa sổ như vậy , cho đến khi những vệt sáng yếu ớt đầu tiên trong ngày vừa lấp ló nơi cửa sổ. Một ngày mới đang đến. Hiền thấp thỏm trong sự cầu may, thỉnh thoảng những chỗ bị đánh lại phát lên những cơn đau điếng người. Quần áo cũng bám đầy đất và máu. Cô muốn được đi vệ sinh, được uống nước. Được đi lại. Cứ mong ngóng trong đau đớn tuyệt vọng rồi cũng thấy có tiếng nói, tiếng bước chân lại gần. Tiếng khóa mở cửa. Một người  có vẻ là sếp đi cùng một người phụ nữ cũng mặc quân phục. Cô ta cất giọng nói bằng tiếng Việt hơi lơ lớ: Này cô kia , cô lại ngồi lên ghế đây, nghe bọn tôi hỏi đây. Hiền nhổm dậy, cố gắng gượng lê tấm thân nhìn rũ ra như đám rẻ rách. Hiền ngồi lên ghế, đối diện với hai người kia. Người phụ nữ hỏi Hiền : Cô nói rõ họ tên, chỗ ở tại đây và ở bên Việt Nam cho chúng tôi. Hiền đọc lần lượt thông tin cho nữ cán bộ ghi lại. sau khi lấy lời khai xong. Người nữ cán bộ nghe sếp mình nói một hồi rồi cô ta dịch lại : Mày biết mày mắc phải tội gì rồi chứ ? Tội này sẽ bị xử bắn. Nhưng có một cửa sống được đưa ra cho mày. Hiền nghe đến câu có cửa sống thì sáng mắt ra, khuôn mặt tươi tỉnh lại. Cô cán bộ nói tiếp : Trong vòng một tuần, tức là đúng chủ nhật sau nếu người nhà của mày không có mười vạn ( Ba trăm triệu ) nộp ra thì sẽ thành án và mày sẽ bị đem ra xử bắn ngay. Bây giờ cán bộ sẽ cho mày đi tắm giặt , thay quần áo, rồi nhận phòng, như những bị can khác.

 

      A Coóng cũng được hỏi cung cùng thời gian với Hiền. Công an họ thấy A Coóng không biết gì, không phải là tòng phạm của Hiền nên cho đóng năm vạn tiền trung ( Một trăm năm mươi triệu ) A Coóng điện thoại cho bạn vay tạm tiền để đóng bảo lãnh. Khi chồng đủ tiền. A Coóng được thả ra, với điều kiện không được đi khỏi Bằng Tường đến khi kết thúc vụ án. Hiền đã thấy cơ hội sống đến với mình. Biết tin A Coóng được thả cô nói với cán bộ phòng giam cho cô gặp A Coóng một lần để cô nhờ nhắn cho Huệ. A Coóng từ chối gặp, anh ta bắt xe vào Bằng Tường luôn. Cô nhờ cán bộ cho gọi một cuộc điện thoại cho Huệ để báo cho Huệ lo tiền cho cô. Hiền gọi vào máy trung Quốc không được, liền quay số của Việt Nam, tiếng máy kêu tương đối lâu , đầu giây bên kia mới bắt máy: Uẩy , ai đấy ạ ? Hiền nghe được tiếng của Huệ thì mừng rỡ nói : Huệ à. Chị đây. Huệ nghe thấy giọng của Hiền thì mừng rỡ nói : Ủa , chị được thả rồi hả, sao giỏi vậy. Hiền vội nói : Không phải đâu, chị đang bị nhốt trong Bằng Tường. Bọn công an nó bảo trong một tuần, tức là Chủ Nhật tới  chị phải chồng cho chúng mười vạn, chúng sẽ thả, còn không chúng sẽ bắn luôn mà không cần xét xử. Em giúp chị nhé, sau này rồi chị sẽ lo trả cho em. Huệ nghe chị gái nói một hơi thì ngập ngừng nói : Chế à, thế sổ của chế có còn không ? Hiền trả lời liền : Chúng nó giữ hết rồi mà. Huệ nghe vậy nói tiếp : Chỗ tiền đó nhiều đấy, em không có đủ đâu, để em cố xoay sở xem sao. Chị đừng có khai lung tung đấy nhé. Em mà bị bắt thì không ai lo cho chị được đâu. Hiền vội nói ngay : Không , chị chưa khai gì đâu, em cố lo cho chị nhé. Huệ chủ động tắt điện thoại. Hiền nói với cán bộ trại giam: Có tiền, sẽ có tiền. Trên mặt Hiền đầy hi vọng, cô nghĩ với số tiền đó, Huệ thừa sức có để lo cho mình.

 

   Huệ tháo bỏ sim Việt Nam và Sim Trung Quốc đang dùng. Cô thay sim mới. Huệ thấy việc Hiền bị bắt cũng chẳng có gì ghê gớm. Huệ không mảy may thương xót chị gái. Huệ Biết thừa đòn tra tấn của bọn công an Trung Quốc nó kinh khủng thế nào. Huệ coi những chuyện đó là của ai đó chứ không phải là của mình, của nhà mình. Huệ thuê phòng khách sạn ở Hà Nội ở. Cô không hề lo lắng việc mình đang làm bên Trung Quốc đã bị đổ bể, kể cả chị gái của mình đang là nạn nhân, đang có cái án tử treo trên đầu.Huệ vẫn rủ mấy cậu trai cùng hội cờ bạc lên sàn nhầy, đập phá đến sáng. Đến chiều lại thiết kế lô đề mỗi ngày đánh mấy trục triệu. Huệ công khai đi lại, ăn chơi nhẩy múa ở Hà Nội. kể cả đến thứ bẩy rồi chỉ còn một ngày nữa là đến hạn cuối của Hiền. Huệ không hề nao núng. Trong thâm tâm, cô coi như không có người chị gái đó.

 

  Một tuần hi vọng, một tuần thần chết lăm lăm cái lưỡi hái tử thần ở trên đầu. Hiền lúc thì tinh thần đầy lạc quan. Lúc thì u uất cứ lẩm bẩm gọi tên chồng con. Rồi ước được nhìn thấy mặt chồng con một lần. Hiền chắc họ chưa biết tin gì của cô. Đã là chiều thứ bẩy . Hiền gọi nhờ điện thoại từ cán bộ quản giáo. Nhưng số máy của Huệ vẫn ngoài vùng phủ sóng. Chỉ còn ngày mai thôi là hạn cuối cùng. Hiền bắt đầu hoảng sợ, tinh thần khủng hoảng thật sự. Mấy ngày ngập tràn hy vọng, có lúc còn lầm rầm hát vài câu vậy mà chỉ còn ngày mai nữa thôi. Mọi thứ sẽ đóng lại. Hiền sẽ là con ma lạc loài nơi xứ người. Hiền hoảng loạn . Tâm trí rối bời. Cô không thiết ăn uống gì nữa. Sáng chủ nhật trời âm u , cái lạnh ùa vào trong phòng, Nữ quản giáo mang khay cơm và ca nước cho Hiền. Cô ta nhìn Hiền không nói mà chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại. Hiền lờ mờ nhận ra vậy là đường sống của mình đã hết. Quá lắm là sáng mai Hiền sẽ bị bắn. Hiền ngồi thu lu ở góc phòng. Lúc này cơ thể của cô đã lạnh toát. Có cảm giác như thật sự mình đã chết. Hiền đã hết hi vọng, cái ước muốn cuối cùng được gặp chồng, con để xin lỗi họ cũng không thành. Hiền oán hận và căm thù con em gái. Phải , tất cả là tại nó. Nó chẳng có chút tình nghĩa máu mủ gì cả. Mình chỉ là con vật thế thân để nó lợi dụng và khi mình hoạn nạn thì nó phủi tay. Hiền cầu trời phật đánh chết con em yêu nghiệt đó đi.

 

    Sáng thứ hai. Tiếng kẹt cửa vừa phát ra. Hiền ngước nhìn ra nơi vừa phát ra tiếng mở cửa, gió lạnh ùa vào làm cho Hiền co rúm người lại. Trời âm u, sương lạnh vẫn trắng xóa ngoài sân , Hai người đàn ông mặc quân phục đi cùng người phụ nữ mà mấy hôm trước đã gặp Hiền. Người đàn ông đưa sấp giấy cho cô ta đọc, sau khi đọc một loạt tên tuổi, địa chỉ, tội danh của hiền. Sau cùng là : Nhân danh nhà nước cộng Hòa Nhân Dân…. quyết định sử bắn phạm nhân… về tội buôn bán tàng trữ chất cấm. Bản án có hiệu lực ngay lập tức. Một sợi dây nhựa chắc chắn thít chặt hai cánh tay của Hiền. Hiền lúc này thấy bình tĩnh và tỉnh táo . Với cô cái chết đã xảy ra từ tuần trước rồi. Bây giờ chỉ còn thân xác mà thôi. Hiền được đưa đến một bãi đất, đằng trước là một vách đá cao, cây cối rậm rạp. Trước mặt Hiền , những đám mây trắng đang lờ lững ngập ngừng ngay trước mặt, có những bụm mây mầu khói như chết lặng ngay sát vách núi , chúng cứ đứng như bị dán vào đấy. Hiền đã bị bịt mắt, cô được đưa đến một cái cột gỗ ngay sát bức tường đá. Trên đầu cô vẫn đám mây mầu khói bám vào vách núi, nó như cố nán lại chứng kiến chuyện của Hiền. Tiếng hô, rồi tiếng lên đạn. Hai tràng súng ak vang lên. Đám chim đang nằm trong tổ trên vách núi giật mình bay lên tán loạn. Những tiếng bước chân đi lại gần Hiền , một tiếng súng lục vang lên. Một vầng sáng vàng nhợt toát ra khỏi cơ thể của Hiền. Cô bây giờ chỉ còn là một cái xác cứng đờ bất động, đầu nghẹo sang một bên. Hiền đã thoát khỏi cái xác đang lạnh dần của mình. Vầng sáng vàng nhợt lơ lửng trên không trung một chút như cố lưu lại hình ảnh tấm thân trần tục của nó, rồi nó bay vút lên cao hướng về phía Việt Nam. Mọi cảnh vật lại im lìm. Đám mây mầu khói tưởng như được dán vào vách núi, bây giờ nó cũng lừ đừ bay đi. Mọi thứ trở lại yên tĩnh. Cứ như chưa có cuộc hành quyết vừa rồi. ( Hết )  

 

       

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét