Chiều
muộn ! Hắn lại ra bờ Sông ngồi , gió thổi ngằn ngặt , cái lạnh của mùa
Đông thấm vào da Hắn , mặc dù đã mặc áo dài tay. Chiều lạ quá đã hết mùa
Thu đâu mà mây ảm đạm, mưa lất fất bay , mấy con chuồn chuồn đất cánh
sũng nước chập choạng bay như vô vọng do không tìm nổi chỗ trú mưa, nơi
bờ sông này , ngay cả những ngọn cỏ cũng se lại , rúm ró díu vào nhau vì
gặp cái lạnh bất ngờ. Dòng Sông ngầu đỏ lờ đớ trôi . Hắn nhìn xuôi theo
dòng nước buồn ảo não . Xa xa áng chiều fủ xuống mầu xám sẫm , viền
chân trời đen tối .
Tuyệt
nhiên chẳng có chút tím vương vấn nào . Mà cũng fải thôi cái mầu tím đó
đã quá xa. Hắn chỉ còn khắc khoải trong vô vọng. Ông trời bày đặt cái
ngày con thuyền neo nơi bến vắng , quá vội vàng , chưa kịp tận tường cái
mầu sắc , cái mùi thơm của thứ gỗ lạ , quyện mùi sông nước hải hành vạn
lí . Tâm tưởng hắn quẫy đạp trong tiếc nuối , khi con thuyền đã xa
khuất tự bao giờ. Liệu còn có ngày nào nó trở lại nơi đây? Để hắn lại
rạng rỡ hân hoan, không còn cho là ảo ảnh. Bao giờ ? bao giờ ? !. Chiều
lạnh ! Hắn ngồi co ro , bó gối mắt nhòa không biết do rơi lệ hay do mưa
tạt qua đọng lại nơi mắt hắn. Chiều muộn ! hắn đứng dậy , vuốt đầu, cái
thói quen cố hữu *(có thể chính thói quen này mà hắn rụng hết tóc chăng
). Khoảng chục hạt nước được gạt xuống thi nhau rớt xuống trong tay .
Hắn thất thểu trở về bỏ lại dòng Sông lặng lờ trôi cùng một bến vắng bơ
vơ mong đợi .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét