GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của
: Lao Quangthau
Phần 4.
Chị Hiền ơi ! Tiếng gõ cửa làm Hiền tỉnh giấc. Hiền đập đập vào vai A
Coóng miệng nói : Dậy dậy . A Coóng giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác, mắt đỏ ngầu.
Cậu ta cũng mới chỉ chợp mắt được một lúc. Hiền cũng vậy, mắt cô đang cay xè. Bụng
Hiền nghĩ ; Thằng cha này khỏe thật, nó vần mình cả đêm, thân xác mình bây giờ
rã rời. Nhưng phải công nhận, hắn làm mình phê thật, từ khi biết đàn ông đến giờ,
bây giờ mình mới thật sự thấy cái cảm khoái từ xác thịt nó ra làm sao. Trước
đây mình chỉ nghe bọn bạn buôn đồng nát chúng nó kể về những thú vui và đam mê
của chúng chứ mình chưa được tận hưởng bao giờ, chỉ có đêm vừa rồi mình mới thật
sự thấy cơ thể mình đã được đánh thức. A Coóng nhìn Hiền mỉm cười rồi nhổm dậy
hôn vào bộ ngực bánh dầy rất mỏng của cô, chỉ có cái núm mầu nâu đậm to như hạt
quả nhãn là nổi lên rõ nhất. Hiền xấu hổ, lúng túng, bất giác lấy hai tay che đi
phần ngực, cô với lấy chiếc áo mặc vội vào... Hiền chạy ra mở cửa cho Huệ. Huệ
nhìn thấy bộ dạng của chị gái , cô liền nở nụ cười thích thú mang đầy hàm ý, Hiền mặt đỏ lên ,
chân tay luýnh quýnh , nhưng đôi mắt long lanh ướt thì không che giấu được , Bất
giác Huệ lên tiếng : Chị gái có vẻ hợp cạ với A Coóng nhỉ ? Em thấy anh ta
thích chị từ đầu đấy. Nói rồi Huệ len qua người Hiền, đi vào trong phòng. A
Coóng đã vơ quần áo đi vào phòng tắm. Huệ nói to : Ta cơ ( Anh trai ) Nhanh lên
còn đi ăn sáng, muộn rồi đấy. Hiền đang chải lại tóc, miệng nói theo : Chị cũng
đói quá. Huệ lại cười hềnh hệch rồi nói : Chắc vần nhau suốt đêm chứ gì ? Thảo
nào đói là phải. Hiền phát vào tay em gái nói : Tại em đấy, em làm chị phản bội
chồng, bây giờ biết ăn nói thế nào. Huệ cười giả lả nói : Ôi chị tôi lạc hậu
quá , người ta vẫn nói ; “ Mắt không nhìn thấy, tim không đau” Chị ở đâu phải
âu đấy chứ. Chị yên tâm đi, chị không nói ra , em không nói thì ai biết. Em thấy
anh ta thích chị, để chốc nữa ăn sáng, em sẽ hỏi, nếu anh ta thích chị thật sự,
thì chị cứ ở hẳn đây với anh ta, đỡ mất tiền thuê nhà. Vì thực ra chị ở bên em
cũng không tiện vì còn A Tài nữa. Thỉnh thoảng nó ra đây sẽ khó xử. Hiền bối rối
trong lòng, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có lí, mình chẳng mất gì lại được mọi
thứ.
Cả bọn kéo nhau vào quán Phở của người Trung Quốc. Quán cũng không rộng
lắm, trong quán có dăm người đang ăn. Mọi người ngồi xuống bàn. Cả bốn người đều
gọi phở gà. Hiền nhìn bát phở mà thấy lạ lẫm, ngoài sợi bánh phở hơi giống bên
Việt Nam thì mọi thứ đều khác, nước dùng trong như nước lã lại chẳng có mùi vị
gì cả, ngoài mấy lát thịt gà thái mỏng, có thêm chút hành, chút rau bạc hà, Hiền
thấy Huệ cùng hai người đàn ông lấy thìa xúc ớt trưng, dưa chua thái nhỏ, hạt đậu
tương rang, lạc rang cùng cho vào bát của họ, nhìn bát phở của họ mà Hiền thấy
lợm giọng khó chịu, một thứ hổ lốn lại được gọi là phở, Hiền thấy cả ba đều ăn
ngon lành. Hiền đành cứ để nguyên như vậy mà nhắm mắt ăn chứ không dám cho thêm
thứ gì vào. Phục vụ mang ra hai khay há cảo vừa bỏ ra khỏi nồi hấp, khói vẫn
còn bay lên. Hiền bắt chước mọi người gắp một cái , chấm vào bát nước tương rồi
đưa vào miệng. Cái món này thì ăn có lí hơn, vì nó có nhân thịt xay với hành tạo
nên vị ngon riêng của nó. Huệ cùng hai người Trung Quốc cắm đầu ăn một mạch rất
ngon lành, nghe chừng đã no, Huệ nhìn hai người đàn ông rồi cô nhìn xoáy vào A
Coóng xong cô ra lời : Anh rể à, anh có thích chị gái em không ? Nghe Huệ hỏi.
A Coóng dừng nhai, miệng tủm tỉm có vẻ rất vui, anh ta lắc lư cái đầu rồi nhìn
Huệ. Anh ta nói : Được à, tao thích nó, bảo nó ở với tao đi, tao sẽ lo cho nó.
Lúc nào mày với nó có việc làm thì tao không nói, còn thì cứ ở bên phòng của
tao, mọi thứ tao lo. Mày yên tâm tao sẽ cho tiền nó. Bảo nó đừng lo, tao thích
nó, cái khoản ấy cũng hợp lắm, anh ta nói xong thì cười khùng khục. Huệ nghe
xong gật gù, mặt lúc này ra vẻ nghiêm túc cô nói lại : Cảm ơn Ta cơ, mà tao nói
thật ; Nếu mày đối xử không tốt với chị tao , tao sẽ xử lí đấy. A Tài nghe Huệ
nói vậy thì cười phá lên rồi nói : A Huệ , mày yên tâm đi, thằng này nó dại gái
lắm, nó mà đã mê đứa nào thì nó coi như mẹ nó luôn. Cả ba đứa đều cười. Hiền
nghe ba người nói chuyện mà không hiểu câu nào. Huệ lúc này mới nhìn sang Hiền rồi
cô lên tiếng : Chị à, em vừa nói chuyện với thằng chồng chị, nó bảo chị yên
tâm, cứ ở với nó, có gì nó lo hết. Việc của chị em mình là việc của chị em
mình, nó không can dự, chị chỉ việc làm vợ ngoan của nó thôi. Hiền nghe em gái
nói đến đây thì đỏ bừng mặt. Cô xấu hổ không nói câu nào. Nghĩ thế nào Hiền nói
với Huệ : Em nói với nó là chị ít tiếp xúc với người ngoài nên chị không biết
gì , nó đừng lừa chị là được. Nghe Huệ dịch lại : A Coóng miệng tủm tỉm ra điều
rất vui cậu ta nhìn Hiền rồi nghiêm túc nói : Lẩu phò ( Vợ ) yên tâm tao rất
nghiêm túc với đàn bà, tao chỉ sợ đàn bà phụ tao thôi. Hiền nghe Huệ nói lại
thì gật đầu tỏ ra rất vui.
Cuộc sống mới của Hiền nơi đất khách là một bước ngoặt không ngờ lớn nhất
mà chính cô cũng không tin là mình thay đổi nhanh đến thế. Cô không còn nhớ nhiều
đến chồng con ở quê nhà nữa, vài lần muốn gọi điện về nhà lại thấy ngại , vì phải
gọi nhờ hàng xóm. Cũng mới chỉ già một tháng thôi mà diện mạo của cô đã khác
nhiều, Hiền đã có da có thịt, cơ thể nẩy nở hơn, chỗ nào ra chỗ đó, duy có nước
da, mặc dù không phải dầm mưa dãi nắng nữa. Nhưng nó chỉ sáng lên một chút thôi
chứ không trắng như những đứa con gái khác cũng cùng sang đây. Hiền đã biết nói
vài câu tiếng Trung nên dễ sinh hoạt với người chồng hờ hơn , đi ra chợ mua bán
đồ ăn đã biết giá cả. Không hiểu do bản tính không thay đổi hay do mặc cảm, Hiền
đi xuống đường lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện, cô không để ý đến ai, cũng chẳng
nhìn vào ai, lúc nào cũng như cái bóng. Cô chỉ xuống đường những lúc cần thiết
rồi ở lì trên phòng. Kể cả khi A Coóng mang hàng vào trong sâu bán. Duy có việc
khó hiểu nhất mà Hiền không mở lời hỏi Huệ được đó là ; Không thấy Huệ buôn bán
gì, chỉ thấy nó cả ngày la cà ở mấy bàn mạt chược, hoặc đi đâu đó chốc lát rồi
lại về phòng. Hiền nhiều lúc hoang mang , không hiểu Huệ mang cô sang đây với mục
đích gì ?. Như đoán được những thắc mắc của Hiền. Huệ nói luôn với chị gái : Chị
không phải lo nghĩ gì cả, cứ ăn chơi hưởng thụ đi, khi chị quen thông thổ,
thành thạo nơi này rồi, em sẽ giao việc cho chị. Cứ cách mấy ngày Huệ lại gọi mấy
bà dân tộc lên phòng để hóa trang cho hai chị em rồi cùng vượt biên về bên Việt
Nam. Huệ đưa Hiền về Lạng Sơn ăn chơi nhẩy múa cả đêm, sáng hôm sau lại bắt xe
lên đường biên. Hiền cũng dạn dĩ hơn, việc đi lại đã không còn ngại ngùng lạ lẫm
nữa. Huệ thấy Hiền đã quen với thông thổ nên cách vài hôm cô lại bảo Hiền đi về
Lạng Sơn lấy hộ mấy thứ đồ Huệ cần, Huệ hướng dẫn tỉ mỉ, về đến đâu, sau đó bắt
xe gì để quay lại đường biên, rồi vào chỗ cũ nhờ mấy bà đó đưa sang. Vài lần tự
mình đi như thế Hiền đã quen, cô hoàn toàn chủ động những công việc mà Huệ sai
bảo, không cần phải lo lắng hay hỏi đi hỏi lại Huệ nữa.
Hiền đã sang Trung Quốc được gần hai tháng. Sau khi bàn với Huệ , cô mới
quyết định gọi điện cho chồng. Cô gọi về máy bàn của nhà hàng xóm, nhờ gọi hộ Hải
sang nghe. Thấy chị hàng xóm chạy sang nói có vợ gọi điện về. Hải mừng đến
luýnh quýnh, miệng nói lắp liên tục. Đến khi cầm được ống điện thoại, nghe được
tiếng của Hiền. Hải mới chấn tĩnh dần. Đầu dây bên kia Hiền nói : Chồng hả ? Em
đây, hôm nay em mới có thời gian gọi cho anh được. Ở nhà thế nào ? Bọn con Tuyết
con Đào vẫn đang đi học hả ? Ở nhà có ai nói gì về em không ? Nghe Hiền hỏi một
loạt câu hỏi . Hải vội trả lời vợ : Chào vợ. Con mình vẫn đi học, chúng nó ngày
nào cũng nhắc đến em. Thế công việc bên đó thế nào rồi ? Ở nhà cũng có bàn tán
về em mấy ngày đầu thôi, rồi chẳng ai hỏi han nữa. Hiền trả lời chồng : Thì mới
sang em chưa quen việc, lại bận trông hàng cho cái Huệ nên cũng không có thời
gian. Em bảo này, anh thu xếp sáng mai lên chỗ em nhé, anh mượn cái bút đi rồi
ghi lời em hướng dẫn chỉ đường và cách thức để anh sang bên đó. Anh sang đây lấy
tiền ăn rồi chiều anh bắt xe về ngay , ở nhà bọn nó không có ai trông cũng
không ổn. Hải mượn được cái bút, chủ nhà xé cho tờ lịch treo tường . Hải hí húi
ghi vội những hướng dẫn của vợ. Hải đặt ống nghe xuống rồi cảm ơn chủ nhà. Cậu
chạy về nhà, trên mặt như giãn hết cỡ. Vậy là bao lo âu đã được giải tỏa. Mai
mình sẽ lên chỗ vợ. Hải lo sắp xếp công việc ở nhà, dặn dò hai đứa con : Bố bảo
này, sáng mai bố đi thăm mẹ, tối bố về ngay, hai đứa đi học về là ở trong nhà,
không được đi đâu, không được nghe ai rủ rê đi đâu, hai đứa nghe rõ chưa? Cả
hai đứa đều nhẩy cẫng lên khi nghe bố nói sẽ đi thăm mẹ, vậy là bố chúng sẽ có
tiền. Con Tuyết con Đào tranh nhau nói : Bố nhớ bảo mẹ mua đồ chơi và quần áo
cho bọn con nhé. Hải cười rất tươi, cậu trả lời chúng : Cứ yên tâm, ngoan là sẽ
có quà. Theo số điện thoại . Hải gọi cho số di động của chủ xe , hẹn sáng mai đến
đón Hải. Cả đêm Hải không ngủ được , cứ thấp thỏm , đặt ra nhiều giả thiết về vợ
mình, không hiểu sau hơn hai tháng , cô ấy ra sao? Gầy hay béo? Có thay đổi gì
không ?
Tiếng chuông điện thoại reo. Huệ nhìn số rồi đưa lên tai nghe : Uẩy , xe
lên đến nơi rồi hả anh? Người lái xe trả lời : Đến rồi em. Anh cho thằng lơ xe
nó đưa ông ấy về chỗ em dặn rồi đó. Huệ liền nói : Vâng, em cảm ơn anh. Có gì
chiều anh lại đưa ông ấy về cho em nhé. Tay lái xe trả lời : Ok em, nhớ bảo anh
ấy đúng giờ đấy. Huệ quay số gọi cho mấy bà dân tộc. Nhờ mấy bà ấy đưa Hải sang
bên này. Huệ tắt máy rồi đi vội về phòng Hiền đang ở. Huệ vẫy Hiền ra rồi nói :
Ông Hải ông ấy đang sang rồi đấy. Chị em mình đợi ở chân núi rồi đưa ông ấy đi
ăn cơm luôn. Xong rồi chị mở phòng, đưa ông ấy vào tâm sự một lúc rồi để ông ấy
về cho kịp chuyến xe nhé, lúc nào xong việc thì điện cho em, em mang đồ đến cho
chị. Như chị em mình đã bàn, chị cứ bảo cửa hàng của hai chị em ở trong Bằng Tường
nhé. Ông ấy có đòi vào xem thì bảo; Không có hộ chiếu không vào được. Hiền gật
đầu, đi vội vào nhà tắm cầm lược lên chải đầu, rồi chỉnh đốn lại quần áo. Hai
chị em cùng đi xuống dưới, đi ra chỗ chân núi quen thuộc đợi Hải. Đợi được một
lát thì có tiếng loạt xoạt phía trên núi rồi tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch,
loáng một cái, cả đoàn người đã xuất hiện trước mặt hai chị em. Huệ nhìn thấy Hải
trong bộ quần áo hóa trang thì phì cười, cô lấy tay bịt miệng. Hiền vội nói :
Anh thay luôn quần áo ra đi. Hải lúng túng vì phải thay quần áo trước thanh
thiên bạch nhật. Hiền động viên chồng: Không sao đâu , anh cứ cởi tự nhiên. Mấy
bà dân tộc nhận tiền công xong lại lục tục kéo nhau ra cửa khẩu. Hải nhìn ngắm
vợ từ đầu đến chân . Huệ thấy vậy nói ngay : Anh rể , anh thấy em nuôi chị có
khéo không ? Hải gật gù rồi nói : Công nhận có khác. Mà vợ phải lên đến năm sáu
cân ấy nhỉ, suýt nữa anh không nhận ra. Hiền cười , đưa tay quàng vào eo chồng
, cô nói : Bọn mình đi ăn đã đi, chắc anh đói lắm rồi. Hải gật đầu. Huệ nói với
chị gái: Đưa anh rể vào quán cơm tầu cho anh ấy biết mùi cơm tầu chị ạ. Lần đầu
Hải được ăn Thịt quay Bắc Kinh, ngay món Khâu Nhục cũng rất ngon, mới nhìn bát
thịt thấy toàn mỡ đã thấy ngán, nhưng khi cho vào miệng, miếng thịt nhừ như tan
ra trong miệng, mùi vị của nó cũng rất hấp dẫn, những món rau xào được xào bằng
xì dầu cũng rất ngon và lạ. Hai chị em Hiền vừa ăn vừa gắp cho Hải. Họ cùng uống
hết một chai rượu thuốc, loại mà ngày đầu Hiền được A Coóng, A Tài mời uống. Hải
cẩm vỏ chai rượu thuốc lên, nó hình dẹt thấp, cỡ ba trăm mili lít, có dán nhãn
mác rất bắt mắt. Hải cất lời khen rượu thuốc dễ uống lại rất ngon, mầu cùng mùi
vị của nó cũng hay. Huệ nhìn chị gái cười rồi nói với anh rể : Rượu này là rượu;
Ông uống bà khen hay đó anh. Hiền thấy em gái nói vậy thì lừ mắt, rồi nhìn chồng
nói : Rượu thuốc này bọn Trung Quốc cũng thích uống vì nó dễ uống anh ạ, mỗi
chai tính ra tiền Việt là hơn một trăm nghìn thôi. Hải nghe vậy thì chép miệng
nói : Ngon thì ngon thật nhưng đắt quá. ở nhà mình chai này chỉ mười mấy nghìn
là cùng. Huệ đáp lại anh rể: Khác nhiều chứ anh rể, rượu này sản xuất bảo đảm,
mà từ nẫy đến giờ anh đã thấy người anh có gì khác chưa ? Hải không hiểu ý của
Huệ lắm, nhưng đúng là trong người Hải bây giờ có nóng lên và thấy bứt rứt, rạo
rực. Thanh toán tiền ăn xong Huệ nói với anh rể : Hai anh chị về phòng nghỉ đi
nhé, em đi có việc một chút. Nói rồi Huệ đợi Hiền dẫn chồng đi về hướng khác.
Huệ liền đi về phòng của mình nằm.
Hải hỏi vợ : Thế hai chị em bán
hàng ở đâu, sao không đưa anh về đấy ? Hiền cầm tay chồng nói : Bọn em bán hàng
trong Bằng Tường cơ, cách đây hơn ba mươi cây số. Anh không có hộ chiếu không
vào trong đó được. Bây giờ bọn mình đi lấy phòng, bọn mình tâm sự một lúc rồi
anh về kẻo lỡ chuyến xe. Hải chỉ biết gật đầu. Cũng chẳng biết hỏi gì hơn. Hiền
vào một khách sạn mở phòng. Hai vợ chồng leo lên tầng hai. Mọi thứ đều bỡ ngỡ với
Hải, cảm thấy cái gì cũng mới lạ, khác hẳn ở bên Việt Nam. Chốt cửa xong Hiền
nói với chồng : Anh đi tắm đi, Hiền chỉ vào buồng tắm. Hải đi vội vào. Hiền đi
vào cùng, hướng dẫn cho Hải Cách sử dụng vòi hoa sen và cách chỉnh nóng lạnh. Từ
lúc Hải đặt chân sang Trung Quốc cậu cảm thấy mọi thứ lạ lẫm ngay cả với vợ của
mình cũng vậy, ăn ở với nhau mười mấy năm vậy mà mới có hơn hai tháng, gặp lại
vợ mà Hải tự nhiên mất tự tin , có cảm giác như vợ mình đang ở đẳng cấp khác. Hải
khớp với những thứ thay đổi từ Hiền. Trong lòng hơi mất tự tin. Hải kì cọ rất
kĩ, chỉ sợ chỗ nào còn bẩn sẽ làm cho vợ khó chịu. Đến lúc nghe Hiền giục, cậu
mới luống cuống mặc quần áo đi ra. Hiền vào trong buồng tắm lấy chiếc khăn tắm
to đưa cho Hải rồi nói : Anh lau đầu tóc , người ngợm đi ướt hết rồi kìa. Hiền
tắm sơ qua rồi quấn chiếc khăn tắm lên người đi ra ngoài. Hải thấy rạo rực
trong người, Một Hiền hoàn toàn khác, không như mấy tháng trước toàn da với
xương đen nhẻm. Giờ trông cô cứ nần nẫn trước mắt, tuy vậy Hải vẫn không dám lại
gần Hiền , mặc dù trong lòng muốn nhẩy xổ vào vợ cho thỏa những ngày xa vợ.
Hiền đọc được ánh mắt ngại ngùng
của chồng liền chủ động lại gần Hải, tự tay mình cởi đồ cho chồng, trong lòng
có chút thương hại Hải. Hiền cũng không hiểu làm sao mà tự nhiên thấy tắt lửa
lòng với chồng. Lâu không gặp mà trong lòng không còn ham muốn. Không như ngày
trước lúc còn túng thiếu kham khổ, Hải lâu không động đến Hiền là cô tỏ ra bức
bối khó chịu ngay. Hải ôm vợ rất chặt, cậu vừa nói vừa hôn lên khắp mặt rồi đến
ngực vợ. Miệng nói : Anh nhớ em phát điên lên. Bọn trẻ con cũng luôn miệng nhắc
đến em. Hiền không nói gì, cô muốn cho xong trách nhiệm với chồng. Hải lúc này
đầu óc bắt đầu mụ mị, cậu bị thu hút bởi cơ thể nẩy nở đầy khêu gợi của vợ. Hải
được vợ khuyến khích, cậu lao vào cuộc chiến rất nhanh, vừa cảm nhận được cái ấm
áp sũng sịu, múp míp như của ai đó chứ không phải cái gầy dơ xương của vợ, vừa
thấy sự cảm khoái trào lên thì cậu đã thúc thủ. Nhịn đói bao lâu nay, đến lúc
được ăn thì không chịu nổi. Cậu bám chặt lấy vợ, giẫy thêm vài cái đầy nuối tiếc.
Hiền biết trước kết cục sẽ như vậy, cô đưa tay vuốt đầu Hải rồi xuôi xuống lưng
chồng vừa xoa vừa an ủi : Tại lâu quá đấy mà, thôi để lần sau vậy, bây giờ anh
vào tắm lại đi còn về cho kịp chuyến. Hải đầy tiếc nuối cố ôm ghì vợ mình, đưa
miệng tìm môi vợ, Hiền tránh khéo nụ hôn của chồng, cô áp môi vào cổ của chồng
đưa lưỡi ra liếm nhẹ rồi mút chụt một cái khiến Hải rùng mình nổi da gà. Hiền từ
từ tách chồng ra, cô lúc này chỉ thấy nhớ A Coóng, nhớ mùi da thịt, mùi nước
hoa của anh ta, nhớ đến rạo rực. Hải thấy vợ mình đang thẫn thờ, cậu cảm thấy
có lỗi với vợ, có lẽ tại mình mà thái độ của vợ như vậy chăng ? Hải đành buông vợ ra rồi đi vào trong buồng tắm.
Hiền vẫn để người trần như vậy, cô với tay lấy chiếc túi xách nhỏ, lấy tiền ra
đếm đủ mười triệu, cô lấy dây chun buộc lại. Trong lòng Hiền lúc này có nhiều
tâm trạng ; Phải rồi, số tiền này có một phần của người chồng hờ đã cho cô như
trả công cho những lần anh ta được thỏa mãn, cùng với sự phục vụ cơm nước , giặt
giũ cho anh ta mỗi lần anh ta ra ngoài này. Trong này có cả số tiền mà cô đã
cun cút nghe theo lời em gái. Hiền cho số tiền còn lại vào chiếc túi. Cái Huệ
nó cũng dặn cô đưa cho chồng đủ chi tiêu thôi, chứ đưa nhiều rồi anh ta sinh hư,
bao nhiêu rồi cũng hết, chị phải giữ để làm vốn cho sau này, em sẽ đưa chị ra ngân
hàng mở thẻ. Hiền cũng thấy lời khuyên của em gái là hợp lí. Hiền bấm số gọi
cho em gái, giục em mang đồ đến ngay. Một lát sau có tiếng gõ cửa, lúc này Hải
cũng đã mặc quần áo xong. Hiền bảo Chồng : Anh ra mở cửa cho Huệ đi, để em mặc
quần áo , nói rồi cô vơ đồ mang vào trong buồng tắm. Tiếng vòi nước xối ào ào
vang lên. Huệ đi vào quan sát căn phòng, cô hơi nhăn mũi, có lẽ mùi mồ hôi của
Hải đã làm cho cô khó chịu. Hải không để ý đến thái độ của Huệ. Cậu chỉ ghế bảo
Huệ ngồi. Hiền cũng mở cửa buồng tắm đi ra. Cô tiến lại chiếc túi du lịch to mà
Huệ vừa mang đến, đưa tay kéo khóa ra, Hiền lôi ra một hộp hình chữ nhật , cô mở
nó ra, bên trong là chiếc điện thoại đã lắp sẵn sim Việt Theo. Cô khởi động máy
rồi đưa cho chồng. Hiền nói với chồng : Điện thoại em mua cho anh, em đã nhập số
của em và của Huệ ở trong này rồi nhé. Bây giờ anh có thể dùng ngay được rồi,
anh chịu khó để ý một lúc là dùng thành thạo thôi. Còn đây là quần áo, giầy dép
của hai đứa. có cả hai máy trò chơi cho chúng. Nói rồi Hiền sắp xếp lại đồ cho
gọn rồi kéo khóa lại, cô đưa chiếc điện thoại cho Hải. Hải cầm điện thoại cho
vào túi quần. Hiền lấy xấp tiền đã quấn dây chun đưa cho Hải, cô nói : Đây là
tiền chi tiêu của ba bố con. Anh cố gắng tiết kiệm để còn lo cho sau này nữa.
Tháng sau lúc nào em gọi điện thì anh lại sang nhé. Hải nghe vợ dặn thì chỉ biết
gật đầu, trong lòng nặng trĩu vì lại phải chia tay vợ, bao nhiêu điều muốn nói
mà chưa có thời gian dãi bày, chuyện tình cảm của vợ chồng vẫn đang làm Hải
thèm thuồng tiếc nuối. Huệ mở túi lấy ra hai tờ năm trăm nghìn đưa cho Hải rồi
nói : Anh cầm giúp em, em cho bọn trẻ tiền ăn quà. Chuẩn bị đến giờ rồi , anh về
cho kịp chuyến, tháng sau anh lại lên nhé. Ngoài cửa phòng đã có tiếng dân tộc
léo nhéo lại gần. Hải Thay quần áo rồi theo đoàn người đi sang bên Việt Nam.
Ngồi trên xe để trở về quê. Tâm trạng của Hải đầy mâu thuẫn, với số tiền
mười triệu Hiền đưa, hai bố con cũng duy trì cuộc sống được đôi tháng. Cô ấy dặn
Hải , chi tiêu tiết kiệm, em cũng phải để vốn cho sau này em về vợ chồng mình
còn có vốn liếng làm ăn. Trong sâu thẳm Hải thấy hình như mình đang mất dần cô ấy,
hình như chỉ còn là nghĩa vợ chồng, có lẽ cô ấy chỉ còn trách nhiệm với hai đứa
con, chứ với mình, cô ấy không còn rung động. Ngay tấm thân nóng bỏng mướt mát
đó, cũng đâu còn thuộc về mình, cô ấy để mình muốn làm gì thì làm, mình thì lại
thúc thủ trong ê chề. Vậy mà cô ấy nỡ thúc dục mình mau chóng đi về. Sau bao
nhiêu ngày nhung nhớ vợ, vậy mà chỉ được gặp có một chốc lát trong bữa cơm vội,
trong cái ân ái vội vàng. Chẳng biết chỗ làm ăn của hai chị em cô ấy ra sao ?.
Mình cứ như người ngoài cuộc vậy. Rồi Hải nghĩ ; Hình như mình đã sai khi để cô
ấy đi sang đó làm việc. Có lẽ một lúc
nào đấy, cũng như em gái cô ấy, sẽ tuột khỏi tầm tay của gia đình. Lòng Hải
trùng xuống , trước mắt cậu chỉ thấy một mầu xám u ám. ( Còn nữa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét