GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của
: Lao quangthau
Phần 6
Trời cũng đã sang thu, tiết trời rất lạ. Sáng thì lạnh run người nhưng buổi
trưa thì trời vẫn nắng rát mặt, ra đường vẫn mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Ấy vậy mà
khi màn đêm buông xuống, khí lạnh từ phía bắc tràn về chúng tụ hợp với núi đá
càng làm cho không gian lạnh thêm. Hiền nằm một mình trên giường. A Coóng đi
vào trong sâu phải mai mới ra đến ngoài này. Mới có mấy ngày mà cô đã thấy nhớ
sự mạnh mẽ đến bạo liệt, nhớ cái mùi mồ hôi nồng nồng của người tình. Nhưng rồi
cô tự an ủi mình : Chỉ mai thôi, người ta sẽ ra, sẽ lại đầy ắp trong mình. Mới
nghĩ vậy mà phần hạ bộ đã ẩm ướt đến khó chịu. Để xua đi cái ám ảnh ham muốn đó
Hiền ngồi dậy rời khỏi giường. Cô lại chiếc tủ đứng đưa tay mở cánh cửa ra, lấy
cái túi xách của mình, mở khóa lấy quyển sổ tiết kiệm ra rồi trở lại giường, vừa
nằm cô vừa ngắm nghía cuốn sổ to bằng bàn tay có bìa mầu hồng. Cô chậm rãi xem
đến tờ cuối cùng , cô thấy vui trong lòng, mới đấy mà mình đã có hơn bốn vạn tệ
rồi. ( Hơn một trăm triệu ) Đấy là hàng tháng đã gửi tiền về cho ba bố con Hải.
Nghĩ đến Hải , lòng cô chợt chùng xuống .Vậy mà cũng lâu rồi cô chưa gặp chồng.
Không biết dạo này anh ta có béo lên không ? Hay vẫn gầy như thế ?. Tự đáy lòng
có chút thương cảm dâng lên, nhưng nó không đủ mạnh để Hiền phải day dứt. Mà
hai đứa con gái chắc cũng phổng phao lắm rồi. Mình cứ định về quê ít hôm mà cứ
lấn cấn mãi chưa về nổi. Cứ định về là cái Huệ nó lại cản, nó bảo : Đang làm ăn
tốt, bây giờ mà chị về rồi nó xui đi thì sao, chưa kể lúc có việc thì chị lại
không có mặt kịp thời. Thôi, chị cứ để đến dịp tết này rồi về chơi một thể. Bây
giờ đang vào vụ, lo cầy tiền hãng chị ạ. Hiền nghe bùi tai lại bỏ ý định đó. Dù
gì thì ở đây cô cũng coi như đã có gia đình, đã có chồng mới, cuộc sống đầy đủ.
Có về quê cũng chỉ là trách nhiệm thôi. Hiền mường tượng tới khi cuốn sổ này lên
đến mấy chục vạn, lúc đó mình muốn làm gì cũng được. Cô mỉm cười khi nghĩ đến
cái ngày đó. Tiếng chuông điện thoại kêu lên cắt ngang màn tưởng tượng bay bổng
của Hiền, Cô lại trở về với hiện tại : Uẩy , gọi chị có việc gì đấy ? Có mấy bước chân sao không sang đây mà phải gọi
điện ?. Từ bên kia đầu dây Huệ nói : Em đang ở trong Bằng Tường cơ. Em bảo này.
Sáng mai chị về đón hàng nhé. Em vừa dặn mấy bà Thổ rồi đấy. Sáng mai vẫn như mọi
khi. Chị chịu khó nhé, hơi đột xuất, nhưng vì đang cần hàng. Đợt này nhiều hơn
đấy. Chị cẩn thận nhé. Nhớ đến Lạng Sơn thì xuống xe , đi kiểu khác nhé, vẫn giờ
giấc như thế . Hiền thấy hơi bất ngờ. Giờ này nó mới báo cho mình biết phải về
Việt Nam vào sáng sớm mai. Tuy có chút khó chịu trong lòng nhưng Hiền vẫn nhận
lời. Cô nói với em gái : Được rồi, chị biết rồi, em cứ yên tâm. Hiền nói xong tắt
máy đưa tay để chiếc điện thoại lên mặt bàn phấn. Hiền nâng niu cuốn sổ tiết kiệm,
cô nghĩ trong đầu : Thế là mai số tiền lại được tăng lên rồi, cô mỉm cười đắc ý,
trong lòng đầy phấn chấn, cô đứng dậy đi lại chiếc tủ cho cuốn sổ vào lại túi
xách da nhỏ.
Sáng sớm, Hiền vừa làm vệ sinh xong thì mấy bà Thổ đã í ới ngoài cửa. Hiền
đón lấy bộ quần áo dân tộc đã cũ mặc vào người rồi mở tủ lấy chiếc túi xách nhỏ
ở trong có cuốn sổ tiết kiệm. Cô cầm theo bên mình. Ra khỏi cửa khách sạn. Hiền
thoáng rùng mình, sáng hôm nay lạnh quá, cô rùng mình, hai tay xoa vào nhau
liên tục. Bà chị trưởng nhóm biết là Hiền bị lạnh, chị ta nói trấn an cô : Em
yên tâm. Đi vài bước chân nữa là nóng hết người ấy mà. Sang đến đất Việt Nam Hiền
thay quần áo xong, khoác lên người chiếc áo gió mầu bã trầu, cô rảo bước ra bãi
xe, chiếc xe tuyến đã nổ máy chuẩn bị chạy. Hiền cười chào anh tài xế. Mọi người
trên xe đều quen mặt nhau nên hỏi han nhau mấy câu rồi lại ngồi im lặng. Mỗi
người lại mải với những toan tính của mình. Trời hôm nay quang đãng, xe mới chạy
qua Lạng Sơn đã thấy những vạt nắng mầu vàng rất nhẹ vương trên con đường quốc
lộ rồi. Hiền nghĩ ; Chắc ngày hôm nay sẽ nắng lắm đây. Vậy cũng tốt đỡ phải co
ro ngoài đường. Xe về đến Từ Sơn, Hiền xuống xe cũng vừa lúc cậu người quen đi
xe máy lao đến sát Hiền, hai người nhận ra nhau, không ai nói với ai một lời. Cậu
ta vẫn ngồi trên xe, vẫn để máy nổ. Hiền đưa tay nhận chiếc cặp số rồi quay ra
nhìn quanh một lượt, cô thấy yên tâm mới bước lại chỗ ngồi quen thuộc đợi xe đến.
Hiền thấy chiếc cặp nặng gấp rưỡi mọi khi nhưng cô cũng chẳng quan tâm lắm. Cô
ít khi thắc mắc hay nghĩ ngợi về những thứ có bên trong chiếc cặp. Dù vậy Hiền
vẫn ý thức được sự quan trọng và đắt giá của nó. Xe chạy đến địa phận Lạng Sơn.
Anh tài xế đỗ lại cho Hiền xuống xe. Hiền
vừa chạm chân xuống đất thì có bốn năm chiếc xe máy đã chạy đến bao vây
quanh Hiền. Cô chọn một cậu thanh niên có chiếc xe Minsk có vẻ mới hơn và sạch
sẽ hơn trong bọn họ. Hiền ngồi lên xe , chiếc cặp để giữa cô và cậu xe ôm. Hiền
nói với cậu ta: Cậu cứ chạy đi rồi tôi chỉ đường. Đám xe ôm còn lại chưng hửng
tản đi, cậu thanh niên nhìn Hiền nói : Vâng, chị định đi đâu ? Hiền vỗ vào vai
cậu ta rồi nói : Cứ chạy đi. Cậu xe ôm là dân chuyên nghiệp nên cậu hiểu ý
khách ngay. Cậu nhắm phía đường biên mà phóng. Chiếc xe qua mấy trạm kiểm soát
ngon lành, chẳng ai để ý đến chiếc xe minsk và người ngồi trên xe. Khi xe đỗ
trước cửa lán của mấy bà Thổ . Hiền hỏi cậu xe ôm : Bao nhiêu tiền hả em ?. Cậu
xe ôm vừa gãi đầu vừa nói : Thì chị biết rồi đấy, chị cho em bao nhiêu thì cho.
Hiền mỉm cười mở ví lấy ra hai trăm nghìn đưa cho cậu ta. Mắt sáng lên. Cậu ta
cảm ơn rồi đạp cần khởi động, tiếng pô xe nổ từng tiếng giòn tan vang lên rồi cậu
vê ga phóng vút đi, để lại phía sau một vệt khói xanh đen tỏa ra một khoảng lớn
trong không gian. Hiền cúi người chui vào lán của mấy bà Thổ. Trong quán lúc
này chỉ còn mấy người có tuổi đang ngồi trên giường đánh bài tiến lên. Hiền thấy
vậy cất lời hỏi một bà : Cô ơi , mấy chị kia đi đâu hết rồi ạ? Bà cô có tuổi tay
vẫn cầm mấy quân bài ngẩng lên nhìn Hiền rồi nói : Có đấy, đợi một tí đi, chúng
nó quay về bây giờ đấy.
Bên ngoài có tiếng mấy bà Thổ đang ồn ã nói chuyện gì đó với nhau. Tiếng
nói gần dần rồi Hiền thấy họ kéo nhau chui vào lán. Bà chị trưởng nhóm thấy Hiền
liền nói : Ô em về đúng giờ nhỉ. Đợi ở đây một tí đi, đợi mấy đứa nó về. Hôm
nay bên kia có nhiều Biên Phòng đi trên đồi lắm, phải có người thám thính trước
đấy. Mà đợt này khó đi , em bảo cái Huệ nó trả cho các chị thêm tiền đấy nhé.
Hiền tự nhiên thấy trong lòng hồi hộp, con tim đập nhanh hơn. Hiền nghe bà chị
người Thổ nói vậy thì nói lại : Được mà, để em bảo với nó. Mấy bà Thổ nghe Hiền
nói vậy thì đều cười vui vẻ. Phía ngoài cửa có một cậu thanh niên mồ hôi mồ kê
túa ra trên mặt, ướt cả lưng áo bước nhanh vào trong lều. Nó nói trong hơi thở
: Được rồi, tranh thủ đi thôi, tôi thấy chúng nó kéo nhau xuống chân núi hết rồi.
Bà chị trưởng nhóm đợi Hiền thay quần áo xong, chị ta gật gù rồi nói: Này, em đưa
cái cặp cho thằng bé nó cầm đi, nó khỏe mạnh nhanh nhẹn không sợ gì đâu. Hiền
nghe vậy từ chối luôn. Cô nói : Thôi để em mang cũng được, cũng không nặng, mà
cũng chẳng có gì quan trọng ở trong chị ạ. Bà chị người Thổ gật đầu nói : Ừ chị
sợ mày bị mệt thôi mà. Cả bọn rồng rắn đi về phía chân núi. Chẳng mấy mà đã leo
lên lưng chừng. Khi cả bọn chuẩn bị đổ dốc như mọi khi thì đồng loạt có tiếng vừa
Trung vừa Việt quát lên: Tất cả đứng im. Mấy bà Thổ cùng cậu thanh niên thấy bóng
Công An Biên Phòng bên kia họ liền chạy túa ra, nhoáng một cái tất cả đã mất dạng,
chỉ còn trơ ra mỗi Hiền. Cô bủn rủn chân tay, mặt ngơ ngác chưa hiểu có chuyện
gì thì hai tay đã bị chiếc còng số tám sập lại. Chiếc cặp cùng với chiếc túi
xách da của cô bị một người Công An Biên Phòng giật lấy. Mấy người bọn họ vây
quay quanh Hiền, một người có vẻ là chỉ huy quát Hiền : Mở cặp ra. Hiền run rẩy
ngồi thụp xuống, tay lẩy bẩy mở khóa cặp, hai tiếng tách, tách lần lượt vang
lên, chiếc cặp được mở ra . Bên trong là những bánh mầu trắng to hơn bàn tay được
bọc một lớp quần áo ở ngoài. Hiền mặt thất thần. Lúc này cô nhìn thấy có đến chục
người mặt đằng đằng sát khí, họ mặc mấy loại quần áo đồng phục khác nhau cùng áp
tải cô đi xuống chân núi. Có tên còn cầm khẩu Ak thúc báng súng vào lưng Hiền
miệng hắn quát : Khoai, Khoai ( Nhanh, Nhanh ) Xuống gần đến con đường dưới chân núi, Hiền đã
thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ sẵn. Họ đẩy Hiền lên xe. Hiền thoáng nhìn thấy ở
một góc phía một tòa nhà , khuôn mặt Huệ Tái mét đang lấm lét nhìn về phía Hiền
rồi nó quay vội đi.
Huệ tận mắt chứng kiến chị gái mình bị công an bắt. Trong đầu biết chắc
thế là hết, thế là chấm dứt tất cả. Nhân trong lúc Hiền chưa bị đưa về phòng
khách sạn để khám xét. Huệ lấy hết can đảm chạy về khách sạn rồi chạy nhanh lên
phòng. Cô lấy cuốn sổ Tiết kiệm, vơ lấy chiếc túi xách bằng da nhỏ trong có khoảng
hơn một vạn tiền mặt (Hơn ba chục triệu ), cô vơ mấy bộ quần áo, rồi sập cửa đi
như chạy xuống. Huệ còn phải làm một việc nữa , đó là chạy ra chi nhánh ngân
hàng gần nhất . Huệ cố tạo ra vẻ mặt bình tĩnh tự tin. Bước vào rút hết tiền ở
trong tài khoản. Cậu nhân viên ngân hàng nhìn xoáy vào mắt Huệ rồi hỏi : Chào
chị, trong sổ của chị có mười vạn năm trăm đồng ( Hơn ba trăm triệu đồng ), chị
muốn rút hết hả ? Huệ vội nói : Phải rồi , tôi rút hết để nhập hàng, sang tuần
mới lại cho tiền vào lại tài khoản. Cậu nhân viên ngân hàng, đưa tờ khai bảo Huệ
điền dữ liệu rồi kí tên vào. Ngay sau đó Huệ nhận được đủ tiền. Huệ rất nhanh chạy
về chân núi, nơi bây giờ không còn bóng người công an nào nữa. Huệ một mình đi
như chạy lên đỉnh núi, thân hình nặng nề, chiếc áo sơ mi ướt sũng lưng. Tuy là
trời đã vào Thu nhưng Huệ thấy nóng nực bức bối vô cùng, con tim đang đập loạn
xạ trong lồng ngực. Huệ đổ dốc cũng rất nhanh. Vừa xuống núi, Huệ vừa quan sát
xung quanh. Cũng may cả một đoạn núi duy nhất có một mình Huệ. Huệ đi xuống
núi, cô chọn chỗ có ít người nhất lại tương đối khuất. Huệ cất tiếng gọi một
tay xe ôm tầm trên bốn mươi tuổi, trên người mặc bộ quần áo đã cũ, Người xe ôm
được gọi liền đạp nổ máy chiếc xe Minsk rồi rồ ga lao về phía Huệ. Cô ngồi
nhanh lên xe rồi bảo tay lái xe ôm : Đi về Lạng Sơn. Thấy người chạy xe có vẻ
ngần ngừ vì đoạn đường quá xa, hoặc giả anh ta đang thắc mắc sao đầy xe ô tô tuyến
mà lại đi xe ôm cho mất nhiều tiền. Huệ thanh minh ngay : Em hay bị say xe ô tô
nên phải ngồi xe máy , anh chạy nhanh cho em, kẻo khách hàng nó đi mất lại
không lấy được tiền. Người xe ôm biết là gặp khách sộp nên yên tâm nổ máy chạy
đi ngay.
Chiếc xe cảnh sát chở Hiền chạy khoảng hai trăm mét thì đỗ ở ngay cửa
khách sạn chỗ Hiền ở. Cả toán công an áp giải Hiền lên phòng ở của cô. Trong bụng
Hiền vẫn nghĩ A Coóng vẫn đang có việc trong Bằng Tường chưa về. Cánh cửa phòng
vừa được nhân viên Khách Sạn mở ra , tất cả sững người khi thấy một người đàn
ông đang nằm trên giường xem ti vi trên người mặc mỗi một chiếc quần lót. Anh
ta giật nẩy người vì cửa mở bất ngờ, chưa kịp hoàn hồn thì bốn năm tay công an
Biên Phòng đã lao đến đè chặt anh ta rồi giật cánh khuỷu tra còng số tám vào. A
Coóng quá bất ngờ khi bị rơi vào thảm cảnh này, cậu nhìn sang bên Hiền, thấy cô
mắt đỏ hoe , hai tay cũng bị còng chặt. A Coóng đã lờ mờ hiểu chuyện. Mấy tay
công an lấy báng súng đánh tới tấp vào A Coóng khiến cậu ta xây xẩm, đau đớn
kêu rên, tiếng vang khắp hành lang, miệng luôn kêu : Tao có tội gì mà chúng mày
bắt tao ? Một tay công an có vẻ là chỉ huy hất hàm cho một công an viên, cậu ta
hiểu ý mở va li của Hiền cho A Coóng xem. A Coóng chết sững. Chân tay mềm nhũn
, cơ thể như mất hết sinh lực. Cậu biết vậy là án tử đang treo trên đầu Hiền và
đầu cậu. Mấy tay công an lục tung khắp phòng, không khí thật khẩn trương. Mất một
lúc lâu chúng không tìm thấy được gì, chúng liền quát tháo, chửi đổng rồi thúc
báng súng đưa hai người xuống dưới. Ngồi trên xe thùng bên cạnh là mấy công an
áp giải. Hiền không dám mở miệng. A Coóng cũng im thin thít, anh ta đưa đôi mắt
đầy oán trách sang Hiền.
Xe chạy thẳng vào trại giam tại Bằng Tường. A Coóng bị nhốt riêng một
phòng. Vừa bị đẩy vào trong phòng, cậu đã bị hai tay công an đánh cho sấp mặt,
một công an viên hỏi : Mày buôn hàng này lâu chưa ? Còn cất ở đâu không ? A
Coóng lắc đầu trả lời : Tao không biết gì, tao chỉ cặp bồ với nó, chứ không biết
nó buôn cái hàng này. Bọn công an lại đấm đá tới tấp. A Coóng cảm thấy như cơ
thể mình đang rời ra từng mảnh, cái đau đớn về thể xác mới kinh khủng làm sao.
Lần đầu tiên trong đời A Coóng bị tra tấn đúng nghĩa đen như thế này. Trong
lòng cậu càng oán hận Hiền. Kẻ đã đưa cậu vào cùng một chỗ chết . Hiền cũng được
nhốt vào một phòng riêng gần phòng của bạn tình. Khuôn mặt phinh phính bắt đầu
có những vết thâm tím nổi cục trên mặt. Hiền bị đau đến tột cùng. Từ nỗi đau thể
xác cộng với sự thật kinh hoàng, Hiền nhớ lại khi chiếc va li được mở ra, tám
bánh Hêroin hiện ra, Hiền chết sững. Cô thừa biết với số lượng này cô sẽ bị xử
bắn. Nếu bị bắt bên Việt Nam chắc cũng không có ngày về. Đầu óc của Hiền quay
cuồng mụ mị , không còn làm chủ được cơ thể cùng ý nghĩ của mình nữa. Những câu
hỏi, những cú đạp , đấm đá của đám công an cũng đã qua cái ngưỡng của đau đớn
và sợ hãi. Bây giờ với Hiền chỉ còn là cái thân xác thoi thóp thở với niềm tin chắc
chắn là mình sẽ bị chết. Chúng đánh chán Hiền cũng chỉ nhận được những cái lắc
đầu, cùng đôi mắt như mất hết sinh lực. Đánh mãi mà không khai thác thêm được
gì chúng lắc đầu ngao ngán rồi kéo nhau ra ngoài. Hiền bị nhốt một mình ở trong
phòng. Mọi thứ lại trở về yên lặng. Hiền nằm sấp sát chân tường. Cô gặm nhấm từng
cơn đau, chúng nhói lên khắp trên cơ thể. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người
chồng gầy gò cam chịu, với hai đứa con gái mặt đang hớn hở như vừa có quà. Hiền
thèm được thấy những người thân của mình. Thèm được mang đôi quang gánh rong ruổi
khắp đường cùng ngõ cụt. Rồi Hiền trở về với thực tại, cô biết mọi thứ đã hết,
đã chấm dứt thật rồi. Hiền phát ra những tiếng hức hức trong bi ai, trong đau đớn,
cho sự tận cùng của tuyệt vọng.
Căn phòng đang chìm trong bóng tối, Hiền chập chờn trong mộng mị , cô
không ngủ sâu được, cứ nằm ngóng ra ô cửa sổ mong trời mau sáng, cô đang đợi một
phép mầu nào đó có thể đến với mình. Cứ chăm chăm vào cửa sổ như vậy , cho đến
khi những vệt sáng yếu ớt đầu tiên trong ngày vừa lấp ló nơi cửa sổ. Một ngày mới
đang đến. Hiền thấp thỏm trong sự cầu may, thỉnh thoảng những chỗ bị đánh lại
phát lên những cơn đau điếng người. Quần áo cũng bám đầy đất và máu. Cô muốn được
đi vệ sinh, được uống nước. Được đi lại. Cứ mong ngóng trong đau đớn tuyệt vọng
rồi cũng thấy có tiếng nói, tiếng bước chân lại gần. Tiếng khóa mở cửa. Một người có vẻ là sếp đi cùng một người phụ nữ cũng mặc
quân phục. Cô ta cất giọng nói bằng tiếng Việt hơi lơ lớ: Này cô kia , cô lại
ngồi lên ghế đây, nghe bọn tôi hỏi đây. Hiền nhổm dậy, cố gắng gượng lê tấm
thân nhìn rũ ra như đám rẻ rách. Hiền ngồi lên ghế, đối diện với hai người kia.
Người phụ nữ hỏi Hiền : Cô nói rõ họ tên, chỗ ở tại đây và ở bên Việt Nam cho
chúng tôi. Hiền đọc lần lượt thông tin cho nữ cán bộ ghi lại. sau khi lấy lời
khai xong. Người nữ cán bộ nghe sếp mình nói một hồi rồi cô ta dịch lại : Mày
biết mày mắc phải tội gì rồi chứ ? Tội này sẽ bị xử bắn. Nhưng có một cửa sống
được đưa ra cho mày. Hiền nghe đến câu có cửa sống thì sáng mắt ra, khuôn mặt
tươi tỉnh lại. Cô cán bộ nói tiếp : Trong vòng một tuần, tức là đúng chủ nhật
sau nếu người nhà của mày không có mười vạn ( Ba trăm triệu ) nộp ra thì sẽ
thành án và mày sẽ bị đem ra xử bắn ngay. Bây giờ cán bộ sẽ cho mày đi tắm giặt
, thay quần áo, rồi nhận phòng, như những bị can khác.
A Coóng cũng được hỏi cung cùng thời gian với Hiền. Công an họ thấy A
Coóng không biết gì, không phải là tòng phạm của Hiền nên cho đóng năm vạn tiền
trung ( Một trăm năm mươi triệu ) A Coóng điện thoại cho bạn vay tạm tiền để
đóng bảo lãnh. Khi chồng đủ tiền. A Coóng được thả ra, với điều kiện không được
đi khỏi Bằng Tường đến khi kết thúc vụ án. Hiền đã thấy cơ hội sống đến với
mình. Biết tin A Coóng được thả cô nói với cán bộ phòng giam cho cô gặp A Coóng
một lần để cô nhờ nhắn cho Huệ. A Coóng từ chối gặp, anh ta bắt xe vào Bằng Tường
luôn. Cô nhờ cán bộ cho gọi một cuộc điện thoại cho Huệ để báo cho Huệ lo tiền
cho cô. Hiền gọi vào máy trung Quốc không được, liền quay số của Việt Nam, tiếng
máy kêu tương đối lâu , đầu giây bên kia mới bắt máy: Uẩy , ai đấy ạ ? Hiền
nghe được tiếng của Huệ thì mừng rỡ nói : Huệ à. Chị đây. Huệ nghe thấy giọng của
Hiền thì mừng rỡ nói : Ủa , chị được thả rồi hả, sao giỏi vậy. Hiền vội nói :
Không phải đâu, chị đang bị nhốt trong Bằng Tường. Bọn công an nó bảo trong một
tuần, tức là Chủ Nhật tới chị phải chồng
cho chúng mười vạn, chúng sẽ thả, còn không chúng sẽ bắn luôn mà không cần xét
xử. Em giúp chị nhé, sau này rồi chị sẽ lo trả cho em. Huệ nghe chị gái nói một
hơi thì ngập ngừng nói : Chế à, thế sổ của chế có còn không ? Hiền trả lời liền
: Chúng nó giữ hết rồi mà. Huệ nghe vậy nói tiếp : Chỗ tiền đó nhiều đấy, em
không có đủ đâu, để em cố xoay sở xem sao. Chị đừng có khai lung tung đấy nhé.
Em mà bị bắt thì không ai lo cho chị được đâu. Hiền vội nói ngay : Không , chị
chưa khai gì đâu, em cố lo cho chị nhé. Huệ chủ động tắt điện thoại. Hiền nói với
cán bộ trại giam: Có tiền, sẽ có tiền. Trên mặt Hiền đầy hi vọng, cô nghĩ với số
tiền đó, Huệ thừa sức có để lo cho mình.
Huệ tháo bỏ sim Việt Nam và Sim Trung Quốc đang dùng. Cô thay sim mới.
Huệ thấy việc Hiền bị bắt cũng chẳng có gì ghê gớm. Huệ không mảy may thương
xót chị gái. Huệ Biết thừa đòn tra tấn của bọn công an Trung Quốc nó kinh khủng
thế nào. Huệ coi những chuyện đó là của ai đó chứ không phải là của mình, của
nhà mình. Huệ thuê phòng khách sạn ở Hà Nội ở. Cô không hề lo lắng việc mình
đang làm bên Trung Quốc đã bị đổ bể, kể cả chị gái của mình đang là nạn nhân,
đang có cái án tử treo trên đầu.Huệ vẫn rủ mấy cậu trai cùng hội cờ bạc lên sàn
nhầy, đập phá đến sáng. Đến chiều lại thiết kế lô đề mỗi ngày đánh mấy trục triệu.
Huệ công khai đi lại, ăn chơi nhẩy múa ở Hà Nội. kể cả đến thứ bẩy rồi chỉ còn
một ngày nữa là đến hạn cuối của Hiền. Huệ không hề nao núng. Trong thâm tâm,
cô coi như không có người chị gái đó.
Một tuần hi vọng, một tuần thần chết lăm lăm cái lưỡi hái tử thần ở trên
đầu. Hiền lúc thì tinh thần đầy lạc quan. Lúc thì u uất cứ lẩm bẩm gọi tên chồng
con. Rồi ước được nhìn thấy mặt chồng con một lần. Hiền chắc họ chưa biết tin
gì của cô. Đã là chiều thứ bẩy . Hiền gọi nhờ điện thoại từ cán bộ quản giáo.
Nhưng số máy của Huệ vẫn ngoài vùng phủ sóng. Chỉ còn ngày mai thôi là hạn cuối
cùng. Hiền bắt đầu hoảng sợ, tinh thần khủng hoảng thật sự. Mấy ngày ngập tràn
hy vọng, có lúc còn lầm rầm hát vài câu vậy mà chỉ còn ngày mai nữa thôi. Mọi
thứ sẽ đóng lại. Hiền sẽ là con ma lạc loài nơi xứ người. Hiền hoảng loạn . Tâm
trí rối bời. Cô không thiết ăn uống gì nữa. Sáng chủ nhật trời âm u , cái lạnh
ùa vào trong phòng, Nữ quản giáo mang khay cơm và ca nước cho Hiền. Cô ta nhìn
Hiền không nói mà chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại. Hiền lờ mờ nhận ra vậy
là đường sống của mình đã hết. Quá lắm là sáng mai Hiền sẽ bị bắn. Hiền ngồi
thu lu ở góc phòng. Lúc này cơ thể của cô đã lạnh toát. Có cảm giác như thật sự
mình đã chết. Hiền đã hết hi vọng, cái ước muốn cuối cùng được gặp chồng, con để
xin lỗi họ cũng không thành. Hiền oán hận và căm thù con em gái. Phải , tất cả
là tại nó. Nó chẳng có chút tình nghĩa máu mủ gì cả. Mình chỉ là con vật thế
thân để nó lợi dụng và khi mình hoạn nạn thì nó phủi tay. Hiền cầu trời phật
đánh chết con em yêu nghiệt đó đi.
Sáng thứ hai. Tiếng kẹt cửa vừa phát ra. Hiền ngước nhìn ra nơi vừa phát
ra tiếng mở cửa, gió lạnh ùa vào làm cho Hiền co rúm người lại. Trời âm u,
sương lạnh vẫn trắng xóa ngoài sân , Hai người đàn ông mặc quân phục đi cùng
người phụ nữ mà mấy hôm trước đã gặp Hiền. Người đàn ông đưa sấp giấy cho cô ta
đọc, sau khi đọc một loạt tên tuổi, địa chỉ, tội danh của hiền. Sau cùng là :
Nhân danh nhà nước cộng Hòa Nhân Dân…. quyết định sử bắn phạm nhân… về tội buôn
bán tàng trữ chất cấm. Bản án có hiệu lực ngay lập tức. Một sợi dây nhựa chắc
chắn thít chặt hai cánh tay của Hiền. Hiền lúc này thấy bình tĩnh và tỉnh táo .
Với cô cái chết đã xảy ra từ tuần trước rồi. Bây giờ chỉ còn thân xác mà thôi.
Hiền được đưa đến một bãi đất, đằng trước là một vách đá cao, cây cối rậm rạp.
Trước mặt Hiền , những đám mây trắng đang lờ lững ngập ngừng ngay trước mặt, có
những bụm mây mầu khói như chết lặng ngay sát vách núi , chúng cứ đứng như bị
dán vào đấy. Hiền đã bị bịt mắt, cô được đưa đến một cái cột gỗ ngay sát bức tường
đá. Trên đầu cô vẫn đám mây mầu khói bám vào vách núi, nó như cố nán lại chứng
kiến chuyện của Hiền. Tiếng hô, rồi tiếng lên đạn. Hai tràng súng ak vang lên.
Đám chim đang nằm trong tổ trên vách núi giật mình bay lên tán loạn. Những tiếng
bước chân đi lại gần Hiền , một tiếng súng lục vang lên. Một vầng sáng vàng nhợt
toát ra khỏi cơ thể của Hiền. Cô bây giờ chỉ còn là một cái xác cứng đờ bất động,
đầu nghẹo sang một bên. Hiền đã thoát khỏi cái xác đang lạnh dần của mình. Vầng
sáng vàng nhợt lơ lửng trên không trung một chút như cố lưu lại hình ảnh tấm
thân trần tục của nó, rồi nó bay vút lên cao hướng về phía Việt Nam. Mọi cảnh vật
lại im lìm. Đám mây mầu khói tưởng như được dán vào vách núi, bây giờ nó cũng lừ
đừ bay đi. Mọi thứ trở lại yên tĩnh. Cứ như chưa có cuộc hành quyết vừa rồi. (
Hết )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét