Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2016

NHÌN VẬY MÀ KHÔNG PHẢI VẬY !

                                      

 Ngày hôm qua , Lão vất vả mới chụp được mấy kiểu ảnh của cậu khuyết tật này. Để rồi hôm nay rủ nhà Thơ Ái Nhân Thi Sĩ đến tận nơi khảo sát . Chỗ cậu ta ở cũng dễ tìm, vì cùng địa bàn với Lão và Nhà Thơ Ái Nhân. Trước khi vào nhà cậu ấy. Chúng tôi đã vào quán nước gần đấy để hỏi qua, nói chung họ đều nói bóng gió là nên tài trợ cho người nào có hoàn cảnh thật khó khăn hơn. Rồi bác ấy kể vợ chồng nhà này thuê nhà ở đây mấy năm rồi. mấy năm trước người vào làm từ thiện phải xếp hàng vào vì đông quá, có lúc chin mười giờ tối vẫn có cặp vợ chồng đứng tuổi mang đồ đến tặng. Rồi có người thì nói tối vợ chồng nà đó bỏ tiền ra đếm có hôm kiếm cả triệu bạc.

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

MƯA RÀO ! Phần kết. Truyện ngắn của Lao Quangthau.

MƯA RÀO ! Phần kết. Truyện ngắn của Lao Quangthau.



    Buổi sáng. Cả nhà đang bận rộn với những mẻ hàng để kịp giao cho khách hàng thì Toàn thấy con bé Yến Thập thò ngoài cửa , nó vẫy Toàn ra rồi dúi vào tay Toàn lá thư được gấp lại bằng giấy ô li nó bảo Cái Thúy gửi cho anh đấy. Nó ngồi ngoài phố đợi anh đấy, nói rồi nó chạy vụt ra ngoài, nhìn dáng  mập mạp của nó chạy mà buồn cười. Toàn mở  tờ giấy ra đọc. nét chữ ngoằn ngoèo được viết bằng máu : “Anh Toàn, em xin anh tha lỗi cho em. Em chỉ yêu mình anh thôi, nếu anh bỏ em em chết mất. Kí tên ; Thúy.” Toàn xem xong gấp nó lại rồi cho vào túi quần, mặt vô cảm quay vào nhà làm việc tiếp. Gần trưa khi mọi việc của gia đình đã xong. Toàn ra ngoài cửa đứng thấy con Yến chạy lại nói : Anh ơi con Thúy nó vẫn ngồi ở Nhà Trẻ đợi anh đấy, nó khóc sưng cả mắt. Cái mặt của Yến làm Toàn thấy thương nó, khổ; Vì bạn mà vất vả theo nó. Yến có thân hình hơi đẫy đà , nhưng được bộ mặt rất tây, nét như người Tây á vậy. Trong số mấy đứa chơi với nhau thì cái Yến là ngoan ngoãn hiền lành nhất . Mang tiếng là gái Khâm Thiên nhưng nó khác hẳn chúng bạn. Toàn nghe thấy cái Yến nói con Thúy vẫn đang ngồi khóc đợi Toàn thì toàn nói với Yến : Em bảo nó về đi, anh nhìn thấy nó chỉ muốn cho nó vài cái tát thôi. Nói rồi Toàn đi vào nhà , mặc bọn Yến bơ vơ ở ngoài.

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

MƯA RÀO ! Truyện ngắn của Lao quangthau

MƯA RÀO ! Truyện ngắn của Lao quangthau ( Truyện này xảy ra vào đầu những năm tám mươi của thế kỉ 20 )
 Phần1


  Vừa học đàn xong Toàn chào mọi người trong gia đình của thầy dậy đàn .Vội bước ra ngoài cửa . Vừa từ trong căn nhà tối u ám , chật chội . Toàn thò đầu ra ngoài thấy bầu trời cũng tối sầm lại rồi roạt roạt, ào ào, những đợt mưa rào mùa hạ quất thật nhanh, như đang nô đùa đuổi nhau . Bà cụ mẹ của thầy giáo vội vã dọn hàng, mấy người trong nhà cũng chạỵ ra, người thì che đậy, người thì bưng bê. Cả cái ngõ chợ Khâm Thiên bị cơn mưa rào quái ác làm cho nhốn nháo. Toàn lúng túng với chiếc xe đạp, áo mưa lại không có. Thầy dậy đàn thấy vậy liền nói : Đợi thầy vào lấy áo mưa cho. Toàn vội nói : Thôi thầy ạ, em sang bên nhà người yêu em bên ngõ Cổng Trắng có một đoạn thôi. Thầy giáo nói : Từ đây sang đó cũng ướt hết đấy. Toàn bảo : Vâng em chào thầy. Rồi Toàn lên xe cắm cúi phóng ra khỏi ngõ chợ. Mặc cho những đợt mưa chạy qua chạy lại đáp rát mặt, một tay gạt nước mưa trên mặt. Toàn  cố phóng nhanh trên chiếc xe Pơ Gio mầu copal .

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

BẢ CHUỘT ! ( Mục người Việt xấu tính )

BẢ CHUỘT ! ( Mục người Việt xấu tính )
 Truyện của Lao Quangthau.



   Trưa nay ngồi quán trà quen . Đang nhâm nhi chén trà nóng thì  anh bạn bán dạo đi qua, lão hỏi với ; Có bả chuột không? Anh ta dừng chiếc xe đạp cồng kềnh đủ thứ. Đằng sau còn có chiếc tủ kính có đủ các loại hàng. Mấy người ngồi  uống trà gần lão mới nói : Anh cứ lấy loại nước ấy, chỉ một tí là đi tong ngay. Nghe tư vấn vậy lão lấy mấy lọ nước. Anh bán hàng mang thuốc vào đưa cho lão rồi nói : Em chỉ bán thuốc chuột thôi đấy nhé. Còn em không chịu trách nhiệm gì đâu. Lão thấy lạ mới trả lời :Thì tôi mua đánh chuột chứ làm gì . Anh bán bả chuột mới kể : Tháng trước em bị một vố thế này ; Em hay bán trên chợ Bưởi . Hôm đó có một ông gọi em lại hỏi : Này chú , bả chuột của chú có đánh được chó không ? Em mới trả lời : Người còn chết thì chó nhẹ tênh ông ạ.

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

CÁT BỤI ! Truyện ngắn của Lao Quangthau

CÁT BỤI !  Truyện ngắn của Lao Quangthau



Chỉ còn mây ngày nữa là đến tết Nguyên Đán rồi. Huyền sức cũng đã cạn . Cơ thể chỉ còn hơn hai mươi kí. Mỗi khi đi lại chân phải lết lết rồi. Cái bụng chướng lên  gồ ra như có chửa năm tháng vậy, nên nhìn người cô có vẻ hơi kì dị. Hôm nay Huyền vui lắm, rút cục cái mong mỏi đợi chờ từng ngày đã được đền đáp; Hùng đã ra tù. Vừa ra khỏi trại là Hùng mò xuống bãi gặp Huyền ngay. Hai người nhìn thấy nhau mừng mừng tủi tủi. họ kéo nhau lên cái gác xép nhỏ xíu, ẩm mốc hôi hám là vương quốc của Huyền kể từ ngày dừng chân chốn giang hồ. Vậy  là năm năm đằng đẵng trong tù  nhờ cố gắng  cải tạo tốt, cộng với gia đình chạy trọt nên từ tám năm tù Hùng chỉ phải ngồi năm năm. Hai người ôm chặt nhau, mùi hôi từ cơ thể Huyền do lâu ngày không tắm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự nhớ thương của Hùng. Hùng nói với Huyền: Tôi nhớ cô lắm, biết là cô đang bị bệnh nặng, nên mong ngày mong đêm để được ra , lúc nào cũng lo chỉ sợ không còn gặp được cô. Huyền nghe Hùng nói vậy cô nhìn  vào mắt Hùng đầy âu yếm rồi nói : Ông tưởng tôi dễ đi thế hả. Tôi cũng phải đợi ông về bằng được chứ. Nghe Huyền nói xong Hùng ôm ghì cô vào lòng. Người Huyền chỉ còn là bộ xương dính liền vào da. Mầu da đen xỉn  của cô nay còn thêm ánh vàng của bệnh ung thư gan giai đoạn cuối nữa. Tuy  nằm ôm Hùng đấy, nhưng trong cơ thể đang quặn lên từng đợt, nhiều lúc cô đơ cả người cố gồng cho cơn đau mau qua đi. Hùng hôn lên đôi môi đã héo hắt không còn che được hai hàm răng  phô ra, hốc mắt Huyền cùng sâu hoắm. Nhìn như chiếc đầu lâu đã khô vậy.

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

BẨY THÁNG MẶN NỒNG ! Phần kết.Truyện ngắn của : Lao Quangthau

BẨY THÁNG MẶN NỒNG !  Phần kết.Truyện ngắn của : Lao Quangthau



  Mới bảnh mắt, bà Dũng đã nghe bọn con cháu nó kháo nhau; Tối qua thằng Thạch bị ăn đòn, trong lòng cảm thấy có chút hối hận. Bà Dũng gọi thằng Thuận đưa mình đến trụ sở công an xã. Bà viết đơn bảo lãnh xin cho Thạch được về. Phớt lờ những lời nói răn đe của bà Dũng. Thạch lấy xe máy đi một mạch đến nhà Nương. Nương nước mắt lưng tròng cô thấy thương Thạch quá. Cũng vì thương cô, muốn cho cô một danh phận rõ ràng mà anh bị gia đình ngược đãi như vậy. Nhìn mấy vết sưng tấy ở ngực Thạch cô thấy xót xa, sao người ta lỡ ra tay đánh người vô tội như thế. Cô hôn vào mấy vết bầm đỏ đó, nước mắt nóng hổi rơi xuống vết đau, Thạch thấy  nhẹ nhõm hẳn. Anh quay qua ôm cô thật chặt vào lòng. Tình yêu của mình là đây, cuộc sống của mình cũng là đây. Cảm ơn trời đã cho Nương đến bên đời mình. Thạch hôn ngấu nghiến Nương , hai người quấn chặt nhau trong yêu thương tột độ. Hai cơ thể như khao khát hơn, cùng rung lên những rung động thể xác , hình như trong khổ đau họ càng thấy hứng tình hơn, những rung động, co bóp làm cả hai đều rã rời.

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

TÌNH YÊU BỌ XÍT ! Truyện ngắn của Lao Quanthau

TÌNH YÊU BỌ XÍT ! Truyện ngắn của Lao Quanthau


   Hôm qua đi ăn hỏi đứa cháu. Ngồi trên xe , bên cạnh là cậu em thân thiết với gia đình. Hai an em lâu lâu mới gặp nên kể cho nhau đủ thứ chuyện. Rồi cậu ấy nói : Vừa rồi tức cười quá anh ạ. Con gái em nó cứ cắm cúi vào cái điện thoại. em mới hỏi nó : Con làm gì mà chăm chú quá vậy ? Nó ngẩng lên trả lời : Cái thằng ở trường con ấy bố. Con đã trả lời là không yêu rồi mà nó vẫn cứ nhắn tin cho con. Em buồn cười quá nhưng cũng bơ đi. Thế rồi hôm vừa rồi thằng đó nó còn làm một việc kinh khủng hơn. Nó nhắn tin với con gái em là nhà trường tổ chức đánh bóng truyền ở công viên. Tớ đến đón bạn nhé. Con bé nhà em nó đồng ý vì chúng trong đội thể thao của trường. Con bé nó xin phép em, em dặn thằng con em là  theo em nó xem có đúng không( Thằng anh nhưng là sinh đôi ) .

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

CHUYỆN CỦA NGÀY MÙNG 8 THÁNG 3. Truyện cực ngắn của Lao Quangthau .

CHUYỆN CỦA NGÀY MÙNG 8 THÁNG 3. Truyện cực ngắn của Lao Quangthau .


       
  Trưa nay. Như mọi ngày, Lão đưa con vào lớp rồi lại ra quán nước quen ngồi làm một chén Trà Nóng. Đang  ngồi ngó trời ngó đất thì có hai cô em cũng ở gần đấy, cũng hay ra quán này uống nước. Họ ngồi xuống gọi hai cốc trà nhạt. Vừa lúc chị trong ngõ chạy ra nhận một bó hoa có người chuyển đến. Bó hoa đẹp, chắc hôm nay giá cũng phải đến  hai ba trăm ngàn gì đó. Chị ấy nhăn nhó có vẻ không vui và chê : Tặng hoa gì mà xấu thế, héo hết cả rồi. Lão và cô chủ quán bảo: Bó hoa đẹp đấy chứ. Nhưng chị ấy vẫn không vui rồi đi lên nhà. Hai cô mới vào nói : Bọn em thì chẳng bao giờ được tặng Hoa. Lão mới hỏi : Thế hồi yêu có được tặng không ? Một cô bảo : Không bao giờ. Rồi cô ấy nói mắt thì hơi rơm rớm : Hơn bốn mươi tuổi rồi mà chưa bao giờ được chồng tặng Hoa. Lão mới nói trêu: Vậy em cho anh địa chỉ đi, ngày này sang năm anh tặng Hoa cho em. Mọi người đều cười vui vẻ.

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

BẨY THÁNG MẶN NỒNG ! Phần 2.Truyện ngắn của : Lao Quangthau

BẨY THÁNG MẶN NỒNG !  Phần 2.Truyện ngắn của : Lao Quangthau



Xưởng đồ gỗ mỹ nghệ của nhà Thạch lúc nào cũng đông khách . Gia đình làm ăn vào loại khá trong làng. Bà Dũng đã tám mươi tư tuổi rồi nhưng bà vẫn cai quản và nắm quyền thu chi, quyết sách trong nhà. Thạch mang tiếng là con trưởng, cũng là trưởng họ nhưng lại bị ghẻ lạnh . Bà Dũng chỉ chăm chút quan tâm đến thằng em dưới Thạch, mặc dù nó chưa có vợ nhưng bà vẫn lo cho nó có nhà cửa đàng hoàng, lại có riêng một cửa hàng. Thằng Thuận cũng tỏ ra coi thường Thạch ra mặt. Mang tiếng là em, nhưng nó lúc nào cũng ra vẻ bề trên với anh nó, không cần ý tứ gì. Thạch cũng mặc kệ không quan tâm đến cái cách gia đình đối xử với mình. Bà Dũng đang muốn gán ghép Thạch với con bé Hạnh làm công trong xưởng của gia đình. Nó đã có một đời chồng, hai đứa con trai đều ở với bố nó. Mới đây nó còn khoe với bà Dũng là nó có một mảnh đất năm mươi mét vuông. Khiến bà Dũng càng ưng nó hơn. Thạch thì khác; Cậu thấy con bé da ngăm ngăm đen, cái mặt điêu chác làm sao đó, nhìn không thể vào mắt được, mông với vú thì cứ chảy xệ xuống nhìn rõ kinh. Bà Dũng cùng mấy đứa em gái của Thạch ra sức ngọt nhạt hùn vào, mong Thạch ưng thuận lấy con Hạnh cho tiện đôi đường. Cả nhà đều bảo : Nó biết nghề nhà mình, lại có của ăn của để , con cái không phải nuôi, tốt quá còn gì !. Thạch chẳng nói năng gì , cứ lờ đi , mặc cho mọi người nói ra nói vào. Họ nói sau lưng Thạch; Đúng là loại người hâm hâm dở dở, hoàn cảnh như thế lấy được nó là phúc ba đời rồi.

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

TRUYỆN NGẮN VUI ! Của : Lao Quangthau

TRUYỆN NGẮN VUI ! Của : Lao Quangthau
MẤT TIỀN NGU ! 



  Trên chuyến xe từ đường Biên về . Ba anh em bạn ngồi trên chiếc xe bốn chỗ hiệu Toyota bon bon qua Đồng Bành thì nhìn thấy một cô gái ăn mặc ra vẻ thư sinh tay xách chiếc ba lô. Chiếc áo trắng đơn giản nhưng ôm chiết eo vừa khít, chiếc váy mầu xanh thẫm dài qua đầu gối một chút.Cô gái cao ráo, da trắng nhìn từ xa đã thấy vào mắt rồi. A lái xe quay xuống dưới bảo B và C : Này mấy cậu  cho cô em lên cho vui vẻ nhé. B và C đồng thanh : Ô zê . Thế là xe tấp vào dệ đường . Ba anh đồng thanh : Cô em về đâu đấy ? Cô gái cười e ấp, mắt  ánh lên vẻ tinh nghịch, cô trả lời : Dạ em về trường …Ở Hà Nội ạ. Các anh cho em đi nhờ với ạ!. Anh  A vội bỏ lái xuống mở cửa trên. Anh B , Anh C nhanh tay hơn mở cửa dưới đỡ ba lô của em gái rồi bảo em ngồi vào giữa ghế. Anh B còn ga lăng đỡ tay trên đầu cô gái sợ em nó bị cộc đầu vào thành xe . Anh A tiu nghỉu lên xe nổ máy chạy.

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

BẨY THÁNG MẶN NỒNG ! Phần 1. Truyện ngắn của Lao Quangthau

BẨY THÁNG MẶN NỒNG ! Phần 1. Truyện ngắn của Lao Quangthau

    Nương nước mắt lại tuôn rơi, từng giọt thi nhau rơi xuống chân bà khách đang làm móng. Bà chị khách quen thấy vậy liền hỏi : Nương . Mày làm sao mà  khóc lóc dữ vậy? Nương dừng tay ngẩng lên cười gượng gạo với chị khách quen, mặt vẫn ướt mèm. Cô trả lời : Dạ , không có gì đâu chị. Nói rồi cô lại cắm mặt xuống làm móng tiếp cho khách. Người khách nhìn cảnh đó mà thấy vừa thương vừa tội nghiệp cho Nương. Chị tặc lưỡi lắc đầu nghĩ trong bụng; Chắc lại chuyện tình ái vớ vẩn thôi, bọn này đứa nào chẳng thế. Rồi chị ngả lưng, mắt lim dim mặc cho Nương muốn làm sao thì làm. Thỉnh thoảng những tiếng nấc nhẹ làm bà chị lại giật mình nhìn Nương đầy thương cảm. Còn Nương ; Cô cứ nghĩ đến Thạch đang chịu đựng trong trại điên của Thành Phố. Cái hình ảnh lúc cô vào thăm anh. Anh không nói lời nào mà chỉ nhìn Nương khóc trong tuyệt vọng. Cứ nghĩ đến đó là Nương lại thấy đau con tim ! Thương Thạch mà không biết phải làm sao . Rồi Nương nhớ những ái ân cuồng quay với Thạch . Với đời chồng trước ; cuộc sống tình dục èo uột chẳng ra làm sao. Mang tiếng vợ chồng trẻ mà có khi cả tháng Nương chẳng được cái nào. Nỗi thèm khát lúc nào cũng làm Nương muốn phát điên , phát cuồng. Khi chồng Nương chết vì bệnh tim thì lại đến những cuộc tình vội vã thoáng qua, nó chỉ giải quyết sinh lý cho Nương khỏi bức bách , chứ không thể làm cô lên đỉnh như Thạch được. Nghĩ đến đó là cô lại nóng ran người, sự râm ran lại đang tập trung về những chỗ nhậy cảm với cảm giác đầy thèm muốn. Nước mắt vẫn rơi lã chã. Nương nghĩ trong lòng ; Thạch giờ này đang trong trại điên, liệu đã thành thằng điên chưa ? Hay đang thèm khát ái ân như cô lúc này.

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

BIẾT LÀM THƠ SẼ : NHỊN ĐÁI TỐT, THẬN KHỎE !. Lao Quangthau

BIẾT LÀM THƠ SẼ : NHỊN ĐÁI TỐT, THẬN KHỎE !

  Ngày hôm qua là Tết Nguyên Tiêu. Tại Văn Miếu Quốc Tử Giám ; Các nhà Thơ, người tham quan nô nức chen chúc nhau để xem ngày thơ nó thế nào. Nam phụ lão ấu đủ cả, trời hơi se lạnh nhưng trong khuôn viên thì ngột ngạt , toàn mùi người. cùng sự chen chúc đến khó thở. Chứng tỏ dân mình rất thích thơ. Và toàn dân làm thơ là đúng.