Các Bạn
thân mến ! Tôi viết ra những câu truyện này có thể địa chỉ hay địa điểm
xảy ra các sự kiện này thật sự đã quá quen với mọi người, nhưng điều đó
không quan trọng , Tôi chỉ muốn đưa ra những thân phận khác nhau trong
cuộc sống nhọc nhằn này, Những thân phận cứ vô tình bị cuộc sống lôi vào
những guồng quay vô định , có người thì yên bề, có kẻ thì bị loại khỏi
cuộc sống, có kẻ thì vật vờ bên lề cuộc đời, mặc dù có đôi lúc họ cũng
nhận thấy rằng mình đã đi chệch lối , nhưng cũng chẳng cách nào thoát
khỏi thứ cám dỗ chết người đó.
Tùng Phần 2
Trở về Hà Nội sau hai ngày lênh đênh, vật lộn trên chiếc xe khách cũ kĩ, nhồi chặt cứng các loại người , mấy thầy trò ngồi bệt chen chúc ngay chỗ cửa xe lên xuống , cuối cùng cũng về đến nơi. Hai thầy trò mang một con Hồng hoàng đực trưởng thành có mào rồi , và một con khỉ con bé tí, cắt đầu đinh, hai tai đeo đôi khuyên vàng đánh ở Sông Hinh , nhìn đáng yêu lắm. Cả nhà Đại Ca nó mừng rỡ đón thầy trò Tùng trở về. Lúc đại ca nó hỏi chuyện của vợ con của Đại Ca thì cả gia đình lặng đi không ai nói, hóa ra vợ của Đại Ca đã li dị vắng mặt mấy tháng nay rồi, Đại Ca nó buồn lắm . , được vài bữa thì con Hồng hoàng cũng giật xích bay đi mất, còn con khỉ thằng đàn em đến cứ đòi xin về nuôi , cuối cùng cũng đành đưa cho cậu ấy mang về nuôi Tùng từ bỡ ngỡ bây giờ đã dạn dĩ dần , Tùng thích Hà Nội ra mặt , trong lòng vui lắm.
Đại Ca nó sau một tháng thì liên hệ với bạn bè cũ ở đường biên Trung Quốc, khi đã bàn bạc xong, hai thầy trò dắt nhau sang Trung Quốc , thời đó không nghiêm ngặt như bây giờ, nên hai thầy trò trèo núi đi đường tắt sang bên đó . Đại Ca nó móc nối và thương lượng với dân ở đó mua chịu dược một cái nhà hàng với điều kiện mỗi tháng thanh toán một phần. Khi tiếp quản nhà hàng thì cũng là lúc Tùng đã xong thủ tục chạy án ở quê nhà . Tùng được phân công về quê tìm, tuyển nhân viên sang đấy làm tại nhà hàng của hai thầy trò. Bên Pò Chài - Trung Quốc thủ tục thời ấy cũng thoáng, làm tạm trú tạm vắng được ngay, Đại Ca nó cũng lấy được môn bài và giấy tạm trú , nên bình đẳng như các thương nhân khác. Cuộc sống cũng đầy đủ no ấm, Tùng thay da đổi thịt như lột xác vậy, ăn mặc quần áo giầy dép đời mới vào nhìn đĩnh đạc hẳn ra. Kinh doanh được mấy năm thì theo sự thoái trào của quy luật . Hai thầy trò sang lại quán trở về Việt Nam .
Lúc này đã có sẵn mối quen biết các bạn hàng Trung Quốc nên công việc thuận buồm xuôi gió. Gia đình Đại Ca của Tùng cũng được vực dậy và chuyển sang nhà mới. Thấm thoắt cũng gần chục năm theo Đại ca, Tùng đã trở thành người thành phố có một số việc đã được Đại Ca tin tưởng giao phó cho làm thay . Đại Ca nó tinh lắm Biết thừa là Tùng đang muốn vươn lên và muốn chứng minh là mình không thua kém gì dân Hà Nội Và Đại Ca nó hiểu rằng nó đang ngấm ngầm học và muốn được như đại Ca nó. Nhưng dù có thay đổi diện mạo , thay đổi tư duy thì Tùng vẫn chỉ là một người có thân phận và vị trí đúng với chỗ đứng của mình. Khi đã thông tỏ , đã làm chủ được cuộc sống của mình, đã lấy lại được chỗ đứng ở quê nhà. Thỉnh thoảng hai thầy trò về Phú Thọ chơi, gia đình Tùng biết ơn Đại Ca nó lắm ; Đối xử tiếp đón thật đặc biệt. Mỗi lần về đấy, đám nhân viên cũ của thầy trò Tùng lại thay nhau phục vụ tiếp đón chu đáo, Đại Ca nó đến khổ nếu làm mất lòng các nàng đó.
Mãi rồi cũng đến ngày Đại Ca của Tùng tái Hôn , một đám cưới gọn nhẹ nhưng vẫn rất đông, những người không được Đại Ca nó mời cũng vẫn đến dự còn trách cứ sao không mời. Một đám cưới cũng mang mầu sắc dân anh chị lắm, Theo Tùng nghĩ là như vậy. Ngay hôm đám cưới Đại Ca củaTùng . Tùng làm quen với một em cũng tầm tuổi Như Tùng , trắng trẻo nhìn cũng vào mắt, điều quan trọng là kiếm ra tiền, Con bé nó cũng là đứa nhìn ra người; Thứ nhất là đồng chất, cái nữa là sau khi nó liên tục lôi Tùng vào nhà nghỉ để nó thử độ bền, con bé hài lòng lắm nó bảo đạt tiêu chuẩn như nó mong muốn, vì tầm tuổi của con bé đó đang rất cần một thằng trai như Tùng , Vì vậy nó ra sức chăm sóc Tùng đến nơi đến chốn, từ lúc gặp nhau chỉ có ăn và đi nhà nghỉ thôi, nó sắm cho Tùng bất kể thứ gì Tùng muốn.
Cặp với nhau được ít hôm thì Đại Ca của Tùng biết, ra sức khuyên bảo và ngăn cản nhưng không thành. Đại Ca của Tùng nói về cô ấy cho Tùng nghe : Chồng đang bị tù chung thân về tội giết người, có một đứa con gái đã trên mười tuổi rồi. Cô ấy vẫn cặp với nhiều người khác, Ngay ngôi nhà của cô ấy ở quê cũng là của một tay cán bộ cho tiền để xây. Mặc, Tùng bỏ ngoài tai , quyết Tâm lấy cô ấy. Đại ca của Tùng đành im lặng chịu trận, và thừa biết rằng mười mấy năm dưới sự bảo bọc của Đại Ca nó thì từ lúc nó lấy vợ cũng sẽ là khởi điểm của nó khi tự mình lật sang trang mới , tự định liệu cho cuộc đời mình.
Cưới xong hai vợ chồng Tùng thuê một căn nhà tại khu Mỹ Đình , cứ sáng vợ đi làm đến tối muộn mới về, thời gian đầu Tùng còn năng đi lại nhà của Đại Ca sau rồi thưa dần, sau nữa nếu Đại Ca có việc gọi điện Tùng mới về. Tùng lấy vợ thì thật sướng, chẳng phải làm gì suốt ngày kết giao với đám bạn mới có tiền bán đất ở khu mỹ đình , không nhậu nhẹt trai gái thì cũng bài bạc suốt ngày. Hơn một năm sau hai vợ chồng về Phú Thọ nhận phần đất của Tùng xây lên một ngôi nhà hai tầng khang trang rộng rãi, sắm đầy đủ tiện nghi, như một ngôi nhà ở thành phố vậy. Vợ Tùng đầu tư mấy bàn bi a rồi mở quán tạp hóa với mục đích tách Tùng khỏi môi trường ở Hà Nội . Thời Gian đầu , khi vợ đã một phần yên tâm để chồng ở lại , đứa con trai cũng đã được hơn hai tuổi rồi , Tùng ở quê cũng chẳng phải làm gì, cơm nước chợ búa đã có mẹ Tùng lo . Được một thời gian thì Bố Tùng mất , đám tang cũng đông lắm vì Bố mẹ Tùng trước đều làm cán bộ cộng với anh em nhà Tùng đều tương đối có tên tuổi nên cũng rình rang lắm. Bố Tùng được chôn ở cánh đồng lúa của dân ngay khu sau nhà . cả khu cũng chỉ có mấy ngôi mộ thôi, khu vực này lại là khu trồng lúa nên trũng , lúc nào cũng xâm xấp nước.
Được đâu gần một năm , mấy bàn bi a lẫn cái quán tạp hóa cũng biến mất , Tùng lại lên Hà Nội ở với vợ , vợ Tùng cũng là đứa lắm lời động một tí là chửi chồng như hát hay, lại rất tục tĩu, nhiều hôm Đại Ca của Tùng phải chỉ mặt chửi, dằn mặt mà nó vẫn chứng nào tật ấy, lạ thế chửi chồng ăn đủ thứ rồi ví von mặt chồng đủ loại mặt ... nhưng cứ lên giường đi ngủ là nó bắt Tùng làm việc bằng đã thìThôi. Càng ngày Đại Ca của Tùng càng ghét hai đứa ra mặt , cứ nhìn thấy mặt là chửi, chúng sợ lắm, cấm có cãi, ngay con vợ nó cũng biết là ngoài Đại Ca nó ra chồng nó chẳng sợ đứa nào cả từ bố mẹ đẻ trở đi. Dạo này con vợ nó càng chửi Tùng nhiều, càng chửi thậm tệ hơn đến nỗi Đại Ca nó phải gọi vợ nó lên dậy bảo , Đại Ca mới hay Tùng tam phen tứ phen đặt mấy cái xe để đánh bạc... Vợ nó cũng bắt đầu nghi ngờ nó chơi thuốc.
Đại Ca nó tức giận lắm, Gọi Tùng ra quán rượu , chửi cho nó một trận, nó thề thốt và kêu làm gì có, con vợ em nói điêu đấy. Đại Ca nó ngán ngẩm bảo mày về quê một thời gian đi đừng ở trên này nữa , Tùng nghe lời về quê và vẽ ra mấy việc bắt vợ nó bỏ ra một đống tiền để làm bộ mái Tôn mới và mấy bàn bi a cao cấp để kinh doanh, số tiền nó khai khống lên phải gấp ba lần mua đồ. Rồi một Hôm nó điện về Hà Nội mời Đại Ca về quê nó dự ngày bốc mộ Bố nó. Đại Ca nó rủ thêm mấy người bạn về cùng từ chiều hôm trước, cơm rượu xong thầy trò nó đánh xe ra thị xã uống cà phê và hát , sau đó đi lấy phòng khách sạn ngủ.
Sáng
hôm sau quay ra nhà Tùng thì thấy cả nhà đang bàn cãi xôn xao , hóa ra
tí nữa xảy ra to chuyện, Số là gần sáng đúng giờ ông thầy cho để cải mộ ,
nấm đã được phát bằng từ chập tối, thế mà chuẩn bị đào mộ lên, thì Tùng
thấy ngờ ngợ hình như không phải mộ của Bố mình, lạ thế cả khu này chỉ
có hai đến ba ngôi thôi mà lại nhầm ư. Rồi cả nhà nó cãi nhau ầm lên
khăng khăng là đúng rồi. Nhưng chắc linh tính , và vong linh của Ông cụ
mách bảo , Tùng cố nhớ kĩ lại và quyết định ngôi mộ bên cạnh mới là của
Bố mình, cả nhà phản đối nhưng Tùng vẫn quyết và cậu sẽ nhận trách nhiệm
nếu nhầm lẫn. Cũng may là khi quật mộ lên thì là đúng của Bố mình thật.
Vậy
là hồng phúc nhà Tùng còn lớn lắm , tí nữa thì đã thành to chuyện rồi.
Đại Ca nó ngán ngẩm cho gia đình thằng đàn em, ngôi mộ cách có vài phút
đi xe máy vậy mà cả Mẹ lẫn con đều không nhận ra mộ người thân của mình,
hóa ra họ chẳng bao giờ đến sửa sang hay thắp hương khói hay sao !,
thanh minh rồi tết cũng hương tàn khói lạnh vậy sao! Thật thương thay
cho họ.Một ngày Vợ Tùng gọi điện cho Đại Ca than vãn : Anh ơi thằng Tùng nhà em nó nghiện thật rồi nghiện nặng lắm, em gọi nó lên nói chuyện với nó, mà nó cứ cãi lấy được là không hề nghiện , em nhốt nó trong nhà , thằng con em nó mách là thấy bố chích thuốc, nó mới nhận anh ạ, em chán lắm , chắc phải bỏ nó thôi. Đại Ca nó an ủi rằng : Thôi được để tao xem nếu đúng nó nghiện thật thì mày bỏ mẹ nó đi, tao cũng chán lắm rồi. Nói rồi hôm sau Đại Ca nó gọi điện cho nó : Mày đến quán vườn vải tao cần gặp. Nó vâng dạ kêu đi liền, một lúc sau đã thấy con vợ nó gọi điện hỏi : Anh ơi nhà em ra chưa , anh rủ nó nhậu đấy à ?. Đại Ca nó đang tức sẵn trả lờÌ : Mày làm đéo gì mà quản nó ghê thế, tao gọi nó ra nhậu để xem thực hư thế nào chứ rủ rê gì nó. Con vợ nó rối rít xin lỗi : Em có ý gì đâu, nó bảo với em là ra quán nhậu với anh em sợ nó nói dối nên kiểm tra thôi, chắc nó lại tạt té vào đâu làm một tí rồi.
Ngồi
một lúc lâu nữa thì Tùng xuất hiên , nom bộ dạng chán quá, người mỏng
tang xanh rớt ,liêu xiêu. Đại ca nó kéo ghế bảo nó ngồi, Nó len lén ngồi
mắt không dám nhìn vào mặt Đại Ca nó. Cụng li xong Đại Ca nó mới hỏi : Tao nghe nhiều người bảo mày nghiện nặng lắm rồi, có phải vậy không? Nó cãi ngay : Đâu ! làm gì có; Em sao
mà nghiện , con vợ em nó dựng chuyện đấy. Đại Ca nó liền bảo : Mày đừng
cãi lần này tao nghe nhiều người nói chính xác có cả bằng chứng là con
mày nhìn thấy mày chích trong buồng tăm. Vợ mày thử cho mày thì là dương
tính. Mày còn cãi gì ? Mày đi chết đi sống như vậy không bằng con chó.
Tao thất vọng về mày lắm . Mày đã đánh mất mày rồi. từ giờ nếu mày cai
được thì hãy nhìn mặt tao. Nói rồi Đại ca nó thanh toán tiền trước rồi
bỏ đi để lại thằng đàn em ngồi lại để tâm sự với nó.
Đại
Ca nó cố tình chửi bới nhục mạ nó như vậy để cho nó thấy nó chỉ đáng là
con chó mà thôi, may ra nó thấy nhục mà bỏ được chăng ! Trước khi Tùng
đến đại ca nó đã dặn thằng đàn em là chốc nữa tao có việc phải về trước,
mày ở lại khuyên bảo thêm nhé. Hôm sau Tùng đã có mặt ở quê , nó gọi
điện cho đại ca nó là : Em đã ở quê rồi, Anh không phải lo
cho em đâu !. Đại Ca nó bảo : Mày không cai được thì chết mẹ mày đi,
đưa thằng con về cho vợ mày nuôi, tao bảo với vợ mày rồi, nếu mày không
cai được thì bỏ mày đi đấy . HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét