ĐÊM MƠ VỀ MẸ ! Thơ của Lao quangthau 24-3-2023
Từ ngày Mẹ về nơi xa ấy,
tim con luôn nhói đau,
CHẲNG BIẾT NÊN CƯỜI HAY NÊN KHÓC ! Truyện vui có thật của : Lao quangthau : 7-3-2023
Những câu chuyện này từ hồi lão biết chơi mạng, tức là trên dưới mười lăm năm rồi, thỉnh thoảng lão lại nhắc lại, nhưng chẳng hiều sao lão vẫn bị gặp những chuyện dở khóc dở cười như vậy !
Khổ lắm, lão mà kể ra thì sẽ có người xóa kết bạn, có người vào chửi lão, đại loại như : Gìa rồi còn chảnh … Tưởng mình đẹp giai lắm đấy ! … Tưởng mình cao quý lắm đấy ! … Há há lão nghe chửi quen rồi, nên ai tức lão thì cứ chửi lão cho nhẹ cái lòng dồi của mình đi nhé.
Chuyện thứ 1 : Có lần có một người vào kết bạn với lão là đàn bà tầm trên dưới bốn mươi. Bạn ấy nhắn tin :
RA ĐI RỒI Ư ? Truyện ngắn của : Lao quangthau 24-2-2023
Long đến nhà Tú có chút việc. Bạn đun nước rồi súc ấm, pha ấm trà mới. Chiếc bàn tròn cổ có bộ ấm chén hạt mít, với một chậu hoa nhỏ, những bông hoa bằng nhựa mầu tím nhạt rất đẹp và nhã. Long đưa mắt quan sát quanh căn phòng của Tú, chiếc tủ chùa kia chắc hắn mới mua về. Xung quanh toàn đồng hồ treo tường, với các loại quạt cây của nước ngoài, trung bình tuổi của chúng có từ bốn mươi năm trở về trước. Tú rót trà ra hai chén, miệng nói : Uống nước đi. Long cầm chén trà khói trắng đang lả lơi bay lên . Long làm một tợp nhỏ rồi nói : Trà ngon đấy. Tú khoe : Tôi vừa mua thử hai lạng, giá cũng hơi đắt, nhưng có vẻ ngon ông ạ. Long làm một tợp nữa rồi xác nhận lại : Ngon mà. Tôi đến nhà ông mới được uống trà đấy, chứ ở nhà tôi cũng có nhiều trà lắm, được biếu cứ cân một, nhưng có một mình nên toàn để mốc thôi, có pha bao giờ đâu.
ĐỜI NHẠT ! Truyện cực ngắn của : Lao quangthau . 16-1-2023
Ông Khang bị bệnh viện trả về. Bụng ông trướng lên, cứng ngắc. Ông biết thời gian của ông đã hết, nên ông bảo vợ con gọi điện cho những người thân ở xa , ông nói chuyện qua hình ảnh trên Zalo , ông chia tay mọi người, rồi ông nói : Tôi phải đi trước đây!. Có người không hiểu ý ông còn hỏi ông : Bác đi đâu ? Ông gượng cười trả lời : Thì đi theo ông bà chứ đi đâu. Ông Khang bảo con trai gọi mấy người em dưới mình đến dặn dò. Ông nói rành rọt : Anh đến số rồi , anh đi theo bố mẹ trước, bọn em còn có mấy người nhớ quan tâm bảo ban nhau chứ đừng làm mặt xa cách nhau nữa nhé. Người em trai dưới ông mới nói an ủi ông: Anh chưa đi được đâu, anh cứ tịnh dưỡng rồi uống thuốc để còn ăn cái tết này nữa chứ.
CON CHÓ TRÔNG ĐỀN ! Truyện tâm linh của Lao quangthau.27-1-2023
Ông Độ ở cách ngôi đền trong làng Ngũ Xã mấy nhà. Ông nhận trông coi đền của Làng cũng đã nhiều năm. Làng nghề Ngũ Xã như một cái ốc đảo trong lòng thành phố. Nhịp sống hàng ngày ở nơi đây rất chậm, con người cũng lầm lũi , sống khép kín, những lò đúc Đồng hàng ngày vẫn đỏ lửa, những chiếc xe đạp hay xe máy chở sản phẩm ra khỏi làng đều đều, thỉnh thoảng những chiếc xe tải cũ kĩ chở đồ phế liệu vào làng , chúng xịt khói đen cả một khoảng phố. Trong làng còn một nghề nữa đó là những hộ ở sát ven hồ vớt than bùn lên nhào với đất sét rồi dàn thành từng bánh mỏng đem phơi khô sau đó bán cho những hộ kinh doanh hàng ăn uống, hoặc những nhà dân để nấu nướng , thứ than này theo nước làm mát từ nhà máy nhiệt điện Yên Phụ chảy ra hồ. Rất nhiều hộ gia đình sống nhờ vào lượng than cám lắng đọng dưới đáy hồ Trức Bạch này.
Nghệ sĩ đi ăn Phở ! Truyện cực ngắn của Lao quangthau. 6-2-2923
Lão ít khi đi ăn sáng, nhưng sáng nay thì khác, bụng đói cồn cào rất khó chịu, có lẽ do hôm qua nhà có việc, làm chút rượu với mấy miếng mồi , thế là lửng dạ không muốn ăn gì nữa. Nhân tiện đi công việc, Lão tạt vào quán phở bò ngay đầu phố, chọn cái bàn đầu tiên, chỉ cách quầy bán phở gần ba mét. Lão ngồi an vị thì nhìn thấy có người quen là một nghệ sĩ đang ngồi xỉa răng ngay trước mặt, tay cầm cốc trà đá nhấp một ngụm rồi đặt xuống, quán nước trà cũng ở phía ngoài nhưng là đối diện với quán phở, vậy là chỉ cách có lối đi và cách lão cũng khoảng ba mét.
TRUYỆN TÂM LINH CÓ THẬT ! Lao quangthau 16-1-2023
Ông Qúy chưa ăn quà sáng mà ra đầu ngõ ngồi làm chén trà nóng ngay. Cỡ hơn bẩy giờ sáng là quán trà của bà Bình đã có đủ mặt những người quen trong ngõ, trà của bà cũng ngon, nhưng cái quan trọng quán trà này nó như cái bảng tin của phường vậy, tất tật có chuyện gì từ trong ngõ xóm, đến thời sự trong nước , quốc tế, đều được nói vanh vách ở đây, nên nếu có ai ít đọc báo, hay lười bật tivi xem tin tức thì chỉ cần ra quán trà này ngồi mươi mười lăm phút thôi là yên tâm coi như đã thông hết thời sự trong nước và quốc tế, kể cả những thông tư mới nhất của chính phủ, hay có đứa con gái bị người yêu đánh ghen rồi bị thằng đó đâm chết đêm hôm qua ở đâu cũng có ngay.
MỘT PHÚT DẠI DỘT- SỰ THA HÓA ĐẠO ĐỨC
! Truyện của : Lao quangthau. 9-1-2023
Lão vào thăm người nhà nằm ở viện bỏng quân đội trong Hà Đông. Bên cạnh
giường người nhà của lão là một thanh niên trạc ba mươi tuổi . Hai tay của cậu
ta băng kín từ khuỷu tay trở xuống, nước vàng ở trong bàn tay chẩy nhỏ giọt xuống
ướt đẫm cái khăn. Nhìn cậu ta có vẻ không đau đớn lắm. Lão mỉm cười bắt quen rồi
hỏi cậu ta một câu : Lại giận vợ hả ? Mắt cậu ta sáng lên hỏi lão liền : Sao
chú biết được ạ ? Lão mới trả lời : À thì nghe nhạc đoán chương trình thôi. Cậu
ta cười lại với lão.
Bộ đội già, giang hồ mõm ! Mục người Việt xấu tính. Lao quangthau. 12-12-2022.
Sáng nay lão có việc đi qua bệnh viện Bạch Mai. Vừa đi đến đoạn cổng bệnh viện thì có một tay tầm trên dưới năm mươi tuổi . Ăn mặc bộ quần áo cũ , đầu để trần không đeo khẩu trang. mặt lấc ca lấc cấc, cưỡi chiếc xe Dream đã cũ đi thẳng sang đường , lúc đi gần đến lão, lão thấy vậy thì nhìn anh ta. Anh ta trợn mắt nhìn lão rồi nói : Nhìn cái gì ? Sau đó anh ta quẹo tay lái tránh xe của lão nhưng vẫn ngang nhiên đi cắt sang bên kia đường, mặc dù đường đang rất đông. Lão thấy anh ta trợn mắt quát lão thì theo phản xạ tự nhiên lão mới nói lại : Ơ đ…Mẹ cái thằng này. Không biết anh ta có nghe thấy không nhưng vẫn phóng sang bên kia đường.
Khổ nhìn là biết giang hồ mõm rồi, chắc anh ta làm cò mồi ở cửa bệnh viện, quen bắt nạt mấy bác chân ướt chân ráo ở quê ra. Nên cứ ra oai như vậy. Lúc đó anh ta có đỗ lại thì nhất định lão sẽ ra tay trước. Lúc đó anh ta ăn đòn chắc sẽ rút điện thoại cầu cứu bạn bè hoặc con cháu. Còn mình thì sẽ mất rất nhiều thời gian , rồi có lẽ cũng phải gọi điện thoại kêu chi viện.
Há há , bây giờ cái loại già gần chết nhiều lắm, đi ngoài đường cứ ngông nga ngông nghênh , nhìn thật tức mắt. Ngữ ấy có dám đánh ai đâu, có va chạm thì lại gọi con cháu, rồi khoe tao chơi với thằng này, thằng nọ. Khổ lắm, sao không an phận nhỉ, sao cứ be cái mồm lên để rồi nhẹ thì ăn bã trầu, nặng thì nhập viện. Nói cho cùng giang hồ thứ thiệt thì cũng có ít thôi, nhưng đám ăn theo thể hiện thì nhiều, động đến chuyện rồi thì hòa cả làng, vì biết nhau cả, chỉ thiệt thằng nào bị ăn đòn trước thôi. Ấy nên các bác bộ đội già ra đường bớt cái mõm lại , chán lắm.
CỨ BỊ NGU MÃI ! Mục : Người Việt xấu tính. Truyện của : Lao quangthau. 9-11-2022
Vì ở ngay gần chợ Đồng Xuân, nơi chuyên bán buôn các loại mặt hàng cho cả nước, nên Lão mua gì thường vào hẳn trong chợ mua. Vì tâm niệm là mua ở các cửa hàng ở ngoài kiểu gì cũng đắt hơn nhiều nên vào trong chợ mua cho chắc ăn, cũng đỡ phải mặc cả. Vậy nên hôm vừa rồi , nhân việc chuẩn bị phải dùng đến chân đế chụp ảnh và quay Video dành cho điện thoại. Lão mới bỏ cái chân máy ra kiểm tra thì Bluetooth không hoạt động nữa, lão nghĩ chắc bị hết Pin, Lão cầm mẫu đi vào trong chợ hỏi, đến chỗ quen lão hay mua , cũng là ngay gần cửa, ở ki ốt đầu tiên , cô em đon đả hỏi : Anh mua gì? Lão mới đưa Bluetooth và pin ra cho cô ấy xem, lão hỏi : Em có pin loại này không ? Cô ấy bảo : Anh đợi em một chút em vào kho lấy cho anh.
THẾ NÀO LÀ ĐỦ ? Mục người việt xấu tính .28-10-2022 Lao quangthau.
Chuyện dài thường kỳ của dân xứ Việt. Vậy là lại ầm ỹ, rồi lại hùa nhau tẩy chay một chương trình thi hoa hậu quốc tế chỉ bởi cô hoa hậu của xứ mình không được lọt vào tốp 10. Lão lại nhớ đến câu từ xa xưa của các cụ nhà ta : “ Con hát mẹ khen hay.” Đúng là vậy, con cái mình lúc nào mình cũng coi nó dễ thương, xinh đẹp, hát hay. Thì cũng như xứ ta so với quốc tế thôi. Hoa hậu của xứ ta là xinh là đẹp, là tiếng anh 8.0 , nhưng cái đẹp của xứ ta dưới con mắt của người xứ ta thôi.
NGÔI BIỆT THỰ CÓ MA ! Truyện ma của Lao quangthau.Dựa trên một câu chuyện có thật.21-10-2022
Ngôi biệt thự đó nằm ven Sài Gòn , mọi người nếu đi qua ít khi nhìn thấy nó, cũng bởi nơi này hoang vắng, cây cối um tùm , từ đường cái vào đến biệt thự cũng phải năm mươi mét. Trước mặt ngôi biệt thự là một cái sân vườn rất rộng, lại có nhiều cây ăn trái to lớn nên nó che mất tầm nhìn của những người đi ngoài đường. Cái cửa chính làm bằng sắt cũng rất to, xe ô tô cỡ lớn cũng ra vào được. Nhưng nó đã được khóa chặt, cây leo cũng xâm lấn che gần kín cái cửa ấy. Người ra vào bây giờ đều đi lại ở cái cửa nhỏ nằm sát cạnh cửa lớn, Cái cửa này có khung xây bằng gạch chỉ, bên trên có hàng giả ngói sơn mầu đỏ cũng đã rêu phong, chiếc cửa làm bằng gỗ đắt tiền rất dầy, mỗi lần đóng mở cánh cửa, nó lại kêu lên cọt kẹt rất nặng nề.
VONG NHẬP VÀO CHÓ ! Truyện ma của : Lao quangthau. 11-10-2022
Hai tháng trước,Hà có việc phải ra Hà Nội đột xuất, nhà neo người có hai đứa con thì bận đi làm, đi học cả ngày nên cô sợ không ai chăm con Vàng. Cô tính mãi cuối cùng quyết định mang con Vàng sang ngôi chùa gần nhà. Nơi Hà quen ông thầy trụ trì, Hà cũng thường hay làm công quả ở bên đó, cô cũng hay sang nhờ cậy Thầy nên khi Hà nói gửi con chó vài bữa thì Sư Thầy ưng thuận ngay . Con Vàng được xích đằng sau chùa, gần khu sinh hoạt của các ni cô và nhà bếp.Trong chùa cũng có ba con chó đực trưởng thành nữa nên con Vàng không mảy may buồn vì chủ bỏ nó lại đấy.
CHẾT CƯỜI !Mục người việt xấu tính.Lao quangthau.10-10-2022.
Chiều nay trên đường về nhà, lão gặp một chuyện vừa kinh sợ , vừa buồn cười. Số là; Lúc về gần nhà, lão phải đi sau một chiếc Taxi vì đúng giờ tan tầm, lúc đó trên lão có mấy chiếc xe máy
HẠ NHÂN ! Truyện ngắn của : Lao quangthau.29-9-2022.
Cha mẹ ông Bần lúc sinh thời chắc cũng buồn nhiều vì cái tên họ đặt cho
con trai là Bân vậy mà khi trưởng thành nó đã bị thiên hạ đổi cho thành Bần từ
bao giờ. Cái tên Bân nghe cũng lạ tai, cũng bởi ông được sinh ra vào thời khắc
đã sang Xuân rồi nhưng hôm đó một đợt rét nàng Bân lại tràn về con phố gầy guộc
lưa thưa mấy nóc nhà. Những ngôi nhà đa số đều được làm trình tường, mái lợp bằng
lá cọ hoặc rơm rạ, mấy bức tường quanh nhà bố mẹ của ông Bần đã có chỗ rụng hết
đất với rơm, trơ ra cốt tre, có thanh đã bị mục ruỗng, bên trong chỗ tường thủng
được vá tạm bằng những tấm phên. Cái rét nàng Bân mọi năm nó chỉ thoảng qua
thôi, nhưng ngày mẹ ông sinh hạ ra ông thì cái rét rất lạ, nó căm căm, giá buốt.
Bên ngoài ngôi nhà, gió giật từng chặp khiến mấy cái liếp che cửa sổ cùng cái cửa
bằng gỗ tạp rung lên bần bật. Bà mụ làng đang hét lên, tiếng hét của bà hòa
cùng tiếng khua loạn xạ của những con gió rít chạy quanh nhà: Nào, mày lấy hết
sức dặn cái nữa đi nào, cố lên. Tiếng Tầy rè rè phát ra từ cái miệng móm mém của
bà mụ. Bà mẹ trẻ lấy hết sức rặn rồi hét lên một tiếng rõ to. Tiếng hét làm cho
không gian như dừng lại, tiếng gió rít ầm ầm bên ngoài bỗng giật mình ngơ ngác
đứng lặng trong vài giây. Chậu than củi lửa bốc đỏ rực ngay sát chân giường, ngọn
lửa cũng khựng lại, không rung lắc theo gió nữa. Rồi có tiếng trẻ con khóc ré
lên trong bầu trời đêm đang vần vũ . Bà Mụ đón đứa bé vào lòng mình, nước ối
còn lõng bõng rơi xuống chiếu từ cơ thể của nó, dây rốn vẫn lòng thòng quanh
người thằng bé. Bà Mụ vui mừng nói rõ to : Ôi giàng ơi , một thằng cu to hơn bình
thường, mặt mũi, chân tay dài rộng thế này sau này được việc lắm đây ! . Bà mẹ
vẫn đang chịu cơn đau từ phần giữa cơ thể, như có ai cầm cái kìm sắt giật từng
miếng thịt chỗ hạ thân của chị. Bà mẹ trẻ vẫn cố nghển đầu nhìn thằng bé, rồi mỉm
cười mãn nguyện, chị lại nằm vật ra thở hổn hển như muốn lịm đi. Bà Mụ cho người
mẹ nhìn thấy thằng con xong thì vội vớ lấy cái chăn dạ cũ mầu cứt ngựa đã được
chuẩn bị sẵn, bà quấn lấy thằng bé, rồi đặt nó nằm ngay sát mẹ nó. Lúc này bà mới
làm vệ sinh nốt cho người mẹ rồi mới cắt rốn cho thằng bé.
THAO TÚNG TÂM LÝ ! ( Mục người Việt xấu
tính ) Lao quangthau 28-9-2022
Khoảng gần một tháng trở lại đây, cư dân mạng hay nhắc đến câu : “Thao
túng tâm lý ” Câu nói này được xuất phát từ một Tiktok gơ và mọi câu chuyện
cũng từ Nik Tiktok này mà ra, rồi đến một loạt Nik ăn theo cũng với chủ đề là :
“Thao túng tâm lý”. Vâng, mới đầu Lão nghe câu chuyện này thì thấy thật kinh khủng,
một cô gái xuất xứ là con nhà nghèo, chỉ vì có chỉ số IQ quá cao mà thao túng đến
mấy trăm người đàn ông.
CẢNH BÁO CHO NHỮNG CHỊ EM THÍCH TỪ
GIÃ CÕI ĐỜI ! Lao quangthau. 15-9-2022
Lão đã chứng kiến nhiều cặp đôi do gặp trục trặc trong cuộc sống, trong
tình yêu . Một số cặp đã chọn con đường là ; Tìm đến cái chết. Lão gặp nhiều cặp
đôi như vậy. Từ thời bao cấp; Lão đã chứng kiến một cặp đôi sống cùng phố. Cô
gái ở đầu phố yêu một anh ở phố bên cạnh. Khi anh người yêu đi Đức , anh ta mới
gửi người yêu cho anh bạn thân, nhờ có gì thì giúp đỡ. Anh bạn thân này ở giữa
phố. Câu chuyện cũng không có gì đáng nói nếu gia đình cô gái không phát hiện
là con gái mình đã yêu anh bạn của người yêu nó. Gia đình phản đối kịch liệt,
vì gia đình họ rất nề nếp. Họ sợ mang tiếng với hàng phố, tai tiếng cho con gái
mình.
SÀI GÒN THÁNG 7 .20-8-2022. Lao
quangthau
Lão vào Sài Gòn có việc đúng vào tháng 7 âm lịch. Tháng xá tội vong nhân
! Cảm giác đầu tiên cũng như mấy năm trước
lão vào đó là : Nườm nượp người xe, một sự náo niệt vội vã rất đặc trưng của
Sài Gòn. Có điều Sài Gòn đã có bộ mặt mới, không như mấy năm trước, chỗ nào cũng lô cốt, đường phố
chật hẹp , bụi bặm. Duy nhất khu vực gần Chợ Lớn vẫn còn quây lại thì Sài Gòn
đã đẹp đẽ, hoa lệ hơn nhiều. Đi trên đường phố lão không hề thấy dấu tích của
đúng một năm trước đó là sự tang thương, chết chóc, sợ hãi bao trùm Sài Gòn bởi
đại dịch Covid.
THÁNG CÔ HỒN ! 20-8-2022 Lao
quangthau ( Mục người Việt xấu tính)
Sáng nay lão đi lên cầu Long Biên để sang phố. Đến đoạn dốc cua để lên cầu.
Lão cẩn thận bật xi nhan. Đoạn này gần
như là đoạn Trung Tính cho cả lên và xuống dốc. Nên đa số mọi người đi đến đoạn
này đều đi chậm và nhường nhịn nhau là chính. Lão cũng như mọi khi sang dần làn về phía đầu cầu thì có một cậu
khoảng trên dưới bốn mươi tuổi mặc quần soóc và áo phông mầu xám, da ngăm đen
đi xe vecpa nhìn ra vẻ là “dân xã hội”. Cậu ta đi từ trên dốc đi xuống. Vừa hay
lão cũng chuyển làn để lên cầu. Nếu như những người khác thì đường ai nấy đi
thôi. Nhưng đằng này cậu ta trợn mắt lên rồi quát : Còi cái gì, đi sang đường
bên kia. Lão nghe vậy tức tai quá mà đành nhịn. Vì bụng vẫn bảo dạ từ đầu tháng
cô hồn rằng : Phải nín nhịn cả tháng, chớ có để dính đến khẩu nghiệp… Và lão ngậm
ngùi đi thẳng.
THỜI CỦA ĐÀN BÀ ! 15-8-2022 Lao quangthau
Hôm qua lão xem một chương trình trên mạng , phải nói là chạnh lòng, chạnh
lòng lắm. Chương trình chắc có nhiều người theo dõi. Cuộc nói chuyện của một cô
gái khá xinh xắn với những người dẫn chương trình đều là đàn ông nổi tiếng trên
các lĩnh vực.
GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của
: Lao quangthau
Phần 6
Trời cũng đã sang thu, tiết trời rất lạ. Sáng thì lạnh run người nhưng buổi
trưa thì trời vẫn nắng rát mặt, ra đường vẫn mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Ấy vậy mà
khi màn đêm buông xuống, khí lạnh từ phía bắc tràn về chúng tụ hợp với núi đá
càng làm cho không gian lạnh thêm. Hiền nằm một mình trên giường. A Coóng đi
vào trong sâu phải mai mới ra đến ngoài này. Mới có mấy ngày mà cô đã thấy nhớ
sự mạnh mẽ đến bạo liệt, nhớ cái mùi mồ hôi nồng nồng của người tình. Nhưng rồi
cô tự an ủi mình : Chỉ mai thôi, người ta sẽ ra, sẽ lại đầy ắp trong mình. Mới
nghĩ vậy mà phần hạ bộ đã ẩm ướt đến khó chịu. Để xua đi cái ám ảnh ham muốn đó
Hiền ngồi dậy rời khỏi giường. Cô lại chiếc tủ đứng đưa tay mở cánh cửa ra, lấy
cái túi xách của mình, mở khóa lấy quyển sổ tiết kiệm ra rồi trở lại giường, vừa
nằm cô vừa ngắm nghía cuốn sổ to bằng bàn tay có bìa mầu hồng. Cô chậm rãi xem
đến tờ cuối cùng , cô thấy vui trong lòng, mới đấy mà mình đã có hơn bốn vạn tệ
rồi. ( Hơn một trăm triệu ) Đấy là hàng tháng đã gửi tiền về cho ba bố con Hải.
Nghĩ đến Hải , lòng cô chợt chùng xuống .Vậy mà cũng lâu rồi cô chưa gặp chồng.
Không biết dạo này anh ta có béo lên không ? Hay vẫn gầy như thế ?. Tự đáy lòng
có chút thương cảm dâng lên, nhưng nó không đủ mạnh để Hiền phải day dứt. Mà
hai đứa con gái chắc cũng phổng phao lắm rồi. Mình cứ định về quê ít hôm mà cứ
lấn cấn mãi chưa về nổi. Cứ định về là cái Huệ nó lại cản, nó bảo : Đang làm ăn
tốt, bây giờ mà chị về rồi nó xui đi thì sao, chưa kể lúc có việc thì chị lại
không có mặt kịp thời. Thôi, chị cứ để đến dịp tết này rồi về chơi một thể. Bây
giờ đang vào vụ, lo cầy tiền hãng chị ạ. Hiền nghe bùi tai lại bỏ ý định đó. Dù
gì thì ở đây cô cũng coi như đã có gia đình, đã có chồng mới, cuộc sống đầy đủ.
Có về quê cũng chỉ là trách nhiệm thôi. Hiền mường tượng tới khi cuốn sổ này lên
đến mấy chục vạn, lúc đó mình muốn làm gì cũng được. Cô mỉm cười khi nghĩ đến
cái ngày đó. Tiếng chuông điện thoại kêu lên cắt ngang màn tưởng tượng bay bổng
của Hiền, Cô lại trở về với hiện tại : Uẩy , gọi chị có việc gì đấy ? Có mấy bước chân sao không sang đây mà phải gọi
điện ?. Từ bên kia đầu dây Huệ nói : Em đang ở trong Bằng Tường cơ. Em bảo này.
Sáng mai chị về đón hàng nhé. Em vừa dặn mấy bà Thổ rồi đấy. Sáng mai vẫn như mọi
khi. Chị chịu khó nhé, hơi đột xuất, nhưng vì đang cần hàng. Đợt này nhiều hơn
đấy. Chị cẩn thận nhé. Nhớ đến Lạng Sơn thì xuống xe , đi kiểu khác nhé, vẫn giờ
giấc như thế . Hiền thấy hơi bất ngờ. Giờ này nó mới báo cho mình biết phải về
Việt Nam vào sáng sớm mai. Tuy có chút khó chịu trong lòng nhưng Hiền vẫn nhận
lời. Cô nói với em gái : Được rồi, chị biết rồi, em cứ yên tâm. Hiền nói xong tắt
máy đưa tay để chiếc điện thoại lên mặt bàn phấn. Hiền nâng niu cuốn sổ tiết kiệm,
cô nghĩ trong đầu : Thế là mai số tiền lại được tăng lên rồi, cô mỉm cười đắc ý,
trong lòng đầy phấn chấn, cô đứng dậy đi lại chiếc tủ cho cuốn sổ vào lại túi
xách da nhỏ.
GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI . Truyện ngắn của
: Lao quangthau
Phần 5.
Hơn chín giờ tối. Hải mới bước thấp
bước cao về đến nhà, cậu uể oải đưa tay đẩy cánh cửa. Tâm trạng của cậu không
ra làm sao cả, trong đầu trống rỗng. Con Tuyết , con Đào đang nằm trên giường học
bài, chúng nó nghe thấy có tiếng kẹt cửa rồi riếng con chó rít lên cuống quýt mừng
ông chủ. Hai đứa đồng loạt ngẩng mặt lên
nhìn ra phía cửa thì thấy cái mặt thất thần của bố nó hiện ra, hai đứa vội quẳng
bút nhẩy bổ xuống đất cùng hét to lên đầy vui sướng : A bố về !. Bọn con tưởng
bố mai mới về cơ, bọn con đang lo chỉ có hai đứa ngủ với nhau đấy. Con Đào vội
hỏi ngay : Bố, mẹ có gửi quà về cho bọn con không ? Hải tiến lại bộ bàn ghế, thả
cái thân đến bịch một cái, cái xương hông va vào mặt ghế phát ra tiếng cộc làm
Hải đau điếng. Cậu cũng chẳng thèm suýt xoa như mọi khi mà chỉ nhăn mặt một cái.
Hải đưa ba lô ra cho hai đứa con gái rồi nói : Đấy, quà của chúng mày đấy, đứa
nào vừa cái gì thì lấy cái đó, cấm có cãi nhau. Mắt hai đứa sáng lên, chúng
cùng reo lên : A nhiều quà quá. Nhìn bọn trẻ đang sung sướng lôi ra khỏi ba lô đám
đồ mẹ chúng gửi về. Tự nhiên Hải thấy nhói trong tim. Cậu nhớ lại ; Kể từ lúc cậu
có mặt bên Trung Quốc, mọi thứ diễn ra nhanh quá, chỉ kịp ăn một bữa, chỉ kịp gần
gũi vợ một chốc lát, rồi là những hành tung rất lạ của cả hai chị em họ. Bây giờ,
khi đã về đến nhà, Hải mới bình tâm suy sét lại mọi việc, cậu tự vấn ; Việc vợ
mình sang đó làm với Huệ , có điều gì đó khó hiểu, mới đầu Huệ nói là bán hàng
ngay đường biên , vậy mà hôm nay Hai chị em lại nói bán hàng tận trong Bằng Tường.
Hải mơ hồ có gì đó khuất tất với hai chị em Hiền. Hải lo lắng rồi tự hỏi : Liệu
chị em họ có lừa dối mình điều gì không ?. Đêm nay dài quá. Hải trằn trọc mãi
mà chưa thể ngủ được, mùi cơ thể của vợ, sự mướt mát tròn căng của vợ làm Hải
thèm thuồng, nhớ vợ đến bức bối trong lòng. Rồi những suy nghĩ vẩn vơ hiện ra ;
Liệu cô ấy ở bên đó có đi với ai không? Tự do không ai quản như thế ?!. Hải ngồi
dậy tốc màn lên, cậu đi ra phòng ngoài, lại gần chiếc bàn, ngồi xuống chiếc ghế.
Hải với lấy chiếc điếu cầy, cậu cho thuốc lào vào nõ điếu rồi từ từ với chiếc bật
lửa ga mầu đỏ dí nó lại gần nõ điếu, trong đêm thanh vắng, tiếng xẹt từ bánh xe
đánh lửa vang lên nghe rõ mồn một. Ngọn lửa phụt ra liếm nhanh vào chỗ thuốc
nơi nõ điếu. Hải rít thật sâu mấy hơi liền khiến chỗ thuốc chỉ còn là một đốm lửa
đỏ rực sáng hết cỡ rồi tối dần lại. Hải quẳng chiếc bật lửa lên mặt bàn làm nó
phát ra tiếng kêu khô khốc, chiếc điếu cầy cũng tuột xuống cái xô nhựa, Hải ngửa
cổ khoan khoái nhả từng bụm khói trắng pha ánh xanh rất dầy ra khỏi miệng , dưới
ánh đèn ngủ, nhìn chúng thật ma quái. Hải chợt nổi da gà, những luồng khói bay
xoắn lên như hình ảnh vị thần chui ra khỏi lọ trong truyện cổ tích A La Đanh và
cây đèn thần. Người vẫn còn đờ đẫn bởi điếu thuốc lào. Hải đi liêu siêu về lại
phòng của mình, đi qua chiếc giường có hai đứa con gái đang ngủ, Hải thấy chúng
nằm co quắp mỗi đứa một kiểu, nhưng cái chung nhất trong chúng là trên môi vẫn
còn đọng lại nụ cười vui sướng. Trên tay chúng vẫn ôm mấy thứ đồ chơi của mẹ
chúng gửi về. Hải vào đến giường của mình, vén màn lên rồi nằm vật ra, tay vắt lên
trán. Trong đầu cứ vang lên tiếng i i i dài lê thê đập thẳng vào não của cậu, Hải
không biết đó là tiếng dế ở ngoài kia đưa vào hay tiếng tự phát ra từ trong đầu
mình. Mắt mở vô hồn, đầu óc chẳng nghĩ được gì. Hải cứ nằm trong trong như vậy.
GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của
: Lao Quangthau
Phần 4.
Chị Hiền ơi ! Tiếng gõ cửa làm Hiền tỉnh giấc. Hiền đập đập vào vai A
Coóng miệng nói : Dậy dậy . A Coóng giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác, mắt đỏ ngầu.
Cậu ta cũng mới chỉ chợp mắt được một lúc. Hiền cũng vậy, mắt cô đang cay xè. Bụng
Hiền nghĩ ; Thằng cha này khỏe thật, nó vần mình cả đêm, thân xác mình bây giờ
rã rời. Nhưng phải công nhận, hắn làm mình phê thật, từ khi biết đàn ông đến giờ,
bây giờ mình mới thật sự thấy cái cảm khoái từ xác thịt nó ra làm sao. Trước
đây mình chỉ nghe bọn bạn buôn đồng nát chúng nó kể về những thú vui và đam mê
của chúng chứ mình chưa được tận hưởng bao giờ, chỉ có đêm vừa rồi mình mới thật
sự thấy cơ thể mình đã được đánh thức. A Coóng nhìn Hiền mỉm cười rồi nhổm dậy
hôn vào bộ ngực bánh dầy rất mỏng của cô, chỉ có cái núm mầu nâu đậm to như hạt
quả nhãn là nổi lên rõ nhất. Hiền xấu hổ, lúng túng, bất giác lấy hai tay che đi
phần ngực, cô với lấy chiếc áo mặc vội vào... Hiền chạy ra mở cửa cho Huệ. Huệ
nhìn thấy bộ dạng của chị gái , cô liền nở nụ cười thích thú mang đầy hàm ý, Hiền mặt đỏ lên ,
chân tay luýnh quýnh , nhưng đôi mắt long lanh ướt thì không che giấu được , Bất
giác Huệ lên tiếng : Chị gái có vẻ hợp cạ với A Coóng nhỉ ? Em thấy anh ta
thích chị từ đầu đấy. Nói rồi Huệ len qua người Hiền, đi vào trong phòng. A
Coóng đã vơ quần áo đi vào phòng tắm. Huệ nói to : Ta cơ ( Anh trai ) Nhanh lên
còn đi ăn sáng, muộn rồi đấy. Hiền đang chải lại tóc, miệng nói theo : Chị cũng
đói quá. Huệ lại cười hềnh hệch rồi nói : Chắc vần nhau suốt đêm chứ gì ? Thảo
nào đói là phải. Hiền phát vào tay em gái nói : Tại em đấy, em làm chị phản bội
chồng, bây giờ biết ăn nói thế nào. Huệ cười giả lả nói : Ôi chị tôi lạc hậu
quá , người ta vẫn nói ; “ Mắt không nhìn thấy, tim không đau” Chị ở đâu phải
âu đấy chứ. Chị yên tâm đi, chị không nói ra , em không nói thì ai biết. Em thấy
anh ta thích chị, để chốc nữa ăn sáng, em sẽ hỏi, nếu anh ta thích chị thật sự,
thì chị cứ ở hẳn đây với anh ta, đỡ mất tiền thuê nhà. Vì thực ra chị ở bên em
cũng không tiện vì còn A Tài nữa. Thỉnh thoảng nó ra đây sẽ khó xử. Hiền bối rối
trong lòng, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có lí, mình chẳng mất gì lại được mọi
thứ.
GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của : Lao quangthau
Phần 3.
Gần mười giờ sáng chị em Huệ lên đến đường biên. Tân Thanh đang náo niệt
hàng ra vào, có rất nhiều ô tô xếp hàng để được sang bên Trung Quốc đổ hàng, và
cũng khoảng số lượng xe như thế đang đợi hàng bên kia chuyển sang. Đủ loại người,
đủ loại quần áo. Nhưng có lẽ chiếm số đông vẫn là mầu áo xanh của người dân tộc.
Họ đi từng tốp quang gánh vác trên vai, rồi một số người thì đang gò lưng kéo
xe cải tiến đầy hàng từ bên kia về. Nhìn ai cũng khẩn trương. Hiền được Huệ đưa
vào một cái lán quây cót lụp xụp, mái lợp lá cọ ngay sau mấy dẫy nhà. Từ ngoài
phải lom khom người để chui vào, trong ánh sáng nhờ nhờ, Hiền thấy có người nằm
trên trõng tre, người thì ngồi dưới đất, phải có đến sáu bẩy người . Một bà chị
mặt xương xương người thon thả , đầu chit mỏ quạ bằng chiếc khăn sợi mầu xanh đồng
mầu với chiếc áo cánh chị ta đang mặc. Chị ra dáng là trưởng nhóm. Chị ta hất
hàm chào Huệ : Em đến sớm nhỉ. Bọn chị cũng đang đợi đây. Thế đây là ai ? chị
ta chỉ vào Hiền. Huệ cười nói : Ầy à chị gái em đấy mà. Hiền thấy hơi lạ. mới đấy
mà thái độ của em gái mình đã thay đổi. Nó có vẻ dửng dưng không thân thiện với
mình như mấy hôm trước. Hiền cũng mặc kệ, lần đầu ngồi xe đi đường dài , nên Hiền
rất mệt. Cô ngồi bệt xuống cạnh mấy người dân tộc. Huệ lên tiếng : Thôi , cũng
muộn rồi, bọn chị đưa bọn em sang bên kia đi. Bà chị ra dáng trưởng nhóm nói :
Mấy bà thay quần áo cho hai chị em nó đi. Mấy chị kia đứng dậy đưa quần áo dân
tộc cho hai chị em Hiền, thay quần áo xong, quần áo cởi ra với chiếc cặp học
sinh được giao cho một cậu ra dáng nhanh nhẹn nhất. Bà chị phát lệnh lên đường.
Hiền cũng được đưa cho chiếc đòn gánh với vài sợi dây buộc ở đầu đòn, chân xỏ
đôi dép nhựa đã cũ, mấy người lẳng lặng đi ra khỏi lán, họ luồn lách giữa đám
cây dại rồi men theo một lối mòn rất nhỏ để leo lên núi, Hiền leo không quen, vừa
đi vừa thở dốc. Có lúc cả bọn phải dừng lại núp vào mấy lùm cây để chờ cho mấy
tên công an Biên Phòng Trung Quốc đi qua. Khoảng mười lăm phút, cả bọn đã leo đến
đỉnh núi. Hiền nhìn xuống chân núi, một quang cảnh rất khác hiện ra trước mắt,
những con đường bê tông rộng , thẳng tắp nằm giữa những dẫy nhà hai tầng mái
ngói đỏ, các dẫy nhà đều giống hệt nhau, Hiền lại đi theo đám người dẫn đường
men dần xuống sau một dẫy nhà, rồi lại luồn lách qua những đám cây rậm rạp , cuối
cùng cũng ra đến đường. Cả bọn lại rồng rắn dắt nhau vào trong một khách sạn có
toàn chữ Trung Quốc. Huệ lấy chìa khóa trong túi xách, mở cửa cho cả bọn vào.
Huệ giục Hiền thay quần áo. Hai chị em trả lại quần áo, trả tiền công cho mấy
người dân tộc. Mấy bà vui vẻ chào hai chị em, bà mặt xương xương nhìn Huệ nói :
Có gì thì điện cho bọn chị nhé, bọn chị đi đây. Nói rồi cả bọn thoăn thoắt kéo
nhau đi xuống phố.
GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của:
Lao quangthau
Phần 2
Mới gần chín giờ tối mà không gian đã im ắng. Nhà nhà đã tắt hết đèn. Cả
một vùng trời tĩnh lặng , đôi lúc có con chó giật mình vì tiếng động lạ, nó sủa
liên tục vài câu, làm cho những con chó khác cũng sủa hùa theo thành một dây
truyền dài đến tận đâu đó, lúc đó chỉ còn những tiếng sủa như tiếng vang nhắc lại.
Một chặp sau lại yên ắng trở lại. Huệ không quen với khung cảnh này mới hỏi chị
gái : Chị này, ở đây có quán Bar nào không ? Hiền không hiểu liền hỏi lại em
gái : Quán bar là gì ? Huệ hơi bất ngờ vì chị mình hỏi lại câu đó. Cô liền nói
: Ôi chị tôi lạc hậu quá, quán bar là quán rượu, có rượu tây rồi nhạc nhẩy đó.
Hiền bây giờ mới hiểu. Cô à lên một tiếng rồi nói với Huệ : Ăn còn chẳng đủ nữa
là nhẩy nhót. Ở đây sang nhất là mấy cái quán ăn có thịt Trâu hay quán phở ,
quán cơm thôi. Huệ nghe thấy vậy thì lắc đầu nói : Buồn nhỉ. Hiền nói với em
gái: Chị chuẩn bị chỗ ngủ ở trong phòng rồi đó, tối nay chị em mình ngủ trong
đó, để ba bố con nó ngủ ở gian ngoài. Huệ thấy cũng chẳng có gì vui, tivi thì Hải
cũng đã tắt từ lâu rồi, anh ta đang nằm trong góc giường đã ngáy o o rồi. Hiền
thấy em gái có vẻ không vui liền nói : Em vào trong phòng đi, lâu rồi chị em
mình chưa tâm sự. Huệ miễn cưỡng đi vào trong. Hiền ra đóng cửa ngõ, cài chốt cửa
trong nhà rồi tắt đèn đi vào buồng. Huệ thấy chị vào thì nằm nhích vào bên
trong. Hiền nằm xuống. Hai chị em gái nằm trên giường , cô em to gấp đôi cô chị,
nhìn cảnh này mới thấy Hiền như bị suy dinh dưỡng trầm trọng. Trong đáy lòng Huệ
dâng lên một chút thương cảm. Thực ra trong lòng Huệ với người chị này cũng chẳng
có nhiều kỉ niệm. Chỉ là cùng mẹ khác cha, từ bé đã có khoảng cách về “Bố tao bố
mày rồi”. Bây giờ cũng chỉ vì cần một người thân tín mà phải lặn lội về quê. Huệ
nghĩ ; Công việc của mình tốt nhất là người trong nhà, nên mới nghĩ đến Hiền.
Trong đầu Huệ đang tính nói thế nào cho chị mình xuôi mà đi với mình. Hiền nằm
bên cạnh Huệ. Cô thấy những hình ảnh mười mấy năm trước hiện về, hồi đó con Huệ
chỉ là đứa nanh nọc khó bảo, luôn không coi chị gái mình ra gì, nó đi bụi suốt
ngày, rồi tự nhiên mất tích luôn, đến năm bẩy năm sau mới lò dò về thăm nhà, được
vài bữa lại đi như chưa bao giờ tồn tại. Giờ đây nó trở về nói là muốn giúp đỡ
mình. Bản chất hiền lành , dễ tin người nên suy nghĩ mông lung một lát thì Hiền
cũng thấy mềm lòng, chẳng gì người ta đã nói “Một giọt máu đào hơn ao nước lã ”
là gì . Rồi Hiền nghĩ ; Chắc con bé đã thay đổi tâm tính. Vừa hay Huệ quay người
ra , một tay đặt lên bụng cô chị, Huệ gần như giật thót mình vì chạm phải mấy
cái xương sườn của chị gái , cô kêu lên : Chết mất , sao người chị toàn xương
thế ? Hiền cười nhẹ nói với em : Thì vất vả triền miên. Suốt ngày chợ búa lấy
đâu ra mà béo như dì được.
GỬI THÂN NƠI XỨ NGƯỜI ! Truyện ngắn của
: Lao quangthau. 9-3-2022
Phần 1.
Hiền vừa gánh quang gánh đồ đồng nát vào để trong bếp thì cơn mưa cũng ập
đến sau lưng. Trận mưa rào đầu mùa hạ đến là bất ngờ, những vạt mưa chạy đi chạy
lại trên mái Fibro xi măng nghe như chúng đang đuổi nhau vậy, mưa xối xả trút xuống hiên trái
bếp, nền đất nện sủi lên bong bóng. Hiền vớ lấy chiếc ghế gỗ nhỏ rồi đặt xuống
dưới cặp mông gầy toàn xương của mình, cô có cảm giác như có tiếng cộc khô khốc
phát ra ở chiếc ghế. Cơn mưa bất chợt buổi xế chiều khiến mồ hôi ướt trên chiếc
áo phin mầu nâu nhạt trở nên lành lạnh. Hiền chợt rùng mình, cô đứng dậy bước
ra phía cửa bếp, tính chạy lên nhà trên, ngập ngừng một
CHẠM LONG MẠCH ! Truyện ngắn của : Lao Quangthau 13-4-2019 Sửa lại 9-7-2022.
Ông Thiện đang thao thao bất tuyệt tự vỗ ngực về
chuyện ông có duyên bán hàng. Phải đến sáu, đến bẩy ông cùng trang lứa với ông đang
ngồi ở hàng nước . Người thì cười khẩy, người thì cất lời trêu chọc ông vì biết
ông nói phét thành thần. Ông Kiên chủ quán cũng trạc tuổi như mấy ông khách,
mọi người cũng ngoài sáu mươi, về hưu cả rồi, nên cứ sáng ra là tụ tập ở quán
nước này chém gió cho qua đi những ngày tháng dông dài vô dụng
phần cuối đời. Con phố buồn tẻ, quán xá cũng
vắng tanh, nhưng được cái thoáng mát, hai bên con phố là hai con Sông Đuống và
Sông Hồng, cây cối lại rất nhiều. Ông Kiên bán quán nước ở đây cũng lâu rồi,
hồi năm ngoái , nó còn là một dẫy ki ốt bán đủ các món ăn , thức uống, tuy nó
không đông đúc như bên phố, nhưng lúc nào cũng có người ra vào, ông Kiên bán
ngay cạnh quán Bida nên lượng khách cũng ổn định. Rồi Phường giải tỏa lấy
đất làm khu vui chơi giải trí cho trẻ con. Thế là cả một dãy hàng ăn bị phá sạch.
Khoảng đất trống tan hoang hiện ra ngay gần đầu con phố. Nhìn con phố đã buồn,
bây giờ càng buồn hơn. Mấy hôm đầu không ai dám động đến khu đất đó, nhưng rồi
tết xong vẫn chẳng có động tĩnh gì, vợ chồng ông Kiên làm tấm bạt che tạm, rồi
dọn hàng bán nước tiếp. Ông là bộ đội chiến trường miền Nam, nay sức yếu cũng
chẳng còn làm được việc gì, người đủ loại bệnh tật, đi lại chậm chạp. Quán nước
lại đông dần, buổi sáng có đám thanh niên rỗi việc ăn sáng xong kéo nhau ra làm
chén trà, gần trưa có đám mấy ông về hưu cùng trang lứa với ông Kiên ra chém
gió, rồi mấy chiếc xe tải thấy đất trống cũng làm chỗ đỗ tạm. Người ta lại buôn
bưng, bán mẹt tại khoảnh đất trống này. Ông Kiên bầy thêm mấy bàn cờ tướng thế
là quán nước lúc nào cũng đông đúc vui vẻ.
VONG THEO ! Truyện ma của : Lao quangthau.
11-7-2022
Phần 3.
Ngôi nhà cấp bốn lợp mái Pro xi măng tương đối rộng. Mái đã cũ xỉn mầu
theo thời gian, từng mảng rêu xanh bám đầy trên những tấm Pro xi măng. Tường nhà
được xây bằng gạch xi măng ép cũng loang lổ rêu phong, ngay đầu hồi có cây sấu
già phủ bóng chùm xuống khắp ngôi nhà. Cửa ra vào hơi thấp. Con Hồng đưa tay
vén cái màn che cửa bằng vải điều đã cũ , Mẹ nó cẩn thận cúi đầu bước qua bậc cửa,
nó khom người bước liền theo sau. Căn
phòng được thắp sáng bằng một bóng đèn điện treo lơ lửng ở giữa nên hơi tối.
Trước mặt hai mẹ con là một cái điện thờ tương đối lớn, bên trên có mấy ngọn
đèn dầu đang leo lét cháy. Một người đàn ông dáng gầy mặc bộ quần áo chàm mầu
đen có viền đỏ đã ngả mầu đang ngồi quay lưng ra cửa. Ông ta thấy có khách vào
liền quay người lại, người ông thầy gầy khô, mặt cũng gầy, da sát xương, ông thầy
tầm hơn năm mươi tuổi. Mẹ cái Hồng liền chắp tay có vẻ kính cẩn, bà nói : Dạ
thưa thầy , đây là con gái con, hôm qua con đã gọi điện cho thầy trước đấy ạ.
Ông thầy gật gù, đưa mắt quan sát con Hồng, ông nhìn xoáy vào mắt nó một lát rồi
nói : Có một vong nam đang ở trong con bà đó, nghe chừng nó có vẻ say đắm con
gái bà lắm. Con Hồng nghe ông thầy phán vậy, nó rúm người lại, nó bám chặt vào
tay mẹ nó. Bà mẹ cũng hãi không kém. Người bà run lên, bà cảm thấy cơ thể mình lạnh
toát. Vậy là con bà bị ma nhập thật. Chiều qua nó về, nhìn nó hốc hác, mặt xám
lại, bà đã nửa tin nửa ngờ rồi. Bây giờ ông thầy phán vậy bà càng lo sợ.
VONG THEO ! Truyện ma của Lao
quangthau 9-7-2022
Phần 2.
Tiếng động cơ xe máy, tiếng còi ô tô, tiếng người đi lại rầm rập ở ngoài
đường. Vậy mà trong căn hộ của bọn con Hồng vẫn im ắng, chúng đang ngủ rất say.
Tiếng điện thoại của con Hồng vang lên đến hồi thứ tư : “ Bình minh ơi dậy chưa
cà phê sáng với tôi được không ?”...Lúc này con Hồng mới uể oải chồm qua người
con Lê với tay lấy điện thoại trên bàn phấn. Mắt nhắm mắt mở nó nói : Ai đấy ạ?
Đầu dây bên kia thằng bạn nó nói : Mày nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi con nỡm.
Con Hồng đưa chiếc điện thoại ra xa khỏi tai, nó nhìn vào màn hình, rồi thốt
lên : Thôi chết đã gần mười một giờ rồi à ? Thằng kia nói : Mày làm sao vậy
toàn sai hẹn thế ? Con Hồng uể oải nói : Thôi chốc nữa tao sang rồi bọn mình đi
ăn trưa, tao kể chuyện cho. Bây giờ tao đi đánh răng đã. Nói đến đây nó cúp máy
rồi giật tung cái chăn len lên miệng thì
hô: Dậy đi bọn mày, trưa rồi. Hai đứa kia chắc dậy rồi nhưng cứ nằm nướng, nghe
con Hồng hô vậy, chúng nó ngội dậy ngay. Con Thịnh lầu bầu : Mẹ, sai lầm ở cái
nhà này. Hai đêm rồi nó làm cho sợ vãi. Thế này thì không được rồi. Con Hồng
nghe con Thịnh nói vậy thì trả lời : Được rồi, để tao tính xem.
TRÒ LỪA CŨ ! Truyện cực ngắn của :
Lao quangthau 6-7-2022
Buổi trưa , Lão vừa xuống khỏi dốc đường Vĩnh
Hưng , đoạn đê cầu Thanh Trì . Đang nghĩ xem cái nhà hàng thằng cháu nó hẹn ở
đoạn nào thì có tiếng gọi giật giọng. Lão giật mình quay sang nơi có tiếng gọi,
thì ngay bên đường là chiếc xe Ôtô Suduki con cóc cũng đỗ lại. Lão nghĩ trong đầu
; Chắc thằng bạn lão ở trong phố này nó thấy lão đi vào , nó nghĩ lão đến nhà
nó nên nó gọi chăng ?. Lão quay xe đỗ ngay sát đầu xe ô tô. Thì hóa ra không phải,
trong xe ghế lái và ghế phụ là hai cậu người hơi đậm, nhìn nhanh nhẹn và giảo
hoạt, ra dáng dân xã hội.
KĨ NGHỆ LÀM P.H.Ò !. Truyện cực ngắn
của Lao quangthau. 2-7-2022
Tiếng nhạc bài Lambada cắt lên dồn dập từ điện thoại của Alicia. Nó uể oải
cầm máy lên nghe. Nó nói : Dì à ? Có việc gì mà gọi con sớm thế ? Bên kia đầu
dây, tiếng của một người đàn bà giọng kim cất lên : Mày chưa xong việc à ?
Alicia trả lời với giọng còn mệt mỏi : Con xong rồi, chuẩn bị rời đi đây. Tiếng
bà dì nó lại nheo nhéo vang lên: Thế mày lấy tiền của nó chưa ? Alicia trả lời
: Dạ, con lấy rồi, cả hai thằng . Mà sao hôm nay Dì hỏi con lắm thế ? Bà Dì nó
thanh minh : Thì tự nhiên tao thấy lo, mày đi từ trưa hôm qua với hai thằng
trông như người china đến bây giờ chưa thấy mặt mày nên tao đâm lo thôi.
ĐI LÀM RĂNG ! Truyện cực ngắn của Lao
quangthau 2-7-2022
Trời nắng nóng khủng khiếp, nhất là cái nóng khô ran từ mặt đường nhựa hắt
lên mặt Hùng đến bỏng rát. Có việc quan trọng nên Hùng mới phải ra đường giờ
này. Phóng xe đến chục cây số mới đến nhà Tuấn. Biết Hùng đến nên Tuấn đã chuẩn
bị sẵn ấm trà, công nhận trà ngon thật, ông bạn vốn rất cầu kì , đã uống trà là
phải chọn loại tốt , trà phải thơm, nước xanh như ngọc mới chịu. Trong phòng mở
điều hòa, chắc ở ngưỡng hai tám độ nên rất dễ chịu.
VONG THEO ! Truyện ma của : Lao quangthau 16-5-2022
Phần 1.
Năm đứa bọn Hồng trong đó có hai đứa con trai và ba đứa con gái. Đều là
người Điện Biên về Hà Nội học đại học. Cả bọn đều là người kinh, gia đình của
chúng lên Điện Biên xây dựng kinh tế mới từ những năm sáu mươi của thế kỉ trước,
ở mãi rồi họ cũng trở thành dân bản địa. Nhà trường mấy lần thông báo nhập học
là mấy lần cả bọn về Hà Nội tìm nhà trọ, có lần đặt cọc xong thì lại dính đến
cách li xã hội do dịch CoVid 19. Khi mọi người đều đã được tiêm mũi thứ ba, rồi
chủng mới biến thể Omicron lây nhanh và mạnh nhưng triệu chứng nhẹ, nên gần như
trở thành miễn dịch cộng đồng. Hà nội đã dần mở cửa , không còn chống dịch mạnh
như trước nữa. Mấy đứa được nhập trường trở lại sau hai năm phải học Online ở
nhà. Việc đầu tiên là chúng lùng sục các khu vực gần trường của chúng. Cuối
cùng trên trang thông tin cho thuê nhà, chúng cũng tìm được một căn hộ ưng ý,
giá cả rất hợp lí. Con Hồng là đứa nhanh nhẹn, tháo vát nhất nên được cả bọn
tin cậy, có việc gì cả bọn cũng giao cho nó quyết định. Con Hồng lấy số điện gọi
cho chủ nhà. Sau khi nghe chủ nhà thông báo về giá cả, anh ta nói : Nếu bọn em
chốt giá ba triệu rưỡi tiền thuê chưa kể tiền điện nước thì mười hai giờ đêm
nay đến nhà anh kí hợp đồng rồi nhận nhà luôn. Hồng thông báo với vả nhóm tinh
thần như vậy, cả bọn mừng rỡ vì nếu năm đứa chia đều thì có bẩy trăm nghìn một
đứa, cộng thêm chút tiền điện nước cứ cho là mỗi đứa hết một triệu thì cũng rẻ
chán. Nhưng chúng đều thắc mắc với Hồng; Sao mười hai giờ đêm anh ta mới cho đến
xem phòng và kí hợp đồng ? Hồng nghe cả bọn thắc mắc thì bất chợt thấy hơi lạnh
gáy. Cô nghĩ ; Lạ nhỉ, sao họ lại chọn giờ giữa đêm như thế để kí hợp đồng ?
Nhưng rồi cái hợp lí về giá cả , cùng với nơi ở thuận tiện cho việc đi học, lại
gần chợ cóc nên đã thuyết phục được cả bọn.